Chương 47 - 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
... xem ra là mua đồ ăn đã trở lại ..... Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng của Tống Lam vang lên ở phía trước: "Tiết Dương".

Giống như bị người ta hất một gáo nước lạnh ngay vào mặt, hoặc là đang ngủ say bị người ta bạt tai một cái bừng tỉnh, sắc mặt Tiết Dương thoáng chốc trở nên khó coi vô cùng.

..... Tống Lam gầm lên: "Nói! Cái loại cặn bã như ngươi, sẽ có lòng tốt giúp hắn săn đêm như vậy sao?!" .... Nếu không phải chuyện này thật sự khiến người ta bất an, không thể không hỏi cho rõ ràng, thì chỉ sợ nhát kiếm này của y không phải trúng cánh tay, mà là ngay cổ.

..... Tiết Dương ..... nói: "..... Ta phát hiện chỉ cần cắt lưỡi những người trúng thi độc đó, sẽ khiến bọn họ không thể nói chuyện, Sương Hoa cũng không phân biệt được hoạt thi và tử thi, cho nên ...."

..... Tống Lam giận không thể dằn nổi, lại đâm tới một kiếm, nhắm vào cổ họng gã: "Ngươi khinh thường hắn mắt mù, lừa hắn đến khổ sở!"

..... Tống Lam tinh thần hỗn loạn, nói: "Ta! Lúc ấy ta ...."

Tiết Dương trực tiếp chặn lời y: "Lúc ấy ngươi đang căm phẫn? Đang thống khổ? Đang thương tâm? Đang lo không có chỗ trút giận? Cho nên trút giận lên hắn? Nói một câu công bằng, ta tàn sát hội quán của ngươi chính xác là bởi vì hắn, ngươi trút giận lên hắn cũng có thể tha thứ, hơn nữa vừa đúng ngay ý ta."

Từng câu chí mạng! .... Nghe vậy Tống Lam ngẩn người ra, thế kiếm khựng lại! .... Tiết Dương sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt diệu cỡ này, nhấc tay vung lên, bột thi độc bay tung toé đầy trời .... Cái lưỡi của Tống Lam, chính là bị Hàng Tai cắt đứt vào lúc này.

..... Ngay sau đó .... Ánh sáng bạc của Sương Hoa, đâm vào ngực Tống Lam, rồi hiện ra ở phía sau lưng y.

Tống Lam cúi đầu, nhìn lưỡi kiếm Sương Hoa xuyên qua tim của mình, rồi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trường kiếm cầm trong tay, Hiểu Tinh Trần sắc mặt bình thản .... Tống Lam từ từ khuỵu gối xuống trước mặt Hiểu Tinh Trần.

..... Nhưng, Tống Lam đã không thể làm như vậy. Đưa thanh kiếm cho Hiểu Tinh Trần, nói cho hắn biết hắn đã tự tay giết chết ai ư?]

Tống Lam nhét một chiếc khăn tay vào trong tay Hiểu Tinh Trần, không đành lòng nhìn hắn trong bộ dạng hốt hoảng thất thố, lệ rơi đầy mặt. Cho dù từ sớm đã biết 'Tống Lam bị Hiểu Tinh Trần giết chết', nhưng khi nghe điều này, y vẫn cảm thấy sởn tóc gáy, không rét mà run!

Để tay lên ngực tự hỏi, tu vi của y và Hiểu Tinh Trần đều không bằng Tiết Dương sao? Không phải, hai người bọn họ bất kể là người nào cũng đều có thể lấy mạng gã dễ như trở bàn tay. Vậy tại sao hai người đều bị một kẻ như thế đùa bỡn trong lòng bàn tay chứ? Bởi vì lòng mang chính nghĩa, thất tình lục dục, cũng bởi vì Tiết Dương làm ác không sợ, giết người không cắn rứt lương tâm, càng bởi vì thế đạo bất công.

Nếu như sư môn Bạch Tuyết Quan của thực sự bởi vì vậy mà máu chảy thành sông, không còn tồn tại, chính mình cũng mù hai mắt, y sẽ không trút giận lên Hiểu Tinh Trần sao? Sẽ chứ, con người là thế, mà y cũng là người không phải thần. Bởi vì y trút giận lên Hiểu Tinh Trần khiến hắn phá lời thề và móc mắt bồi thường, y sẽ không áy náy trong lòng hay sao? Sẽ chứ, dù sao người bạn thân thiết này của y vô tội biết bao nhiêu. Dưới đủ loại tầng lớp chồng chất, y chết dưới kiếm của bạn tốt, còn dám để cho hắn nhận ra hay sao? Không dám, khi đó y đã không còn lòng kiêu ngạo nữa, chỉ cầu tinh thần vẫn còn. Mà tất cả những điều này, đều vẫn là câu nói kia, vừa đúng ngay ý của kẻ thù!

Nếu trắng đen đổi chỗ cho nhau, nếu người bị giết này không phải là y, y thậm chí phải vỗ bàn khen ngợi người động thủ này!

Trong lúc vô tình nhìn thấy, ánh mắt của Tiết Dương ở xa xa năm lần bảy lượt lơ đãng liếc qua. Tống Lam âm thầm suy đoán, gã muốn nhìn cái gì, là nhìn xem thảm trạng của y và Hiểu Tinh Trần để đắc ý một phen, hay là có vài tia áy náy đây? Y hy vọng xa vời là lý do sau, như vậy ít nhất cho Hiểu Tinh Trần một chút an ủi. Nếu không, một chuyến đi tới nơi này, rất có thể cứ thế để lại một nỗi ám ảnh vĩnh viễn cho chàng thiếu niên Hiểu Tinh Trần, đó mới là hậu quả không thể vãn hồi, mất nhiều hơn được.

Mảnh trời dưới chân núi như thế nào? Con người dưới chân núi ra làm sao? Từ lúc ngu ngơ không biết gì, ngây thơ trong sáng cho đến lúc học nghệ thành tài, ở lứa tuổi hăng hái, Hiểu Tinh Trần đã nghĩ đến vấn đề này không chỉ một lần.

Trước khi hắn được mang lên núi là vừa mới có trí nhớ, mặc dù năm tháng trôi qua, đã không còn biết chuyện nhân gian nữa. Nhưng thời gian ở trên núi sóng êm biển lặng, không chút gợn sóng cũng không làm phai mờ phần hoài bão đó ở trong lòng; mặc cho lời thề của sư môn và câu chuyện của sư huynh sư tỷ trước đó, cũng không ngăn được vị hậu bối ngo ngoe rục rịch là hắn đây.

Nhưng mà tất cả mọi thứ, đều bị phá vỡ toàn bộ tại đây, rơi rụng thành từng mảnh, nghiền nát thành tro bụi!

......

"Tâm trong như nước, nước trong chính là tâm ..... Tâm ta không có lỗ, trời đãi kẻ cần cù. Ta chính nghĩa hiên ngang, ma quỷ đều kinh sợ. Tình cảm ta lan tràn, đất trời trở về tim. .... Trong lành trị tận gốc, thẳng một đường mà sống. Đến tính thiện vô cùng, sẽ đạt thành đại đạo!" (Dịch nghĩa đại khái được vậy thôi à!)

Đây là《Thanh Tâm Quyết》, tiếng tụng kinh trong trẻo êm tai, cương nhu kết hợp, như hoa lan trong thung lũng trống trải thấm vào ruột gan, khiến người ta tỉnh ngộ.

Giang Yếm Ly có ấn tượng rất tốt đối với vị tiểu sư thúc coi như bên nhà mẫu thân của sư đệ nàng, bối phận là lớn, nhưng người cũng chỉ là một thiếu niên 15 – 16 tuổi mà thôi, nói chung không nỡ nhìn bộ dáng tinh thần ủ rũ của Hiểu Tinh Trần, nên giơ tay làm lễ, đọc《Thanh Tâm Quyết》này của đạo gia.

Giang Yếm Ly nói: "Hiểu đạo trưởng, hiện giờ trong lòng đã tĩnh lặng được chút nào chưa? Cha ta từng nói, tu đạo tu thân, tu thân tu đức, dùng công lý để báo thù, dùng tấm lòng để trả ơn. Nếu ngươi không sai, vậy có thể học được bài học từ đó, không cần cứ mãi canh cánh trong lòng. Hơn nữa, ta luôn cảm thấy 'Vô Tự Thiên Thư' này cũng không phải chỉ đơn giản để cho người ta biết được chuyện tương lai như vậy, chuyện đã không xảy ra, thì không kể thật giả". Thấy Hiểu Tinh Trần đã tập trung tinh thần lắng nghe, nàng liền nói tiếp: "Có lẽ chúng ta có thể xem nó như là một giấc mộng hoặc là một kiếp nạn trong lòng, người tu đạo, tất nhiên 'tinh thần vất vả, mọi việc rối tung, tăng thêm năng lực còn thiếu sót' (ý là những thử thách trong quá trình tu đạo), các ngươi đều là người đã giác ngộ, hẳn là càng hiểu rõ, đúng không?"

Lặng im một lát, Hiểu Tinh Trần dùng khăn tay Tống Lam nhét vào tay, cẩn thận sửa soạn lại mặt mày, rồi sau đó ngồi ngay ngắn lấy lại tinh thần, nâng tay khom người, trịnh trọng hành lễ, nói: "Đa tạ Giang cô nương giáo huấn!"

Có thể phấn chấn tinh thần là tốt, đối với chuyện này, những người khác cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhõm.

Lam Khải Nhân khen: "Thông minh lanh lợi, huệ chất lan tâm, cũng là một nữ tử thế gia mẫu mực".

Giang Yếm Ly nghe vậy, hơi ngại ngùng nhưng vẫn tự nhiên hào phóng mà tạ lễ đáp rằng: "Lam tiên sinh khen ngợi".

Nhiếp Hoài Tang kêu to lên: "Giang tỷ tỷ giỏi quá à, hèn chi Nguỵ huynh thường xuyên treo câu 'sư tỷ tốt nhất' ngoài cửa miệng mà, Tử Hiên huynh trước kia không phải ngươi không thích Giang tỷ tỷ sao, nếu hiện tại vẫn không thích, thì nhường cho ta làm đại tẩu được không?!"

Giang Yếm Ly: "....."

Nhiếp Minh Quyết mặt già đỏ lên, túm lấy cổ áo Nhiếp Hoài Tang, hét: "Ngươi là đang muốn ăn đòn à?" Giờ khắc này y đặc biệt rất muốn xin lỗi cha mẹ mà đào hố chôn cái thằng em trai mắc dịch này!

Kim Tử Hiên theo bản năng đem Giang Yếm Ly bảo vệ ở sau lưng, lần đầu tiên ăn ý chưa từng có cùng hai người Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng quát lên: "Nằm mơ!"

Nhiếp Minh Quyết: "....."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net