Chương 4: Giây Phút Đó Anh Cho Rằng Mình Đã Thấy Diệp U Đàm Phải Không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa mịt mùng dày đặc giăng khắp đất trời, họ bị mưa ngăn cách ở hai đầu đường. Dòng xe qua lại, khuôn mặt đối diện thoắt ẩn thoắt hiện trong màn mưa và khói xe, tựa như ảo ảnh, Lam Tố Hinh vừa nhìn đã nhận ran gay đó là Anh Hạo Đông, khoác trên mình chiếc áo màu nâu sẫm, anh yên lặng đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

1.

Bà Diệp thực sự yêu thương, che chở cho Lam Tố Hinh như con gái ruột. Ngày nào bà cũng dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô, áo quần cô thay ra, bà đều giặt sách, là phẳng phiu rồi xếp gọn trong tủ quần áo. Ông Diệp là dân kết toán, tính vốn ít nói nhưng đối xử với cô rất mực dịu dàng, thân thiết. Họ dồn hết tình yêu thương đối với cô con gái đã mất vào cô.

Bà Diệp thường xuyên ân cần dặn dò Lam Tố Hinh. “Trong thời gian đi học, phải học hành chăm chí, đừng để ý đến những bạn nam đến bắt chuyện. Cháu hiểu không?”

Lam Tố Hinh biết vì sao bà lại nói câu này, liền ngoan ngoãn gật đầu. Thực ra, cô không quá để tâm đến những bạn nam cố ý đến bắt chuyện với cô, chỉ ngồi một mình một góc, chuyên tâm học hành, cô là nữ sinh chăm chỉ nhất và ít nói nhất lớp.

Bà Diệp không muốn Lam Tố Hinh gần gũi với các nam sinh khác, nhưng có một người là ngoại lệ, đó chính là Quảng Viễn.

Sau khi Lam Tố Hinh đến sinh sống tại Diệp gia, liền phát hiện dường như Quảng Viễn là khách quen ở đây, anh ta tùy ý ra vào Diệp gia như nhà mình vậy. Sau đó, cô được biết là bà Quảng và bà Diệp vốn là bạn bè thân thiết từ thời còn đi học, kết hôn rồi vẫn thường xuyên qua lại, có thể coi Diệp U Đàm và Quảng Viễn là thanh mai trúc mã. Sau khi trưởng thành, Quảng Viễn thầm cảm mến, Diệp U Đàm, bố mẹ hai nhà cũng hy vọng có thể đến được với nhau, nhưng sau đó, Diệp U Đàm vào đại học, quen biết rồi yêu Anh Hạo Đông. Quảng Viễn đành chôn chặt mối tình đơn phương.

Cái chết của Diệp U Đàm đã khiến Quảng Viễn rất đau lòng. Anh ta cũng gắng sức giúp ông bà Diệp lo hậu sự cho U Đàm một cách chu đáo. Đối với Diệp gia, anh ta chẳng khác nào một đứa con trai.

Lam Tố Hinh đến Diệp gia sinh sống, Quảng Viễn cũng hết sức vui mừng. “Em rời khỏi Anh gia thật là tốt quá rồi! Nghe bác Diệp nói, lúc đầu em không đồng ý đến đây sống là vì đã trót ký hợp đồng làm việc bốn năm với Anh gia. Anh biết chắc chắn Anh gia đã dùng cách gì đó để ràng buộc em, nếu không chẳng có lý do gì khiến em ơỏ lại bên cạnh Anh Hạo Đông khi đã biết hắn chính là hung thủ giết người.”

Sau khi đến Diệp gia, Lam Tố Hinh từng nói sơ qua với vợ chồng nhà họ Diệp chuyện mình đã sống trong nhà họ Anh như thế nào, còn nhấn mạnh việc nếu không phải Anh Hạo Đông bào Anh phu nhân hủy bỏ hợp đồng thì có lẽ cô đã không đến được Diệp gia. Cô thực sự muốn hóa giải mọi thù hận giữa vợ chồng nhà họ Diệp với Anh Hạo Đông, nhưng vô ích. Bà Diệp “hừ” lạnh một tiếng. “Nó là thế rõ ràng là muốn chuộc tội. Cháu thoát được khỏi Anh gia, dì rất mừng nhưng dì sẽ không bao giờ tha thứ cho nó.”

Lam Tố Hinh không nói gì nữa, mọi lời cô nói đều vô dụng. Nỗi đau mất con của bà Diệp không thể vài ba câu nói là dễ dàng xóa bỏ được.

Quảng Viễn cũng giống bà Diệp, hận Anh Hạo Đông đến tận xương tủy. Anh ta luôn miệng nói anh là hung thủ giết người. Nhưng Lam Tố Hinh lại không thể liên tưởng giữa Anh Hạo Đông và “hung thủ” máu lạnh có gì liên quan. Bởi Anh Hạo Đông mà cô quen biết…rất khác, cô mãi ghi nhớ ánh mắt của anh, ánh mắt trong sáng, không nhuốm bụi trầm, long lanh như ánh mắt trẻ thơ. Phải, Anh Hạo Đông lỡ tay giết chết Diệp U Đàm nhưng cô vẫn luôn đồng ý với 7, khách quan mà nhìn nhận thì trong bi kịch này, Diệp U Đàm cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn, đổ hết tội lên đầu Anh Hạo Đông có phần không công bằng.

Nhưng Diệp gia mất con, sẽ không bao giờ nhìn nhận mọi việc theo chiều hướng khách quan, Quảng Viễn thì luôn đứng về phía Diệp U Đàm, cũng không thể có cái nhìn khách quan được. Cho nên, Lam Tố Hinh không phản bác lời của Quảng Viễn, bất đồng quan điểm thì chỉ nên duy trì sự im lặng, không cần thiết phải tranh cãi.

Hằng ngày, Lam Tố Hinh đi xe buýt đi học. Quảng Viễn liền nói: “Đi xe buýt bất tiện lắm, sao em không đi xe đạp, chẳng phải U Đàm có chiếc xe đạp ở trong phòng để đồ dưới nhà sao?”

Bà Diệp nói: “Bác đã nói rồi nhưng Tố Hinh không biết đi xe đạp.”

Lam Tố Hinh không biết đi xe đạp vì chư có ai dạy. Bố mất từ nhỏ, mẹ tái giá, cô cùng mẹ đến Thân gia. Thân Đông Lương chẳng phải ông bố dượng tốt, chẳng bao giờ có chuyện ông ta nhẫn nại dạy con gái tập xe đạp. Hằng ngày, ông ta lái chiếc xe taxi cũ nát, đi khắp nơi đón khách. Hôm nào làm ăn không tốt, ông ta lại mang bản mặt khó chịu về nhà, mà kể cả hôm kiếm được tiền, ông ta cũng cau có mặt mày, trách móc: “Tiền ông đây vất vả kiếm được lại phải nuôi vợ, nuôi con thay kẻ khác.”

Ông ta không thể có con nên mới lấy một người phụ nữ góa chồng, có đứa con gái làm vợ, nhưng không thể sống hòa thuận với họ, thường xuyên nói những lời lẽ oán hận. Từ nhỏ đến lớn Lam Tố Hinh sống chịu đựng như vậy, cô luôn hy vọng mình mau trưởng thành để có thể thoát khỏi nhà ông ta, không cần tiêu thêm một đồng nào của ông ta nữa. Cuối cùng, giờ cô cũng đã thực hiện được rồi, tuy nhiên hiện thực lại vô cùng chua xót.

“Em không biết đi xe đạp ư? Tố Hinh, có cần anh dạy em không?”

Bà Diệp nhiệt tình tán thành: “Tốt quá! Tố Hinh, để Quảng Viễn dạy cháu tập xe nhé, thằng bé lái xe rất giỏi, trước đây thằng bé cũng dạy U Đàm đi xe đạp đấy, có mấy ngày mà đã biết đi rồi. Nhưng Quảng Viễn này, chẳng phải cháu nói công việc gần đây rất bận sao? Cháu có thời gian không vậy?”

Lam Tố Hinh hơi ngơ ngác:”Quảng Viễn đi làm rồi sao? Anh không phải là sinh viên của trường Đại học A à?”

Quảng Viễn bật cười: “Thực ra anh đã tốt nghiệp Đại học A hồi đầu năm, lúc còn ở trường, anh từng là thành viên của đội bóng. Hôm thi đấu cùng học viện Kinh doanh Anh Tài, gần đến giờ thi đấu thì trường anh thiếu mất hai thành viên chủ lực nên thầy giáo liền gọi anh đến. Khi đó, anh ngại không muốn đi đâu nhưng nể mặt bạn bè ở trường cũ, ngại từ chối. May mà anh đi, nếu không đã chẳng gặp được em rồi. Cũng coi như chúng ta có duyên đấy nhỉ?”

Hóa ra là vậy, Lam Tố Hinh đột nhiên cảm thấy mọi việc trên thế giới này thật kỳ diệu. Trận bóng hôm đó vốn là một chuyện chẳng liên quan gì đến cô nhưng cuối cùng lại gián tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh của cô. Cô quen biết Quảng Viễn rồi đến bà Diệp. Diệp U Đàm không còn là tên cô vô tình được nghe từ miệng của Anh phu nhân nữa, mà đã trở thành người có quan hệ huyết thống với cô. Bây giờ, cô đang sống ở nhà cô ấy, hưởng thụ sự quan tâm, yêu thương của bố mẹ cô ấy, lấp đầy những khoảng trống mà sau khi cô ấy qua đời để lại cho gia đình.

“Tố Hinh, chiều thứ Sáu chắc em được nghỉ nhỉ? Anh đến đón em, sau đó dạy em tập xe nhé! Học buổi chiều thứ Sáu và hai ngày thứ Bảy, Chủ Nhật nữa. Nếu chân tay em đủ linh hoạt, chẳng mấy chốc sẽ học được thôi!”

Lam Tố Hinh còn chưa kịp mở miệng trả lời, bà Diệp đã nói: “Được đấy, được đấy! Chiều thứ Sáu Tố Hinh chỉ học một môn thôi, Quảng Viễn, cháu đi đón con bé nhé!”

Lam Tố Hinh khẽ mỉm cười, không nói.

Chiều thứ Sáu, tiết trời rất xấu, mưa lất phất rơi, Lam Tố Hinh nghĩ chắc Quảng Viễn sẽ không đến đón cô, cô định đội mưa ra bến xe buýt, đợi xe về nhà.

Cô gặp Thẩm Mỹ Kỳ ở sân trường, cô ta đang cầm một chiếc ô màu xanh da trời xinh xắn. Lúc nhìn thấy Lam Tố Hinh, cô ta bước vội đến bên, che ô cho cô rồi thân thiện hỏi: “Về nhà phải không?”

Lam Tố Hinh mỉm cười, “Vâng, cô cũng tan làm rồi à?”

“Ừ, sao cô lại đội mưa thế này, người của Anh gia không đến đón cô sao?”

Lam Tố Hinh ngập ngừng giây lát rồi thành thực nói: “Thẩm tiểu thư, tôi không sống ở Anh gia nữa rồi!”

Thẩm Mỹ Kỳ hơi sững sờ rồi rất nhanh đã phản ứng lại được, “Anh Hạo Đông không cần cô nữa ư?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net