CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miên Vãn Vương để lại hết thuộc hạ thân tín để bảo vệ cho Tiểu Thanh, chỉ mang theo Tiểu Hắc. Túc Quân dạy dỗ rất tận tình, chỉ ba tháng ngắn ngủi Tiểu Thanh đã thuần thục hết tất cả các loại độc dược. Túc Quân tặng nàng một cây sáo ngọc Độc Sơn. Nàng cũng rất chăm chỉ học thổi sáo. Từ ngày từ biệt, Miên Vãn Vương không đến lần nào nữa. Mỗi chiều nàng đều đứng ở trước sơn trang ngóng về hướng chân núi. Túc Quân nhìn thấy đều lắc đầu thở dài. Đệ tử vui thì hắn vui, nếu nàng không vui thì hắn sẽ vui một mình. Vì đôi lúc nỗi buồn của nàng lại là niềm vui của hắn.

"Hiểu Yên, đến lúc ăn cơm rồi"

Nghe tiếng Túc Quân gọi, nàng mới chầm chậm quay lại đi vào. Tình ái thật hại thân, vẫn nên như hắn một mình sẽ sống thọ thêm vài năm. Hắn đã từng điều chế vạn loại độc, nhưng có lẽ tình yêu chính là loại độc nhất. Hắn lúi húi đào lấy một vò rượu nhỏ đã ủ từ lâu. Chưa kịp nếm thử thành quả thì một bàn tay thô ráp thò ra giật lấy uống một hơi cạn sạch. Hắn đứng đơ như tượng đá tay còn chưa kịp thu lại đã thấy một dáng người đáng ghét trước mặt. Hắn cau có: "Này, có lẽ gặp ngươi chính là kiếp nạn lớn nhất của ta".

Hiểu Yên ăn tối nhưng không muốn nhấc đũa, nàng thở dài rồi lại thở dài. Miên Vãn Vương rất nhẹ nhàng ngồi đối diện nàng nhẹ giọng: "Cùng ăn đi". Thấy hắn quay lại nàng vừa vui vừa giận. Chẳng phải nói là sẽ thường lui tới hay sao? Nom nàng có vẻ giận dỗi, hắn bắt đầu dỗ dành: "Ngày mai chúng ta sẽ về nhà". Quả nhiên nghe vậy nàng phấn khởi vô cùng. Túc Quân lầm lũi đi vào trên tay vẫn cầm vò rượu đã cạn sạch đòi tên họ Cao nào đó phải đền, nếu không thì đừng hòng rời khỏi hắn. Miên Vãn Vương gật đầu đồng ý.

Hôm sau, họ lên đường. Nhưng lần này có hai xe ngựa. Một xe ngựa là của Tiểu Thanh. Xe ngựa còn lại có một người bị trói bên trong. Túc Quân thẫn thờ ngồi bên trong ánh mắt đờ đẫn không còn hi vọng.

Miên Vãn Vương muốn đưa Tiểu Thanh vào diện kiến thánh thượng. Có lẽ như vậy mới tốt cho nàng. Càng giấu nàng bên canh, nguy hiểm càng đến gần hơn. Hôm vào kinh, Tiểu Thanh vẫn mang mạn che mặt. Nàng nắm lấy tay áo của Miên Vãn Vương chầm chậm bước theo sau. Đứng trước điện, bên trong đã có Thịnh Hòa Vương đang cầu kiến. Hắn vốn dĩ muốn tránh đi nhưng Cao Văn Đế đã cho gọi vào. Tiểu Thanh hành lễ rất cung kính. Thịnh Hòa Vương liếc thấy Tiểu Thanh quen mắt, con ngươi hắn khẽ động. Cao Văn đế nhìn thấy Miên Vãn dẫn theo một cô nương nom cũng thấy kì lạ. Miên Vãn cúi đầu dáng vẻ nghiêm túc: "Bẩm Phụ hoàng. Đây là Lý Tiểu Thanh". Thịnh Hòa không còn giữ được bình tĩnh đã muốn lao đến nắm lấy nàng nhưng Miên Vãn vẫn nhanh hơn, đứng chắn phía trước. Tiểu Thanh cũng bị hắn dọa sợ đứng nép người sau lưng Miên Vãn. Cao Văn đế cau mày: "Lý Tiểu Thanh đã chết hơn một năm nay, con nói thế là sao?"

Miên Vãn tháo mạn che mặt của Tiểu Thanh. Lúc này cả Cao Văn đế và Thịnh Hòa Vương đầu vô cùng ngạc nhiên. Thịnh Hòa cảm thấy không thể chần chờ được nữa bèn thưa:

"Phụ hoàng, Tiểu Thanh trước là người của con. Nay nàng đã sống lại, mong phụ hoàng đồng ý cho nàng trở về phủ".

"Hoàng huynh nói đùa rồi. Tiểu Thanh là do ta cứu sống. Mạng nàng ấy là của ta. Hoàng huynh đã quên vì sao nàng ấy chết một lần rồi sao?"

Miên Vãn cười khẩy tỏ vẻ rất xem thường. Thịnh Hòa bị hắn nói đến cứng miệng. Lúc này Thái tử từ trong bước ra. Vốn dĩ đang cùng Cao Văn đế xem tấu sớ. Nhưng thấy tình hình không ổn nên hắn phải ra mặt. Lúc nhìn tháy Tiêu Thanh hắn cũng sững người giây lát.

"Phụ hoàng, cả tam đệ và ngũ đệ đều có lý lẽ riêng. Sao ta không nghe ý kiến của Tiểu Thanh, xem nàng ta muốn như thế nào!"

Cao Văn đế cho là ý hay bèn nhìn Tiểu Thanh. Nàng chầm chậm quỳ xuống thưa:

"Hoàng thượng, tiểu nữ muốn ở lại phủ của Miên Vãn Vương"

Thấy nàng tỏ ra xa lạ với mình, Thịnh Hòa đau lòng không tả nổi. Hắn nghĩ chắc chắn nàng đang muốn trừng phạt sự vô tình trước kia của hắn. Hai bàn tay hắn cuộn lại thành nắm đấm. Nàng vốn dĩ thuộc về hắn. Vậy thì trước sau gì hắn cũng bắt về cho bằng được.

Cao Văn đế cho phép Tiểu Thanh tiếp tục ở lại phủ của Miên Vãn Vương. Nhưng cứ cách vào ngày phải cho nàng vào kinh bầu bạn với Thái hậu, vì từ khi hay tin nàng mất, Thái hậu thương xót vô cùng, thường thay ốm đau. Miên Vãn Vương và Tiểu Thanh cúi đầu cảm tạ. Cao Văn đế cho họ lui và giữ lại Thịnh Hòa. Khi hai người họ đã khuất bóng. Cao Văn đế mới chậm rãi nói:

"Có những chuyện, con không được làm theo ý mình!"

Ra khỏi điện, Tiểu Thanh vẫn rất căng thẳng. Miên Vãn Vương nắm chặt lấy tay nàng nói: "Một số chuyện hiện giờ vẫn chưa nói cho nàng biết được. Nhưng hãy hiểu ta là vì muốn tốt cho nàng."

Tiểu Thanh cũng chỉ gật đầu cho qua. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net