CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Thanh và Miên Vãn luôn ở bên nhau như hình với bóng. Chỉ cần là nơi hắn xuất hiện, Tiểu Thanh sẽ ở đó. Vốn dĩ nếu không phải tướng lĩnh thì không được tham gia vào bàn chiến lược đánh giặc. Thế nên khi nhìn thấy Tiểu Thanh ở trong lều chính, Hân Văn cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng cô cũng không dám làm trái ý của Miên Vãn Vương. Hân Văn vẫn như thường lệ, thể hiện sự uy phong của mình:

"Chúng ta cứ dồn binh lực đánh nhanh vì nhìn chung bọn chúng tập trung binh khá yếu, nếu muốn giải quyết chúng từ trong trứng nước thật ra cũng không có gì đáng ngại."

Phó tướng Bùi Kiện cau mày suy nghĩ, Hân Văn vẫn hấp tấp như vậy. Miên Vãn dĩ nhiên cũng không thấy đồng tình. Hân Văn vốn định nói tiếp, Miên Vãn đã ngắt lời:

"Hiểu Yên, theo nàng thấy sao?"

Câu hỏi của Miên Vãn khiến tất thảy mọi người đều bất ngờ. Hắn trước nay chỉ làm theo ý của mình. Người khác nói gì thì hắn cũng chỉ nghe cho vui. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Tiểu Thanh, Hân Văn cười khẩy:

"Cô ấy chỉ là một cô nương bình thường, chưa từng ra trận mạc, làm sao..."

Còn chưa nói hết câu, Miên Vãn đã kéo Tiểu Thanh lên phía trước để nàng nhìn thấy bản đồ. Tiểu Thanh nhìn một lúc rồi nói:

"Địa hình ở đây hiểm trở, vốn rất dễ bố trí mai phục. Bọn chúng dám kéo quân xâm lược, chắc chắn đã chuẩn bị từ rất lâu, rất chu toàn. Thế mà bây giờ lại thể hiện cho ta thấy chúng không hề phòng bị. Ta thấy chúng đang dụ chúng ta vào một âm mưu nào đó."

Miên Vãn trầm ngâm một hồi, ra hiệu cho nàng nói tiếp.

"Ta vốn không rành việc binhb. Nhưng cũng xin góp lấy một cách. Chúng ta có thể cho một đạo quân tinh anh đi trước mở đường. Đồng thời cũng dụ chúng vào một nơi hiểm trở rồi mai phục đội cung đợi sẵn. Còn sau đó, xin các tướng quân cho thêm kế sách."

Phó tướng Bùi Kiện thấy bất ngờ về Tiểu Thanh vô cùng. Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Miên Vãn lại yêu chiều Tiểu Thanh đến vậy.

"Tiểu Thanh nói rất đúng ý ta. Tuy nhiên vẫn cần thời gian chuẩn bị thêm, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát. Lần này chỉ được thành công, không được thất bại." – Miên Vãn nói rồi cùng Tiểu Thanh rời đi. Phó tướng Bùi Kiện nói với Tiểu Hắc:

"Có vẻ lần này Miên Vãn Vương rất quyết tâm"

Tiểu Hắc cũng không giấu giếm: "Thánh thượng nói sau khi lập công trở về sẽ ban hôn cho Vương gia và quận chúa"

Tất cả mọi người đều gật gù, hóa ra là như thế. Hân Văn nẩy ra một ý định xấu ra, nụ cười trên mặt cô ta dần không còn tính người.

Lần ra quân này rất thuận lợi, quân Trường Đỉnh bị đánh tơi bời. Binh lực của chúng cũng bị hao tổn không ít. Nhưng muốn quét nhanh thì cần phải có kế sách khác. Tối đó cả doanh trại tổ chức ăn mừng. Chiến thắng này giúp cho sĩ khí nâng cao, ai cũng đều phấn khởi.

Thế nhưng một việc ngoài ý muốn đã xảy ra. Rất nhiều binh lính ngày hôm sau trở nên xanh xao, trên mặt nổi những chấm li ti nhỏ, cơ thể không còn chút sức lực, và lại còn ho khan. Tình hình càng lúc càng tệ. Hân Văn thấy vậy liền đưa ra kế sách: "Ta thấy nên giết hết những binh sĩ bị bệnh, để mầm bệnh không lây ra cho những binh sĩ khỏe mạnh khác.". Phó tướng Bùi Kiện nghe vậy tái xanh mặt, tay chân run lẩy bẩy mặc dù chính hắn cũng không bị nhiễm bệnh. Tiểu Thanh thấy vậy cũng không thể khoanh tay đứng nhìn: "Bọn họ bỏ cả gia đình, quê hương để theo chúng ta đến đây đánh giặc, cô nói giết là giết vậy sao?"

"Cô thì có cách gì?" - Hân Văn vẫn rất khinh thường Tiểu Thanh.

"Ta cần ba ngày, chỉ cần ba ngày ta sẽ chữa khỏi bệnh cho tất cả họ" – Tiểu Thanh quỳ trước mặt Miên Vãn Vương. Nhìn thấy nàng quyết tâm như vậy, hắn cũng không chối từ. Tuy vậy, Hân Văn vẫn không bỏ qua cho cô: "Việc binh cấp bách, không phải cứ cô nói là được. Nếu qua ba ngày cô vẫn không chữa khỏi cho họ thì sao?". Nghe thấy Hân Văn cứ làm khó, Tiểu Thanh vẫn cứng rắn: "Ta sẽ dùng mạng mình để đền cho các ngài!"

Ngay hôm đó Tiểu Thanh đã bắt tay vào công việc. Miên Vãn biết Hân Văn sẽ không bỏ qua chuyện tốt này, thế nên hắn luôn âm thầm bảo vệ cho Tiểu Thanh. Tiểu Thanh ngày đêm không ngủ, dùng tất cả dược liệu mà mình mang theo để điều chế thuốc. Thấy nàng không ăn không uống, Miên Vãn rất đau lòng. Hắn chuẩn bị một bàn ăn rồi gọi nàng đến: "Nếu nàng không ăn, ta sẽ không để nàng tiếp tục điều chế thuốc nữa". Chính nhờ câu này mà nàng mới chịu ăn. Cơ thể nàng mệt rã rời nhưng không hề cho bản thân nghỉ ngơi tí nào. Nàng biết, tính mạng của rất nhiều người vẫn đang đợi nàng. Hân Văn luôn cho thân tín theo dõi nàng. Vốn cô ta muốn gây khó dễ cho nàng nhưng người của Miên Vãn luôn theo sát.

Ngày thứ ba rất nhanh đã đến. Tiểu Thanh cùng thuộc hạ nấu một nồi thuốc lớn, mọi người đều đang mong chờ kết quả. Nàng mang thuốc đến tận tay từng binh sĩ vì sợ sẽ có kẻ xấu thêm những thứ không sạch sẽ vào thuốc. Binh sĩ uống thuốc rồi, nửa canh giờ sau đều dừng ho khan, mụn nước trên người cũng bớt sưng tấy, có người đã đi lại được. Hai canh giờ sau họ đã sinh hoạt lại như người thường. Họ quỳ dưới đất tạ ơn cứu mạng của Tiểu Thanh. Thấy họ đã ổn, nàng lúc này mới thở hắt ra một hơi. Miên Vãn Vương bước tới đỡ lấy nàng. Hắn đã từng nhìn thấy y thuật của Tiểu Thanh, vì thế lần này hắn biết nàng sẽ làm được. Tiểu Thanh khép đôi mắt trong vòng tay Miên Vãn, cuối cùng nàng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Tiểu Thanh tỉnh lại thì trời đã tối. Bụng đói cồn cào, nàng bước ra ngoài để tìm đồ ăn. Bên ngoài lều, Bùi Kiện đã đợi sẵn. Vừa thấy nàng, hắn đã quỳ sụp xuống đất:

"Tạ ơn cứu mạng của quận chúa"

Tiểu Thanh vội vàng đỡ hắn đứng dậy: "Ngài đừng quỳ như vậy, phó tướng, ta nhớ ngài không nhiễm độc, sao lại tạ ơn cứu mạng?"

Bùi Kiện vẫn còn rất xúc động: "Trong đám binh sĩ kia có một người là đệ đệ của ta. Nó bám theo đại quân đến đây. Khi ta phát hiện ra thì nó đã nhiễm bệnh rồi. Ta chỉ còn một đệ đệ là nó, nếu nó có chuyện gì, ta không còn mặt mũi để gặp lại cha mẹ nữa."

Nhìn thấy phó tướng đã từng giết trăm nghìn quân địch, người cao to vạm vỡ như thái sơn trước mặt đang run lên vì sợ hãi. Tiểu Thanh lại càng thấm thía hơn tình cảm gia đình. Nàng hiểu, nàng càng hiểu thì càng thấy thương cho Miên Vãn Vương!

Miên Vãn cho người mời Tiểu Thanh đến lều chính. Hắn đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho nàng. Nàng ăn rất vui vẻ, buộc miệng hỏi hắn: "Huân Phong, có điều gì có thể khiến chàng sợ hãi không?"

Miên Vãn Vương đáp mà không cần suy nghĩ: "Trước kia không có, bây giờ ta chỉ sợ mất đi nàng."

Tiểu Thanh nghe thế thì lại hỏi tiếp: "Nếu em thất bại thì sao? Có phải chàng sẽ giết em không?"

Miên Vãn lau mấy hạt cơm dính trên má nàng, rất nghiêm túc nói: "Nếu thất bại, ta sẽ giết hết những kẻ muốn giết nàng". Tiểu Thanh bật cười thành tiếng. Nhưng nàng không biết rằng, đó thật sự là những gì hắn sẽ làm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net