Chương 2: Học sinh tiểu học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ với cô An cũng trao đổi số liên lạc với trò chuyện cũn được gần 2 tuần rồi ấy nên cũng coi là thân thiết. Cô cũng biết thể lực của tớ yếu nên cứ đi một lúc là hai người lại ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi nói chuyện thành ra là mất hơi nhiều thời gian. Trong lúc chúng tớ đi quanh trường thì cũng nhiều người ngoái lại nhìn, tớ không để ý lắm tại chắc các bạn, các anh chị thấy học sinh mới nên lạ hoặc cũng có thể là thấy tớ trên internet chăng? Hehe, nếu vậy thì cũng vui chút chút đó.

Đến sân bóng rổ thì cô An bảo tớ ngồi nghỉ, cô có việc nên tí nữa sẽ quay lại sau. Tớ cũng hơi mệt mệt, nên ngồi lại ở hàng ghế khán giả xem mấy anh khối 11 đang chơi bóng luôn.

Tay cầm chai nước đã cạn gần hết, tớ định uống một hơi cuối mà tự nhiên quả bóng từ đâu lao đến nhanh như cắt, không có phòng bị nên tớ ăn trọn, lực mạnh quá nên đầu bị ngả ra sau đập vào thành ghế. Không biết do mệt quá hay sao mà lúc đấy thần trí tớ mơ mơ màng màng, chai nước thì rơi xuống lăn lốc dưới chân. Một lúc sau, mấy người đang chơi bóng rổ chạy lên chỗ tớ xem tình hình:

- Này, sao ở đây tự nhiên có người vậy?

- Sân bóng rổ không có người chẳng lẽ có ma?

- Không, ý tao là thầy Nam cho mình riêng sân bóng tập rồi mà, đâu ai được phép vào đâu? Tự nhiên lòi ra một nhóc con nào ở đây.

- Lúc nãy tao thấy cô An dẫn bé nó vào, có khi là con của cô.

- Mày bị ngu à, cô An đã cưới chồng đâu mà con với chả cái

Này này, hơi cấn cấn nhá. Tớ ngất đến nơi rồi mà mấy người này cứ xì xì xầm xầm. Ơ đợi đã? Đầu tớ bị đập trúng đúng không? Ôi thôi chết rồi thần linh ơi, chiếc não thân yêu của con mà bị gì chắc con thành sạt gơ luôn mất, cả đời Lê Ngọc Châu Anh này chỉ tự hào về chiếc não thôi đấy. Nếu vì vụ này mà bị ngu thì chắc... chắc con không thiết sống nữa ông trời ơii!

Tớ thức dậy thì thấy mình ở trong phòng y tế của trường, bên cạnh là cô y tá, cô tên là Tường Vi. Ôi tên đẹp mà người cũng đẹp cơ, nhìn cô cứ tưởng tớ lên thiên đàng rồi, tại cô nhìn như thiên thần ấy! Nhưng mà gạt chuyện này sang một bên, não tớ có bị làm sao không?

" Em bị mất sức nhiều quá, thêm cú va đập với bóng nên ngất thôi, không gì đáng ngại cả. Cục u sau đầu vài ngày sau là khỏi. " - cô cười rồi bảo với tớ như thế.

Lúc cô Vi rời đi thì tớ mới để ý có một người nhìn chằm chằm vào mình nãy giờ. Lúc tớ phát hiện thì anh có lờ đi một chút. Suy nghĩ một hồi, chắc là người của đội bóng rổ đấy đưa mình vào phòng y tế đây mà. Tớ rất lịch sự nhé, chào hỏi lễ phép ngọt xớt luôn:

- Chào anh ạ, anh đưa em tới phòng y tế đúng không ạ?

- Ừ.

- Em cảm ơn nha. Em là Lê Ngọc Châu Anh lớp 10A1.

- À..

" À "? Ý gì đây? Tớ nhiệt tình như thế mà sao thanh niên này trả lời cộc lốc vậy, mắt thì chứ chằm chằm nhìn tớ, mặt không biến sắc, giọng điệu thì vô cảm thôi rồi luôn ấy. Đẹp thì có đẹp trai nha, nhưng mà anh vi phạm phương châm lịch sự trong hội thoại rồi nhé! Tớ vẫn cố gượng cười thân thiện che giấu đi ác ý:

- Anh còn chuyện gì nữa không ạ?

- Không

Nam sinh vốn định đi rồi nhưng tự nhiên dừng lại, quay đầu buông cho tớ một câu xanh rờn:

- Dưỡng bệnh cho tốt, ăn uống điều độ cho cao lên nhé. Tránh bị người ta tưởng nhầm thành học sinh tiểu học.

Uii lại cảm ơn quá cơ, cảm ơn cái mốc khỉ á chứ! Chiều cao tớ dù có hơi khiêm tốn - 1m54 thế nhưng mà có học sinh tiểu học nào cao 1m54 đâu, hoặc là có... Dù vậy thì cũng không nên nói vậy các cậu nhỉ? Mới lần đầu gặp mà? Cơ mà 1m54 cũng chẳng gọi là lùn đâu, chỉ trách tên kia cao quá, nhìn vậy chắc cũng tầm m8, hoặc hơn ấy. Học trưởng gì mà kì cục quá luôn á.

Tớ đơ người một hồi trước phát ngôn của anh rồi cũng kéo tâm trí về lại đúng chỗ, không biết là đã gặp ở đâu chưa nhưng thấy anh ta có chút quen thuộc. Cô An lúc này mới hớt hải chạy tới, tại cô cũng biết nỗi khổ tớ mà, yếu như cọng bún á nên có khi một ngọn gió cũng đủ thổi bay cơ thể này rồi cơ.

" Xin lỗi Châu Anh nhé, đáng ra cô phải đưa em về ngay mới đúng, thất trách quá " - cô xin lỗi vậy làm tớ cảm thấy tội lỗi lây á, dù gì lỗi cũng đâu phải của cô An đâu. Tớ lắc đầu tỏ ý không sao rồi hai cô trò cùng đến phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng gặp rồi nói với tớ vài câu về vấn đề học bổng, chuyện vượt cấp, về trường về lớp rồi cũng hỏi thăm về sự cố vừa rồi.

Đến 10:00 thì tớ rời trường chuẩn bị về nhà, cô An lái chiếc xe ô tô vừa tậu được đến chỗ tớ rồi bíp còi:" Châu Anh muốn quá giang một đoạn không nè? "

Tớ tính đồng ý nhưng nhìn trong xe còn có thầy Nam. Sực nhớ ra chuyện hôm nọ, tớ xem diễn đàn trường thì có thấy mọi người đồn rằng cô An với thầy Nam có quan hệ mập mờ gì gì đó nên cũng không tiện lắm, tớ từ chối khéo rồi lại bắt đầu con đường rèn luyện thể lực của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net