Chương 75 - 76 - 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

75.

Khúc nhạc đính ước của Lam Trạm Nguỵ Anh ....

Khoảnh khắc trước mọi người còn cảm thấy không thể tưởng tượng được đối với việc kỳ lạ xưa nay - Hàm Quang Quân hát, thì một giây sau đã bị việc đặt tên dứt khoát gãy gọn của Di Lăng Lão Tổ làm cho khiếp sợ ngã rạp hết xuống đất không đứng dậy nổi.

Cái người đặt tên cho bội kiếm mang theo người là Tuỳ Tiện này nha, vừa không phải là dân thường nghèo khổ dốt đặc cán mai, cũng không phải là người lỗ mãng không mưu mẹo không biết viết văn, tại sao có thể đặt cho khúc nhạc một cái tên .... không nỡ nhìn thẳng như vậy chứ? Nếu thật sự đặt tên như vậy, sau này Hàm Quang Quân chắc cũng không còn mặt mũi mà hát nữa?

Nhưng mà, nhìn lại Lam Vong Cơ - người sáng tác bài hát bị cưỡng chế đặt tên – mang vẻ mặt trầm mặc, thái độ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mọi người cảm thấy việc này có chút thấp thỏm!

Trạch Vu Quân mỉm cười không nói gì tỏ ý, các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ý của đệ đệ đây là, có thể để Nguỵ công tử lén gọi cái tên này, còn y là tuyệt đối sẽ không dùng.

Giang Trừng Giang tông chủ - người cũng có phong cách đặt tên kỳ lạ giống vậy, lại không đặt sự chú ý lên chỗ này. Hiện giờ khắp đầu y đều là: Thời điểm liên quan đến sống chết á, khi đó còn có thể kêu 'Lam Nhị ca ca' thuận miệng như vậy? Lão tử lúc ấy bôn ba bên ngoài mấy ngày, không ngừng nghỉ chút nào, hai ngươi thế mà vẫn rảnh rỗi ca hát nghe nhạc!

Đúng vào lúc sắp sửa bùng nổ một trận huyết án vì một khúc hát, thì mọi người lại một lần nữa nhận ra không gian nơi này có thay đổi.

Phía trước vách đá lại xuất hiện một người, một nữ tử mặc áo bào ngọn lửa rực cháy trông hơi cũ, màu da hơi ngăm, giữa mày kiêu ngạo, nữ tử này gần như trong nháy mắt nhận lấy sự chú ý của mọi người, liền cảnh giác làm ra động tác giơ tay phải có kẹp ba cây châm mảnh dài ngăn trước người.

Người tới đúng là Ôn Tình, nàng vốn đang ở trên Loạn Tán Cương sắp xếp lại một ít thảo dược thông dụng, rồi định đi Phục Ma động xem xét tình hình, thật sự không được thì phải châm một kim cho cái người khư khư cố chấp, không nghe người khác nói ở trong kia nằm xuống rồi bắt uống một chén thuốc bổ mới được.

Nhưng ai ngờ chớp mắt một cái thì thân thể đã di chuyển ngay đến nơi này!

Ôn Tình một bên đứng đó cầm kim châm, một bên đánh giá mọi người đang ngồi trên mặt đất kia, người đứng đầu của tứ đại gia tộc thế mà không thiếu một người nào! Lập tức chuông cảnh báo trong lòng kêu vang, tích tắc sau thì nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đang dựa vào Hàm Quang Quân của Lam thị, nhưng cũng không giảm bớt sự khủng hoảng một chút nào.

"Nguỵ Vô Tiện, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!"

Nhưng hỏi xong câu này, Ôn Tình lại không có tâm trí đợi hắn xác nhận đáp án. Nàng thấy được bóng dáng quen thuộc ở cách vài bước phía sau Nguỵ Vô Tiện, thoáng chốc nước mắt tràn mi, vẻ bình tĩnh tự nhiên, gặp nguy không loạn vẫn còn duy trì mới vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất.

Không dám tin tưởng đâu chỉ có một mình nàng, Ôn Ninh nghe thấy giọng nói của tỷ tỷ, thân thể vốn cứng ngắc của một hung thi càng trở nên cứng đờ, gần giống như một khúc gỗ bị phơi khô vậy. Ôn Ninh thật vất vả mới xoay người lại được, gặp mặt tỷ tỷ, vẫn không khóc được, chỉ có thể dùng sức di chuyển yết hầu, kêu lên một tiếng "Tỷ tỷ".

Ngay sau đó Ôn Tình đã nhào tới, nhìn vào hốc mắt không còn là một mảnh trắng nhởn hung dữ của đệ đệ nữa, trong lòng biết khả năng không thể nào thành kia đã trở thành sự thật, vừa khóc vừa cười mà ôm chầm lấy đệ đệ, vùi vào ngực hắn, "A Ninh a Ninh, a Ninh của tỷ tỳ à!"

Ôn Ninh cũng ôm lấy Ôn Tình, hắn run rẩy một hồi lâu cùng với sự kích động không thôi ở trong lòng, miệng lại không tự chủ được mà phát ra tiếng gầm gừ của hung thi.

Ôn Tình nghe thấy âm thành này hai tay càng thêm siết chặt, khóc không ngừng được. Một chi này của bọn họ trước nay luôn tuân thủ bổn phận lương y, trị bệnh cứu người, cũng không thương thiên hại lý, đệ đệ của nàng càng là bảo gì nghe nấy, nhát gan sợ gây phiền phức, chỉ vì gắn với bốn chữ "Ôn thị dư nghiệt", mà phải chịu sự đối xử như vậy hay sao?

Nàng chỉ là ra ngoài một chuyến, nhưng lại một lần nữa được ôm đệ đệ thân thiết nhất thật là vượt qua sinh tử, lướt qua âm dương!

76.

Mắt thấy hai người gặp lại sau cửa tử thương tâm như vậy, Nguỵ Vô Tiện xoa xoa cái trán thở ra một hơi thật dài, than thở nói: "Ta sợ nhất tình huống này ..." Tình huống người khác cực kỳ đau thương, khóc lóc thảm thiết trước mặt hắn, mà hắn lại hoàn toàn không có cách nào an ủi giúp đỡ này.

Lam Vong Cơ nhớ tới lời viết trên vách đá về nước mắt đau buồn của y khi ở trong động Huyền Vũ, trong lòng biết có lẽ hắn lại phạm vào cái tính "Không chịu được nhất khi nhìn thấy người khác rơi nước mắt" rồi, mím môi lại, Lam Vong Cơ đột nhiên rất muốn hỏi một chút, chó và nước mắt của người khác, Nguỵ Anh đến tột cùng là sợ cái nào nhất?

Nguỵ Vô Tiện cũng không biết cái gối tựa nhãn hiệu Vong Cơ của hắn lại bắt đầu âm thầm lặng lẽ nhấm nháp và còn có ý nghĩ đáng sợ nào đó, sau mấy nhịp thở, tiếng khóc của Ôn Tình vẫn còn nghe thấy mạnh mẽ ở bên tai, hiển nhiên vẫn đang tuôn nước mắt như suối, hắn lại nhéo nhéo mi tâm, "Nữ nhân ấy mà ...". Thật sự đều là làm bằng nước!

Từ những tiếng thở dài liên tiếp này, Giang Yếm Ly đã biết, nữ tử mặc áo bào có hình ngọn lửa rực cháy này, xem như là bằng hữu quan trọng của sư đệ, chỉ là có rất nhiều chuyện người khác cũng không thể an ủi được, chi bằng gào khóc một trận thật lâu sẽ tốt hơn, liền cố tình đâm thọt nói: "A Tiện, có ý kiến đặc biệt gì đối với nữ nhân hay sao?"

Nguỵ Vô Tiện còn tưởng rằng mình trong lúc vô ý nói ra suy nghĩ trong lòng, nghĩ đến sư tỷ xưa nay ở trước mặt hắn và Giang Trừng đều là trưởng bối dạy dỗ, rất hiếm khi khóc, vội liên tục xua tay nói: "Sư tỷ ta sai rồi, không phải ta đang nói tỷ!"

Giang Yếm Ly chớp chớp mắt, bắt chước dáng vẻ vô tội trước đó của Nguỵ Vô Tiện, nói: "Không phải đang nói ta cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện: "....."

Lúc này, một giọng nữ khác càng lộ ra vẻ trầm ổn sắc bén vang lên, cũng nói: "Không phải nói Giang cô nương, thì chính là đang nói ta, xin hỏi Nguỵ công tử Nguỵ tiên sinh, có gì chỉ giáo Ôn Tình ta?"

Nguỵ Vô Tiện: "...." Ta cái gì cũng chưa nói được chưa!

Nguỵ Vô Tiện xoay người nhìn về phía người trong nháy mắt đã nín khóc, vành mắt vẫn còn trong tình trạng hoe đỏ, giọng nói mới vừa rồi vẫn mang theo giọng mũi đặc nghẹt, nhưng vẻ mặt đã không còn đáng lo nữa, quả nhiên, Ôn Tình không hổ là Ôn Tình.

Ôn Tình chỉ vặc lại một câu như vậy rồi cũng không so đo gì thêm, nàng đi đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện, đi theo phía sau là Ôn Ninh bị ướt một mảng áo trước ngực, cùng với tiểu Ôn Uyển treo trên đùi Ôn Ninh, còn có cái đuôi tiểu Cảnh Nghi ở đằng sau.

Dừng một lát, Ôn Tình và Ôn Ninh, đứng nghiêm chỉnh đồng loạt khom lưng hành lễ cám ơn với Nguỵ Vô Tiện, tuy rằng cái lễ này, nhìn thế nào cũng không thấy được mấy phần trịnh trọng do bị a Uyển ôm chân.

Nguỵ Vô Tiện giật nảy người đứng lên, lớn tiếng nói: "Đừng nha, ta không chịu được khi người khác nghiêm túc nói cảm ơn đâu!"

Ôn Tình chỉ nghiêm túc nói: "Đứng yên, đây là ngươi xứng đáng được nhận!" Hai tỷ đệ vẫn bái xong lễ tiết, Ôn Tình mới đứng thẳng dậy, "Một tộc già trẻ hơn 50 mạng người dưới tay ta, còn có a Ninh, được sự giúp đỡ của ngươi, mới có thể còn nguyên, xứng đáng nhận lễ," sau đó tự cười chế giễu, "Tình trạng như hiện giờ, ngoại trừ cái lễ này, ta cũng không biết làm thế nào, mới có thể trả được đại ân của ngươi!"

Nguỵ Vô Tiện đáp lễ, "Chỉ là những người già phụ nữ trẻ em trói gà không chặt, tất nhiên là đáng cứu, còn đại ân giúp đỡ cứu mạng của hai tỷ đệ các ngươi lúc trước, ngươi không trách ta dưới tình huống cấp bách biến Ôn Ninh thành hung thi đã là tốt rồi, trước đây thật sự không chắc chắn lắm có thể phục hồi được thần trí của hắn".

"Không phải ngươi đã thành công đó sao, ta khi đó cũng chỉ nắm chắc năm phần thay ngươi ..." Nói đến đây, Ôn Tình chợt nhớ tới ở đây có người của tứ đại gia tộc, cũng có một đương sự khác của lúc ấy đang ở đây, lập tức ngậm miệng, sau đó chuyển chủ đề hỏi tiếp: "Cho nên, đây rốt cuộc là nơi nào? Những người này đều ở đây làm gì?"

Vì thế Nguỵ Vô Tiện lại hoa chân múa tay, nói vài câu giải thích với nàng một hồi.

Ôn Tình biết được lúc này đã đọc qua sự kiện trại giáo hoá, trong lòng đáng tiếc, lại nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đưa tay ra".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Làm gì, ngươi sẽ không châm kim ta lần nữa chứ". Nói một câu như vậy, nhưng tay vẫn thành thành thật thật đưa qua.

Ôn Tình hừ một câu "Đâm không chết ngươi" rồi bắt mạch, một lát sau liền nói: "Vết thương bị kiếm đâm trên bụng lần này hồi phục không tệ, bất quá thân thể ngươi yếu ớt, vẫn cần cẩn thận điều dưỡng mới được". Nói xong thì lấy từ trong tay áo ra một bình sứ nhỏ đặt vào tay Nguỵ Vô Tiện, "Đây là Dưỡng Thân hoàn, đều được luyện chế từ những dược liệu bổ dưỡng có ích, thường xuyên ăn một ít, dùng hết lại đưa tiếp cho ngươi".

Cần phải đọc xong 'Vô Tự Thiên Thư' mới có thể trở về, lại suy nghĩ phần tiếp theo sắp đọc tới, Ôn Tình cũng thở dài, lấy ra một cái bình sứ màu đỏ nhỏ hơn ném qua, "Trong này có mấy viên Hộ Tâm đan, cũng xem mà dùng đi".

Lam Vong Cơ nghe nói Nguỵ Vô Tiện "thân thể yếu ớt" liền ngẩn cả người, sau đó lại nghe còn cần dùng đến "Hộ Tâm đan", lập tức kinh hãi, sắc mặt tái nhợt kéo Nguỵ Vô Tiện nhìn trên dưới qua lại vài lần, vẫn không hiểu được, rồi thấy bản thân hắn cũng mang vẻ mặt nghệt ra, liền chuyển hướng qua Ôn Tình mới vừa bắt mạch xong, hỏi: "Ôn cô nương có ý gì?"

Đám người Giang Trừng, Giang Yếm Ly cũng đại kinh thất sắc, người đó là ai chứ, Nguỵ Vô Tiện á, "thân thể yếu ớt" gì đó không hề liên quan một chút nào với hắn đúng không?

Nhiếp Hoài Tang cũng hỏi: "Ôn ... cô nương, Nguỵ huynh, thân thể không tốt sao?"

Còn không đợi Ôn Tình trả lời, Nguỵ Vô Tiện tự cảm thấy cũng không mỏng manh liền giả vờ xin tha nói: "Tình tỷ, ta không phải chỉ nói sai một câu thôi sao, ngươi tạm tha cho ta đi!"

Ôn Tình cố ý nhắc đến tình trạng thân thể của Nguỵ Vô Tiện trước mặt mọi người, nghe vậy tự nhiên hiểu được ý tứ còn muốn tiếp tục giấu giếm của người này, sau khi dẫn Ôn Ninh Ôn Uyển tìm chỗ ngồi để ngồi xong, mới nói: "Thân thể hắn như thế nào, đương nhiên bản thân hắn rõ nhất, Hộ Tâm đan, chỉ mong không dùng đến".

A Uyển ở trong lòng Ôn Ninh lại nhõng nhẽo kêu lên "Muốn Tình tỷ tỷ, không muốn Ninh thúc thúc" rồi nhào về phía Ôn Tình, còn tặng kèm một tiểu Cảnh Nghi "Ta cũng muốn Tình tỷ tỷ ôm".

Lam Khải Nhân: "....."

Hiểu Tinh Trần cũng lo lắng cho tình huống của sư điệt này của hắn, nhưng, thấy động tác của nữ tử mới xuất hiện này, còn lấy ra đan dược, nghĩ hẳn là y giả (người hành nghề y) có năng lực không thấp, còn là một y giả chịu đại ân của Vô Tiện sư điệt, sau khi bắt mạch biểu tình cũng không khẩn trương lắm, chắc là không quá đáng lo.

Lúc này nghe thấy tiểu a Uyển xưng hô với hai tỷ đệ kia, còn giấu sau tay áo khẽ nói với Tống Lam ở bên cạnh: "Cho nên ta nói, tư duy về bối phận của đứa nhỏ này rất có vấn đề!"

Tống Lam: "....."

77.

Nhiếp Hoài Tang ngắm ngắm tỷ đệ Ôn gia đã ngồi xuống dỗ đứa nhỏ ở cách mấy trượng đằng sau Nguỵ huynh, rồi lại nhìn nhìn đại ca hắn và Lam lão tiên sinh ngồi gần mình, nhìn dáng vẻ hai bên là hoàn toàn không có ý định chào hỏi nhau, cũng phải, dù sao cách đây không lâu tứ đại gia tộc còn đòi đánh đòi giết đối với những người còn sót lại của Ôn thị, Nguỵ huynh cũng vì lý do này mà trốn lên ở Loạn Tán Cương, sao có thể chào hỏi một cách thân thiện được?

Nhìn nhìn lại Nguỵ huynh bên kia, thật đúng là bận rộn nha, tỷ đệ Giang gia, mấy người Hiểu đạo trưởng đều đang thay phiên thăm hỏi tình trạng thân thể, ngay cả động tác ôm người của Hàm Quang Quân cũng dường như mềm nhẹ đi không ít. Ai da, Tử Hiên huynh đáng thương, chỗ ngồi mới vừa đổi chẳng bao lâu, lại đổi trở về, còn trơ mắt nhìn Giang tỷ tỷ hỏi han ân cần Nguỵ huynh.

Sau khi Nhiếp Hoài Tang hà hơi hai lần, mọi người mới nhớ ra còn có việc đọc sách này nữa.

Nhiếp Hoài Tang dụi dụi đôi mắt: Các ngươi thật sự không cân nhắc đến việc đổi người đọc sao?

[Chương 12: Tam Độc]

Nguỵ Vô Tiện nghiền ngẫm cái tên chương mới này, Phật gia có Vân chi tam độc, vốn là chỉ ba nỗi khổ Tham Sân Si của thế gian, bội kiếm của Giang Trừng cũng tên là 'Tam Độc'. Lúc trước khi ban kiếm, Giang Trừng đặt tên còn không đứng đắn bằng cái tên Tuỳ Tiện của hắn, Giang thúc thúc liền chủ động sửa lại thành cái tên 'Tam Độc' này, để Giang Trừng có thể tức chi diệt chi (không hiểu câu này!), tác phong hành sự có thể vững vàng ổn trọng một chút, sau khi Giang Trừng thành danh, cũng được tôn xưng là 'Tam Độc Thánh Thủ'.

Mà 'Tam Độc' ở đây, với Giang Trừng mà nói, sợ chắc không phải là tầng ý nghĩa này.

Độc thứ nhất, cha mẹ cùng mất.

Độc thứ hai, gia tộc bị giết.

Độc thứ ba, kim đan bị phế.

Mà chính mình, thủ phạm của những điều trên theo một ý nghĩa nào đó, ngoại trừ điều cuối cùng, rốt cuộc lại bất lực.

[.... Lúc tỉnh lại, Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra nhưng lại nhìn thấy không phải nóc hang động đen ngòm, cũng không phải gương mặt tái nhợt nhưng tuấn mỹ kia của Lam Vong Cơ, mà là một tấm ván gỗ, một chuỗi những đầu người nhỏ xíu hôn nhau được vẽ trên tấm ván gỗ.

Đây là những hình vẽ nguệch ngoạc mà hắn vẽ trên đầu giường của mình ở Liên Hoa Ổ. Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường của hắn, Giang Yếm Ly cúi đầu đọc sách, thấy hắn tỉnh lại, lông mày khẽ nhướng lên, buông sách xuống kêu lên: "A Tiện!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Sư tỷ!" Hắn miễn cưỡng ngồi dậy khỏi giường, chân tay không sốt, vẫn mềm nhũn, cổ họng hơi khô. Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Ta đã trở về? Ta ra khỏi hang động khi nào? Là Giang thúc thúc dẫn người tới cứu ta sao? Lam Trạm đâu? Giang Trừng đâu?"

Cửa gỗ mở ra, Giang Trừng trên tay cầm một thố sứ trắng đi vào, quát: "Kêu la cái gì!"

Sau khi quát xong, y chuyển hướng sang Giang Yếm Ly: "Tỷ, tỷ hầm canh. Ta giúp tỷ mang lại đây".

Giang Yếm Ly nhận lấy cái thố, múc thứ bên trong ra một cái chén. Nguỵ Vô Tiện nói: "Giang Trừng, tên nhóc nhà ngươi, lại đây!"

Giang Trừng nói: "Lại làm gì? Ngươi muốn quỳ xuống cảm tạ ta sao?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Bảy ngày mới dẫn người tới, ngươi thật có ý định muốn giết ta ha?!"

Giang Trừng nói: "Ngươi đã chết hả? Vậy hiện giờ ai đang nói chuyện với ta?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi từ Mộ Khê Sơn trở về Vân Mộng nhiều nhất chỉ cần năm ngày thôi chứ!"

Giang Trừng nói: "Ngươi ngốc à? Chỉ tính thời gian trở về, không tính thời gian đi? Huống hồ sau khi đi, ta còn phải dẫn người tìm cây đa già đó khắp rừng núi, đào ra lối vào hang động đã bị bọn Ôn Triều phá hỏng kia, bảy ngày cứu được ngươi ra, mang ơn đội nghĩa đi!"

Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ, thế mà thật sự đã quên tính thời gian đi, nhất thời nghẹn lời, nói: "Hình như là có chuyện như vậy. Nhưng Lam Vong Cơ tại sao không nhắc ta?"

Giang Trừng nói: "Y chỉ nhìn thấy ngươi đã đủ phiền rồi, còn trông mong y cẩn thận nghe ngươi nói chuyện?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nói cũng phải!"]

Nhiếp Hoài Tang lại một lần nữa khâm phục, hắn cũng không dám vẽ hình người nhỏ hôn nhau gì đó trên đầu giường, lại còn tự mình vẽ, Nguỵ huynh đây là coi nhiều đến mức tính toán tự mình ra tay sáng tác luôn?

Lam Hi Thần giơ tay, sau khi thi lễ với Giang Trừng, mới nói: "Còn chưa chính thức cảm tạ ơn cứu mạng của Giang tông chủ đối với Vong Cơ năm đó".

Giang Trừng vừa nhận lễ, vừa nói thẳng: "Lúc ấy chỉ là chuyện nhỏ không tốn công sức gì, Lam tông chủ không cần ngại, huống chi ...." Huống chi, lúc ấy hắn chỉ là trốn thoát trở về Liên Hoa Ổ xin viện binh, còn người dẫn người đến đó và xử lý Ôn cẩu chính là phụ thân.

Bị thay mặt nói lời xin lỗi, Lam Vong Cơ nhíu mày, cái gì là 'nhìn thấy đã đủ phiền'? Giang Vãn Ngâm chính là luôn nói xấu về y như vậy với Nguỵ Anh sao?

Nếu Giang tông chủ biết suy nghĩ của Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh như vậy, thì nhất định sẽ không chút lưu tình mà chê cười, chính thái độ khó chịu như hàn băng sắt đá của ai kia, còn cần phiền y đặc biệt nói xấu hay sao?

Lại ngồi ở phía sau Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên đang bẻ ngón tay, a Ly tự tay hầm canh nha, lần cuối cùng hắn uống là khi chiến sự ở Lang Gia, còn nhân tiện gây ra lỗi lầm lớn, bất quá cũng may không bao lâu nữa, hắn hẳn là lại có thể uống được rồi ... nhỉ?

[Giang Yếm Ly múc canh xong, đưa đến tay hắn. Canh là những củ sen cắt khúc cùng với xương sườn, thịt đều có màu hồng nhạt, hầm chín rục, hương thơm nồng đậm, nóng hôi hổi. Nguỵ Vô Tiện ở trong động nhiều ngày chưa ăn cơm, không thể cho hắn ăn thứ gì quá đặc, món này vừa hợp, nói tiếng cảm ơn sư tỷ rồi ôm chén uống vào, vừa ăn vừa nói: "Lam Trạm thì sao? Y cũng được cứu ra chứ? Ở đây sao? Hay là trở về Cô Tô nhà hắn rồi?"

Giang Trừng nói: "Vô nghĩa. Y lại không phải người của nhà chúng ta, đến ở nhà chúng ta làm gì, đương nhiên là trở về Cô Tô".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Y trở về một mình? Nhà hắn bên Cô Tô ..."

Lời còn chưa dứt, Giang Phong Miên đã bước vào. Nguỵ Vô Tiện buông chén xuống, kêu: "Giang thúc thúc!"

Giang Phong Miên nói: "Ngồi đi".

Giang Yếm Ly đưa một chiếc khăn tay cho Nguỵ Vô Tiện lau miệng, nói: "Ăn ngon không?"

Nguỵ Vô Tiện chưa nhận lấy khăn, chu miệng lên một cách khoa trương, nói: "Ăn ngon!"

Giang Trừng nói: "Bộ ngươi không có tay sao!"

Giang Yếm Ly cười lau miệng và cằm cho Nguỵ Vô Tiện, thật vui vẻ cầm chén đi ra ngoài. Giang Phong Miên ngồi xuống chỗ nàng vừa mới ngồi, nhìn nhìn cái thố sứ trắng kia, làm như cũng muốn nếm thử, nhưng cái chén đã bị Giang Yếm Ly cầm đi rồi.]

Giang Yếm Ly chậm rãi đỏ hoe mắt, vì sao lúc ấy nàng không nấu nhiều một chút, cho cha và đệ đệ mỗi người một phần chứ? Rõ ràng cha cũng muốn uống canh nàng hầm ....

Trên tay truyền đến cảm giác bị nắm lấy, nàng nhìn lại, hoá ra là Kim Tử Hiên và Nguỵ Vô Tiện cùng nắm lấy tay nàng, Giang Yếm Ly nhếch môi cười với hai người ý bảo đừng lo, sau đó đưa mắt trấn an Giang Trừng - người chậm một bước trong việc gia nhập vào đoàn quân nắm tay.

Tương lai, bọn họ đều khoẻ mạnh, cha mẹ mới có thể an tâm.

Kim Tử Hiên sám hối, cảm thấy mình trong quá khứ nghĩ a Ly không tốt thật sự là mắt mù, Nguỵ Vô Tiện đánh là đúng! A Ly mới là a Ly tốt nhất trên thế giới!

Đã từng muốn thay đại ca mình đào góc tường, Nhiếp Hoài Tang rất hâm mộ tình cảm của ba tỷ đệ Giang gia, mà canh sườn hầm củ sen kia, chỉ đọc mấy từ này, đã cảm thấy miệng lưỡi thèm thuồng, ứa nước miếng, liền trơ mặt nói: "Giang tỷ tỷ, không biết sau này, Hoài Tang có cơ hội nếm thử tay nghề của Giang tỷ tỷ không?"

Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng, Kim Tử Hiên: Chúng ta còn chưa đủ ăn đây nè, không có cơ hội cho ngươi đâu!

Giang Yếm Ly nhoẻn miệng cười, nói: "Hoan nghênh Nhiếp nhị công tử có rảnh tới Liên Hoa Ổ làm khách".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net