24 - Furuya, từ giờ, hãy để em bảo vệ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái nắm tay thầm lặng giữa tiết trời đang chớm xuân khiến lòng Haru như có những hạt mầm đang nảy nở. Trong tâm tư của một cô gái trẻ, với mong cầu đơn giản chỉ là muốn được ở bên người mình yêu, có vô số câu hỏi cũng hiện hữu, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ có duy nhất một điều mà lòng cô vẫn băn khoăn vẫn chưa có được câu trả lời thỏa đáng: liệu rằng trong lòng anh có em hay là không, Furuya?

Cái nắm tay này có nghĩa là gì, Furuya?

Khoảng thời gian buổi sáng tại cục cảnh sát quốc gia trôi qua bình yên như mây bay gió thoảng, chỉ có tâm tư của hai người trẻ nọ là có chút nôn nao và hồ hởi, tựa nhưng những đợt gió lộng đột ngột. Sau cuộc gặp mặt đón tiếp những thành viên của OSCE, Amuro trở về phòng làm việc của mình nhưng tâm tư anh lại không theo cùng anh về đó, nó vẫn vương lại nơi tầng thượng, có bóng hình cô gái đó. Lúc này, Amuro mới có thể bình tĩnh lại mà lần lượt đưa ra những băn khoăn của mình, nhưng suy cho cùng, câu hỏi lớn nhất của anh chính là: Haru Yoshida, rốt cuộc em làm ai?

Thắc mắc lớn nhất của anh nằm ở câu hỏi mấu chốt đó. Anh đã luôn nghĩ cô là Marsala, là một thành viên của tổ chức đó, điều này vẫn đúng. Nhưng giờ phút này, anh nghĩ có lẽ Haru cũng như anh, cũng có nhiều hơn một thân phận, nếu anh vừa có thể là Bourbon vừa có thể là Rei Furuya thì cô nàng cũng có thể vừa là Marsala, đồng thời cũng là Haru Yoshida hay bất kì một cái tên nào khác mà anh vẫn chưa được biết. Nhưng dù Haru có là ai đi nữa, điều mà anh cảm thấy khác biệt nhất chính là sự xa cách, cũng phải, Haru Yoshida khi ở bên cạnh anh chỉ là một cô gái mất trí nhớ toàn tâm toàn ý bên cạnh anh, giờ thì khác, Haru Yoshida chỉ là một cái tên mà anh chẳng thể hiểu tường tận cô gái đó là ai. Nhưng dù trong lòng anh có ẩn chứa bao nhiêu thắc mắc đi nữa, mỗi lần anh dịnh lòng sẽ hỏi cô một điều gì đó anh đều cảm thấy tội lỗi đang đè nặng. Làm sao anh có thể đối diện với cô một cách thoải mái khi trước kia anh đã đến với cô cùng nhiều ngờ vực và toan tính?

Nhớ lại hành động bất chợt của mình dành cho cô nàng sáng hôm nay, Amuro tự trách mình dường như đã quá khinh suất, anh chẳng rõ tại sao bản thân lại hành động như vậy. Phải chăng, sâu thẳm trong lòng anh đã vui mừng khôn xiết cùng với tình yêu da diết đã khiến anh hành động như vậy? Anh trăn trở mãi, đến nỗi, đôi bàn tay cứ liên tục cọ xát vào nhau, chốc lát lại thấy anh thở một cách căng thẳng.

Đến trưa, buổi họp giữa OSCE và các thành viên phòng kế hoạch an ninh của cục cảnh sát quốc gia Nhật Bản cũng diễn ra. Không khí của buổi họp trở nên vô cùng căng thẳng, phía cảnh sát Nhật Bản hoàn toàn áp đảo về số lượng, họ có đến tận 10 người, và xuyên suốt buổi họp đều trao đổi với nhau bằng tiếng Anh, thứ ngôn ngữ chung mà thành viên OSCE dù họ là ai, đến từ đâu cũng có thể dùng nó một cách thành thạo.

- Trong chúng tôi, chỉ có duy nhất tôi là người Nhật, tôi cũng là đội trưởng, vậy nên tôi sẽ là người phụ trách chính ở đây. Tôi là Haru Yoshida, rất hân hạnh.

Trong một chiếc bàn hình chữ nhật dài, sếp Kuroda ngồi đối diện Haru, còn Amuro thì ngồi cạnh bên ông ấy. Vẻ mặt của ông Kuroda dù là trước hay sao vẫn đều như vậy, không chút cảm xúc, không chút lo âu nhưng lại khiến cho người khác như đang có một áp lực đè nặng. Đối diện với ông, Haru lại không cảm thấy như vậy, cô nàng rất niềm nở và hoạt bát.

- Có lẽ các vị đây cũng đã từng biết qua tôi, một tháng trước, nạn nhân của vụ nổ Pearl Palace. Ngày hôm nay, khi đứng tại đây, tôi thật sự rất biết ơn, nếu không có sự giúp đỡ của các vị khi ấy, có lẽ giờ tôi không thể đứng đây và nói những lời này.

Dáng vẻ Haru lúc này trông rất chững trạc, giữa phòng họp cô nàng phát ngôn một cách từ tốn, rõ ràng và uy nghiêm khiến cho ai nấy đều cảm thấy nể phục, âm giọng của cô nàng tuy nhẹ nhàng tựa đám mây bồng bềnh trôi theo gió nhưng lại rất gãy gọn và dứt khoát. Đó là dáng vẻ mà Amuro lần đầu thấy được, anh vẫn cảm thấy xa lạ. Anh tự hỏi, cô gái vẫn luôn bên cạnh mình khi ấy, liệu giờ đây có còn tồn tại hay không?

Sếp Kuroda cao lãnh cất giọng, nhắc kèm theo tên anh khiến anh chợt tỉnh giữa những dòng suy nghĩ:

- Cô Yoshida, chúng tôi chẳng làm gì cả, nhưng cô nên cảm ơn cậu ấy, Rei Furuya. Cậu ấy đã làm mọi thứ.

Một lần nữa, cô đảo ánh nhìn của mình về phía anh, ánh mắt cô nàng cũng đột ngột đổi thay, từ ngoan cường và cứng rắn, nó lại trở nên mênh mông và chất đầy tình ý. Đứng trước Amuro, cô chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Với Amuro, khi ánh mắt anh chạm vào đôi mắt xanh biếc như biển cả đó, anh biết anh sẽ chẳng thể kiểm soát được bất kì điều gì nữa, lý trí, con tim và từng nhịp đập, tất cả đều thuộc về cô. Anh lẳng lặng quan sát, thấy cô đã chìa tay ra trước mặt có ý muốn bắt tay anh, giống như sáng nay, nhưng ý nghĩa của cái bắt tay này có lẽ
như một lời cảm ơn thông thường, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nó khiến anh nhớ về điều mà sáng hôm nay anh đã từng làm, nắm tay cô, một cách thật khẽ. Anh chần chừ giây lát, cuối cùng cũng bắt tay lại. Chốc lát, cô chỉ nói:

- Cảm ơn anh... Rei Furuya.

Anh né tránh ánh mắt da diết đó, chỉ đáp ngắn gọn:

- Chỉ là công việc của tôi, không có gì,... cô... Yoshida.

Haru buông tay, yên vị trở lại ghế, giờ đây chính cô cũng cảm thấy có gì đó ngượng ngùng giữa hai người, có lẽ do cách xưng hô mới, hoặc cũng có thể là do thân phận mới khiến cả hai đều bối rối. Dù sao, cả hai cũng đang đối diện chân thực với nhau bằng danh tính thật sự.

- Chắc phải nói qua một chút, để mọi người ở đây có thể yên tâm về thân phận của tôi. Các vị có lẽ đã biết đến tôi đầu tiên với thân phận là một thành viên của tổ chức áo đen với tên gọi là Marsala, nhiệm vụ mà tổ chức giao phó cho tôi khi đến Nhật chính là để... truy lùng nhóm người có tên gọi Zero thuộc cục cảnh sát quốc gia Nhật Bản, vậy nên, gần một năm trước, tôi đã về Nhật với tư cách và nhiệm vụ này.

Haru vừa nói xong, cả căn phòng đều xì xào bàn tán, dù mọi người cố gắng nói rất nhỏ với nhau để giữ không khí uy nghiêm của buổi họp nhưng vẫn khó tránh ồn ào. Tất cả những người ngồi đây ngày hôm nay, đặc biệt là các thành viên của cục cảnh sát quốc gia Nhật Bản biết rõ nhóm Zero mà cô đang nói là ai, trong đó có cả người đã cứu mạng cô. Rất nhanh chóng, có một vị cảnh sát đã đặt ra câu hỏi với ý nghĩ tương tự:

- Cô Yoshida đã tiếp cận được Zero của chúng tôi, nhưng tại sao cô lại không giết cậu ấy để lập công với tổ chức?

Haru cười nhạt, cô đáp nhẹ nhàng nhưng rất quyết đoán:

- Tôi sẽ không giết người chỉ vì muốn lập công. Dù tôi đã biết anh Rei Furuya là Zero đi nữa, hay là bất kì ai khác, việc giết người thật tàn nhẫn, tôi không làm được điều đó.

Một vị cảnh sát khác lại đối chất tiếp, có vẻ như cậu ta nghi ngờ cô:

- Nhưng tôi nhớ không lầm, một năm trước đã có một đặc vụ FBI bị giết tàn nhẫn bởi một thành viên tổ chức có tên là Marsala, chẳng phải đó là cô sao cô Yoshida?

Giờ phút này, khi nghe câu hỏi từ đồng nghiệp của mình dành cho cô, Amuro cũng có chút suy tư, nhưng những gì anh nghĩ lại hoàn toàn khác so với trước đó, khi mà cô vẫn còn bên cạnh anh như hình với bóng. Từ nghi ngờ và nghĩ rằng thân phận Marsala sẽ giết anh bất cứ khi nào, giờ đây anh hoàn toàn tin rằng cô gái đó sẽ chẳng thể ra tay giết hại bất kì ai cả, gương mặt phúc hậu cùng trái tim lương thiện đó, mỗi lần nhìn vào anh chỉ sợ nó tan vỡ. Vậy nên, lúc này, khi những lời nói và câu hỏi của đồng nghiệp mang tính công kích, Amuro chỉ muốn bật người đứng dậy và nói vài lời bênh vực. Một cảm giác khó chịu kì lạ dâng lên trong lòng dù rằng những lời lẽ đó chả đá động gì tới anh cả.

- Có lẽ cậu đã không đọc báo cáo vụ Pearl Palace nhỉ, cậu Tomoko?

Cậu ta chột dạ, thoát thấy trên trán đổ vài giọt mồ hôi sau câu hỏi đè nặng áp lực ấy đến từ Amuro. Và rồi, cậu ta chỉ cúi đầu im lặng. Amuro nói tiếp:

- Vậy cậu muốn ra khỏi đây đọc báo cáo rồi quay lại hay muốn tôi trình bày cho cậu nghe báo cáo tại đây?

Giọng Amuro căng thẳng, có ý dồn ép. Nhưng việc anh hỏi những câu như thế không phải là vô nghĩa, báo cáo đều đã được gửi đến cho mỗi người đọc thật kỹ, trong đó có đề cập đến chi tiết Marsala của tổ chức áo đen không chỉ có một người, nếu cậu ta không biết điều này, có nghĩa rằng cậu ta vẫn chưa đọc báo cáo của vụ án.

- Vâng... xin lỗi sếp... tôi sẽ đọc báo cáo cẩn thận hơn..

Nói xong, cậu ta nhanh chóng đứng dậy rời khỏi ghế, sau đó thì đi về phía cửa ra, cánh cửa đóng sầm, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Chốc lát, Amuro cũng đứng dậy, dáng anh cao ráo và thẳng tấp, thanh giọng vô cùng dõng dạc.

- Liệu có còn một ai đang ngồi tại đây cũng chưa đọc báo cáo giống như cậu Tomoko không? Tôi mong rằng là không. Về trường hợp của cô Yoshida, tôi xin được nhắc lại những gì trong hồ sơ điều tra và báo cáo của vụ án để các vị có thể yên tâm mà tiếp tục cuộc họp. Cô Yoshida đây là Marsala, điều này không sai. Nhưng tổ chức áo đen vẫn còn có một Marsala khác có ngoại hình giống hệt cô ấy, và cái chết của đặc vụ FBI mà Tomoko có nhắc đến là do người đó hạ sát, không phải do cô Yoshida. Các cậu đã rõ điều này chứ?

Lúc anh nói, cả gian phòng chỉ nghe mỗi giọng anh, to rõ và quyền lực, còn lại chẳng nghe thấy thanh âm gì khác. Có lẽ, mọi người đều đang căng thẳng, ai nấy cũng đều như đang nín nhịn từng hơi thở để chờ anh nói hết ý mới có thể nhẹ nhõm đôi chút.

- Cảm ơn cậu, Furuya. Còn các cậu, nếu cảm thấy mình không muốn làm cảnh sát nữa, thì những lần họp kế tiếp cứ làm giống như Tomoko là được.

Sếp Kuroda cất giọng, ông có chức vị cao nhất tại phòng họp này, vậy nên, từng lời ông nói ra cùng với sự đe doạ đến chức danh cảnh sát khiến cho cấp dưới của ông đều rùng mình mà khép nép, dè dặt. Có lẽ, sau hôm nay họ sẽ thật sự làm việc có trách nhiệm hơn, cũng sẽ đọc hồ sơ đầy đủ hơn.

- Tiếp tục đi, Furuya.

- Vâng, thưa sếp.

Nhìn thấy anh cứng rắn như vậy, Haru có chút chạnh lòng dù bản thân đang được anh bảo vệ.

Hoá ra, đây chính là dáng vẻ của Furuya mà em chưa từng được thấy...

Trở về với vấn đề chính của hôm nay, Haru cất lời.

- Như chúng tôi đã thông báo trước, hôm nay chúng tôi đến đây để nói về Syrad và án buôn bán vũ khí của ông ấy. Ông ấy cần được đưa về Ý để thẩm tra.

- Nhật Bản vẫn có thể làm tốt việc này, cô Yoshida.

Lúc này, Kazami cất lời, dù hơi đột ngột nhưng cô không thấy khó chịu mấy.

- Ông ấy vẫn là một công dân Ý, có vấn đề gì chăng khi ông ấy trở về? Việc này hoàn toàn hợp lý và tiện cho việc điều tra.

- Không thưa cô Yoshida, mọi chuyện phức tạp hơn thế. Ông ấy có liên quan đến tổ chức áo đen, như mọi người đã biết. Và hiện nay, hoạt động của tổ chức này tại Nhật đang được đẩy mạnh, các vụ buôn bán vũ khí đều đã chuyển từ Ý về Nhật. Hơn nữa...

Kazami ngập ngừng đôi chút rồi nói tiếp với chút dè dặt.

- ... người nắm rõ vụ án này nhất có lẽ là Furuya, cậu ấy nên là người điều tra chính và theo sát vụ này từ đầu đến cuối. Nhưng hiện tại, Furuya đang bị tổ chức áo đen truy bắt, nếu đột ngột đưa Syrad đi, có lẽ sẽ đánh động đến tổ chức đó, cả Syrad và Furuya đều gặp nguy hiểm.

Điều mà Kazami vừa nói khiến mục đích hôm nay mà Haru đến đây có chút lung lay. Vốn dĩ, cô đã nghĩ khi bản thân tỉnh lại, khi đối diện với anh bằng thân phận này thì cả hai đã xem như đường ai nấy đi, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ trở lại Nhật và ở lại lâu dài. Haru muốn dành hết phần đời còn lại của mình cống hiến cho công lý tại Ý và làm việc cho OSCE một cách tự nguyện. Vốn dĩ công việc ở OSCE đầy nguy hiểm và khó nhằn nhưng cô vẫn muốn làm là vì cô muốn có bản thân có thể thanh thản đối diện với cuộc sống, muốn rằng bản thân có thể nhẹ nhõm nhìn dòng người đi lại ngoài kia khi chính ông mình (Syrad) và chị song sinh của mình đã làm quá nhiều tội ác. Một mặt, Haru cảm thấy bản thân khó đối diện với Amuro là bởi vì cô không xứng đáng, những tội lỗi gia tộc và quá khứ đã ràng buộc ý muốn của cô bước đến bên anh.

Lúc này đây, khi nghe Kazami nhắc đến việc Amuro đang gặp nguy hiểm, một ý tưởng loé ngang, cô muốn ở lại Nhật làm việc, nỗ lực nhỏ nhoi này có thể bảo vệ được anh chút ích và hơn nữa, cô muốn bản thân có thể đối diện với anh mà không mặc cảm hay dè dặt, có lẽ lí do chính đáng nhất hiện tại để cô có thể ở bên anh cũng chỉ có thể là công việc, cô muốn tận dụng tối đa điều này. Haru chỉ cần như vậy, là đủ. Cô vẫn không dám nghĩ đến chuyện xa vời bản thân có thể bên cạnh anh và yêu anh mà không chùn bước.

Những gì Kazami nói không phải không hợp lí, anh chính là người hiểu rõ vụ án này nhất, nếu OSCE đưa Syrad đi thì thật manh động, nên để Syrad lại đây để anh điều tra... và ít nhất, khi nào anh vẫn còn chưa lộ diện, tổ chức đó không thể giết được anh... Nếu mình ở lại thì sao? chuyện này có vẻ ổn. Dù sao mình cũng đã "chết" tại Nhật, nếu lần ở lại này có chết thật, thì thôi vậy, đó là số phận của mình rồi còn gì...

Furuya, từ giờ, hãy để em bảo vệ anh...

- Tôi ghi nhận ý kiến này của cậu. Có lẽ chúng tôi có chút manh động khi đề xuất điều này mà không nghĩ đến an uy cho phía cảnh sát các anh và cả tội phạm. Phía OSCE chúng tôi sẽ bàn bạc lại và đưa ra đề xuất khác.

Sau khi Haru nói xong, sếp Kuroda lặp tức đưa ra thắc mắc. Quả thật, ông là người rất kiệm lời, nhưng câu nói lúc nào cũng rơi vào trọng tâm.

- Có vẻ như... cô Yoshida cũng có nghĩ đến cách khác, cô có thể trình bày tại đây.

Haru dè dặt, một làn hơi thở căng thẳng tràn ra khỏi mũi. Ánh mắt cô hướng về Amuro một cách kín đáo, nhưng cái nhìn đó lại rất sâu sắc và nhiều ưu tư. Haru cười nhạt, chỉ nhẹ đáp.

- Đúng thật là vậy.

- Mời cô nói, cô Yoshida.

- Có vẻ như không cần phải đưa Syrad đi nữa, anh Furuya sẽ làm tốt việc điều tra nếu để Syrad ở Nhật. Còn về phía chúng tôi, tôi sẽ đề xuất với tổ chức OSCE và cả cơ quan cảnh sát quốc gia Ý nơi tôi đang công tác chính thức rằng tôi sẽ ở lại đây, Nhật Bản, quê hương và cũng là trái tim tôi.

Cả gian phòng họp đều tỏ ra ngạc nhiên trước đề xuất táo bạo này của cô nàng, mặt khác họ cũng thấy nể phục trước tình cảm to lớn của cô dành cho Nhật Bản. Nhưng chỉ có Amuro là bất ngờ với điều khác, anh vẫn chưa biết chuyện cô là cảnh sát quốc gia của Ý. Giờ thì thân phận thật của cô dần dần hiện rõ. Sau đó, anh nghĩ đến đề xuất của cô, lòng anh có chút nôn nao, anh cố nghĩ đến viễn cảnh cả hai sẽ làm việc cùng nhau như thế nào nhưng chẳng thể hình dung nỗi, có lẽ anh chưa từng nghĩ cô và anh sẽ đối diện với nhau như vậy, một sự ràng buộc bất đắc dĩ. Những gì mà anh có thể nghĩ đến chỉ là hình ảnh của một cô gái mềm mỏng thường cùng anh đến quán cà phê nhỏ ở góc phố làm việc, những bữa cơm nhà và cả... những tiếng yêu mập mờ.

- Furuya, cậu nghĩ sao với đề xuất này ? Cô ấy có thể hỗ trợ cậu cho vụ án.

Amuro có chút thẫn thờ, anh trộm nhìn về phía cô vẫn đang cặm cụi lật giở những trang giấy tờ. Có lẽ Haru linh tính được anh đang chú ý, nhưng Haru muốn né tránh ánh mắt từ anh. Chẳng rõ tại sao cô lại làm như vậy, có lẽ những gì liên quan đến anh cô đều sợ phải đối diện. Đặc biệt, cô sợ những câu trả lời mà anh sẽ nói, vì cô không rõ lòng anh, nếu câu trả lời đó chẳng như mong đợi, có lẽ cô sẽ rất hụt hẫng. Dẫu cho vẻ ngoài của Haru giờ đây trông có kiên cường thế nào đi nữa, thì chỉ cần anh có chút động thái, toà tháp kiên cố trong cô vẫn rất dễ đổ sụp.

Haru căng thẳng chờ đợi, dù tay vẫn chú tâm lật giờ giấy tờ và trông không có vẻ gì là chú ý đến anh. Chốc lát, anh đáp một cách nhẹ bẫng, tựa như điều này chẳng hề phải đắn đo nghĩ suy hay cần động lực để nói ra:

- Tôi rất vinh hạnh... cô Yoshida. Nhưng cô có thể sẽ gặp nguy hiểm một lần nữa, tôi không mong muốn rằng, một lần nữa, tôi đẩy cô vào chỗ chết...

Trong lòng Haru nhẹ đi đôi chút, ít ra câu trả lời của anh không phải là một lời cự tuyệt lạnh lẽo. Đáp lại anh, cô nở một nụ cười hiền từ, lúc này cô mới dám nhìn vào đôi mắt cương trực đó và nói ra những điều như đã cất giấu từ rất lâu.

- Tôi không sợ chết, và tôi cũng sẵn sàng cho cái chết, anh Furuya.

Câu trả lời của Haru tuy ngắn gọn, nhưng hàm ý của nó quá đỗi sâu sắc. Nó khiến cho cả gian phòng đều đã chìm sâu vào thinh lặng. Amuro cũng chẳng biết nói lời nào hơn nữa, thái độ của cô gái đó thật quả quyết, anh có muốn ngăn cản cũng chẳng thể, nhưng lòng anh phủ đầy lo lắng, anh vẫn nhớ về dáng vẻ của cô ngất lịm đi dưới đống đổ nát của Pearl Palace,  anh sợ một lần nữa, điều đó lại xảy đến. Dù rằng cô có sẵn sàng cho cái chết vì bổn phận của một viên cảnh sát đi nữa, thì với anh, anh không sẵn sàng cho điều đó, anh lo hãi cái chết xảy đến với cô một lần nữa.

- Tôi sẽ bàn bạc lại với OSCE và sẽ sớm thông báo cho mọi người về kế hoạch. Về phía anh Furuya, tôi rất mong đợi... anh và tôi có thể làm việc cùng nhau.

Là "anh và tôi", không phải là "chúng ta". Điều này khiến cho Amuro cảm giác thật xa lạ và chạnh lòng. Nhưng rồi anh cố nén điều đó đi, anh nhoẻn miệng cười một cách gượng ép. Sau đó nhìn về phía cô, ánh mắt lúc này lại trở nên ôn nhu đến lạ.

- Thật kì quặc nếu tôi nói rằng tôi không mong đợi chúng ta sẽ làm việc cùng nhau, cô Yoshida. Nhưng nếu ý cô đã muốn như vậy, khi cô đã ở lại Nhật, ít nhất, tôi mong cô bình an...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net