Chương 18: Caramel Macchiato Coffee - Cà phê Caramel Macchiato (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sáng ngày thứ hai, Vương Kính Trung đợi anh ngoài sân bay, sắc mặt Hàn Tự Dương xanh mét, ngoài sân bay gió lớn thổi phần phật không ngừng, nhiệt độ không khí cực thấp – anh vội vàng từ phía nam tới, may mà chị Trần lo lắng chu toàn, đã chuẩn bị mấy chiếc áo khoác cho anh. Tiểu Tiếu bên cạnh đưa áo khoác, Hàn Tự Dương thuận tay cầm lấy, khoác lên tay, " thư ký Trần có gọi điện thoại cho cậu không?"

        "Chị ấy nói vẫn chưa liên lạc được với Lý tiểu thư." Vương Kính Trung liếc mắt nhìn, tổng gám đốc Hàn phong trần mệt mỏi, trợ lý bên cạnh chỉ cầm một cái vali nhỏ.

       Hàn Tự Dương nhíu mày, "Tình huống bên kia thế nào?"

     "Nghe nói ở đó có thương vong, nhưng chưa xác thực được, đội cứu hộ không thể đi vào."

      "Cậu chuẩn bị một chút, tôi muốn đến chỗ gặp nạn." Anh mở di động, lại gọi điện thoại thêm một lần nữa.

       Vương Kính Trung hoảng sợ, "Nơi này cách suối Trân Châu rất xa, tôi đã liên hệ đội cứu hộ của chính phủ. Bọn họ cũng muốn chờ gió thổi nhẹ hơn chút nữa mới vào." 

      Hàn Tự Dương chậm rãi theo khóe miệng nghẹn ra một câuu, mang theo quyết định không thể xoay chuyển, "Tôi mặc kệ, chuẩn bị đi tới đó."

      Vương Kính Trung cẩn thận liếc mắt nhìn Tiểu Tiếu một cái, người đằng sau bất đắc dĩ nhún nhún vai.

      Tổng giám đốc Hàn , anh có chắc Lý tiểu thư đã lên chuyến tàu kia không? Có cần điều ra lại cho rõ ràng không?" Ông khẩn thiết nhìn Hàn Tự Dương một chút, "Tôi vừa rồi đã gọi điện cho người quen làm ở công ty du lịch kiểm tra khách sạn ở Đôn Hoàng, kiểm tra xem có phải cô ấy đã lên chuyến tàu kia không?"

      Hàn Tự Dương khẽ hừ một tiếng, "Trước khi lên xe cô ấy có gọi điện thoại cho tôi, hẳn là lên chuyến xe đi vào buổi trưa." Trong lòng lập tức cảm thấy lo lắng, "Tôi cần một tài xế, nhanh chút đi."

          Vương Kính Trung ở phía sau điện thoại liên hệ gọi xe, Tiểu Tiếu chủ động đứng bên người ông, "Vương tổng, ông thông cảm một chút – Tổng giám đốc Hàn cũng là quá quan tâm nên mới bị loạn thôi, không phải cố ý giận dữ với ông đâu."

      Vương Kính Trung gật đầu tỏ ý đã hiểu, "Haiz, tôi biết chứ, nhưng mà thời tiết như thế này thực sự không thể làm gì được – tôi cũng tận lực thôi."

      Rất nhanh ông gọi được một chiếc việt dã, lại tìm được một lái xe già quen thuộc địa hình, nhanh chóng tới đón bọn họ.Vài phút sau chiếc xe lao đi giữa màn đêm cùng một đoàn xe – đều là những xe mở đường, gồm nhóm nhân viên cứu hộ thứ hai chi viện thêm và cũng có rất nhiều phóng viên đưa tin.

      Cát bay đập vào cửa xe, Hàn Tự Dương cảm thấy hoảng hốt, quay đầu nhìn tài xế, " Khi nào thì gió mới ngừng?"

      "Ngừng?" Bác lái xe nở nụ cười, "Có thể thổi nhẹ đi một tý đã được rồi, ở chỗ này mười ngày thì phải có đến tám ngày gió lớn như thế này."

      Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Tự Dương chỉ cảm thấy trời hoàn toàn không có dấu hiệu sáng lên, cát vàng cùng bụi đất cứ kéo tới không ngừng, ngay cả thời gian cũng như ngưng lại. Anh cầm điện thoại nhìn, tín hiệu lúc mạnh lúc yếu, tốc độ xe vẫn không được coi là nhanh, thỉnh thoảng có những viên đá kích cỡ không đều nhau hoặc to hoặc nhỏ va phải gầm xe, âm thanh va chạm khi bén nhọn khi trầm làm người ta bất an.

        Tiểu Tiếu ngồi phía trước nhận điện thoại, "Chị Trần?" Anh ta nghe một lúc, lập tức đưa điện thoại cho Hàn Tự Dương 

        "Thế nào? Đã liên lạc được rồi sao?" Anh không chờ đợi được mà hỏi, thận chí tay đang xoa thái dương cũng không tự giác được mà dừng lại.

       "Không phải. Lý tiểu thư không đi trên chuyến tàu gặp nạn đó. Chúng tôi hỏi khách sạn cô ấy thuê ở Đôn Hoàng thì biết là cô ấy lên một chuyến xe khác, có khả năng bây giờ bị kẹt ở phía sau – đợi cho tuyến Nam Cương thông rồi mới có thể đến Ô Lỗ Mộc Tề."

       Hàn Tự Dương chỉ cảm thấy một dòng nước như tràn lên từ đáy lòng, ấm áp tràn ngập lồng ngực, anh biết chị Trần không nói lung tung, tất nhiên phải nắm chắc rồi mới nói lại với anh – lập tức ngữ khí nhanh hơn, "Sao lại như thế?"

      "Lý tiểu thư ban đầu định đi chuyến xe đó, nhưng sau thủ tục bên khách sạn lại có vấn đề, không cầm vé đã đặt đến cho cô ấy – cho nên cô ấy đành phải đi chuyến sau." Chị Trần nhấn mạnh, "Chắc không có chuyện gì đâu – nhân viên ở nhà ga nói cô ấy không đuổi kịp chuyến xe, còn rất cáu kỉnh, cho nên ấn tượng khá sâu sắc."

      "Hơn nữa, tôi đã đưa ảnh chụp trong hồ sơ của Nam Đại của cô ấy tới, gửi cho bên Vương tổng, bọn họ xác nhận rồi, sẽ không sai sót được."

       Giống như đã lượn một vòng quỷ môn quan, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng mặt trời – nhưng vẫn còn lo sợ, chỉ cần sảy chân một cái là thịt nát xương tan,. Hàn Tự Dương mệt mỏi vô cùng dựa vào ghế xe, "Cảm ơn chị."

      Anh ngắt điện thoại, "Gọi Vương tổng giúp tôi."

      "Tình hình kẹt xe tuyến Nam Cương như thế nào rồi?" Anh hỏi rõ ràng,"Vấn đề có giải quyết được hay không?"

       Vương Kính Trung trả lời anh một cách chắc chắn, "Không có việc gì, nơi đoàn tàu gặp nạn là nơi nổi tiếng có gió thổi mạnh quanh năm, vài chục năm cũng khó gặp, mặt khác xe cộ thì nhiều nhất là bị kẹt khoảng mười mấy giờ thôi."

       Từ lúc nghe tin đoàn tàu gặp nạn đến giờ cũng đã mười mấy giờ, Hàn Tự Dương chỉ cảm thấy không lúc nào mình không trong trạng thái khẩn trương, do dự thật lâu rồi hỏi: "Ông xem hiện tại nên làm sao bây giờ?"

       "Tổng giám đốc Hàn , tôi đề nghị cậu chờ ở Ô Lỗ Mộc Tề. Thứ nhất nơi đó không đến được, thứ hai ở Ô Lỗ Mộc Tề làm gì cũng thuận lợi hơn, chu toàn hơn. Dựa theo lệ thường từ trước đến nay, chuyến tàu trước xảy ra chuyện thì chuyến sau cũng phải một thời gian mới có thể chạy được. Cậu không cần lo lắng quá."

       Quân Mạc nằm trên giường, cảm giác nôn nóng, thật sự không thể hiểu nổi tại sao thời tiết dang tốt mà chỉ trong nháy mắt lại có thể đột nhiên thay đổi như vậy, loa tàu một lần nữa thông báo: "Bởi vì nguyên nhân thời tiết cùng việc ùn tắc giao thông, chuyến tàu buộc phải ngừng tại đây, thỉnh các hành khách im lặng nghỉ ngơi, giao thông phía trước thông suốt tàu..." Cô không để ý nghe, nhét tai nghe điện thoại vào tai, giọng hát của Thái Cầm vang lên "Là ai đang gõ cửa sổ của tôi?", ngẩng đầu nhìn bão cát đang thổi vàng cả cửa sổ tàu, tự nhiên bật cười.

         Cô không lo lắng lắm nhưng xung quanh lại ẩn chứa sự rối loạn, bất an, dù sao phải dừng lại ở nơi này mười mấy tiếng đồng hồ, ngay cả đi toilet cũng khó khăn, lại thêm thời tiết như thế này, đã có vài hành khách có xung đột với nhân viên trên tàu, một người đàn ông cao lớn thô kệch hùng hùng hổ hổ chỉ vào một nhân viên tàu nhỏ con đứng đối diện.

         Bên cạnh có người xông vào giúp đỡ, cũng có người kéo người đàn ông kia lại, cô biết tin tàu phía trước bị gió bão cuốn đi, cuối cùng không thể ung dung mà hướng về phía trước được nữa. Ôm đầu gối ngồi trên giường, nhìn một cảnh vật bên ngoài trong thời gian lâu như vậy, thật sự đã chán rồi – dường như gió không có ý định thổi nhẹ lại, cô lấy con lạc đà nhỏ trong ba lô ra, trắng như tuyết, bàn tay cầm con lạc đà tràn ngập cảm giác ấm áp, hạnh phúc – thình lình một trận gió lớn cuốn đến, từng mảng từng mảng cát vàng lần lượt bị cuốn vào, Quân Mạc lập tức bị thổi đến choáng váng. Cô cố gắng mở mắt ra, cửa sổ toa tàu nơi cô đang ngồi đã bị gió cuốn vỡ nát, cơn gió lốc điên cuồng rít gào như cự long gầm rú, ngay cả những người đang cãi nhau cũng bị gió thổi cho xơ xác.

        Lập tức có mấy hành khách nam cầm chăn đi chặn cửa sổ, vài nhân viên bảo vệ cùng nhân viên tàu cũng chạy lại, cố gắng tìm thấy một tấm ván gỗ, chắn ngang cửa sổ, phải cố hết sức để giữ chắc tấm ván gỗ – Quân Mạc rốt cuộc cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía – cơn gió lớn đáng sợ như vậy, thật sự có thể đem tàu hỏa lật khỏi đường ray.

        Cô ngồi ngơ ngác, theo bản năng lấy di động ra, vẫn không có tín hiệu—có tín hiệu thì như thế nào, thiếu chút nữa đã quên, điện thoại của cô đã hết tiền. Đột nhiên cô nhớ tới ước định của mình với Hàn Tự Dương, giọng nói trầm thấp gợi cảm mà từ tính, "Một lời đã định." Đột nhiên liền cảm thấy hốc mắt có chút cay cay, "Làm sao bây giờ, nếu không trở về được thì làm thế nào bây giờ?"

       Cô mờ mịt bấm số điện thoại của anh, tựa hồ như vậy có thể khiến mình bình tĩnh trở lại. Ngón tay ấn đến trắng bệch– Quân Mạc bắt buộc chính mình đóng điện thoại lại, cảm thấy mình cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào nó mà có thể liên lạc với mọi người bên ngoài được thì mình cũng chẳng phải người bình thường rồi.

      Không biết có phải là tác dụng tâm lý không, cảm thấy hình như toa tàu giống như bị hất lên một chút. Cũng không biết đã trải qua bao lâu như vậy, trên tàu trừ tiếng gió rít, nhất thời rất im ắng, khiến mọi người sợ hãi phát run. Cứ yên tĩnh như vậy, lại sinh ra đủ loại ảo tưởng đáng sợ. Cô vẫn ôm gối không nhúc nhích, chôn mặt trong cái bướu nhỏ của con lạc đà trắng.

         Người đàn ông lúc trước cãi nhau với nhân viên tàu chợt thấp giọng nói một câu, "Hình như gió thổi nhẹ hơn rồi." Anh ta vẫn đang đang hỗ trợ đè tấm ván, trên mặt hơi thoải mái, hỏi một người khác, "Có phải không?"

       Câu nói rành mạch đều rơi vào tai mọi người – Quân Mạc nhìn phía ngoài cửa sổ, cát đá bay bên ngoài cũng dịu đi chút ít, sau một lát, loa tàu vang lên, "Vì tốc độ gió đã giảm, đường sắt Nam Cương phía trước đang được sửa chữa một cách nhanh chóng, đã có thể thông đường, tàu sắp khởi hành." Mọi người hoan hô ầm ĩ lên, át cả tiếng gió bên ngoài. Người đàn ông kia nhất thời thoải mái , lực chống trong tay cũng giảm, tấm gỗ liền đập mạnh vào mặt bên trái, thấy mọi người nở nụ cười, anh ta cũng không xấu hổ mà còn cười vài tiếng, "Tay đều đã tê rần rồi, ha ha."

       Quan hệ giữa mọi người bỗng chốc dịu lại, có người cầm nước đưa cho anh ta và mấy người đang chống tấm ván, tự nguyện đổi người, nhân viên bảo vệ cũng an ủi mọi người, "Đến Ô Lỗ Mộc Tề cũng không quá bốn tiếng nữa đâu, mọi người đợi chút, đừng sốt ruột."

       Đi ngang qua đoạn Phong Cốc kia, nhìn ngoài cửa sổ, tiếng người ồn ào, mấy toa tàu lớn như vậy mà hất ra bên cạnh đường, giống như cánh cự long bị bẻ gãy, hất xuống một bên. Xe cộ rất nhiều, xe cứu thương, xe tải, mỗi người đều bị gió tạt lung lay sắp ngã, tuy đoàn tàu chỉ lướt qua đó trong nháy mắt nhưng vẫn cảm thấy kinh tâm động phách.

        "Tổng giám đốc Hàn , Lý tiểu thư lên tàu tôi đã xác nhận qua với cục đường sát rồi, đã qua cửa Phong Cốc, khoảng một tiếng nữa là có thể đến đây." Hàn Tự Dương ngồi trong phòng khách vip, trên bàn một đống đồ ăn, nhưng vẫn chưa động qua– trong mắt đầy tơ máu, suốt một ngày đêm không ngủ.

       "Đội cứu hộ đã đến bên kia, người của chúng ta cũng đã qua đó, nghe nói hành khách bị thương được chuyển đến bệnh viện Thổ Lỗ Phiên , cũng không phát hiện Lý tiểu thư." Vương Kính Trung ngồi đối diện anh, "Cậu ăn điểm tâm trước đi?"

       Anh hơi hơi gật đầu, thấy cái balo Tiểu Tiếu mang theo để ở một bên, mơ hồ lộ ra sắc caro nâu nhạt, anh vẫn luôn để khăn quàng cổ cô tặng ở văn phòng, ước chừng trước khi đi chị Trần bỏ vào cho anh – anh đứng lên rút khăn ra – mềm mại cuộn tròn trên đầu ngón tay, anh đột nhiên không biết vì lý do gì mà cảm thấy phiền muộn, anh muốn dây dưa với cô cả đời, vậy nên sẽ không để cho cô gặp bất kể điều không may nào.

      Tàu đến gần thành phố, Quân Mạc thuận tay lấy điện thoại ra khỏi túi, khởi động lại máy. Cô không hề có cảm giác, cứ mờ mịt nhìn tấm gỗ vắt ngang cửa số, tốc độ tàu đã chậm lại rất nhiều, vài người nơi cửa xuống, mỗi người đều mệt ngồi một bên, không nói nổi nữa.

       Anh gần như mệt mỏi gọi điện thoại một lần nữa, tiếng chuông đổ làm anh nhất thời ngây người, đưa điện thoại bên tai xuống, không thể tin nhìn vài lần – cho đến khi nghe thấy giọng nói đầu bên kia, "A lô."

       Hàn Tự Dương cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy, anh cũng không quan tâm đến điểm này, chỉ hỏ, "Em vẫn ổn chứ? Em đi đến đâu rồi?"

      Quân Mạc đột nhiên không nói được lời nào, nghe thấy tiếng của anh, cứ như được sống lại, chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sợ rồi. Qua một lúc lâu thấy mặt hơi lạnh, nâng tay sờ hai má, đã thấy ướt đẫm nước mắt.

      "Em không sao, anh đừng lo lắng quá." Quân Mạc cố gắng để cho mình có bộ dáng bình yên vô sự, nói vậy để khi anh biết được tin tức, lại có thể đoán được tâm trạng của anh đã dạo một vòng tu la địa ngục về rồi.

     "Bao lâu nữa thì em đến Ô Lỗ Mộc Tề?" Hàn Tự Dương cưỡng chế trái tim đang đập loạn nhịp, giọng nói kiềm chế cố gắng bình tĩnh.

      "Gần tới rồi..."

      Anh cũng nghe tiếng loa báo ở trong ga.

      "Anh nạp tiền cho em à? Cảm ơn anh." Quân Mạc không biết nói gì cho phải, hành khách bên cạnh đang trật tự đi ra phía cửa, chuẩn bị xuống tàu, "Em không nói với anh nữa, đợi em xuống tàu đã. Đông người quá."

      "Em không phải tắt điện thoại." Hàn Tự Dương lập lại một lần nữa, "Em đừng tắt máy, cứ xuống tàu đi."

      Anh không muốn nhắc lại.Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng thở trầm ổn khiến người ta an tâm.

     Quân Mạc chỉ có thể chần chờ đưa điện thoại lên tai, một bên khoác balo xuống tàu.

      Hàn Tự Dương đứng trong sân ga, lo lắng nhìn thời gian, gió thổi mạnh, anh chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy cô gái ấy– mặc áo khoác lục đậm, tóc đen ngang vai, một tay giữ điện thoại, đang cúi đầu từ toa tàu đi xuống.

      Anh đẩy đám người, bước nhanh đến bên cạnh cô, nhưng nhiều người như vậy, anh vẫn luôn cảm thấy mình đi chậm quá – tựa như hai người chỉ có liên hệ với nhau bằng một sợi dây mỏng, anh cũng không dám dùng sức đẩy người khác, chỉ đành cúi đầu nói một lần nữa, "Em đứng đó, đừng đi đâu nữa."

Quân Mạc nắm chặt điện thoại, dường như hiểu ra điều gì đó, quay đầu nhìn xung quanh.

      Cách dòng người, anh mặc áo sơ mi đen, đang đi về phía mình – Quân Mạc giật mình cảm thấy có phải mình nhìn lầm rồi hay không, theo bản năng cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, chần chừ nói, "Là anh sao?"

      Xa như vậy, rút cuộc anh cũng thư thái mỉm cười, "Là anh, em đứng đó, đừng đi nữa, anh tới tìm em." Anh cười thoải mái như vậy, đột nhiên thấy trong lòng yên ổn, rốt cuộc cô đứng tại chỗ, chờ anh đi tới.

Quân Mạc tắt điện thoại, vẫy tay với anh.

       Hàn Tự Dương nhìn thấy rõ, điện thoại cô cầm trong tay màu trắng, kim cương đính trên đó vẫn sáng cho dù trong thời tiết u ám thế này. Nhưng bây giờ anh chẳng quan tâm đến những điều đó nữa, cô có cầm điện thoại di động này hay không, anh cũng thật sự không còn quan tâm nữa. Bởi vì giờ phút này, anh cũng không cần nói gì, chỉ kéo cô vào lòng, cằm đặt lên vành tai cô, hơi thở ấm áp thổi lên mái tóc nơi đỉnh đầu của cô.

    Sắc mặt cô trắng bệch, vành mắt thâm quầng, mệt mỏi co lại trong vòng tay anh.

       Anh cảm nhận được sự sợ hãi của cô, thấp giọng an ủi, "Không phải sợ nữa, không có việc gì rồi." Hai tay cũng không thả lỏng chút nào, ôm cô thật chặt vào ngực mình.

       Quân Mạc nhắm mắt, chậm rãi bình tĩnh trở lại, cô thật sự cảm thấy sợ hãi, là sợ sẽ không kịp – ba năm qua, vì một khúc mắc nho nhỏ, cô không biểu lộ tình cảm gì nhiều với cha mẹ, mà người đàn ông vẫn đang ôm cô– anh cố gắng tiếp cận cô, anh nói, "Em nhất định phải kiên nhẫn hơn tôi", lúc ấy cô rõ ràng nghe thấy tim mình đập thình thịch, lại vẫn như cũ cứng rắn bỏ mặc.

      Cô chậm rãi đưa tay ôm thắt lưng anh, kiễng mũi chân, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói, "Thật sự xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu như vậy."

      Hàn Tự Dương cúi đầu, hai má hồng hào của cô người khác phải say mê, ánh mắt trong sáng mà nhu hòa, trong ấn tượng của anh cô chưa bao giờ đối diện với anh như thế này – ánh mắt nhàn nhạt thản nhiên, nhất định vẫn dây dưa với nhau cả đời.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net