Phần II: Chương cuối: Trầm cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Định nghĩa từ "trầm cảm": Một chứng rối loạn tâm trạng, gây ra một cảm giác buồn và mất hứng thú kéo dài dai dẳng.

Thú thật, tôi là một người bị bệnh trầm cảm.

Không nặng, chỉ đủ làm tôi luôn trả lời mọi câu hỏi bằng chữ "không" thay vì chứ "có".

Chằng tự hào gì nhưng ít nhất tôi cũng đã thử qua cái cảm giác sống dở chết dở với cái chứng bệnh tâm lý này...

Đã có những lúc, tôi bị căn bệnh này đè nặng lên vai tới mức cả thế giới nhuốm màu đen...

Đã có những lúc, căn bệnh này làm tôi có cảm giác như mất đi mọi thứ mà thực tế rằng, trong tay tôi chẳng có cái gì cả...

Đã có những lúc, tôi suy sụp dưới cái bóng của căn bệnh này, dưới cái áp lực mà tự tôi tạo nên cho bản thân...

Nhưng "trầm cảm" cũng đã dạy cho tôi rất nhiều thứ.

Như cách để cười nói một cách giả tạo khi tôi đang tan vỡ...

Như cách để lột trần một con người giả tạo qua từng cử chỉ của họ...

Như cách để luôn cảnh giác với tất cả mọi người vì cái gì cũng có mặt tiêu cực...

Như cách để luôn sống trong vòng vây của 3 thứ: "Sự dối trá", "Sự che đậy" và "Sự suy sụp"...

Bởi việc chính bản thân là một người trầm cảm, tôi luôn dành thời gian để quan sát và suy nghĩ nhiều hơn người bình thường.

Cái tôi được, đó là biết cách tránh xa cái thể giới dối trá bẩn thỉu này...

Và cái giá tôi phải trả, dĩ nhiên là cái áp lực tôi tự tạo ra cho bản thân mình để có thể thoát khỏi thế giới này...

Tôi đã từng nói với ai chưa nhỉ, chuyện mà tôi đã lên kế hoạch cho cái chết của mình?

Chuyện mà tôi đã định vứt bỏ mọi thứ để không cần sống dưới một chiếc mặt nạ nữa?

Chuyện mà tôi đã khóc thầm hàng đêm, đêm nào cũng vậy, khóc xong rồi chìm vào giấc ngủ mà không muốn phải tỉnh lại rồi lại đối mặt với ngày mai...

Chuyện mà tôi đã từng nghĩ bản thân không là gì ngoài một thứ rác rưởi, bẩn thỉu chẳng kém những loài súc vật mà tôi chạy trốn ngày qua ngày...

Tôi đã luôn nghĩ rằng tôi phải mơ ước thật nhiều, đam mê thật nhiều để có thể chết đi một cách không hổ thẹn...

Nhưng đó chỉ là trước khi "trầm cảm" ập đến với tôi...

Ước mơ làm gì khi tôi quá kém cỏi để thực hiện?

Đam mê làm gì khi tôi chẳng có đủ kiên trì để theo đuổi?

Cuối cùng, sống làm gì khi nay mai kiểu gì cũng chết?

Tôi đã từng nghĩ cuộc sống rất tươi đẹp, như một thế giới mà tôi có thể sống không cần giấu diếm, không cần hành hạ bản thân...

Nhưng càng lớn lên, tôi mới hiểu một đạo lý rằng:

"Những con người nghĩ rằng lúc nào cũng nhìn cuộc sống bằng một ống kính màu hồng luôn nghĩ là điều đó hay ho và nên làm, nhưng cũng vì thế, mà họ sống như người mù trong một thế giới nhuốm màu đen" 

Câu hỏi cuối cùng của tôi, mà cũng như bao câu hỏi khác bị bỏ ngỏ của tôi, đó là:

"Ý nghĩ của việc sống và chết, thực ra có khác gì nhau khi sống cũng chỉ đơn giản là để chết và chết cũng chỉ đơn giản là động lực để sống?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net