18 - Kế hoạch Pearl Palace

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- 5 ngày trước khi đưa thiệp mời sự kiện cho Haru và 20 ngày trước buổi tiệc tại Pearl Palace  -

Cục an ninh quốc gia sau khi nhận được thông tin của Rei Furuya đã âm thầm dẫn một lực lượng cảnh sát đến nhà ông Date Yoshida, quá trình này phải diễn ra thật kĩ lưỡng, vì gia đình nhà Yoshida có liên quan đến những tội ác nghiêm trọng cùng với các tổ chức tội phạm quốc tế nên không thể làm to chuyện được. Nếu giới truyền thông phát giác ra việc này, sẽ rất nhanh chóng, tất cả các tổ chức tội phạm đều đề phòng và chuẩn bị những phương án nguy hiểm hơn để đối đầu với lực lượng an ninh.

Dưới sự phụ trách và dẫn dắt của Kazami, một đội cảnh sát an ninh đã âm thầm kéo đến nhà ông Date Yoshida và ngụy trang thành những người giao hàng, trước đó họ không quên gửi đến ông ấy và Enrico thư nặc danh qua điện thoại:

"Nếu muốn gặp lại một trong hai người cháu gái của ông, hãy đón tiếp những người giao hàng sẽ đến vào vài ngày tới, họ sẽ dẫn ông đến chỗ cô ấy".

Đây chỉ là một  cái bẫy mà Amuro đã bày ra cùng với Kazami để có thể lợi dụng tập đoàn YoI tiến hành điều tra sâu hơn nữa, người gửi thư nặc danh cho Enrico ở Ý vẫn là một bí ẩn. Khi lực lượng an ninh đã tiếp cận được với Enrico và ông Date Yoshida, họ lặp tức khống chế hai người và lột bỏ lớp ngụy trang.

- Tôi là Kazami, là cảnh sát của lực lượng an ninh quốc gia, chúng tôi đến đây điều tra việc các người lợi dụng quỹ từ thiện để giao dịch trái phép việc buôn bán vũ khí, ngoài ra các người cũng có liên quan đến các tổ chức tội phạm khét tiếng trên thế giới. Bằng chứng đều có đủ, các người không thể chối cãi.

Phía ông Date Yoshida và Enrico đều không khỏi bàng hoàng, đây không phải là điều mà họ mong đợi.

- Chẳng phải... thư nặc danh đó nói sẽ tiết lộ thông tin của chị tôi sao, sao lại là các người?!

Enrico tức giận hỏi cho ra lẽ, ánh mắt cậu hừng hực lên ánh lửa giận dữ, cậu không chấp nhận được việc họ lợi dụng điều này để bắt mình và ông Date Yoshida. Nhưng đáp lại, Kazami chỉ bình thản nói:

- Đó sẽ là một câu chuyện khác, còn chuyện của hôm nay, chúng tôi cần phải điều tra về hành vi phạm pháp của các người.

Cả ông Date Yoshida và Enrico đều phản kháng, họ không tin phía lực lượng cảnh sát có bằng chứng.

Đối diện với sự chống đối đó, Kazami chỉ cười, anh bật lại đoạn ghi âm mà lần trước đã cho Amuro nghe, giờ thì họ không thể chối cãi được nữa, từng lời trong đoạn hội thoại đó đều rõ mồn một ý định phạm pháp. Nhưng xét cho cùng, đó chỉ mới là "ý định", họ vẫn chưa làm bất cứ điều gì phạm pháp. Vậy tại sao hôm nay lực lượng an ninh lại tràn vào đây gây sức ép một cách manh động như vậy? Có lẽ đây cũng đã nằm trong kế sách và tính toán của Amuro.

- Tôi biết phía sau các người còn có thế lực khác hiểm ác hơn, nên chúng tôi cũng không vội vã truy tố và kết tội tập đoàn YoI. Nhưng, đổi lại, các người phải làm theo chỉ dẫn của chúng tôi, điều đó sẽ giúp ích cho người dân, giúp ích cho cả các người.

- Đám công an các người thì biết quái gì về những chuyện này! Muốn bắt là có thể bắt sao, đó không chỉ là vấn đề lợi ích của riêng Nhật Bản!

Ông Date Yoshida hậm hực, ông hất văng tấm thẻ cảnh sát của Kazami, chỉ với hành động ấy thôi cũng đủ hiểu rõ rằng ông không chỉ bất lực trước việc mình bị kiểm soát bởi thế lực từ Ý, mà đó còn là thái độ chê trách dành cho công an Nhật Bản. Ông không tin những kẻ vỗ ngực tự xưng là bảo vệ công lý có thể thâu tóm được các thế lực tội ác khác.

Hiểu thái độ giận dữ ngông cuồng đó của ông Date, Kazami không giận dữ, anh vẫn điềm nhiên cúi xuống nhặt lại thẻ và cất gọn vào túi áo.

- Không rõ tại sao ông lại có thái độ không tin tưởng chúng tôi, nhưng việc những kẻ đó có thế lực lớn không có nghĩa là lực lượng công an chúng tôi trở nên vô dụng. Mong ông tôn trọng!

Phía sau ông Date là Enrico, cậu bước đến và nhẹ vỗ vào vai người bác của mình như để trấn an tinh thần ông lại, dù ban đầu Enrico cũng tỏ ý phản kháng, nhưng suy cho cùng,  Enrico vẫn là một chàng trai thông minh và rất hiểu chuyện. Trong đầu anh loé lên ý nghĩ táo bạo, nếu mọi chuyện đã đến tai của công an Nhật Bản, chi bằng tận dụng điều này để khai phá từng lớp tội ác của ông Agron và cả tổ chức đứng sau ông ấy.  Nghĩ một lúc, Enrico đáp:

- Thôi được rồi. Các anh muốn chúng tôi phải làm gì?

- Các người vẫn sẽ được tại ngoại và không bị truy tố, nhưng lực lượng chúng tôi vẫn sẽ theo sát mọi hành động. Còn về chuyện tìm ra tung tích của hai người chị cậu, chúng tôi cũng đã có sắp xếp và dự tính. Một trong hai người họ đang được công an chúng tôi theo dõi và bảo vệ, nếu còn muốn gặp lại và tìm ra tung tích người còn lại thì hãy hợp tác với chúng tôi.

Enrico căng thẳng gật đầu, còn phía ông Date vẫn nhìn lực lượng cảnh sát với ánh mắt đầy dò xét.

- Các người muốn chúng tôi làm gì?

- Buổi tiệc họp mặt các thành viên của quỹ từ thiện sắp tới tại toà nhà Pearl Palace mà các người tổ chức, hãy mời ông Agron trở về Nhật. Đồng thời, thay hết toàn bộ lực lượng vệ sĩ canh gác bằng người của cục an ninh chúng tôi. Đó là phương án tốt nhất mà chúng tôi cho các người.

Enrico nghe xong lẳng lặng suy ngẫm, anh cố gắng hiểu mục đích của họ với kế hoạch này, nhưng điều duy nhất anh nghĩ ra được đó là họ muốn thâu tóm ông Agron. Nhưng với mục đích xa xôi hơn mà anh không hề biết, việc bắt giữ ông Agron không chỉ là để điều tra về các hoạt động phạm pháp có liên quan đến Nhật Bản, ông Agron cũng là một thành viên cấp cao của tổ chức, việc bắt ông ấy còn là để khai ra những thông tin có lợi cho quá trình điều tra về tổ chức áo đen.

Hoá ra, đó là lí do mà Amuro có thể đến bữa tiệc, anh đã vạch ra toàn bộ kế hoạch này, tất nhiên, không thể thiếu sự hỗ trợ đắc lực từ Conan. Khi đã chính thức xác nhận được Haru chính là Marsala, anh đã lập tức lên kế hoạch, anh biết rõ, nếu bản thân không hành động trước thì rất có thể sẽ để vuột mất con cờ trong tay mình và một khi Haru khôi phục lại kí ức, anh sẽ bị giết, dù cho trước đó cả hai đã từng cùng nhau trải qua bao ngọt ngào đi nữa, anh biết rõ mục đích cô đến với anh chỉ vỏn vẹn như vậy. Giữa một gã công an là anh và một tội phạm như cô nàng, vốn dĩ không thể nói đến một cái kết trọn vẹn. Nếu tình yêu có manh nha xuất hiện trong thâm tâm cả hai, thì nó cũng chỉ là thứ tình cảm lọc lừa dối trá và đau khổ.

Vậy nên, giờ là lúc để anh hành động. Anh muốn thông qua việc bắt giữ ông Agron để điều tra danh tính của nhiều thành viên cấp cao khác của tổ chức, đây là một thời cơ thuận lợi, nếu không, máu tươi của anh sẽ chảy ròng rã một cách vô ích. Anh muốn Haru cùng mình đến buổi tiệc đó, không phải vì những điệu nhảy tuyệt đẹp hay những ly rượu chiêu đãi thượng hạng, cũng chẳng phải vì muốn cô kết giao thêm bạn bè, mục đích của anh là muốn cô nàng đối diện với cả ông Agron và người của tập đoàn YoI để lần theo dấu vết của tội ác.

Sau cùng, có lẽ Amuro vẫn đã đi đúng tiến trình và mục đích của bản thân. Lý tưởng và tình yêu của anh đối với Nhật Bản đến giờ phút này vẫn thật sự vẹn toàn. Nhưng thật lạ, trái tim đang thổn thức ở lòng ngực anh, thoáng đâu đó vẫn nghe thấy thanh âm của vỡ tan.

--

Sáng sớm ngày diễn ra buổi tiệc, Haru lấy bộ trang phục từ trong túi ra để thử. Những hôm trước đó cô đã rất tò mò muốn mở ra xem ngay, nhưng bản thân lại có chút dè chừng. Bởi lẽ với cô nàng, thế giới ngoài kia vẫn còn lạ lẫm quá thể, cô chỉ muốn mình bình yên làm việc tại Poirot mỗi ngày cùng anh, những điều xa xỉ khác cô chẳng màng tới. Nhưng sau cùng, cô vẫn phải đi cùng anh, vì anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho cô, cô không muốn phụ lòng anh.

Anh chỉ chuẩn bị cho cô một bộ trang phục, một đôi hoa tai đá saphire xanh biếc và vòng cổ cũng vậy. Nhìn qua một lượt Haru bỗng cảm thấy ngại ngùng, cô phát hiện ra bộ trang phục này có khoảng hở lưng  khá sâu và khoét ngực tinh tế. Dù trông nó không lộ liễu khoe da thịt là mấy nhưng cô chưa từng ăn mặc như thế bao giờ, điều này khiến cô có vẻ ái ngại và cũng thầm quở trách Ran vì đã chọn những món đồ này cho cô.

Nhưng biết làm sao được, cô vẫn phải thử chúng để chuẩn bị cho buổi tiệc bắt đầu vào tối nay.

Chiếc váy mà Ran và anh đã chọn cho cô có kiểu dáng đuôi cá ôm sát người khéo léo khoe ra đường cong cơ thể tuyệt mỹ của cô nàng. Bằng một cách nào đó nó khá vừa vặn với Haru, chẳng hề chật hay là quá rộng, giống như chiếc váy có mặt trên đời là để dành cho chính cô nàng vậy. Chiếc váy này cũng có màu xanh lam nhã nhặn, nó giống như màu mắt của cô, vừa thanh thuần nhưng cũng thật sâu sắc, nó gợi lên sự mênh mông của biển cả, khiến người khác chỉ muốn đắm chìm trong nước sâu của đại dương. Đứng trước gương ngắm nghía bản thân, Haru vừa xúc động vừa bất ngờ, cô không ngờ rằng mình lại hợp với chiếc váy này đến vậy, cô cũng cảm thấy sự quyến rũ mềm mại của cơ thể đã được tôn lên đáng kể, đặc biệt là từ phần lưng đến eo hở trọn càng phô ra rõ vòng eo thon gọn và nóng bỏng. Mở cửa phòng, cô dè dặt bước ra tiến đến trước mặt Amuro đang ngồi ở Sofa đọc báo. Giọng điệu thanh thuần ngại ngùng hỏi anh:

- Anh ... thấy sao? Ổn chứ nhỉ?

Chẳng hiểu tại sao câu hỏi của cô nàng chỉ ngắn gọn như vậy mà anh vẫn chưa đáp, gần 1 phút trôi qua mà anh vẫn chỉ tròn xoe mắt nhìn cô, có lẽ chính vẻ đẹp long lanh kiêu kì đó đã khiến anh xao động đến bất ngờ không thể nói lời nào.

Sao có thể... xinh đẹp như vậy được... (Amuro)

Sự rạng ngời của cô trong chiếc váy đó mang đến cho anh những cảm giác kì lạ. Hình ảnh lễ đường đã thoáng lướt qua trong tâm trí anh lúc này, và anh nghĩ đến hình ảnh đó: tliệu trong bộ váy màu trắng, tay cầm đoá hoa, em sẽ trông toả sáng đến dường nào nữa...

Và rồi, thanh âm quen thuộc lại trở lại trong anh, đó là tiếng nhịp tim đang rộn vang. Anh bất giác đưa tay sờ lên ngực như cố nắm lấy và kiểm soát nó, nhưng anh không làm được.

Amuro chợt lắc đầu, anh dùng tay mình tự đánh vào mặt, lòng cũng không quên tự nhủ: Rei, mày nghĩ gì vậy hả... tỉnh táo lên!

Anh nhìn cô lâu như vậy, khiến cô đỏ cả mặt vì ngại. Cô nghĩ rằng có lẽ anh không thích nên mới không trả lời.

- Có phải là không hợp không..?

Amuro bất giác lắc đầu kháng cự. Anh vội nói mà chả kịp nghĩ suy:

- Không! Em cứ ở yên đó...

Haru khựng người lại, cô không dám bước đi nữa, vẫn đứng yên đó theo lời anh dù chẳng rõ lí do là gì.

- Sao thế anh? Có phải trông nó... hở quá đúng không?

Cô nghĩ đó là điều anh không thích ở chiếc váy nên hỏi một cách dè dặt, đồng thời cũng không quên xoay người lại để anh xem. Nhưng Haru không hề biết được, cái xoay lưng đó khiến cho anh ta càng rối bời hơn nữa, sụ quyến rũ ở tấm lưng và vòng eo chỉ khiến anh muốn chạy tới và ôm gọn cô vào lòng rồi cùng nhảy một điệu dưới nền nhạc du dương. Anh hoàn toàn bị vẻ đẹp của cô hớp lấy mất linh hồn.

- Không đâu... rất xinh đẹp...

Anh vô thức nói ra, nhưng âm giọng rất nhỏ, có lẽ rằng sợ cô nghe thấy tâm tư của mình.

Khoảnh khắc này, anh cảm nhận rõ trái tim mình muốn nói gì. Anh không còn lạ gì nữa với phản ứng hồ hởi của con tim đang đập liên hồi giữa lồng ngực, chỉ là, anh giận mình vì không còn kiểm soát được nó và giữ cho lý trí của mình thật tỉnh táo. Chốc lát, anh đứng dậy và rời khỏi đây.

- Anh có việc.... giờ anh phải đi ngay, em cứ chuẩn bị nhé, đến giờ anh sẽ về nhà đón em đi.

Anh lấy vội một cái lí do rồi chuồn đi nhanh chóng, chẳng để lại lời khen hay chê dành cho diện mạo của cô nàng. Hành động đó khiến cho Haru có vẻ thất vọng đôi chút, cô nàng xị mặt xuống buồn bã và cũng không quên trách anh.

- Thật là... lần nào cũng thế...

Dù vậy, Haru vẫn thật sự mong chờ buổi tiệc tối nay, cô không khỏi tò mò về dáng vẻ của Amuro sẽ trông như thế nào khi xuất hiện tại bữa tiệc. Và khi cô nàng sánh bước bên anh đến đó, có lẽ cả hai sẽ trông như một đôi uyên ương thật sự, nghĩ về điều này khiến cô nàng hào hứng và vô cùng thích thú. Có lẽ, trong lòng cô đã không biết bám víu vào đâu nữa để tin rằng cả hai là một đôi, vì cô biết anh đối với cô như một món bảo vật quý giá là có mục đích khác, đó không phải tình yêu.

Khi không thể tìm thấy tình yêu từ người ấy, con người ta lại cố gắng tìm kiếm sự công nhận đến từ những người xung quanh, điều này sẽ khiến họ vơi đi bớt nỗi bất an trong mối quan hệ của chính mình và phần nào được an ủi. Haru cũng vậy, cô mong rằng, đêm nay, khi cô bước đi bên cạnh anh, mọi người sẽ nhìn thấy và công nhận....

Em và anh, là thuộc về nhau... (Haru)

--
P/s: chỉ mỗi cái vụ Pearl Palace này thôi mà có hẳn mấy chap luôn :> Vụ này sẽ là bước ngoặc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net