- MỘNG LIÊN HOA - PHẦN I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộng Liên Hoa

CHAPTER I

Lý Bạch Thi Tiên - Đại thi hào nổi danh thời nhà Đường, chào đời dưới phú gia vọng tộc Lý gia, tên đặt dưới ánh sao Thái Bạch, thông tuệ hơn người, năm tuổi đã có thể đọc viết, mười tuổi đứng ngắm cảnh ngâm thơ. Cuộc đời rải đầy hoa vàng, nhưng Lý Bạch chẳng hề đoái hoài tới danh vọng, thất tình lục nhục chẳng để tâm, chỉ muốn một đời ngao du cả thế gian. Không những tinh thông thi họa, Lý Bạch còn tinh nhuệ kiếm thuật, vừa tròn mười sáu tuổi thanh danh đã lan ra khắp Đại Đường rộng lớn, chàng trai mười bảy tuổi mình vận bạch bào, thắt lưng cài bình tửu lớn, chống kiếm thong dong tiêu sái đi khắp bốn bể du ngoạn.

Hôm đó, Lý Bạch vô tình bước chân vào khách điếm ở Vân Mộng, tà áo trắng dài nổi bật một góc phòng, Lý Bạch ngẩng mặt lướt qua một vòng, thong dong đặt kiếm lên bàn gỗ cạnh cửa sổ, phong thái điềm tĩnh trái với tiếng xì xầm không ngớt xung quanh.

"Quý nhân xin hỏi ngài dùng gì ạ?" tên hạ nhân đến gần, tay cầm cái khay gỗ rung rung.

Lý Bạch rút tay vào ống tay áo, đặt lên bàn một chuỗi quan tiền, thong dong đáp :"Một phòng thượng hạng, pha một bình lục Quan âm đem lên phòng cho ta"

Thân ảnh cao lớn tựa lưng vào ghế dài, ánh mắt tựa hồ mệt mỏi sau chuỗi ngày dài rong ruổi, ngón tay dài vươn tới tách trà ấm, đôi mắt nhắm nghiền đầy tư lự. Từ ngày chàng rời khỏi kinh đô, ngao du giữa thiên hạ bất biến đã được sáu năm, vùng biển trời bao la chàng đã bước qua, không nơi nào đất trải chàng chưa từng đi tới, ngẩng đầu thấy trăng sáng, tự ngẫm phải chăng đã đến lúc phải dừng lại?

Chợt, khí hương từ góc cửa bốc lên, một làn khói xanh nhạt thổi vào trong phòng kín, đôi mày sắc nhăn lại, vội lấy trùng tay áo bịt mũi, dòng suy nghĩ như điện xẹt ngang đầu.

"Kẻ nào.." Trong phút bất cẩn, bóng người từ bên ngoài cửa sổ phóng vào trong, tách trà rơi vỡ xuống đất, tiếng kêu thanh thúy vang tứ phía, thân ảnh áo trắng lay động, nhanh như chớp bắt lấy chuôi kiếm sắc lạnh, xuất sát chiêu.

Thích khách không thua kém, nhích người né lưỡi đao cướp mạng, thanh đao rút từ sườn bóng loáng, đồng loạt nhích lại gần nhau, kiếm đao giao nhau phát ra tiếng động lay cả vùng trời. Lý Bạch một tay che mũi, một tay giao đấu, khó tránh khỏi thất thế hơn, thích khách lợi dụng sơ hở này, liên tục chém tới không cho phép chàng ngưng nghỉ. Lý Bạch lùi về sau, tránh được nhát chí mạng, thở phập phồng, cả người chao đảo.

"Sao lại thế này?" Trước mắt như thất điên bát đảo, trường kiếm cắm phập xuống đất, cố gắng trụ vững. Khí độc dày đặc, ngấm vào quần áo, Lý Bạch trúng phải mê dược, không cam lòng ngã xuống...

"Mau thả hắn xuống"

"Nếu đại ca biết được chuyện này, nhất định sẽ trọng thưởng cho chúng ta!"

Chàng mơ hồ tỉnh dậy, tai vừa truyền tới hai câu này, cả thân mình rơi tự do xuống vực thẳm, trùng áo trắng thấm đẫm máu tươi, không thể ngờ, Lý Bạch đại thi hào lại có ngày bỏ mạng ở nơi khỉ ho cò gáy này.

Lý Bạch tỉnh dậy lần thứ hai, mắt nhìn trần nhà ngợp lá, ngón tay dài khẽ cử động liền truyền tới cơn đau thấu gan thấu ruột, chàng kiên cường sắp xếp suy nghĩ trong đầu. "Vẫn chưa chết.." Lý Bạch tự nhủ "Đây là đâu?" Mũi ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng xen với mùi thức ăn nghi ngút, chàng hoài nghi. Cả thân người được băng bó đầy cẩu thả, chỗ này vắt ngang chỗ nọ, nhưng đủ che đậy vết thương lớn trước ngực, máu đỏ thẫm loang một vùng. Người được đắp chăn mỏng, cánh tay chàng cựa quậy, nén cơn đau ngồi dậy.

Căn nhà lá nhỏ chỉ có chiếc giường tre, cái bàn bừa bộn đầy chậu nước và mảnh vải trắng thấm đỏ, cái bếp nhỏ được nhóm lửa, nồi đất tròn được ninh bốc khói nghi ngút. Lý Bạch nhíu mi, nơi này là đâu? Tại sao ta lại ở đây? Chợt giật bắn người, vội vàng sờ soạng trong tay áo, xoay qua xoay lại tìm kiếm mấy hồi, liền trầm mặc. Ngọc bội đính ước kia, đã bị đánh cắp rồi.

Lý Bạch khổ sở đứng dậy, tay phải dựa vào thành tường tìm hướng bước ra ngoài. Trước cửa là hồ sen lớn, búp sen xen với đài sen thi nhau khoe sắc hồng, sen trồng dưới nền đất bùn vươn lên đầy kiêu hãnh, không ngại gió mưa chao đảo chống chọi. Vách vực sâu lại vô duyên vô cớ xuất hiện một hồ sen, quả là điều hiếm có khó gặp. Lý Bạch tự nhủ, vội vàng lướt mắt tìm kiếm xung quanh, dưới vực thẳm sâu trùng trùng khó có ánh sao nào vươn tới, chỉ ánh trăng vằng vặc ánh mình lên mặt hồ sen, tỏa ánh sáng dìu dịu thắp sáng góc trời bé nhỏ. Lý Bạch dựa người lên thành cửa, đôi lông mày lưỡi mác chau lại, trầm tư suy nghĩ.

"A!" Chợt giữa hồ xuất hiện bóng hình lạ lẫm, từ xa nhìn lại, chỉ thấy tà áo hồng bay phấp phới, thân vận váy dài màu hồng nhạt, đôi chân trần trắng nõn bước trên nước vô tư lự, trên tay còn cầm mấy búp sen chưa nở chạy đến gần Lý Bạch. Tiếng nói trong thanh vang vọng, Lý Bạch trố mắt nhìn cảnh tượng chưa từng thấy trên đời, thiếu nữ xinh đẹp bước trên mặt hồ ánh trăng, nụ cười tươi đẹp đẽ tựa đóa sen vừa bung nở, mái tóc dài như thác tung bay phía sau lưng.

Lý Bạch thất thần, quên mất phải phản ứng như thế nào mới phải, nụ cười tươi như hoa mai trên gương mặt xinh đẹp thoát tục, đôi mày liễu dài hợp với đôi mắt phượng cong cong, làn da trắng sứ hòa với đôi môi cánh anh đào, giữa trán điểm tô chấm đỏ tựa chu sa đầy mỹ lệ, mỹ nữ nghiêng người nhìn chàng, lòng dâng lên niềm xúc động khó tả.

"Nàng .. nàng là ai?"

"Nàng.." Mỹ nữ bập bẹ nói theo Lý Bạch, cơ hồ như không hiểu, Lý Bạch chau mày.

"Nàng đã cứu ta phải không?" Chàng kiên nhẫn nói tiếp, như muốn trả lời mối hoài nghi trong lòng.

Mỹ nữ gật đầu, nụ cười vẫn nở trên môi, "Cứu" nói rồi đem một búp sen dúi vào tay Lý Bạch, nhăn mặt ngẫm nghĩ rồi nói "Ă..Ăn"

"Nàng là ai? Tại sao lại ở đây?" Lý Bạch đón lấy búp sen, đôi mắt dài hướng xuống nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nàng.

Mỹ nữ không nói không rằng, ngón tay trắng tựa nhuận ngọc chỉ tới hồ sen, sau đó chỉ vào mình, nở nụ cười ngọt ngào vô lo vô nghĩ.

"Nàng là yêu ma ư?" Lý Bạch thầm nghĩ, không hiểu tại sao lòng không hề sợ hãi, âm trầm nhìn vào vết chấm đỏ tựa son đầy kỳ lạ trên trán nàng.

Mỹ nữ chân trần bước vào căn nhà lá, âm thầm dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, đặt cành búp sen vừa hái lên, thoăn thoắt bước sang nhà bếp, tay không mở nắp nồi đất nóng, đôi mắt tròn xoe như xem xét.

Lý Bạch chưa hết hoàn hồn, đành theo sau nặng nề ngồi lên cái ghế gỗ, vận động mạnh khiến miệng vết thương hở càng nhanh, cơn đau như phế gan phế ruột lan ra lục phủ ngũ tạng, Lý Bạch cong người ho ra ngụm máu lớn. Tùy ý lấy mảnh vải trên bàn chùi đi, khóe miệng còn vương vết máu, chàng không ngăn được cơn thở dài.

"Không ngờ có ngày ta lại thất thế như thế này.. chẳng những bị hạ dược, còn bị bọn chúng hại trọng thương, suýt mất mạng.." Lý Bạch nở nụ cười cay đắng, năm đó chàng so tài với Tứ Mã Tương Như, thanh danh phá tứ hướng mà lan rộng, không ai không biết. Rất nhiều người hâm mộ, cũng không ít người ganh ghét, hạ dược bắt cóc tra tấn, không phải là chuyện lần một lần hai. Mục đích có rất nhiều, nhưng ganh tị đến mức muốn tận diệt chàng, đây là lần đầu tiên.

"Coi như ta mạng lớn, ông Trời còn xót nhân tài." Lý Bạch cười khẩy đầy nhạo báng.

Ánh mắt lơ đễnh lướt tới bóng dáng yêu kiều, chợt nàng quay phắt đi, che đi ánh mắt tò mò nhìn đăm đăm ban nãy. Lý Bạch nở nụ cười như có như không, tựa chẳng hề để tâm, quay người nằm lên giường tre dưỡng thương.

"Phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này" Lý Bạch tự nhủ, nặng nề rơi vào giấc mộng.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu tầng sương mỏng phủ lên đài sen xanh mướt, đáy vực lạnh lẽo tràn đầy sinh khí, vài chú chim nhỏ sà cánh xuống mặt hồ trong xanh chao lượn. Chàng thanh niên anh tuấn nằm an tĩnh trên giường, gương mặt tuyệt mỹ có vài phần xanh xao, chợt có bàn tay chìa tới mép miệng chàng, nhẹ dùng khăn ấm lau đi vết máu khô.

Lý Bạch cảm nhận được chuyển động, liền giật mình tỉnh giấc, tròng mắt đen láy mở ra đầy nghi hoặc. Mỹ nữ bị ánh mắt ấy dọa sợ, chợt rụt tay lại, không nói không rằng, chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn.

"Đêm hôm qua, nàng không ngủ sao?" Lý Bạch nhìn mỹ nữ xa lạ, búi tóc vấn sơ sài sau gáy cùng bộ y phục đơn sơ không thể che đậy vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia. Chỉ thấy nàng âm thầm ngồi trên ghế gỗ cạnh giường, cái giường nhỏ duy nhất lại bị độc chiếm.

Mỹ nữ lắc lắc đầu, nâng tay chỉ tới cái mâm trên bàn gỗ, chén sứ sóng sánh hạt sen vàng óng ánh, bốc hương nghi ngút gọi mời.

"Nàng không ngủ để nấu chè hạt sen cho ta à?" Lý Bạch chợt vui vẻ cười.

Mỹ nữ nhất thời ngẩn ngơ, sau một lúc mới hoàn thần gật đầu.

Lý Bạch chợt ngồi dậy, không để ý tới vài cánh sen trên ngực rơi lả tả xuống đất, thương thế trên người đã vơi bớt phần nào, Lý Bạch bất ngờ với tốc độ phục hồi của mình. "Đêm qua vết thương trên ngực ta còn chưa đóng, nay đã có thể tự do cử động, chuyện này là thế nào?"

Nàng không trả lời nghi vấn của hắn, chìa chén sứ trước mặt hắn, vẻ mặt đầy âu lo.

Lý Bạch đón lấy chén sứ, theo thói quen đáp lời :"Cảm ơn, ..."

Chén chè ngọt thanh hương sen thơm ngát, Lý Bạch chẳng mấy chốc húp cạn, không chút đoái hoài tới phong thái điềm đạm thường ngày, nàng lẳng lặng ngồi nhìn hắn, khóe mắt cong cong dịu dàng.

Lý Bạch chợt nâng mắt nhìn nàng, không khỏi chột dạ, vội đặt chén xuống bàn, tay chùi nhẹ mép. Thấy nàng vẫn chưa dời mắt đi, hắn khẽ hắng giọng xấu hổ, chợt sực nhớ tới điều gì đó, liền hỏi :"Nàng.. Nàng tên là gì?"

Nàng ngây ngốc ngồi một chỗ, khó hiểu nhìn Lý Bạch.

"Nàng không có tên phải không?" Lý Bạch đành tự trả lời câu hỏi của mình, trong đầu lướt qua hình ảnh tuyệt đẹp đêm hôm trước, mỹ nữ vận hồng y dạo bước trên Nguyệt hồ, vẻ đẹp thanh khiết tựa đóa sen dịu dàng, liền tiếp lời :"Nếu vậy, sau này ta gọi nàng là Nguyệt Liên nhé."

Lý Bạch chìa tay nắm lấy bàn tay trắng nhuần của nàng, vẽ hai chữ Nguyệt Liên trên lòng bàn tay nàng, ngón tay vừa cử động chàng vừa nói :"Nguyệt Liên, đây sẽ là tên của nàng".

"Ng..Nguyệt Li..Liên" Mỹ nữ cúi đầu chăm chú nhìn, cố gắng bắt chước bập bẹ đọc theo.

"Đúng rồi" Lý Bạch nở nụ cười ôn thuận.

Nguyệt Liên hứng khởi cười đáp lại, nụ cười tươi tắn sáng bừng như ánh ban mai, nàng khẽ chỉ lên ngực Lý Bạch, ánh mắt tò mò hỏi :"Tên?"

"Ta tên là Lý Bạch" Chàng không ngại ngần viết tiếp hai chữ Lý Bạch, lấy tay vuốt nhẹ dải tóc bừa bộn trên tóc nàng rồi tiếp :

"Nàng có thể gọi ta là Bạch ca"

Nguyệt Liên khẽ đỏ mặt cúi đầu, nàng lần đầu tiếp xúc với phàm nhân, hơn nữa lại là một phàm nhân vô cùng xinh đẹp như vậy, bàn tay to lớn kia thật ấm áp, nàng nhất thời không quen đứng dậy hối hải bước ra ngoài.

Lý Bạch thoáng thấy đôi má phớt hồng, đành nở nụ cười phong lưu, vui vẻ thưởng thức hậu vị ngọt dịu sau khi ăn.

Mấy ngày trôi qua yên tĩnh, Lý Bạch dần làm quen với khung cảnh xung quanh, vách vực thẳm bị che phủ bởi tầng sương bí ẩn, nên không ai biết được phía dưới còn có một hồ sen. Chàng may mắn rơi xuống nước, được Nguyệt Liên cứu một mạng, ân này làm sao báo đáp?

Lý Bạch thong dong đứng giữa sân cỏ, trên sào áo bào trắng bay thướt tha, trên người chỉ vận mỗi áo bào mỏng, thoăn thoắt vung kiếm rèn luyện. Giữa trưa nắng bóng dáng anh dũng vút bay lên trời, sóng kiếm băng lãnh xé gió vun vút rồi hạ xuống đầy dũng mãnh, nhất kiếm vung ra uyển chuyển mà vô cùng uy lực.

"Nàng cứu ta một mạng, ta nên báo ân như thế nào mới phải?" Lý Bạch vừa luyện kiếm vừa đắn đo suy nghĩ, mồ hôi trên người thấm đẫm thân áo mà chủ nhân thì không có ý niệm dừng lại. Nguyệt Liên âm thầm đứng một bên, hai gò má vì cái nắng gay gắt giữa trưa mà ửng hồng.

Lý Bạch lướt mắt thấy nàng, tay hạ kiếm đút vào vỏ, bước lại gần nàng. Hơi thở vẫn chưa bình ổn khiến lồng ngực phập phồng, Lý Bạch đứng trước mặt nàng, ánh mắt trầm tư không nói.

"Nguyệt Liên, ta dạy nàng."

Lý Bạch không chần chừ nắm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng điều khiển nắm lấy chuôi kiếm rút ra, hai cơ thể gần sát nhau, bàn tay to lớn che phủ đôi tay mềm, đường kiếm uyển chuyển lướt gió mà vẽ ra. Nguyệt Liên dẫu mấy ngày nay đã làm quen với bóng hình của hắn, nàng dần quen với thân ảnh trầm tĩnh ngồi tịnh khí, nàng thuận mắt bóng dáng hắn âm thầm ngồi thay băng gạc, mấy ngày nay nàng với hắn dẫu ở gần nhau và trao đổi mấy câu, nhưng ngoại trừ lần hắn đặt tên cho nàng ra, nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với hắn. Nàng kiệm lời, nhất thời hít thở không thông, nàng có thể cảm nhận được từng đợt hơi ấm truyền qua lưng nàng, bàn tay nắm kiếm chợt rung rẩy.

Lý Bạch vung vài đường kiếm cơ bản, rồi nới lỏng bàn tay, lùi về sau. Ánh mắt chàng kiên định nhìn Nguyệt Liên, không đợi nàng phản ứng cất lời :

"Nàng sống một mình như vậy, nhất định phải học kiếm thuật phòng thân. Còn nữa, nàng phải học nói học viết, chỉ như vậy mới có thể hòa nhập với thế giới bên ngoài."

Nguyệt Liên bất ngờ xoay đầu, đôi mắt tròn xoe tỏ ý không hiểu lời hắn nói.

Lý Bạch lắc lắc đầu, nói không thông đành dùng hành động vậy...

"Cạch" Tiếng gáy sách từ trên tay rơi xuống nền đất, Lý Bạch vội đỡ lấy cái đầu đang ngả nghiêng ra sau, mỉm cười kéo gương mặt xinh đẹp đang say giấc vào lòng, ánh mắt không rời mảnh giấy chi chít chữ, chìm đắm trong suy nghĩ.

Dưới ánh nến chập chờn giữa đêm, đã hai tháng trôi qua kể từ ngày chàng rơi xuống vực, thương thế đã lành lặn từ lâu, nhưng vẫn còn một thứ níu kéo chàng. Lý Bạch tận tâm tận lực truyền dạy kiếm thuật, dạy nàng viết chữ làm thơ, Nguyệt Liên thiên phú hơn người, chẳng mấy chốc đã truyền thụ xong hơn nửa kiến thức chàng tích cóp cả đời người, Lý Bạch mấy lần cảm thán khôn nguôi. Dẫu thế, chàng vẫn không lấy làm vui vẻ.

Lý Bạch cúi đầu nhìn vết chu sa đỏ thẫm giữa trán nàng, khẽ thở dài. "Nàng là ai? Không, nàng là cái gì?" Hai tháng không ngắn không dài, nàng vô tư vô nghĩ, không kiêng không sợ chàng. Không những nàng có phép đi trên nước, tay không sợ nóng, thân không sợ lạnh, có thể nhịn ăn nhịn uống, hằng đêm hút linh khí đất trời nuôi dưỡng thân thể. Nàng không giống yêu ma, lại ngốc nghếch chẳng khác tiểu hài tử, mấy lần sơ ý luyện kiếm quá tay, không thể kiềm chế sức mạnh bản thân dùng lực chém thẳng, khiến đá tảng đứt một đường thẳng rơi ra thành hai, dọa chàng một phen kinh hồn bạt vía. Còn mấy lần nàng không biết tập tục người trần, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, xới tung cả mảnh đất lớn, đem một chậu giun dế cóc đỉa đặt xuống trước mặt chàng, khiến Lý Bạch phong lưu tiêu sái phải thất thế, vất vả kiếm chế cảm xúc nồng đậm dâng tận cổ.

Hai tháng trôi qua, có rất nhiều mấy lần như vậy, nhưng hắn không hề cảm thấy chút phiền não.

Lý Bạch bất tri bất giác nở nụ cười ấm áp, bàn tay đang cầm mảnh giấy chứa bài thơ đầu tiên nàng viết tặng hắn, ngón tay lướt lên từng con chữ nắn nót, trong lòng dâng lên cảm giác xốn xao khó diễn tả thành lời. Chàng cẩn trọng bế cả người nàng lên, bước tới giường rồi nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên gối, bàn tay lướt qua gương mặt trắng sứ, rồi dừng lại ở vết đỏ thẫm giữa trán.

"Mặc kệ nàng là yêu hay ma, ta chỉ cần biết, nàng là Nguyệt Liên là được.." Những lời này phát ra vô cùng nhỏ, đôi môi áp sát đặt lên trán một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt, ánh mắt trìu mến khác lạ...

"Bạch ca, hôm nay chúng ta ăn cá nướng nhé!" Nguyệt Liên giơ cao cần câu tre lên, con cá vảy bạc cắn câu vẫy đuôi bạch bạch, nàng nở nụ cười đầy hoan hỉ.

Thân ảnh hai người ngồi cạnh nhau, nhóm lửa hồng bập bùng kêu tí tách, tay hắn xoay xoay cái đũa dài, con cá nướng vàng óng bốc mùi thơm đầy khiêu khích. Nguyệt Liên chống hai tay lên cằm hứng khởi, đôi mắt lóng lánh không dời.

"Đêm hôm qua, nàng đi đâu vậy?"

Căn nhà nhỏ của nàng chỉ có mỗi chiếc giường tre nhỏ, đủ cho hai người nằm. Nguyệt Liên lại thương xót thương thế của hắn, nhất mực nhường lại cho Lý Bạch. Hắn lại không kiềm lòng nhìn nàng nằm dưới nền đất lạnh, chăn lại chỉ có một cái, đành đề nghị cho nàng và hắn ngủ cùng nhau. Hai người tối nào cũng nằm cạnh nhau, dẫu Lý Bạch có xoay lưng đi, thì sáng thức dậy cũng thấy cái tay trắng trẻo ôm lấy hắn từ sau lưng, đêm lạnh cũng vì thế mà ấm áp. Thế nhưng, giữa đêm hôm qua Lý Bạch chợt giật mình tỉnh giấc, liền không cảm nhận được hơi ấm từ đằng sau nữa, không khỏi khó chịu trong lòng.

"Ta.. Ta có chuyện bận" Nguyệt Liên ấp a ấp úng xoay mặt qua một bên, tránh né ánh nhìn của hắn.

"Nàng đang nói dối với ta sao? Liên nhi?" Lý Bạch cúi mắt không nhìn nàng. Nguyệt Liên tính tình dịu dàng, dẫu có phần trẻ con, nhưng vô cùng thuần khiết, không biết quỷ kế đa đoan. Chàng ngao sơn ngoạn thủy đã gần mười năm, gặp được một mỹ nhân như nàng, cũng là lần đầu tiên.

Nguyệt Liên lúng túng không biết phải trả lời như thế nào, đành cúi mặt lí nhí :"Ta.. Ta bị đau bụng.." Nàng cụp hàng mi dài, lòng rối bời thấp thỏm "Hi vọng chàng không nhận ra" Nguyệt Liên nghĩ thầm.

Lý Bạch lấy tay bóc vỏ cá ra, phần thịt mềm trắng lộ rõ, liền đưa sang trước mặt nàng. Hắn nghe xong, liền bật cười hào sảng.

"Được rồi, nàng mau ăn đi, cẩn thận kẻo nóng"

Lý Bạch vẫn luôn ân cần với nàng, dẫu biết rằng thân nàng không ăn không uống vẫn sống, không sợ nóng chẳng sợ lạnh, nhưng trước sau vẫn đối xử với nàng như một phàm nhân. Mỗi sáng, chàng đều dạy nàng luyện kiếm, rèn luyện thân thể, chiều xuống lại truyền dạy thi ca. Tới buổi ăn lại vào bếp, đích thân nấu từng món, dạy nàng cách cầm chén cầm đũa, phong thái vô cùng nhẫn nại, mặc cho nàng đôi lúc vụng về đổ chén đổ bát khắp nơi. Lý Bạch đang cố gắng dạy nàng cách làm người trần thế.. như chàng sao?

Nguyệt Liên vui vẻ nhận lấy chú cá nướng, há cái miệng nhỏ nhắn cắn lấy từng miếng, vẻ mặt hạnh phúc khôn nguôi.

Bàn tay to lớn chìa tới cái cằm xinh đẹp, nhẹ quệt miếng thịt còn vương, phút chốc hai mắt chạm nhau. Mấy tháng nay ở gần nhau, Lý Bạch chưa hề vượt quá mức khuôn khổ, đôi khi nàng có lơ đễnh bần thần nhìn hắn, hắn chỉ cần lướt mắt nhìn lại, nàng liền xấu hổ quay đầu đi. Mỗi lần như thế, Lý Bạch chỉ có thể mỉm cười dịu dàng. Dưới ánh lửa sáng bừng, đôi mắt màu hổ phách của nàng càng thêm phần diễm lệ, bàn tay đang lướt trên đôi môi ửng hồng chợt dừng lại, bỗng chốc thế gian như ngưng đọng.

"Liên nhi, mắt của nàng thực đẹp."

Những lời này, chính là từ đáy lòng nói ra.

Nguyệt Liên dâng trào cảm xúc, chàng chưa từng nói những lời trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt nàng, nay lại nói ra những lời như vậy, từng câu từng chữ chân thành như thế.. Nhất thời không biết phản ứng ra sao, đành chớp mắt nhìn lại.

Bàn tay trên gương mặt nàng xoa nhẹ, rồi di chuyển qua gáy, nhẹ nhàng kéo gần gương mặt nàng lại gần. Đôi môi hồng chạm nhẹ với bờ môi lạnh của hắn, dịu dàng như nước, hắn có thể cảm nhận được, hơi ấm của nàng, mùi hương tóc thanh khiết tựa sương mai của nàng, đôi mắt như ánh sao của nàng đang khẽ nhắm lại, tận hưởng phút giây thần tiên ngắn ngủi.

Đêm hôm đó, trăng sáng vành vạnh, đong đầy đáy mắt nàng.

Nguyệt Liên bối rối ngồi trước chậu nước, ngắm gương mặt mình tương phản, tay đang bới tóc chợt dừng lại, bần thần sờ nhẹ bờ môi hồng. Đêm hôm đó, đã có chuyện gì xảy ra?

Lý Bạch vẫn luôn ngồi nhìn chằm chằm gáy nàng, , thấy dáng vẻ nàng hồn lạc phách trôi, quyển sách đọc dang dở đành nằm yên vị trên bàn, hắn khẽ lên tiếng :

"Liên nhi, nàng sao vậy?"

Nguyệt Liên giật bắn người, bối rối loay hoay cuộn dải tóc dài thành một búi, vội vội vàng vàng đứng dậy bước nhanh.

Bàn tay ấm nóng bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, đôi mắt anh tuấn nhìn thẳng như xoáy sâu vào tâm hồn nàng, cặn kẽ dò xét từng ý vị bên trong.

"Năm ngày qua, nàng chưa từng ngó ngàng tới ta. Liên nhi, nàng làm sao thế?" Đôi mày lưỡi mác chau lại thành chữ Nhân to tướng, Lý Bạch lo lắng nhìn nàng.

Nguyệt Liên không nói không rằng, quay đầu sang một bên né tránh ánh mắt mãnh liệt của hắn. Búi tóc rời rạc không thể chống đỡ liền thả dài xuống đất. Lý Bạch thấy vậy, đành để nàng ngồi lên đùi, dịu dàng bới tóc cho nàng, động tác vô cùng thuần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC