CƠN MƯA ĐẦU HẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ, thời điểm này chính là thời khắc quan trọng nhất của tuổi học sinh, nhất là những bạn trẻ 12 sắp bước qua con đường dài đại học. Nhớ lại khoảng thời gian ấy, khi sắp phải xa lìa ngôi trường từng gắn bó mấy năm, tôi vẫn dửng dưng không một tia lay động. Thậm chí, tôi còn chê cười lũ bạn ủy mị khóc lóc chia xa trong buổi cuối cùng. Thật sự là, dù có chút vô tâm, nhưng hẳn là vào thời điểm đó, những điều mới mẻ đã chiếm trọn tâm trí tôi về một nơi đất lạ, thỏa sức tung hoành một ngày không xa.
Nhưng mà đau đớn thay, nơi xa lạ ấy lại chính là nơi khiến những kỉ niệm ùa về không kiểm soát. Và thật ra trong tôi, dòng hồi ức ấy vẫn luôn nằm đó, sẵn sàng trỗi dậy hành hạ một kẻ từng dửng dưng với nó ngày xưa.
Hối tiếc là điều không thể tránh, nhưng hối tiếc cũng trở thành một người bạn của chúng ta, nhất là những người từng có những ngày vô lo trên giảng đường phổ thông trung học. Như một căn bệnh mãn tính oái ăm, niềm hối tiếc day dứt ấy sẽ mãi luôn bám theo tâm hồn mỗi một mùa hoa đỏ nở, mỗi một bản bi ca những chú ve ngâm vang vọng xa gần, cứ một lần trông thấy lại bộc phát mạnh mẽ nỗi nhớ, nỗi nhớ da diết một thời đã xa.
Và cứ thế, hễ cứ một mùa hạ nắng oi chen vào dăm ba cơn mưa đầu mùa dai dẳng, ta lại nghe văng vẳng đâu đó tiếng trống trường, văng vẳng tiếng nói cười inh ỏi. Để rồi bỗng chốc trong nỗi nhớ xa xăm, ta lại bật ra một tiếng cười vô nghĩa "Thanh xuân là một cơn mưa rào, dù ta có từng cảm lạnh vì tắm mưa, vẫn sẽ nguyện đắm mình vào đó một lần nữa"
.....-----......

Nhành hoa đỏ rơi vào hồ ký ức
Cứ xoay vòng trên mặt nước lãng du
Câu chuyện cũ những buổi gió mùa thu
Bỗng tìm dừng ngay ngày hè mưa lũ.

Những cơn mưa đầu mùa bao năm cũ
Là trạm chờ của cuộc hẹn tương lai
Có một lớp học trò nhỏ hôm nay
Sẽ bước qua một quãng dài thật khác.

Những cơn mưa đầu mùa rơi rải rác
Trên nụ cười tà áo trắng ngây ngô
Sầu chia cách theo mưa bám trên ô
Rồi lăn tăn thấm vào ba lô nhỏ.

Sẽ mang đi những ước mơ còn đó
Thật xa vời buổi hò hẹn đầu tiên
Để lại đó trang giấy trắng tinh nguyên
Và một dòng chia lìa trong lưu luyến.

Nghe hạ về tiếng ve ngâm đưa tiễn
Khiến mưa tuôn như khóc vãn chia lìa
Nước mắt không lăn trên má đầm đìa
Mà lặng thầm trong tim người áo trắng.

Hôm nay mưa đầu mùa rơi thầm lặng
Đã chẳng còn làn phấn trắng bụi bay
Người đã cũ hơn một mùa lá thay
Ngắm hạt mưa bồi hồi say kỉ niệm.

Đã qua rồi một thời màu mực tím
Cũng giã từ những con điểm đỏ tươi
Nhưng dẫu rằng có đi quá mấy mươi
Thời "điểm mười" vẫn đỏ tươi ký ức.

-Vũ- 080517

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net