Chương 17: Kích tình trong xe (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Ân..." Lâm Vĩnh Túc rên nhẹ một tiếng, khẽ ưỡn đôi ngực cao ngất của mình lên, bầu ngực no tròn như được đúc ra để bàn tay Trịnh Liệt có thể nắm lấy.

"Ưm...rất vừa!"

Trịnh Liệt nhìn bầu ngực vừa in trong bàn tay mình thì gật đầu một cái vẻ tán thưởng, sau đó cúi đầu xuống hôn lên xương quai xanh của cô, đôi môi như ma quỷ, ẩm ướt lướt dần xuống dưới, vừa hôn từng thớ thịt đang hở ra trên người cô, vừa cắn gặm nhấp nháp tựa như đang thưởng thức mỹ vị tuyệt hảo.

Cuối cùng, bạc môi hắn dừng lại ở điểm hồng trước ngực cô, hắn hôn lên đó một cái, ánh mắt mang đậm ý cười, liếm một cái.

Cảm giác mềm ướt, nóng ấm, và cả ray rứt khiến Lâm Vĩnh Túc không chịu nổi mà cắn môi, tự ngăn cho chính mình không phát ra âm thanh xấu hổ đó, chỉ là dù đã cố kiềm chế nhưng: "ân...ưmmmm.... A...chỗ đó...ưmm..."

"Trước giờ tôi rất ghét nói một câu hai lần, nhưng mà..." Trịnh Liệt ngừng lại, cúi sát xuống ngửi lấy một hơi trên da thịt trắng nõn thơm mịn của cô, nơi da thịt đó liền lập tức như có dòng diện chạy tới, rân tê truyền đến thần kinh kích thích, cảm giác đó liền như được phóng đại ra khiến đầu óc Lâm Vĩnh Túc rơi vào trạng thái mộng mị của dục vọng: "Cơ thể em thật mẫn cảm."

Nói xong, Trịnh Liệt lại chuyển lên đôi môi đang sưng đỏ của Lâm Vĩnh Túc, tiếp tục dây dưa không buông, bên cạnh đó, bàn tay phía dưới cũng làm việc không ngừng nghỉ.

Ngón tay hắn vẫn trêu đùa cửa huyệt, sau đó nhanh chóng tốc chân váy lên, nhướng mày một cái: "Ồ... Lần này lại là mèo kitty sao?"

Trịnh Liệt nhìn mảnh vải nhỏ nơi giữa hai chân Lâm Vĩnh Túc một lúc, khoé miệng có chút co giật.

Thật không biết nên cười hay nên khóc với cô gái này đây, thuần khiết thế này khiến người ta làm sao mà nỡ...

Nhưng là... Aizzz

Trịnh Liệt đặt cả bàn tay to lớn của mình lên điểm giao giữa hai chân Lâm Vĩnh Túc, độ ấm cùng sự kích thích nhanh chóng bao vây lấy hoa huyệt đã bắt đầu có chút ẩm ướt, trong bất chợt hắn giật mạnh tấm vải nhỏ ra, "roẹt" một tiếng, chiếc quần lót bị xé làm hai.

Lâm Vĩnh Túc dù là đã một lần với hắn, dù là biết hôm nay tới đây nhất định sẽ phát sinh chuyện này, có điều cô vẫn không thể tự nhiên, hai chân thon dài trắng nõn lập tức khép lại như muốn che lại u động xinh đẹp. Bàn tay Lâm Vĩnh Túc cũng che lại hạ bộ dù biết hiện tại bản thân mình nhìn chẳng có chút kháng cự nào.

Khuôn mặt Lâm Vĩnh Túc đỏ bừng lên, cắn nhẹ môi dưới, Lâm Vĩnh Túc ngập ngừng quay mặt sang một bên: "Đư... Đừng nhìn...!"

Trịnh Liệt nhìn bộ dạng hiện tại của Lâm Vĩnh Túc, mê người vạn chủng, không kiềm chế nổi mà gầm nhẹ một tiếng.

Tiểu yêu tinh này... Thật là khiến cho người ta muốn ăn tươi nuốt sống, ăn đến không chừa một mẩu xương mà.

Đè nén hoả dục đang bùng phát trong người như muốn thiêu đốt, Trịnh Liệt lấy tay tách một chân của Lâm Vĩnh Túc ra, sau đó nhanh chóng bỏ một chân của mình vào, ngăn cách đôi chân thon dài của cô.

Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng hạ bộ của hắn va chạm với hoa huyệt của cô, cọ xát nhẹ khiến cả hai người đều phát sinh ra cảm giác bất thường, dòng điện cao oát cũng theo đó mà chạy dọc thân thể khiến cả hai nhịn không được mà cùng ngâm khẽ một tiếng ám muội.

"Ân... Khó... Khó chịu quá."

Lâm Vĩnh Túc ưỡn lưng lên, mảnh da thịt lộ ra cũng ửng hồng mị hoặc.

"Roẹt..." Thêm một tiếng, bộ váy trên người Lâm Vĩnh Túc lập tức rời khỏi người cô, phân thành hai mảnh bay ra dãy ghế phía sau.

Thân thể trần trụi của Lâm Vĩnh Túc loã lồ, xinh đẹp như nàng tiên nữ đang e lệ.

Bàn tay Trịnh Liệt vuốt dọc một đường từ tấm lưng trần đến bụng phẳng, rồi chầm chậm đi tới hạng động u mê đang chảy ra chất dịch ẩm ướt, ngón tay vân vê một chút hạt trân châu mẫn cảm của người con gái.

"Ân... Ưmmm.... Khó chịu... Ân.... Khó chịu quá..."

Tiếng ngâm nga của Lâm Vĩnh Túc càng khiến cho tiểu đệ đệ đã căng trướng của hắn thêm cứng rắn hơn, cách qua chiếc quần âu, cũng có thể thấy nam căn quá khổ của hắn đã đứng dậy muốn ra ngoài đến có thể phá rách chiếc quần rồi. (Na: bắt đầu thấy thương cho Lâm tỷ. Hắc hắc"

"Tiểu yêu nghiệt, thân thể em đúng là để thoả mãn đàn ông mà."

Dùng lực một chút, ngón tay Trịnh Liệt bất ngờ đi vào hoa huyệt, khiến cho Lâm Vĩnh Túc không ngờ tới mà rên lên một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net