Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[.... Nguỵ Vô Tiện cả người cuộn lại thành hình con tôm, cúi đầu, hai tay vẫn nắm chặt lưỡi kiếm cùn của thanh kiếm sắt, sắp sửa trượt vào trong cổ họng Đồ Lục Huyền Vũ. Lam Vong Cơ lập tức túm lấy cổ áo hắn, xách hắn ra ngoài ....

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện một trận mờ mịt, giống như là phản ứng có chút khó khăn ... Lam Vong Cơ cảm thấy phản ứng của hắn khác thường, nói: "Ngươi làm sao vậy". Nguỵ Vô Tiện tinh thần tỉnh táo lại, nói: "Không sao cả! Chúng ta mau đi ra, việc này không nên chậm trễ".

.... Sau một lúc lâu, mặt nước đỏ ngầu nổi lên hai luồng bọt khí, hai người lại ngoi lên.

Nguỵ Vô Tiện lau mặt, dính đầy mặt đều là màu đỏ sậm, dáng vẻ càng thêm chật vật, nói: "Sao lại thế này?! Tại sao không có cửa động?!" .... Hai người nhìn nhau, đều nghĩ tới một khả năng đáng sợ.

.... Nguỵ Vô Tiện cởi áo ra, vung vẩy ra sức vắt khô, nhịn không được mắng: "Đây là chơi chúng ta phải không? Vốn là nghĩ nếu tiếp tục không có ai tới cứu chúng ta, muốn giết cũng không có sức để giết, nên mới chiến đấu với nó vào lúc này. Kết quả chiến đấu vất vả muốn chết, con vương bát tôn tử này đá sập cái động. Mẹ kiếp!"]

Lúc đọc tới đoạn cuối cùng này, giọng Nhiếp Hoài Tang bất tri bất giác lớn lên, vì thế chữ cuối cùng vừa dứt lời, liền nhận được cái nhìn đầy ý nghĩa của đại ca hắn quét qua một cách đột ngột, nhất thời giống như đầu đập vào tảng băng lạnh từ đầu tới chân, vội vàng xua tay nói: "Lời này không phải ta nói, không phải, lời này là ta đọc theo, trên vách đá viết như vậy á!" Nhiếp Hoài Tang vừa trấn an trái tim bé nhỏ đang không ngừng nảy lên kịch liệt của chính mình, vừa âm thầm oán giận, ở một mặt nào đó đại ca hắn thật sự là có thể so với Lam lão tiên sinh hu hu ~

Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện cong lên thành một nụ cười đầy nghiền ngẫm, thưởng thức thói quen giả vờ hèn nhát của người nào đó, mặc dù hắn không hiểu rõ lắm sự giả vờ hèn nhát này rốt cuộc vui vẻ ở chỗ nào.

Nhưng mà, sau một lát, Nguỵ Vô Tiện phát hiện, Nhiếp Hoài Tang có như thế nào, dường như cũng không ai chú ý, ngược lại bản thân hắn, lại nhận được đủ loại trợn trắng mắt khác nhau đến từ các phương hướng.

Lam Khải Nhân tinh thần bình tĩnh tính toán xem người này nên chép thêm mấy lần gia quy, Lam Hi Thần vẫn cười thật ấm áp tỏ vẻ thương mà không giúp gì được, Giang Trừng thì ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn, thậm chí Kim Tử Hiên cũng công khai di chuyển chỗ ngồi chặn giữa Nguỵ Vô Tiện và sư tỷ.

Nguỵ Vô Tiện: "...." Cho dù người tính tình tốt tới đâu gặp phải chuyện xui xẻo thế này, đều sẽ nhịn không được mắng vài câu chứ? Đến nỗi này sao (`?ω?′)

À, loại người tính tình không biết coi là tiên nhân hay là cục đá như Lam Trạm thì không tính.

[.... Nguỵ Vô Tiện dùng sức vừa ném quần áo vừa mắng, bỗng nhiên chân mềm nhũn .... Lê bước chân không đi nổi hai bước, Lam Vong Cơ lại đỡ hắn, trầm ngâm một lát, nói: "Nguỵ Anh, ngươi ... nóng quá". .... Nguỵ Vô Tiện phát sốt, càng lúc càng choáng váng, không thể đi được nữa .... Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, truyền linh lực cho hắn .... Nguỵ Vô Tiện rút tay về nói: "Ngươi không cần truyền cho ta, chính ngươi cũng chẳng còn lại bao nhiêu". Lam Vong Cơ lại chụp lấy tay hắn, lặp lại nói: "Nằm yên".

..... Nhưng Nguỵ Vô Tiện cho dù là nằm cũng không cam chịu yên tĩnh. Chẳng bao lâu đã kêu lên: "Cộm người. Cộm người".

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi muốn như thế nào". Nguỵ Vô Tiện nói: ".... Mượn chân của ngươi nằm đi".

Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình nói: "Ngươi đừng náo loạn". Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta không náo loạn, ngươi mới là đừng náo loạn. Ta không phục, Lam Trạm ngươi nói một chút xem, vì cái gì chứ? ... Mọi người không có ai ngoài miệng nói ta đáng ghét, nhưng trong lòng thích ta, làm thế nào đến phiên ngươi, thì luôn không có sắc mặt tốt đối với ta? Chúng ta cũng coi như là có mối quan hệ trải qua sinh tử đi, vậy mà chân cũng không muốn cho mượn để nằm ..." Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Ngươi sốt đến hồ đồ rồi".

..... Chỉ lát sau, Nguỵ Vô Tiện đã ngủ thiếp đi. Lúc hắn ngủ, cảm thấy nằm không tệ, hình như thật sự gối lên đùi của ai đó, bàn tay lành lạnh để lên trán hắn, rất thoải mái, trong lòng vui vẻ, lăn qua lăn lại thật sung sướng, không có ai khiển trách. Lăn xuống đất, còn được nhẹ nhàng xoa xoa đầu, sau đó bế lên tiếp tục gối chân.

Nhưng sau đó lúc tỉnh lại, hắn vẫn là nằm trên mặt đất, cùng lắm là dưới gáy được lót một đống lá cây .... Lam Vong Cơ ngồi cách hắn rất xa, nhóm lên một đống lửa, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt hắn giống như mỹ ngọc, ấm áp mà ôn nhã.

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Quả nhiên là nằm mơ."]

Đường sống bị phá hỏng, chỉ đành chờ đợi không biết bao nhiêu ngày để được cứu viện, còn không có lương khô, không có cách nào trị thương, càng thêm nhà dột gặp mưa, hoạ vô đơn chí là vết thương của Nguỵ Vô Tiện cũng chuyển biến xấu.

Mọi người đang đang hết sức lo lắng cho cảnh ngộ vô cùng chua xót của hai người này, thì đương sự đã dùng sự thật để chứng minh cái gì gọi là làm chuyện thừa thãi, lo chuyện bao đồng!

Thế nhưng Nguỵ Vô Tiện không rảnh lo người khác nghĩ như thế nào, đầu tiên và quan trọng nhất chính là tự tạo thanh danh cho mình, ý trong lời ngoài đều lộ ra sung sướng ngập tràn, "Ta đã nói mà, ta trước kia, nhìn thế nào cũng là phong độ tiêu sái, đẹp trai ngời ngời, vẫn chỉ có một mình Lam Trạm không bày vẻ giả tạo với ta, hiện giờ xem ra, ta quả nhiên là người gặp người thích!"

Mọi người: .....

Lam Khải Nhân, Nhiếp Minh Quyết, Kim Tử Hiên xưa này đều không bày vẻ giả tạo: Ngươi là mắt mù hả?

Khoe khoang đã đời, Nguỵ nào đó mới nhớ tới một bí ẩn xa xưa khác, lại hỏi tiếp: "Cho nên, Lam Trạm, ngươi đã thích ta như vậy, lúc đó rốt cuộc ta có gối lên chân của ngươi không vậy?"

Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn xuống, ừm, mạt ngạch cột trên cổ tay Nguỵ Anh trông thật đẹp mắt.

Nguỵ Vô Tiện không có được câu trả lời của người này, liền cười hì hì xem đây là đồng ý, rất cố gắng nhớ lại cảm giác thoải mái nửa thật nửa mơ gối lên chân trong lúc ngủ say khi ấy, nhưng mà lúc đó phát sốt rồi hôn mê, hiện giờ tất nhiên là nghĩ không ra. Bất quá, he he, còn sợ sau này không có cơ hội thân mật như thế hay sao?

Giang Trừng: Lại nghĩ đến chuyện xấu gì, cười một cách đáng khinh bỉ như vậy!

Sau khi im lặng một lúc lâu, Hiểu Tinh Trần nói: "Mọi người đều nói vùng nào sinh ra người có đặc điểm của vùng nấy, Vô Tiện sư điệt rõ ràng là cùng lớn lên với Giang tông chủ và Giang cô nương, tại sao lại ... tự mãn, nói chuyện tự tin như vậy nhỉ?"

Mấy người bị gọi tên còn chưa nói gì, Nhiếp Hoài Tang đã nói: "Hiểu đạo trưởng, chuyện này cũng không lạ nha, Lam thị Song Bích Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân cũng là một dung mạo, hai phong thái không phải sao?"

Nguỵ Vô Tiện không hề tỏ ra xấu hổ khi nhận được 'lời khen ngợi' này, thoải mái cười, "Cũng ví dụ như, Hiểu sư thúc và Tống đạo trưởng cùng đều là gặm kinh thư đạo gia lớn lên, không phải cũng một người thanh phong minh nguyệt, một người ngạo tuyết lăng sương đó sao".

Hiểu Tinh Trần: Này cũng giống nhau sao?

Tống Lam: Ta không có gặm.

[Đường tự trốn thoát của hai người đã đứt ... Hai ngày này, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn sốt nhẹ, tỉnh rồi ngủ ngủ rồi tỉnh. Toàn dựa vào Lam Vong Cơ ngắt quãng truyền linh lực cho hắn, mới miễn cưỡng duy trì được tình trạng không chuyển biến xấu.

Nguỵ Vô Tiện nói: "A. Quá nhàm chán".

Nguỵ Vô Tiện: "Thật sự rất nhàm chán".

Nguỵ Vô Tiện: "Quá an tĩnh".

Nguỵ Vô Tiện: "Á ------"

Nguỵ Vô Tiện: "Ta đói bụng. Lam Trạm ngươi đứng dậy kiếm chút đồ ăn đi. Làm thịt con vương bát kia kìa".

Nguỵ Vô Tiện: "Thôi không ăn, thịt của loài yêu thú ăn thịt người này chắc chắn là thúi. Ngươi vẫn là đừng đi."

Nguỵ Vô Tiện: "Lam Trạm ngươi sao lại thế này, quá lặng lẽ á. Miệng nhắm mà mắt cũng nhắm, không nói chuyện với ta cũng không nhìn ta, ngươi đang tu thiền à, ngươi là hoà thượng ha? Đúng rồi, tổ tiên nhà các ngươi chính là hoà thượng. Ta quên mất".

Lam Vong Cơ nói: "Im lặng. Ngươi đang sốt. Đừng nói chuyện. Giữ thể lực"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Rốt cuộc ngươi đã tiếp lời. Chúng ta chờ mấy ngày rồi? Tại sao còn chưa có người đến cứu chúng ta?"

Lam Vong Cơ nói: "Còn chưa đến một ngày".

Nguỵ Vô Tiện che mặt nói: "Sao lại khó trải qua như vậy, nhất định là bởi vì nguyên nhân ở cùng với ngươi. Nếu ở lại là Giang Trừng thì tốt rồi, cùng hắn chửi nhau còn thú vị hơn ở với ngươi như bây giờ. Giang Trừng! Ngươi chết ở nơi nào rồi! Sắp bảy ngày rồi!!!"]

Lam Vong Cơ: Lại là Giang Trừng.

Lam Khải Nhân hừ lạnh, cho dù không phải là hoà thượng đạo nhân, cũng rất hiếm người có thể đạt tới mức độ gây ồn ào như ngươi!

Giang Trừng cười nhạt, lúc này ngược lại mới nhớ tới ta! Ngươi không phải một mình cũng có thể biểu diễn liên tiếp nhiều vở kịch hay hay sao, thật ngại quá, lão tử cũng không thích chửi nhau với ngươi!

Kim Tử Hiên nhịn không được nói: "Người bình thường dưới tình huống này hẳn là đều sẽ lựa chọn ngồi thiền tĩnh tâm, điều dưỡng phục hồi chứ?"

Nguỵ Vô Tiện: Ta không pải là người bình thường, cảm ơn ~

Giang Yếm Ly nói: "Cho nên, từ nhỏ đến lớn a Tiện học tu luyện ngồi thiền là kém nhất".

Nhiếp Hoài Tang nhịn không được nói: "Kém nhất? Chẳng lẽ kim đan của Nguỵ huynh là cứ thế mọc ra?"

Nghe thấy hai chữ 'kim đan' này, trên mặt Nguỵ Vô Tiện tuy vẫn còn nét cười, nhưng trong mắt đã từ từ tối xuống như mặt hồ sâu thẳm ....

[Lam Vong Cơ chọc cành cây vào đống lửa, cú chọc này lại mang theo một trận kiếm ý, tàn lửa bay lả tả, tung toé khắp nơi. Y lạnh lùng nói: "Nghỉ ngơi". Nguỵ Vô Tiện lại cuộn thành một con tôm, đối mặt với y, nói: ".... Ta vừa mới tỉnh lại, ngươi lại kêu ta nghỉ ngơi, ngươi không muốn nhìn thấy ta trong trạng thái tỉnh táo đến như vậy sao?"

Thu hồi cành cây, Lam Vong Cơ nói thẳng: "Ngươi suy nghĩ nhiều".

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Dầu muối không ăn, đao thương bất nhập. Còn không thú vị bằng cái tên Lam Trạm mặt đen như cái nồi cũ, nói chuyện có giọng điệu, nóng lên còn cắn người của mấy hôm trước ..."

Hắn nói: "Ta rất nhàm chán. Lam Trạm, chúng ta nói chuyện phiếm đi. Ngươi mở đầu đi".

Lam Vong Cơ nói: "Lúc trước ngươi nghỉ ngơi khi nào".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Mở đầu này của ngươi quá nhàm chán nha ... Nhưng ta cho ngươi mặt mũi, vẫn là tiếp lời. Trước nay ta ở Liên Hoa Ổ đều là sau giờ sửu mới ngủ thường xuyên suốt đêm không ngủ". Lam Vong Cơ nói: "Tật xấu ... phải sửa".

Nguỵ Vô Tiện che tai nói: "Ta có bệnh. Ta đang phát sốt, Lam Nhị ca ca, ngươi có thể nói dễ nghe một chút được không? Dỗ dành kẻ đáng thương là ta đây?

Lam Vong Cơ ngậm miệng không nói, Nguỵ Vô Tiện nói: "Không biết nói chuyện? Được rồi, ta biết ngay mà. Ngươi không biết nói chuyện, vậy có biết hát không? Hát hay không?" Hắn vốn dĩ chỉ nói cho vui miệng ... căn bản không trông mong y sẽ đáp ứng, ai ngờ, sau khi im lặng một lúc lâu, một tiếng hát trầm thấp và mềm nhẹ, từ từ vang vọng trong hang động trống trải.

Lam Vong Cơ thế mà thực sự hát. Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, lật người qua dang tay dang chân, nói: "Dễ nghe".

Hắn nói: "Khúc nhạc này tên là gì?" .....]

Hàm Quang Quân hát .... Hàm Quang Quân hát ....

Nhiếp Hoài Tang lặng lẽ vỗ về nội tâm đang khiếp sợ, không lạ hay sao, chuyện ngoại lệ Hàm Quang Quân đặc biệt làm cho Di Lăng Lão Tổ còn ít hay sao, cũng chỉ hát một bài thôi mà ... Cái quỷ á, Lam Vong Cơ này bị đoạt xá rồi! Giang huynh làm phiền tìm cơ hội dùng Tử Điện trục hồn ra thử xem, cũng vậy, Lam lão tiên sinh ngài vẫn là tự mình tới đè xuống vấn linh đi!

Thấy Giang Yếm Ly nghe tới đây mỉm cười xinh đẹp, dáng vẻ hình như rất vui mừng, rất vừa lòng, Kim Tử Hiên cạn lời, tức phụ có phải đặt bối phận sai rồi hay không, ngươi chỉ là a tỷ không phải mẹ, càng không phải tổ mẫu á? Sau khi âm thầm kêu gào một lúc, lại hơi cau mày, chẳng lẽ y cũng cần trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ học một phen âm luật viết nhạc, cung thương giác trưng (đồ rê mi pha son) hay sao?

Vong Cơ còn biết nói chuyện phiếm với người khác? Trạch Vu Quân – huynh trưởng ruột thịt của Hàm Quang Quân - lại nghe ra một ý tứ sâu xa hơn, bởi vì nghe thấy người trước mặt nhắc đến người khác, nên trong lòng ghen tỵ, nói chuyện lâu, trấn an thậm chí hát tặng, chẳng qua cũng chỉ vì một khoảnh khắc cả hai hoà thuận, qua lại vui vẻ thôi. Nhưng, bài này chắc là khúc nhạc của Lam Vong Cơ, không biết sau này có cơ hội nghiêng tai lắng nghe hay không đây?

Sắc mặt Nguỵ Vô Tiện hơi sáng tỏ, từ từ cong môi lên. Lúc ấy, hắn còn có thể vì làm thế nào vượt qua thời gian nhàm chán mà tự giở trò chơi xấu, y cũng có thể vì để hắn im lặng, mà hát lên, không có kinh thiên động địa, không có chê bai ghét bỏ, chỉ có thời niên thiếu tươi đẹp đó, thời gian qua lâu, làm sao biết, đây là đêm tối trước buổi bình minh, là khoảng lặng trước cơn bão đâu chứ?

"Lam Trạm". Hắn nhẹ giọng kêu.

Cái tên này đã nghe qua nhiều lần, giọng nói lúc này mang theo một chút nghẹn ngào mà bản thân cũng không phát hiện ra, Lam Vong Cơ nghe thấy mà trong lòng căng thẳng. "Ừm, ta ở đây".

"Khúc nhạc này tên gọi là gì thế".

"Sau này, ngươi sẽ biết".

"Vậy, là chỉ hát cho một mình ta nghe đúng không?"

"Đúng, chỉ hát cho một mình ngươi".

"Như vậy nha, đó không phải được xem như là ca khúc đính ước của hai chúng ta sao?"

"Ngươi nói phải thì là phải".

"Vậy sửa tên gọi là 'Khúc nhạc đính ước của Lam Trạm Nguỵ Anh' được rồi!"

"....."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net