Ngoại truyện 6: Chuyện tình Vô Dĩnh Kỳ và Khiên Thục Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Na: Chợt nhận ra, trong số các nhân vật phụ của truyện, ta đã bỏ rơi mất cặp đôi Vô Dĩnh Kỳ và Khiên Thục Linh, vậy nên hôm nay viết thêm vào phần ngoại truyện.

Cũng không biết là có còn ai đọc không. *cười*

****---****

Italia, là một đất nước xa hoa thịnh trị

Ban đêm, sắc đèn đủ màu chiếu sáng cả thành phố rộng lớn.

Trên con đường lớn nối đuôi nhau là những dòng xe, cứ thế một hàng lại một hàng không bao giờ chấm dứt.

Chỉ là về đêm, nhiệt độ giảm đi khiến con người ta phải co ro đôi vai trong tấm áo dày, da thịt nổi lên tầng tầng lớp lớp cách nhiệt bao lấy toàn thân.

Phả ra một hơi, làn khói trắng tựa như tuyết liền bay ra, tràn đầy trong không khí, sau đó lan tỏa nhẹ nhàng.

Một người phụ nữ xinh đẹp, nhìn vẻ bề ngoài có vẻ khoảng hơn hai mươi lăm tuổi đang đứng dưới cây đèn đường. Trên người cô là một chiếc áo lông thú trắng muốt. Hai tay đeo găng tay dày.

Cô đứng dựa lưng vào cây đèn đường, cặp mắt to xinh đẹp như biết nói mở ra, cánh mi cong dài khẽ chớp nhẹ, ngước lên nhìn bầu trời đêm.

Bầu trời Italia về đêm hóa ra cũng không đẹp như những gì người ta thường đồn đại. Vẫn chỉ là một màu đen, điểm thêm vài tia sáng nhỏ nhoi lấp lánh biểu thị cho các vì sao.

Từ đâu một cơn gió thổi qua khiến cho mái tóc của cô bay nhẹ trong gió, ngọn tóc mềm mại nương theo làn gió mà phất phơ.

Những sợi tóc không ngoan ngoãn bay tán loạn trước mặt cô, cô cởi chiếc găng tay ra, dùng những ngón tay thon dài để vuốt mấy sợi tóc kia ra phía sau tai. Thì chiếc găng trên tay lại rơi xuống đất.

Cô cúi người xuống, muốn nhặt lấy chiếc găng tay lên, nhưng bàn tay vừa chạm tới thì liền có một bàn tay khác đưa ra, đặt lên mu bàn tay trắng mịn của cô.

Ngước đôi mắt đẹp lên nhìn, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn màng ửng đỏ vì lạnh, khóe môi cô bỗng cong lên, cặp mắt biến thành hình trăng khuyết nhìn người đàn ông trước mặt: "Lâu quá." Cô nói, nở nụ cười nhìn hắn.

Chàng trai kia cười ấm áp, cầm lấy chiếc găng tay, đứng dậy, cẩn thận đeo vào tay cho cô, giọng nói có phần trách móc: "Nói bao nhiêu lần rồi, bị buốt tay chân thì đừng theo tôi ra ngoài. Không biết bên ngoài rất lạnh sao?"

"Người ta sợ có người bị dụ dỗ nên phải đi theo canh chừng mà." Cô nhướng mày, ánh mắt như cười như không làm dáng vẻ nũng nịu, ôm lấy cánh tay của chàng trai.

Chàng trai không nói gì, ngón tay chỉ vào trán cô mấy cái, sau đó thở dài: "Đồ ngốc này, không tin tưởng chồng như vậy hả."

Cái cử chỉ ấy, chính cái câu nói và những hành động ân cần mang đầy tình yêu thương này đã cứu rỗi cô khỏi bể khổ mang tên dằn vặt.

Phải!

Cô đã từng cướp đi hạnh phúc gia đình người khác. Cô đã từng là kẻ phá hoại đôi uyên ương đang trong độ hạnh phúc nhất, đã từng cướp đi bố của đứa trẻ khác, đã từng nói dối rằng con gái mình chính là cốt nhục của hắn.

Nhưng mà...

Cái gì cũng có cái giá của nó. Trong ngần ấy năm, cô chưa hề có một ngày được sống trong hạnh phúc, luôn phải lo sợ cái bề ngoài đẹp đẽ mang tên gia đình mà mình gây dựng bằng cách cướp đoạt từ tay người khác đó sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào.

Nhưng giờ đây không như thế nữa.

Sau khi mất đi, cô tưởng chừng như cả thế giới đều sụp đổ thì một chàng trai đã đến, đặt chân vào thế giới của cô.

Mang cho cô sự ấm áp mà người chồng trước đây chưa từng cho cô. Chàng trai này tên là Vô Dĩnh Kỳ,nhỏ hơn cô tám tuổi.

Thật ra, với số tuổi đó thì cũng không có gì đáng kể.

Chỉ là...

Chàng trai này quá mức gạt người. NHìn khuôn mặt này sẽ chẳng ai dám nói rằng cậu ta đã hai mươi tám tuổi rồi hết.

A... chỉ hơn nhau có tám tuổi, nhưng người ta nhìn vào ai cũng bảo chị em.

Không phải chứ? Cô là Khiên Thục Linh, là một người phụ nữ dù đã ba mươi sáu tuổi nhưng so về nhan sắc với các cô gái đôi mươi khác nhiều khi vẫn bị nhầm là ít tuổi hơn. Vậy thì tại sao khi đi bên cạnh cậu ta thì ai cũng nói là chị em?

"Cô ơi... Cô ơi..." Bỗng giọng nói của một bé gái làm Khiên Thục Linh sực tỉnh, cô cúi xuống nhìn cô bé đang cầm lấy tay mình mà kéo.

"Anh đẹp trai đang cầu hôn cô kìa."

Theo ngón tay mũm mĩn của bé gái kia, Khiến Thục Linh nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc khiến cho cô phải mở lớn mắt vì vui sướng xen lẫn hạnh phúc.

Vô Dĩnh Kỳ từ khi nào đã quỳ gối trước mặt Khiên Thục Linh, hai tay cầm lấy một chiếc hộp nhỏ, nắp hộp mà đỏ rực như màu của hạnh phúc tràn đầy được bật mở, bên trong đó là một chiếc nhẫn kim cương hình hoa hồng.

Chiếc nhẫn được thiết kế tỷ mỉ và họa tiết độc đáo, nhưng đó không phải là vấn đề.

Mà vấn đề hiện tại là...

Khiên Thục Linh đang vô cùng vui sướng. Vui sướng đến mức trái tim bên ngực trái của cô cũng đang nhảy lên thình thịch.

Đây liệu rằng có phải là một giấc mơ?

Cô không cần biết đây là mơ hay thực, nhưng mà dù là giấc mơ, thì cô chỉ muốn mình không bao giờ tỉnh lại.

"Thục Linh, em bước đến đời tôi như một vị thần. Em là nàng tiên cho tôi sự sống và biết quý trọng bản thân. Ngay lúc tôi tưởng chừng như sẽ buông xuôi thì em bước tới, chính chiếc áo lông mà em quàng cho tôi, chính nụ cười mà em tặng cho tôi hai mươi năm trước, đã làm nên tôi của hiện tại. Tôi của hiện tại, chỉ có một mục đích duy nhất, đó là yêu em."

Vô Dĩnh Kỳ nói, từng chữ từng chữ cứ thế lọt vào tai Khiên Thục Linh, những câu chữ cứ đua nhau đi vào tim, chuyển hóa thành màu hồng và sự rung động.

"Mặc dù tôi ít hơn em tám tuổi, nhưng đó không phải là vách ngăn, bởi vì tình yêu tôi dành cho em là bất diệt. Tôi tìm em, yêu em, và bây giờ, tôi muốn nói..." Ngừng một lát, Vô Dĩnh Kỳ nói tiếp: "Em nguyện kiếp này cùng tôi đi tới chân trời góc bể không?"

(Na: Thật ra, theo kinh nghiệm mười mấy năm đọc ngôn tình và xem phim tình cảm thì thằng nào càng dẻo lưỡi thì thằng đó càng không đáng tin. Nhưng chắc Dĩnh Kỳ ca ca là ngoại lệ nhỉ. ^^)

Người trên đường tụ tập lại càng ngày càng đông, bao xung qunah hai người thành một vòng tròn.

Những tiếng xì xào và vỗ tay, những lời cổ vũ cô hãy đồng ý.

"đồng ý đi..."

"Đồng ý đi...."

"Đồng ý đi..."

Càng ngày thì sự thúc giục cô càng gia tăng, thật ra Khiên Thục Linh đang rất hạnh phúc, nhưng cũng vô cùng hỗn loạn.

Một người phụ nữ ba mươi sáu tuổi, và một chàng trai hai mươi tám tuổi.

Thật sự.. sẽ không có lời dị nghị nào sao? Thật sự... Sẽ hạnh phúc sao?

Còn cả... đứa con gái đã hai mươi tuổi của cô nữa. Đứa con gái ngốc nghếch đó...

"Con gái em sẽ ủng hộ chúng ta mà." Câu nói của Vô Dĩnh Kỳ vừa dứt, từ trong đám đông bước ra một thân ảnh thanh mảnh, đang tay trong tay với một người đàn ông cao lớn, tuấn mỹ.

NHìn nụ cười trên môi cô gái đó và người đàn ông đứng cạnh, họ quả thực đẹp tựa như một bức tranh tuyệt mỹ.

"Vĩ...Vĩnh Túc?" Khiên Thục Linh mở lớn mắt nhìn Lâm Vĩnh Túc, Lâm Vĩnh Túc nhìn mẹ mình, sau đó đôi mắt nai xinh đẹp liếc qua người đang quỳ gối trước mặt mẹ cô. Cánh môi anh đào nở nụ cười.

"Cha à, đối xử với mẹ con thật tốt nhé, nếu không con sẽ tính sổ với cha cả vốn lẫn lời đấy."

Vô Dĩnh Kỳ nhìn Lâm Vĩnh Túc cười tít mắt, nói: "Con gái cứ yên tâm giao mẹ con cho cha, đảm bảo ngày nào mẹ con cũng sẽ không thể rời giường."

Dù hai người nói chuyện bằng tiếng Việt Nam, nhưng những người xung quanh lại dường như hiểu được mà phấn khích huýt sáo và vỗ tay.

Khiên Thục Linh hai mắt nóng bừng, hết nhìn Lâm Vĩnh Túc lại nhìn Vô Dĩnh Kỳ, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Cố cắn môi dưới để tránh cho những thứ cảm xúc kia ồ ạt trào dâng, nhưng là cố tránh lại càng khiến cho Khiên Thục Linh càng trở nên mềm yếu.

Là một giám đốc bệnh viện A, là người phụ nữ thành đạt, là người luôn che giấu đi bản thân để phô bày sự cứng rắn. Nhưng hóa ra, Khiên Thục Linh cũng chỉ là một người phụ nữ, mà đã là phụ nữ thì không thể tránh khỏi sự mềm yếu.

Vô Dĩnh Kỳ đứng dậy, lau đi những giọt nước mắt trên má Khiên Thục Linh, sau đó ôm lấy Khiên Thục Linh vào trong lồng ngực mình, để cho Khiên Thục Linh cảm nhận được trống ngực vững chắc đang đập.

"Đừng khóc, em khóc làm tôi đau đấy."

Khiên Thục Linh dụi dụi mặt vào ngực Vô Dĩnh Kỳ, giọng nói có điểm nũng nịu: "Đáng ghét, tại ai mà em mới khóc?"

"Đúng đúng. Là tại tôi. Vậy nên hãy để tôi chuộc lỗi bằng cách ở bên em cả đời."

Khiên Thục Linh không nói gì, chỉ đỏ mặt mà im lặng trong lòng Vô Dĩnh Kỳ.

Còn Vô Dĩnh Kỳ lại được đằng chân lân đằng đầu, hét lớn: "Em có đồng ý ở bên tôi cả đời không? Im lặng là đồng ý, cãi lại là nhất trí."

FULL!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net