16 - Danh tính và nhiệm vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- 1 năm trước tại Milan, Ý -

Khắp nước Ý lúc này chỉ với vào xuân, cây cối khắp nơi đều phủ một màu xanh tươi mát tràn đầy sức sống, khách du lịch khắp nơi ồ ạt đổ về, họ thường chọn đi dọc theo con đường lát sỏi đá bắt mắt men theo các con hồ có màu xanh như ngọc, cứ thế vừa đi vừa ngắm khung cảnh thanh bình mà lòng không khỏi hân hoan, tâm hồn ai nấy đều trở nên khởi sắc, như mùa xuân. Tại Milan, nơi được mệnh danh là kinh đô thời trang vốn không thể bỏ lỡ dịp đất trời hoà hợp như thế này, các lễ hội thời trang lớn nhỏ đều được tổ chức rình rang, tạo nên tiếng vang lớn trên thế giới. Nếu thử nhìn vào những hàng ghế đầu của các show diễn, không khó để nhận ra đó đều là những bậc khách quý đến từ khắp các làng thời trang có tiếng, các nhà mốt và diễn viên đến từ xứ sở hoa anh đào cũng được mời đến tham dự.

Tất nhiên, Vermouth, cô ta cũng là một diễn viên chuyên nghiệp và nổi tiếng, chuyện xuất hiện tại các tuần lễ thời trang như thế này không có gì lạ. Nhưng lần này cô ta đến Milan không chỉ đơn giản như vậy, cô ta tháp tùng ông trùm đến đây, gặp các thành viên của tổ chức đang hoạt động tại Ý. Dù nói là gặp gỡ, nhưng ông trùm có cách hành động của riêng ông ấy, ông không gặp tất cả các thành viên cùng một lúc, đó là lí do vì sao Vermouth chưa bao giờ biết được Marsala là ai, ngoại hình như thế nào, cô ta chỉ nắm được một chút thông tin ít ỏi thông qua Gin.

Hẹn gặp riêng Marsala trong một buổi chiều tà, tại dinh thự lộng lẫy ngay trung tâm thành phố Milan, ông trùm vẫn giấu mình sau chiếc mặt nạ trông như con quạ. Căn phòng nơi họ gặp gỡ trông có vẻ rộng rãi và xa xỉ, nhưng không khí lại u ám và đen đối đến rợn người, dù là bất kì ai bước vào, chắc hẳn cũng sẽ đều cảm thấy sự lạnh lẽo chạy dọc khắp sóng lưng. Nhưng lạ thay, cô gái có tên là Marsala đó, đã đứng đó lúc lâu, mặt cô nàng bình thản, không chút sợ hãi.

- Thưa ngài Carasuma, tôi đã hoàn thành các nhiệm vụ ngài giao phó tại đây. Tôi mong ngài có thể cho phép tôi hoạt động tại Nhật trong thời gian sắp tới.

Đằng sau chiếc mặt nạ, giọng ông ta trầm khàn cất lên, nó mang đến cảm giác rất già cỗi, như tiếng vọng từ quá khứ đánh thức mọi nỗi sợ trong con người. Marsala có chút lạnh gáy, nhưng cô nàng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

- Được thôi, nếu ngươi muốn, Marsala. Nhưng hãy nói cho ta nghe xem, ngươi sẽ làm gì tại Nhật?

Marsala vốn là kẻ có đầu óc nhanh nhạy và thông minh, cô ta vốn đã chuẩn bị sẵn trong đầu mọi tính toán, vậy nên, với những câu hỏi như thế này cô ta hoàn toàn có thể ứng biến dễ dàng.

- Nếu thông tin tôi nhận được không nhầm lẫn, thì tại Nhật đang có quá nhiều lũ chuột. Ngài và tôi đều có dòng máu Nhật Bản chảy trong người, chắc hẳn ngài cũng rõ lũ chuột tại Nhật bây giờ đang rất tinh ranh và ma mãnh. Liệu một mình Curacao có lo ổn thoả hết lũ chuột ấy không?

Ông ta bật cười, giọng cười sảng khoái đó cho thấy ông ta rất hài lòng về đứa nhóc mình đã cứu vớt hơn hai mươi năm về trước không hề uổng phí. Giờ phút này đây, ông ta thấy rõ sự hữu dụng của Marsala, thâm tâm ông ta hiểu bộ óc toàn năng của Marsala không chỉ có những nét tính cách và bộ gen vượt trội của người Nhật, mà trong đó còn thừa hưởng cả sự chu toàn, tài năng của gã Syrad, thuộc hạ dưới trướng ông, ngang hàng với Rum. Nhưng thái độ của ông ta dành cho Syrad không giống với Rum, giữa ông ta và Syrad đã có nhiều hiềm khích và mâu thuẫn trong nhiều năm nay, tất cả cũng chỉ vì thái độ dùng dằn không hợp tác của Syrad trong nhiều phi vụ mua bán vũ khí lớn, mặt khác, Syrad có ý muốn rút lui khỏi tổ chức khiến ông ta vô cùng giận dữ.

Nhưng tại sao ông ta không giết Syrad? Chuyện một thành viên nào đó nếu không hợp tác hay tỏ ý rút lui chỉ có thể có con đường duy nhất là đi vào cửa tử, nhưng Syrad thì khác. Tầm ảnh hưởng của Syrad vốn dĩ đã tồn vài chục năm, cái tên của ông ta có sức ảnh hưởng không chỉ với thế giới trắng (giới chính trị, kinh doanh,...) mà ông ta còn có ảnh hưởng sâu sắc ở cả thế giới ngầm của nước Ý, là mafia của mọi mafia, tất cả đều phải kính nể trước Syrad. Chuyện Syrad muốn rút chân hoàn toàn ra khỏi tổ chức áo đen vốn dĩ là không thể, vì vết chân của tội ác trong nhiều năm liền của ông ấy đã để lại dấu ấn rất sâu đậm. Carasuma không thể loại bỏ Syrad lúc này, mất Syrad tức ông ấy đã mất đi một kho bạc lớn, một nguồn tài nguyên gần như vô tận, điều này cũng sẽ làm náo loạn giới mafia tồn tại ở Ý. Bản thân Carasuma có những suy tính đường dài, ông sẽ loại bỏ Syrad một ngày không xa, nhưng đó sẽ là khi ông ta thâu tóm được mọi quyền lực tại Ý, khi Syrad không còn sức ảnh hưởng nữa.

- Curacao là thân tín của Rum, nếu đã là người Rum chọn, ta hoàn toàn yên tâm với những việc mà Curacao đang làm. Nhưng ngươi nói không sai, lũ chuột Nhật Bản quá rắc rối, chúng không biết điều chút nào, đã có gã chuột nào bị tóm rồi nhỉ...

Giọng ông ta ậm ờ và chậm rãi như đang cố nhớ về cái tên đó, nhưng tuổi ông ta đã cao nên việc ghi nhớ có vẻ khó khăn, hoặc trong đầu ông ta vốn dĩ chẳng tồn tại ý niệm về việc nhớ tên lũ chuột, điều duy nhất mà ông ta biết và nhớ chính là: kẻ phản bội nhất định phải chết. Marsala nhận ra kẻ mà ông ta muốn nhắc tới, liền tiếp lời:

- Tôi biết kẻ đó, thưa ngài. Là Scoth, hắn là một con chuột đến từ cục cảnh sát quốc gia Nhật Bản.

- Không riêng hắn ta, vẫn còn, rất nhiều chuột đến từ cái ổ đó. Chúng có riêng một tổ đội với tên gọi là Zero, không dễ gì nắm bắt được hành tung của chúng. Ta chẳng hài lòng với cách hành động của chị gái ngươi chút nào, Marsala. Zero chỉ có tại Nhật thôi, nhưng cô ta lại giết bừa một gã FBI, giờ thì bọn chó săn đó cũng rục rịch đến Nhật.

Kể cả khi ông ta bức xúc và không hài lòng, giọng ông ta vẫn trầm đục, nó phát ra một cách bình thản, chậm rãi. Cứ ngỡ rằng, có thanh âm đang phát ra từ chiếc radio cũ, mang màu sắc rất u tối. Đáp lại, Marsala vẫn giữ vững phong thái điềm đạm, vững vàng của mình, trong lòng cô ta vẫn kiên định điều ban đầu mà cô ta đã nói.

- Vâng. Vậy nên, tôi biết mình phải làm gì khi đến Nhật. Tôi sẽ biến chúng thật sự trở về thành con số không (zero), còn lũ chó săn FBI đó, ngài không cần quá lo lắng, tôi sẽ có cách giải quyết bọn chúng.

- Được, cứ làm những gì ngươi muốn. Nhưng đừng quên, Marsala ngươi và Marsala chị gái ngươi không được xuất hiện cùng một thời điểm, cùng một nơi. Hãy luôn nhớ rõ nguyên tắc, hai người chính là một, một cuộc đời, một cái tên!

- Vâng, tôi khắc cốt ghi tâm điều này, thưa ngài!

---

Sau chuyến bay dài từ Milan nước Ý trở về Nhật, có cô gái nọ vẫn không hề cảm thấy mỏi mệt, những bước chân đầu tiên của cô nàng trên đất Nhật tràn đầy năng lượng, hoài bão và cả nhiệt huyết. Từ những khoảnh khắc đầu tiên, cô nàng đã trở nên vô cùng nổi bật giữa chốn đông người, dù đã ăn diện hết sức giản dị và kín đáo, nhưng vẻ đẹp của cô nàng vẫn không thể bị lu mờ và hòa vào dòng người đông đúc. Áng tóc dài đen đặc được tết lại gọn gàng, gương mặt nhỏ nhắn trông vô cùng thanh tú, từng đường nét trên gương mặt đều như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ toát lên một khí chất thanh tao và quá đỗi kiêu kì. Và đặc biệt, cô nàng có một đôi mắt như chứa cả bầu trời và đại dương xanh, nó khiến cô trở nên vô cùng đặc biệt.

Nhưng dù có năng lượng và nhiệt huyết thế nào đi nữa, đó chỉ là hình hài bên ngoài mà cô nàng muốn mọi người nhìn thấy, những ý niệm thật sự nó nằm sâu kín trong lòng cô và được giấu nhẹm đi một cách thận trọng. Mục đích mà cô nàng đến Nhật cũng vậy, đó là cả một câu chuyện dài.

- Cục cảnh sát quốc gia Nhật Bản sao... Rei Furuya, nhưng ở trong đó mọi người gọi anh ta là Bourbon nhỉ..?

Cô gái ấy thì thầm khi cầm tấm ảnh trên tay, trong ảnh, đó là một chàng trai sở hữu mái tóc màu vàng rơm đặc biệt, anh ta có ánh mắt cương trực, nghị lực nhưng thoáng đâu đó vẫn là sự mềm mỏng. Khi nhìn vào hình ảnh anh ta, thoáng thấy khóe môi cô nàng nhếch lên, và rồi cô nàng mỉm cười một cách hiền từ, pha chút tinh nghịch.

- Tôi biết anh là NOC, Rei Furuya. Nhưng tôi mong rằng Curacao vẫn chưa biết điều này. Chắc chắn tôi sẽ không giết anh đâu, vì tôi cũng là NOC, như anh. Thật mong một ngày không xa... tôi sẽ có cơ hội gặp anh...

Cất gọn tấm ảnh vào túi áo khoác, cô nàng tiếp xách hành lí của mình ra sảnh chờ và đón taxi. Khi đã yên vị trên hàng ghế sau và chiếc xe bắt đầu lăn bánh, cô nàng tranh thủ ngã lưng ra ghế tận hưởng lấy cảm giác thoải mái ít ỏi sau khoảng thời gian dài đầy lo âu và mệt nhọc. Sự mỏi mệt đó không chỉ đến từ chuyến bay dài, nó còn là những gì mà cô phải gồng gánh và chịu đựng khi hoạt động tại Ý, với tư cách là Marsala. Giờ đây khi cô đã đến Nhật, dù cũng mang theo nhiều toan tính, nhưng ít ra nó khiến cô gỡ bỏ được nhiều phần ưu tư và mang đến cho cô nhiều kỳ vọng. Marsala muốn đến Nhật là thật, nhưng cô không đến đây để làm giống như những gì mà cô đã nói với ông trùm Carasuma, Marsala có những suy tính riêng, chỉ có cô mới biết chính xác điều cô muốn làm tại Nhật là gì.

Với mọi người, khi họ bước chân đến một vùng đất mới, ai cũng sẽ cần nghỉ ngơi, khách sạn chính là điểm đến phổ biến nhất. Nhưng Marsala thì không, cô nàng bảo với người tài xế đưa cô đến một địa điểm khác, gần trung tâm thành phố, đây chính là những bước đầu tiên trong kế hoạch và mục đích của cô khi đến Nhật. Một số giấy tờ mà cô nàng đã chuẩn bị từ trước đã được cất gọn trong cặp, chỉ cần đến văn phòng của nơi này, đặt bút kí lên giấy, cô nàng đã là một phần của nơi đây, cô sẽ gắn bó với nó trong một khoảng thời gian và tận tâm với nó.

Trong một buổi đầu xuân, bóng dáng cô nàng bước đi đã vô tình chớp lấy vô số ánh nhìn, vẻ đẹp lai riêng biệt đó một lần nữa gây xáo động, những người lướt ngang qua cô đều cảm thấy con tim mình bị xao động, đó không phải là sự rung cảm trước tiết trời mùa xuân, mà đó là sự lung lay trước vẻ đẹp của cô nàng. Dè dặt mở cánh cửa văn phòng ở tầng trệt, cô cúi chào người phụ trách ở đó, một cách niềm nở và vô cùng lễ phép.

- Xin chào, tôi đã có gọi điện trước về buổi hẹn trao đổi giấy tờ hôm nay, tôi đã rất mong đợi đến ngày nay.

Cô nàng cười tươi như một đóa hoa đang nở rộ, sau đó cô ngồi ngay vào ghế đối diện với người phụ trách đã hẹn trước. Đáp lại, người phụ trách đó cũng chào đón cô bằng hết thảy sự nhiệt tình của mình, phong cách làm việc vô cùng tận tụy và chuyên nghiệp, rất xứng tầm với nơi này.

- Vâng, tôi vừa nhìn đã nhận ra cô ngay. Cô xinh đẹp hệt như trong ảnh thẻ và còn... rất tài giỏi nữa, cô chỉ mới hai mươi lăm, hồ sơ của cô rất ấn tượng, nó khiến tôi nhớ mãi!

Cô nàng cúi nhẹ đầu như tỏ ý cảm ơn, thoáng thấy vẻ mặt cô có chút ngượng ngùng.

- Tôi rất cảm ơn, cô cũng đã giúp tôi rất nhiều trong việc hoàn tất giấy tờ và thủ tục để tôi có măt ở đây, giờ tôi chỉ cần ký tên nữa thôi đúng không?

Cô nàng lấy từ cặp ra sắp giấy tờ để ra trước mặt, người phụ trách xem xét chúng một cách kỹ lưỡng trong khoảng 2 phút, sau đó đưa cho cô nàng một chiếc bút bi và nói:

- Mọi thứ ổn rồi, cô chỉ cần kí tên nữa là thủ tục đã hoàn tất.

Cô nàng nở nụ cười hiền từ, sau đó nhận lấy bút và nhanh chóng ký lên các loại giấy tờ cần thiết. Chữ ký của cô nàng nghệch ngoạc và lả lướt, nó thể hiện phần nào sự ngông cuồng và phóng khoáng trong chính tính cách của cô. Dù chữ ký có vẻ hơi ngoằn ngèo và khó xem, nhưng lúc nào bên dưới chữ ký cũng sẽ có ghi rõ họ và tên. Từng nét chữ được nắn nót tạo ra dưới bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh, cái tên cuối cùng cũng hiện lên một cách trọn vẹn.

"Haru Yoshida"

Vậy là, từ giờ phút này, cô nàng đã chính thức là học viên cao học bậc tiến sĩ ngành văn hóa phương Đông của đại học quốc gia Tokyo. Một ngành học đặc biệt, một con người đặc biệt và những hoạch định đặc biệt. Những bước đầu tiên tại Nhật, đã thuận lợi như thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net