VÔ ĐỊNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như con sóng dập dềnh trên mặt nước
Mãi uốn mình theo gió lướt mùa sang
Như những đêm trời ôm mây lang bạc
Nghe cõi lòng bỗng lạc mất điều chi...

Thoảng họăc có đôi lúc trong nhiều khi
Tưởng như hồn mình rơi vào vực thẳm
Cứ mãi rơi và rơi rơi không nghỉ
Với tay bừa lại chẳng chạm cái chi...

Ta ngờ vực với khối óc dại si
Cứ lung tung mà chẳng chi cụ thể
Chẳng biết mình là ai trong nhân thế
Mãi lạc loài, vô định hệt bèo trôi.

Có những lúc mắt nằm thấy trong nôi
Một đứa trẻ khóc đòi nguồn sống mới
Một sự sống sinh sôi và nảy nở
Hóa ra là một kiếp khổ nữa thôi.

Cũng chỉ là một đời với đơn côi
Sẽ trôi dềnh theo dòng người đua chạy
Những bước đường đầy người qua kẻ lại
Thấy lạc loài vô định với thế nhân.

-Vũ- 210317

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net