Chương 59: Có đáng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi xin lỗi, cuộc đời này của tôi được gặp em là một hạnh phúc mà ông trời ban tặng. Tôi xin lỗi, thất bại nhất cuộc đời này của tôi là làm em đau. Lần này, tôi đã có thể chuộc lỗi rồi."

Đó là câu nói mà Ngân Kính đã nói trước khi ngã xuống.

"Hahaha... Lý Hiểu Thiên... kẻ thù của cô lại cứu mạng cô kìa. Cô nên vui mừng đi chứ? Haha..."

Lục Mộ Ca cười lớn, vì vừa rồi lơ đãng mà hắn đã dùng kim châm phóng ra, nên để đảm bảo an toàn thì lần này Ưu Xuyên khoá chặt tay lại bằng còng số tám.

Mạc Thuần Uy đang nắm chặt mảnh vải áo sơ mi của Ngân Kính trong tay, anh nhìn Lục Mộ Ca.

"Cậu quậy đủ chưa? Làm loạn đủ chưa?" Mạc Thuần Uy trầm thấp giọng nói. Nghe thấy câu nói đó của Mạc Thuần Uy thì Lục Mộ Ca có chút bất ngờ.

Hắn đã xác định sau lần này chắc chắn sẽ bị Mạc Thuần Uy băm thành nghìn mảnh. Nhưng mà... giọng điệu của anh hiện tại có vẻ không phải như thế.

Lục Mộ Ca mang theo vẻ mặt ngây ngốc ngước lên nhìn anh: "Mạc... Mạc lão đại!"

"Còn biết tôi là lão đại của cậu sao? Hử?" Mạc Thuần Uy chỉ điềm nhiên hỏi như vậy, sau đó bước lại gần Lục Mộ Ca, ngồi xuống nhìn hắn: "Nếu đã biết sai thì tôi cho cậu một cơ hội chuộc lỗi."

Chuộc lỗi? Cơ hội?

Lục Mộ Ca dường như không tin vào tai mình, hắn hơi nhíu mày nghi ngờ như muốn hỏi cơ hội kia là gì?

Mạc Thuần Uy cúi đầu mỉm cười, tuy miệng cười nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy bi thương. Anh nói: "Quay về Mạc gia cậu sẽ biết."

Hiện tại, tất cả mối nguy hiểm đều đã được giải trừ, nhưng Hiểu Thiên vẫn còn như chưa thể chấp nhận nổi, cô nhìn Ngân Kính, nhìn Huyền Dao, lại nhìn về phía Địch Mẫn Nhu đang nằm bất động.

Sao lại thành ra thế này?!

Cha mẹ của cô, người anh trai song sinh của cô, người thân của cô, những người cô quen biết, những người muốn bảo vệ cô đều vì cô mà chết sao?

"Thuần Uy. Làm ơn... cứu... lấy họ."

Cô nằm xuống, bất động, đến thở cũng có cảm giác trở nên khó khăn. Những gì cô có thể bây giờ, chỉ là cầu cứu Mạc Thuần Uy.

Mạc Thuần Uy nghe thấy tiếng cầu cứu của cô, tim anh nhẹ ngưng đi một nhịp.

Anh đứng lên, bế cô trên tay, khoé miệng anh mỉm cười: "Tôi biết rồi."

Anh biết rồi.

Anh biết trách nhiệm của mình là phải cứu lấy những người thân của cô. Anh sẽ hoàn thành mọi mong muốn của cô. Anh sẽ không tiếc rẻ bất cứ thứ gì, kể cả là mạng sống.

Bạc môi khép lại thành một đường thẳng. Mạc Thuần Uy bước đi, bóng lưng anh ngược hướng với ánh mặt trời bỗng chốc trở nên cô độc và lạnh lẽo.

*****

Bóng tối là khoảnh khắc lên ngôi của sự kích động.

Ban đêm là khoảng không gian của sự tội lỗi và dằn vặt trỗi dậy.

Từng làn khói trắng mờ nhạt theo gió hoà quyện với không khí. Từng tàn thuốc rơi rụng xuống đất, và trên tay, điếu thuốc đang cháy dở dập dờn đỏ lên.

Mạc Thuần Uy ngồi trên ghế, nhìn ra cửa sổ kính sát đất, hai mắt anh nhìn vào một điểm vô định, vẻ mặt băng lãnh không nhìn ra được tâm trạng hiện có.

"Cảm ơn cậu, Bạch Nghiên!" Anh nói, âm thanh trầm khàn.

Từ phía sau, một thân hình cao lớn bước tới, hắn ta mặc áo sơ mi thẳng tắp không có lấy một nếp nhăn, quầu âu màu đen ôm sát lấy từng cơ bắp cuồn cuộn.

Một người đàn ông với vẻ đẹp cuồng dã bá đạo. Hắn chính là Trần Bạch Nghiên của Trần gia, là lão đại của tứ đại thiếu gia của tứ đại gia tộc trong truyền thuyết.

Hắn ngồi xuống ghế, cởi găng tay y tế màu trắng ra: "Sao không gọi Vô Dĩnh Kỳ về?"

"Vô Dĩnh Kỳ đang có việc, tớ không muốn làm lỡ chuyện của anh ta."

Nhẹ gật đầu một cái, đây chính là ưu điểm khiến cho thuộc hạ của Mạc Thuần Uy vô cùng tôn kính anh. Dù là một lão đại hô phong hoán vũ nhưng anh luôn suy nghĩ cho các thân tín của mình, dù cho bản thân có phải thiệt hại thì anh vẫn luôn đặt lợi ích của thuộc hạ mình lên trên hết.

Trần Bạch Nghiên lại từ tốn nói: "Cậu không hỏi tình hình của bọn họ sao?"

Mạc Thuần Uy bật cười nhẹ: "Trần đại thiếu gia đã ra tay, thì tớ còn phải lo lắng điều gì nữa?"

Trần Bạch Nghiên nghe thấy vậy thì bật cười, nhưng rất nhanh chóng nghiêm túc lại. Hắn hỏi: "Cậu định sẽ làm như vậy thật sao?"

Im lặng...

"Dù đã mất bấy nhiêu năm tìm kiếm người phụ nữ đó, dù đã hi sinh hàng ngàn thuộc hạ chỉ vì tìm ra tung tích của cô ta, dù cậu đã suýt chết bao nhiêu lần chỉ vì tìm cô ta, dù cho..." Ngưng một lát, Trần Bạch Nghiên nói tiếp: "Thời gian gần đây Mạc gia đã khốn đốn vì cố bảo vệ khỏi các thế lực muốn giết cô ta trả thù. Có đáng không?"

Mạc Thuần Uy lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng anh lặng đi một chút.

Đúng là gần đây vừa phải bảo vệ cô cả bên ngoài lẫn bên trong khiến cho anh gần như cạn kiệt sức lực. Nhưng là cái này không phải là "đáng" hay "không đáng", mà đây là nghĩa vụ của anh. Là lẽ tự nhiên như việc anh sinh ra là để yêu cô vậy.

"Chuyện của tớ tớ tự biết nên và không nên. Cậu không cần phải để tâm nhiều làm gì. Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện của cậu thế nào rồi? Có vẻ như Trịnh Liệt vẫn chưa biết gì cả."

"Bao nhiêu năm như vậy, vốn dĩ không biết vẫn là tốt nhất. Hơn nữa, dường như cậu ta đã tìm được một nửa rồi."

"Ý cậu là con gái của Lâm Trạch sao? Đúng là dường như cậu ta đã tìm được đích đến của mình rồi. Ninh Kiến Thần cũng đã có em gái của Trịnh Liệt. Một chuỗi dây mơ rễ má nhưng cuối cùng chỉ còn lại hai chúng ta bơ vơ."

Mạc Thuần Uy nói, hai người cùng nhìn nhau, sau đó bật cười thành tiếng.

Tiếng cười nhẹ nhàng trong không gian như thể đang cố lấp đi những sâu kín không thể bày tỏ ra ngoài.

Cười, nhưng trong lòng lại khóc. Đó quả là một cực hình.

***23:38 8/7/2017***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net