c21-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tuyệt đối sẽ không để mình bị đánh vô ích như thế."

"Cậu muốn mượn danh chương trình đài Minh Châu, " Ngu Trọng Dạ khẽ mỉm cười, làm ra dáng vẻ nhượng bộ, "Có thể."

"Em chỉ muốn chương trình tốt nhất."Bây giờ nói chuyện tài trợ, Liêu Huy hơi có cảm giác thoả mãn. Sự kiện kêu gọi đầu tư quảng cáo cho đài Minh Châu chưa tiến hành, mà chương trình 'Nếu như yêu mỹ nhân' còn có cả nguồn dự trữ tài chính khổng lồ, sự thâm niên lão luyện của tổ chế tác và tài nguyên dồi dào cho chương trình, nghe nói rằng có một công ty hàng tiêu dùng nhanh trong nước dự định ra giá mười hai triệu để đấu thầu, mặc dù không biết thực hư thế nào, nhưng qua đó có thể thấy rằng rất nhiều người đang muốn đầu tư vào đó. Mười hai triệu đối với Thịnh Vực mà nói cũng chỉ như muối bỏ bể, nhưng Liêu Huy lười cùng với mấy tên nhà giàu mới nổi kinh doanh rượu hay sữa tranh giành, trước đây hắn có đề cập qua chuyện hợp tác hai lần nhưng Ngu Trọng Dạ đều không phản ứng, lúc này tự mình mở miệng, cuối cùng cũng coi như không quá mất mặt mũi của chính mình.

Ngu Trọng Dạ nói: "Đương nhiên là tốt nhất."

Ánh mắt nguy hiểm của Liêu Huy hơi thu lại: "Muốn em ra giá mười hai triệu?"

Ngu Trọng Dạ nói: "Năm mươi triệu."

"Năm mươi triệu?" Liêu Huy nửa tin nửa ngờ, "Nếu như yêu mỹ nhân' có giá trị 50 triệu?"

"Tôi chưa nói có phải 'Nếu như yêu mỹ nhân' hay không, tôi chỉ nói chương trình 'tốt nhất' . Những chương trình nổi tiếng của trung tâm giải trí hiện nay, doanh thu các hạng mục và quảng cáo báo lại đều có con số trăm triệu, chuyện này rất bình thường. Tuy mang đến sự nổi tiếng của các hình ảnh thương hiệu, nhưng danh tiếng và khán giả khẳng định ít hơn nhiều so với chương trình tin tức, hiện tại chương trình giá trị 50 triệu, nhưng có triển vọng lên đến 2 tỉ." Ngu Trọng Dạ khẽ rũ mắt xuống, liếc mắt nhìn Hình Minh một cái, "Tầm nhìn Đông Phương' sẽ là chương trình tốt nhất đài Minh Châu."

Câu nói này như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng cậu, Hình Minh không thể không có phản ứng. Cậu ngửa mặt lên, đem ánh mắt vừa nóng bỏng vừa nghi hoặc nhìn về phía Ngu Trọng Dạ. Mà Ngu Trọng Dạ ánh mắt đã thu về, vẫn là gò má anh tuấn mà lạnh nhạt, cũng không biết tại sao, dưới ánh đèn chợt xa chợt gần của khách sạn, tựa như ảo giác, khiến cho người không dám lại gần, nhìn cũng không thấu.

"Chút tiền lẻ này em đương nhiên có thể bỏ ra, có trở về hay không cũng không đáng kể, coi như vứt xuống sông. Nhưng anh bạn nhỏ này hôm nay phải dạy bảo cẩn thận mới được, không phải vì em, mà là thay anh rể." Thịnh Vực Liêu tổng có thể có địa vị ngày hôm nay, chắc chắn không phải người ngu ngốc, hắn nghe hiểu được ý tứ Ngu Trọng Dạ, nhưng vẫn nuốt không trôi cơn giận này, "Người truyền thông tối kỵ nhất là 'họa là từ miệng mà ra', anh rể ở trong giới này nhiều năm như vậy, gặp sinh, gặp tử, cũng gặp qua người sống không bằng chết rồi, không phải không hiểu đạo lý trong đó, tính tình anh bạn nhỏ này quá lỗ mãng, đối với đài Minh Châu không phải chuyện tốt."

Ngu Trọng Dạ nở nụ cười, bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc nãy nương theo tiếng cười của hắn giảm đi không ít, hắn nói, người của tôi, tôi sẽ dạy bảo.

"Nếu anh rể đã nói như vậy, em còn có thể nói cái gì đây? Chuyện này cứ như vậy xong, ok." Liêu Huy nở nụ cười âm u lộ ra hàm răng trắng sáng, nhìn như đã nhún vai bỏ qua rồi, quay người muốn đi —— nhưng mới đi được hai bước, hắn đột nhiên quay đầu lại, dùng tốc độ cực nhanh đoạt lấy cây gậy trong tay thuộc hạ, giơ tay ném về phía đầu Hình Minh.

Tất cả mọi người đều phản ứng không kịp, gồm cả Hình Minh, Liêu Huy dùng hết sức ném một gậy này, không đem cậu đập chết là không yên.

Bên tai vang lên tiếng gió vù vù, sắc mặt Hình Minh trắng bệch, hoảng sợ mở to hai mắt, thấy một vật thể màu đen bay đến trước mặt, nhưng vật kia đến gần đập vào đầu cậu bỗng nhiên dừng lại ——

Ngu Trọng Dạ đúng lúc giơ tay, dùng cánh tay hắn thay cậu đỡ một gậy này.

Tiếng đồ vật bằng sắt cùng thân thể va chạm vào nhau phát ra một tiếng động doạ người, như là tiếng xương tay bị gãy, nhưng Ngu Trọng Dạ vẫn cố gắng chống đỡ không cho Liêu Huy có cơ hội, hắn khẽ cau mày, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn đối phương, từng chữ từng chữ nói: "Tôi nói, để tôi dạy bảo."

Chương 24

Edit & Beta: Direct Kill

Liêu Huy phẫn nộ bỏ đi, nhóm người vừa mới bước ra khỏi phòng khách sạn, Hình Minh liền bị Ngu Trọng Dạ đẩy lên trên giường.

Lực tay Ngu Trọng Dạ rất lớn, Hình Minh hầu như vô lực phản kháng, theo bản năng giãy giụa hai cái sau đó nằm yên, mặc cho Ngu Trọng Dạ đem quần áo của cậu thô bạo mà gỡ bỏ, cởi ra.

Cậu bị lột đến trần như nhộng, như lột vỏ trái cây vậy, không giữ lại chút nào mà loã lồ. Hai tay Hình Minh chống lên giường, gối quỳ xuống, sau đó đưa lưng về phía Ngu Trọng Dạ. Ánh đèn của khách sạn sáng mờ mờ càng khiến da cậu trông trắng hơn, trắng như không hề nhiễm tạp chất, gần như trong suốt.

Đột nhiên, một cái dây lưng đánh xuống lưng Hình Minh, làn da trắng xanh lập tức hiện lên vết máu rõ ràng.

Ngu Trọng Dạ nói "dạy dỗ" cũng không phải nói suông, dây lưng trong tay lên lên xuống xuống, mỗi một lần xuống đều dùng hết sức quất vào lưng Hình Minh, Hình Minh trong đau đớn bỗng nhiên cảm thấy thoải mái, dường như nội tâm cậu không thấy chút kinh hoảng nào, không cam lòng cùng phẫn uất đều tìm được nơi phát tiết ra ngoài—— rất nhiều người đã nói, nói cậu không đủ nghe lời, không đủ ngoan ngoãn, cuối cùng, dù sao cũng là tên không cha không được giáo dục đầy đủ.

Rất nhanh trên lưng đã bị tróc da, máu đầy khắp lưng, nhưng Hình Minh trước sau cắn răng không kêu một tiếng, toàn bộ cơ thể vững vàng không lay động, chỉ có tính khí ẩm ướt hồng hào ở trong quần, theo nhịp quất nhẹ nhàng chuyển động theo.

Bị quật khoảng chừng hai mươi cái, bọn họ lại hành động giống lần thứ nhất, người đàn ông kia dùng dây đeo ghìm lại cổ của cậu, từ phía sau tiến vào.

Miệng huyệt chưa đc làm trơn, hạ thân khô khốc bị xâm chiếm, Hình Minh không tự chủ được bài xích chống lại, hai cánh tay đang khua loạn xạ không may đụng phải cánh tay bị thương của Ngu Trọng Dạ.

"Thầy, tay thầy..." Vật kia của Ngu Trọng Dạ mới đi vào được một nửa, Hình Minh vẫn còn duy trì chút lý trí, rất sợ làm đối phương tức giận.

"Không quan trọng lắm." Ngu Trọng Dạ dùng một tay đã có thể nâng Hình Minh lên, ôm trọn cậu vào trong ngực mình. Hắn mạnh mẽ mà đỉnh vào, đem vật cứng của mình đâm vào nơi sâu nhất.

Hình Minh quay lưng lại với Ngu Trọng Dạ ngồi ở trong ngực của hắn, đẩy miệng vết thương phía sau lưng ma sát qua lại với lồng ngực Ngu Trọng Dạ, đau đớn cùng khoái cảm điên cuồng đan dệt, cậu vụng về hầu hạ, cố gắng tách ra hai chân, nâng lên rồi lại ngồi xuống, khiến cho tính khí trong huyệt đâm vào càng sâu, cho dù vật kia đã tiến vào hết cỡ bên trong, quá bá đạo, nhưng cảm tưởng lúc nào cũng có thể phá nát bên dưới của cậu.

Tính khí mềm mại trong huyệt lúc thì mạnh mẽ đâm tới, lúc lại đánh vòng ma sát, Ngu Trọng Dạ đột nhiên lấy tay nhấn giữ sau gáy Hình Minh, cưỡng ép cậu cúi đầu, nhìn nơi hai người đang giao hợp.

Hình Minh không thể không cúi đầu, hình dáng của đồ vật bên dưới Ngu Trọng Dạ thât sự rất doạ người, hành trụ màu tím sậm, bên ngoài còn có những gân xanh dữ tợn, nó ở giữu hai chân cậu nhanh chóng tiến vào rút ra, thỉnh thoảng biến hóa góc độ, ma sát phần thịt bên dưới trở nên kiều diễm ướt át, gắng sức phối hợp phun ra nuốt vào.

Tính khí của cậu từ lâu cũng đã dựng lên thẳng tắp, linh khẩu ẩm ướt sáng bóng, chất lỏng trong suốt không ngừng chảy ra.

Hình ảnh như vậy thật khiến người ta ngượng ngùng, cũng làm người ta phấn khởi. Hình Minh thoải mái liên tục rên rỉ.

Nhưng mà trò ân ái này kết thúc sớm hơn so với ngày thường, sau khi Hình Minh đầu hàng tước vũ khí không bao lâu, Ngu Trọng Dạ cũng đem tinh dịch nóng rực bắn vào trong cơ thể cậu.

Hình Minh đứng dậy mặc quần áo, đơn giản chỉnh sửa lại cả người một chút, sau đó gọi điện thoại nhờ người trong khách sạn mang đến hộp cứu thương. Cậu tỉ mỉ kiểm tra cánh tay phải bị thương của Ngu Trọng Dạ, sau đó cắt băng gạc thành một dải dài, thay hắn băng bó cầm máu trên cánh tay, thủ pháp vô cùng thành thạo lão luyện.

"Nếu như thầy không yên lòng, ngày mai có thể đi bệnh viện chụp X quang kiểm tra lại, tuy nhiên em chắc chắn xương cổ tay của thầy bị gẫy nhẹ, may là thầy đã từng là quân nhân nên trên tay có cơ bắp, nếu như đổi lại là người bình thường, bị ném như vậy nhất định sẽ nát xương, có đi băng bó kịp thời thì sau này hồi phục lại vẫn sẽ không được như lúc ban đầu."

"Tôi quên mất, em từng là sinh viên ngành y." Ngu Trọng Dạ cúi đầu nhìn đôi mắt Hình Minh, ánh mắt nóng bỏng tình dục đã trở nên băng lãnh, những vết bẩn do làm tình cũng đã rửa sạch, hai người họ nhìn qua không thể tầm thường hơn như giám đốc với nhân viên, thầy giáo với học trò, từ đầu đến chân xa lạ hợp quy tắc, từ trong ra ngoài theo lễ nghĩa khách khí, "Nghĩ như thế nào lại dấn thân vào ngành nghề tin tức này?"

"Em nhớ khi thầy đứng lớp em đã trả lời qua rồi, " Hình Minh hết sức chăm chú mà điều chỉnh cái nẹp, muốn cố định cánh tay giúp Ngu Trọng Dạ, "Thời đại này tính ra có còn mấy người trong lòng mang lý tưởng tin tức, lẽ nào bỏ y theo văn còn thiếu sao?"

Ngu Trọng Dạ nhìn như không tin lời của cậu: "Đã có lý tưởng tin tức, vì sao lúc trước không trực tiếp lựa chọn ngành nghề chuyên nghiệp liên quan đến nó."

Hình Minh ngừng tay đang làm việc, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Mẹ em không thích."

"Tại sao?"

"Có câu châm ngôn 'Người lạnh lùng, có trái tim cô độc', dường như đang nói chính em vậy, " Hình Minh lại cúi đầu, kiên nhẫn quấn băng gạc cố định nẹp trên cánh tay, sau đó quấn từng vòng băng bó cánh tay bị thương của đối phương, "Cũng không tại sao cả, mẹ em cho rằng làm phóng viên tin tức là ngành nghề có độ nguy hiểm cao, với tính tình này của em không sớm thì muộn sẽ bị người khác làm thịt."

Lời này cũng không phải giả dối, Ngu Trọng Dạ nở nụ cười: "Ba em đâu ?."

Tay Hình Minh bỗng run lên một cái, đặc biệt rõ ràng.

Ngu Trọng Dạ lại hỏi: "Không muốn nói?"

"Cũng không phải, mất nhiều năm rồi, không có gì đáng nói." Hình Minh tự biết mình chạy không thoát khỏi đôi mắt diều hâu của Ngu Trọng Dạ, vì vậy quyết tâm ngẩng mặt lên, thoải mái nhìn hắn: "Em không muốn mượn danh Thịnh Vực tài trợ."

Cánh tay đã được băng bó xong xuôi, Ngu Trọng Dạ nhìn qua như mệt mỏi, hơi nhắm mắt lại: "Lại nháo cái gì."

"Không nháo..." Một đêm này quá nhiều sự việc xảy ra, dằn vặt lâu như vậy mà trời còn chưa sáng, Hình Minh lo lắng Ngu Trọng Dạ thấy mình không biết cân nhắc, vội vàng bổ sung một câu, "Thực ra em muốn thứ khác."

"Ồ?" Ngu Trọng Dạ mở mắt ra, biểu tình lộ ra cảm giác hứng thú, "Hôm nay lại còn chủ động mở miệng, muốn cái gì?"

Hình Minh vốn định về phải nịnh bợ lão Lâm để lão trả lại đồng hồ, nhưng cậu thực sự không dám phá tâm trạng của đài trưởng Ngu, đoán không ra đài trưởng Ngu đang nghĩ gì, cho nên không thể không vừa lo lắng đề phòng vừa tính kế so sánh, đắn đo bây giờ mình nói chuyện kia liệu có ảnh hưởng đến tương lai sau này, nói cậu sợ sệt đắc tội lão Lâm, không bằng nói sợ khi trở về công ty không có chỗ để nhờ cậy.

Có một bài ca dao đường phố truyền nhau đặc biệt đúng đắn thế này: người được chiều chuộng đều không sợ hãi.

"Em muốn một bức tranh." Hình Minh dừng một chút, "Vạn mã tề âm, ở trong triển lãm tranh hôm nọ."

"Em biết tác giả của bức tranh kia là ai?"

"Em không biết." Hình Minh lắc đầu, lúc đó đầu óc cậu mải để ý chuyện khác, thật sự không biết.

Nhưng cậu phát hiện ánh mắt Ngu Trọng Dạ trở nên hơi kỳ quái, tựa như dò sét lại tựa kinh ngạc, hoài nghi, hiếm thấy đôi mắt ấy toát ra tia tâm tình như thế, mặc dù khó nhìn thấy, nhưng lại chân thực tồn tại.

Hình Minh thản nhiên nhìn lại, mãi đến tận khi ánh mắt Ngu Trọng Dạ dần dần biến hóa, vẫn tiếp tục bình tĩnh không gợn sóng.

Hình Minh đứng dậy cáo biệt, chuẩn bị trở về phòng mình, không ngờ lại nghe thấy Ngu Trọng Dạ nói: "Đêm nay em lưu lại."

Lúc này Hình Minh quả thật không dám rời khỏi Ngu Trọng Dạ, Thịnh Vực Liêu tổng tiếng xấu làm đủ mọi chuyện lan xa, không chắc cậu chân trước bước ra khỏi cửa, chân sau có bị đối phương túm lấy chặt luôn không, thả con săn sắt bắt con cá rô.

"Nhưng em... Không có cách nào nằm xuống được." Hình Minh xoay người, vết thương trên lưng lúc này đau đến lợi hại.

"Lại đây."

Hình Minh nghe lời mà bò lên giường, tránh né cánh tay phải bị thương của Ngu Trọng Dạ, dán lên người hắn. Hai mông cậu hướng lên trời, không biết xấu hổ mà nằm trên người một nam nhân, đúng lúc người đàn ông kia hạ thấp ánh mắt, vì vậy hai người liền thuận lý thành chương hôn môi, môi nguội lạnh và lưỡi ấm nóng, người tiến tôi lui, cũng không thể nói là triền miên thích ý được.

Sau khi hôn xong, Ngu Trọng Dạ dùng cánh tay bị thương nhẹ nhàng mơn trớn vết thương sau lưng Hình Minh, một tay khác lại nâng lên cằm của cậu, nói: "Sau này không cho phép."

Cái gì không cho phép? Không cho phép cái gì? Không cho phép ngang ngược, không cho phép đánh người, không cho phép đã ở cùng hắn lại bò lên giường người khác?

Hình Minh không hiểu lắm ba chữ "không cho phép" kia đến cùng ngậm mấy tầng ý tứ, chỉ gật đầu một cái nói, vâng.

Chia sẻ:Chương 25

Edit & Beta: Direct Kill

Buổi trưa ngày thứ hai, Hình Minh bị ánh nắng bên ngoài hắt vào khiến cậu tỉnh giấc, mở mắt ra đã thấy bức tranh 'Vạn mã tề âm'.

Bức họa đối diện với giường lớn của khách sạn, Ngu Trọng Dạ đã không ở trên giường nữa. Hình Minh ảo não bản thân lại ham ngủ không tuân theo đồng hồ sinh học, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa qua bằng nước lạnh cho tỉnh táo, không thể không nói đêm qua ở trên giường thật thoải mái, cậu ngồi trên người Ngu Trọng Dạ lên xuống, đạt tới cao trào hết lần này đến lần khác, cả người lâng lâng như đang đứng trên đỉnh núi.

Sữa tắm hương bạc hà khiến cho cả người mát lạnh sảng khoái, Hình Minh quay lưng về phía gương soi đằng sau, không khỏi mắng một tiếng, mẹ nó.

Lão cáo già kia ra tay cũng quá ác đi, trên lưng cậu bây giờ có muôn hình vạn dạng, da thịt trắng như tuyết càng làm nổi bật vết roi máu đỏ, nhìn rất nát, rất thảm.

Tắm xong, Hình Minh quấn khăn đi ra khỏi buồng tắm, trở lại trước bức tranh 'Vạn mã tề âm'.

Người vẽ không có ký tên, mà chỉ giữ lại câu thơ "Vạn mã tề âm", nét chữ tương đối khá, ngang ngược ngông cuồng, có góc có cạnh. Hình Minh không cận thị, nhưng không nhịn được ghé sát mặt lại gần hơn để quan sát, mắt hơi khép lại tỉ mỉ xem xét dòng thơ kia... Càng xem càng cảm thấy kỳ lạ, càng nhìn càng cảm thấy giống như đã gặp đâu đó rồi, sau đó cậu đột nhiên quay người đi đến bàn đọc sách —— đêm qua những trang giấy mà Ngu Trọng Dạ luyện chữ còn lưu ở trên bàn.

Nét bút sắc sảo phóng khoáng giống nhau, chỉ là bây giờ đài trưởng Ngu dùng bút ngày càng thành thục nội liễm, nét bút thanh tao trang nhã, nhưng vẫn phóng khoáng như thường.

Bức họa này hẳn là tác phẩm từ nhỏ của hắn.

Hình Minh nhất thời giật mình đến sững sờ, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, nửa ngày mới lấy lại được một chút sức sống. Nhớ lại đêm qua ánh mắt Ngu Trọng Dạ nhìn mình, đột nghiên cảm thấy hối hận, cậu thật sự không biết tác giả bức tranh này là ai, bằng không chắc chắn sẽ không mở miệng yêu cầu, bây giờ thì hay rồi, hắn sẽ thấy mình là loại người đã giả tạo còn ra vẻ thanh cao, sợ đông sợ tây gián tiếp nịnh nọt hắn.

Qua loa ăn cơm trưa, có người bên Thịnh Vực gọi điện thoại cho cậu, nói Ngu tổng bị thương nhẹ, ngồi máy bay riêng trở về sớm, dặn cậu thay mặt hắn tham gia những hoạt động còn lại của 'Đêm Thịnh Vực'.

Hình Minh gật đầu đáp ứng, suy nghĩ một chút, lại hỏi mấy câu tưởng chừng bâng quơ về bức tranh 'Vạn mã tề âm'.

Người kia trả lời cậu, bức họa đó ở triển lãm tranh lúc đầu đã được người khác mua, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Ngu tổng tự mình ra giá gấp đôi, mua lại bức tranh.

Cúp điện thoại, lòng hiếu kỳ của Hình Minh nổi lên, bèn lên mạng tìm hiểu xem trung bình một bức tranh của đài trưởng Ngu bán được bao nhiêu tiền, kết quả bị dọa cho nhảy dựng lên.

Cậu vẫn luôn biết bút mực của Ngu Trọng Dạ rất đáng giá, nhưng cũng không liệu đến nó lại có giá trị như thế, không trách người ở trong hiệp hội mỹ thuật kia ngóng ngóng trông trông mà cầu hắn viết một bức chữ, khách khí đến mức quên mất chính mình cũng là hoạ sĩ, lễ phép như con trai hắn vậy.

Ngu Trọng Dạ phái người truyền lời với Hình Minh, lại không tiết lộ buổi chiều hắn phải diễn thuyết trước sự chú ý của hàng trăm người trong giới truyền thông.

Vốn người được mời là hắn, mà giờ khắc này người lại không ở hiện trường, thân là đại biểu đài Minh Châu, đương nhiên Hình Minh bị người dẫn chương trình mời lên phát biểu.

Mãi đến tận khi người dẫn chương trình đọc tên của cậu, ánh mắt của mọi người giống như đèn pha đều tập trung nhìn về phía mình, Hình Minh mới biết ngoài việc thay mặt đến tham dự mình còn có nhiệm vụ khác, thầm nghĩ hành động khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng này quả nhiên là phong cách của Ngu Trọng Dạ, hơn nửa là cố ý.

Người ngồi đây đều là những ông chủ trong giới truyền thông, ngành nghề kiệt xuất, Hình Minh tự biết phân lượng không đủ, giả bộ khách khí nhún nhường một chút, sau đó mới tự nhiên hào phóng mà đi lên trên bục. Cậu từ nhỏ đã rất tự tin, chưa bao giờ sợ mấy cảnh tượng hoành tráng đông người, càng là nhiệm vụ nhận lúc lâm nguy, càng có thể phát huy vượt xa người thường, phút trước còn ở bên dưới như quân nhân đào ngũ, phút sau đã có thể ở trước mặt hàng ngàn người có chức quyền thoải mái mà diễn thuyết, trời sinh chính là loại người sống trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Hình Minh dạo một vòng ngang dọc kim cổ, lại không quên đề cập đến hiện thực, từng câu từng chữ đều hoàn mỹ, không đánh mất phong độ truyền thống của người trong giới truyền thông.

Cậu trong tiếng vỗ tay hân hoan của hàng trăm người nói câu cuối cùng, trân trọng tài năng, giữ lòng trắc ẩn.

Hôm đấy tại cuộc gặp gỡ của những người trong giới truyền thông hót lên một tiếng làm kinh người, những hoạt động mấy ngày còn lại của Hình Minh càng như cá gặp nước. Liêu Huy không lộ mặt, sự tình không vỡ lở ra, cậu không chỉ bàn bạc xong xuôi với nhà tài trợ, còn quyết định đáp ứng mấy người trở thành đại nhân vật trong chương trình của họ.

Tham dự hội nghị đều là người truyền thông, một hồi náo động giới truyền thông như thế, việc quan trọng đương nhiên là muốn có thêm nhiều tin tức. Buổi tối, Hình Minh gọi điện thoại cho Nguyễn Ninh, từ xa điều khiển chỉ huy tổ công tác, sau đó nằm nhoài trên giường lớn khách sạn tìm đọc tin tức, nghĩ đến việc có khả năng Ngu Trọng Dạ cũng chăm chú xem mình diễn thuyết tại hội nghị kia, đột nhiên cũng có chút sợ. Hắn ghét bỏ hết thảy việc cậu bị quay hình chụp ảnh, ngại cái miệng này môi quá mỏng quá mức ác liệt, ngại làn da kia quá trắng đến nhạt nhẽo, may mà đại đa số mọi người đều dễ quên chuyện cũ, tốt bụng, cũng mù quáng tin vào những lời nói hoa mỹ, lại lười suy nghĩ, bọn họ khó có thể bỏ sót việc bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng rất quen với việc thêu hoa trên gấm, họ dường như đã quên đi sự việc rầm rộ thuê diễn viên đóng thế, trái lại khen ngợi cậu là thần tượng mới trong giới truyền thông, là tấm gương sáng của người trẻ tuổi trong giới.

Hình Minh nhờ người quen mang bức tranh 'Vạn mã tề âm' về nhà, nghĩ nghĩ trong nhà không có người nhận, trực tiếp gửi đến địa chỉ của Hướng Dũng, còn cậu thì được mời ở lại bởi một người nổi tiếng trong ngành tài chính của tỉnh này, vì thế đành nán lại hai ngày sau mới đi máy bay trở lại. Vừa xuống máy bay, việc đầu tiên làm chính là đến chỗ cha dượng lấy lại bức họa.

Hai bậc thang một bước chân, tâm trí chỉ nghĩ đến bức họa, dưới chân bước vội vàng, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ