29 - Một nửa sự thật không phải là sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Mày cảm thấy vui chứ khi nghe những đoạn ghi âm này?

Marsala đặt máy nghe lén khắp căn hộ của Haru và chúng thu lại đầy đủ cuộc chuyện trò thường nhật giữa cô ta và Amuro. Sau cùng, cô ta sẽ mang những đoạn ghi âm này đến cho Haru nghe và để cho cô nàng nhận ra rằng, tình cảm của cô đã đặt sai người, anh chẳng hề nhận ra cô và đã có lời lẽ yêu thương lẫn tình cảm ngọt ngào như thế nào với một Haru giả mạo, sau cùng, Marsala muốn cô hoàn toàn vụn vỡ.

Từng lời ngọt ngào mà anh nói ra khiến cho từng lớp tình cảm trong cô đổ sụp, ánh mắt cô nàng long lanh như vì sao đang đổ lệ, cổ họng cô nàng nghẹn đắng chẳng thể thốt thành lời.

"Anh sẽ đón đưa em mỗi ngày, Haru"

"Ăn món này đi, sẽ tốt cho việc hồi phục sức khoẻ của em"

Trong nỗi vô vọng tột cùng, Haru cất lời:

- Tại sao anh vẫn không nhận ra em...

Marsala bật cười đầy vẻ đắc ý. Sau đó, cô ta không quên tỏ ra vỗ về an ủi đứa em gái tội nghiệp của mình:

- Đúng vậy. Anh ta không nhận ra em, Tiziana đáng thương. Chỉ có tổ chức bên cạnh em thôi, trở về thôi, ông Carasuma sẽ không giết em nếu em tận dâng sinh mạng cho tổ chức lần nữa và lấy mạng hắn.

Haru ngước nhìn Marsala với ánh mắt đầy xót xa và khẩn thiết được che chở. Cô nhẹ gật đầu, sau đó lấy tay vùi mặt mình như cố giấu đi vẻ đau đớn. Chợt, cô nàng cất giọng hỏi, giọng vẫn nhẹ tênh tựa như khúc hát của gió:

- Liệu em có thể quay lại tổ chức không? Chẳng phải ông Carasuma muốn chị giết em sao?

Marsala lắc đầu. Ánh mắt cô ta vẫn sắc lẹm, lời lẽ đanh thép đáp:

- Không. Ông ta muốn tự tay làm điều đó, ông ta có lí lẽ của riêng mình.

- Nhưng... chẳng phải nếu em quay trở lại, cả em và chị phải tiếp tục thực hiện nguyên tắc đó đúng không, cả hai chúng ta không thể hoạt động trên cùng một nơi. Đó là nguyên tắc bất di bất dịch mà ông ấy đã đưa ra.

Đây là điều mà chính Haru cũng đã thắc mắc từ rất lâu, dù cô nàng có thông minh thế nào đi nữa, cô cũng chưa thể lý giải được nguyên tắc kì lạ này. Đây là cơ hội để cô nàng moi móc thông tin và câu trả lời, có lẽ Marsala biết đáp án.

Thoáng thấy Marsala đắn đo nghĩ ngợi, chốc lát cô ta đáp:

- Vì ông Carasuma không thể phân biệt nổi đâu là chị, đâu là em. Chúng ta quá giống nhau. Đó là lí do của ông ấy.

Haru như được thông suốt mọi chuyện và trong đầu cô cũng loé lên một kế hoạch táo bạo. Nếu ông Carasuma không thể phân biệt nổi hai người, thì đây chính là cơ hội để cô thâm nhập vào tổ chức một lần nữa, một cách thuận lợi. Nhưng trước mắt, cô phải tìm cách ra khỏi đây để có thể liên lạc được với anh, nói cho anh biết kế hoạch của mình và để anh viện trợ.

Rời khỏi tầng hầm, Marsala trở lại làm một Haru giả như cô ta vẫn đang làm để moi móc cho bằng được thông tin của Syrad từ cục cảnh sát. Tại buổi tiệc Pearl Palace, vốn dĩ ông Carasuma đã muốn chôn vùi luôn cả Syrad trong đống đổ nát đó, tuy nhiên, sau khi lục soát toàn bộ dinh thự của ông ta tại Ý, bản kế hoạch và các tài liệu về buôn bán vũ khí chỉ có một nửa trong số đó là được tìm thấy, một nửa còn lại vẫn là một phần bí mật. Chính vì vậy, với riêng Syrad, ông Carasuma muốn Marsala phải tìm ra ông ấy và bắt sống trở về cho bằng được.

Cửa hầm lại đóng sầm lại không chút khe hở, nhưng sự thiện chí của Haru khiến cho an ninh ở đây bị nới lỏng. Thời gian qua đi, khi bữa cơm được mang đến cũng là lúc Haru nhận đây là thời điểm của buổi chiều tà, cơm có vẻ thịnh soạn hơn những hôm trước, có lẽ do sự thiện chí muốn quay lại của cô đã thay đổi được cách đổi xử của Marsala. Những ngày trước đó, khi cô ngồi ăn, bọn tay sai của Marsala đều ngồi quan sát từ đầu đến cuối khiến cho cô chẳng nuốt nỗi hạt cơm nào, nhưng hôm nay, dường như chúng đã để cho cô tự do hành động. Cô giấu đi chiếc nĩa sắt và sau đó với gọi:

- Các người không cho tôi nĩa thì tôi ăn miếng thịt này như thế nào? Cô ta bảo các người đối xử tệ với tôi như thế sao? Nếu tôi chết vì nhịn đói không khéo cô ta sẽ giết tất cả các người đấy!!

Giọng cô nàng đanh thép chưa từng thấy, từng lời đều đe doạ đến nỗi sợ thường trực của bọn chúng. Chúng đều lặng im và tỏ vẻ khó chịu, nhưng sau đó lại mang đến cho cô một chiếc nĩa khác. Điều đó có nghĩa, bọn chúng sợ hãi Marsala đến dường nào, đồng thời nếu cô thật sự chết ở đây, bọn chúng cũng chẳng còn đường sống sót.

Khi đã thành công giấu đi chiếc nĩa có thể giúp ích cho cô vào một lúc nào đó để trốn thoát, bản thân Haru cũng không khỏi mông lung và bất lực, cô nên làm gì với nó đây, cô cần nhiều hơn thế để trốn thoát. Chợt, cô nảy ra một ý nghĩ mạo hiểm. Chỉ có duy nhất cách này mới có thể giúp cô ra khỏi căn hầm này và tiếp xúc được thế giới ngoài kia mà thôi.

Haru hướng mắt về chiếc nĩa, tay cô nắm chặt nó có chút run rẩy, nhưng ánh mắt cô vô cùng kiên định.
Cô nàng bắt đầu đếm ngược những con số:

- 3....

- 2...

- 1...

Máu tươi từ ngực cô liên hồi nhỏ giọt, chốc lát đã động lại thành vũng máu đỏ thẫm trông vô cùng ghê gợn. Thì ra đây chính là quyết định của cô nàng, cô không làm vậy để chết mà là để chúng sợ hãi cô sẽ chết. Chiếc nĩa sắt ghim gọn trên ngực cô nàng và rồi cô ngã ngay xuống nền nhà tạo ra một âm thanh chấn động. Những tên lính lập tức chạy đến, cô cười khẩy và sau đó chìm dần vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, cô thấy mình đã ở bệnh viện, bọn chúng nguỵ trang thành những người nhà chăm bệnh và không rời khỏi cô nửa bước. Là một người chuyên dùng kiếm, Haru biết rõ, cái đâm lệch ngay ngực đó sẽ không thể lấy mạng cô, nhưng nó đã đủ để khiến lũ tay sai của Marsala khiếp sợ. Dù cô đã tỉnh lại, nhưng vẫn phải tiếp tục giả vờ hôn mê để chờ đợi, một thời cơ thích hợp cho cô hành động.

-

Mỗi ngày, Amuro luôn đều đặn đưa đón Haru giữa hai nơi là nhà và cục cảnh sát. Đây vốn dĩ là suy tính ngay từ đầu của anh khi anh nhận ra cô gái đó chẳng phải người mà anh yêu. Khi ở cục cảnh sát, anh cũng thường trực bên cạnh cô nàng, chỉ cần là ngoài giờ làm việc, anh đều tìm cách đến bên cạnh cô. Tất nhiên, giống như những gì mà Marsala đã nhận định về cảnh sát, Amuro cũng là một người rất biết diễn xuất. Amuro cố tình làm như vậy để có thể giám sát chặt chẽ Marsala và cố gắng tìm ra tung tích của Haru.

Sau buổi làm việc mệt nhọc và căng thẳng buổi sáng, anh cũng đến tìm Haru, anh vốn dĩ đã chuẩn bị mở cửa văn phòng, nhưng cuộc trò chuyện bên trong đó đã cản bước anh lại. Amuro lặng lẽ đứng bên ngoài và lắng tai nghe, điều đầu tiên lọt vào tai anh chính là thái độ tức giận của cô:

- Các người canh gác kiểu gì thế hả? Sao lại để  nó làm chuyện ra như vậy?! Các người muốn chết hết phải không?!

Amuro chợt sững sờ, anh chưa biết rõ cuộc trò chuyện đó là nhắm đến ai, nhưng trong lòng anh đã dâng lên nỗi bất an thấu tận tim gan. Linh cảm của anh mách bảo người mà họ đang nói đến chính là Haru.

- Thế giờ tình hình cô ta sao rồi?! Các người để cô ta ở đâu?!

Những gã canh gác trả lời đúng chính xác những gì mà chúng đã làm. Họ đưa Haru đến bệnh viện nhanh chóng và giờ vẫn đang canh gác. Tuy nhiên, sau lời đáp đó, Marsala ngay lập tức buông lời chửi rủa:

- Lũ ngu ngục! Sao lại đưa nó đến bệnh viện, tổ chức có bác sĩ viện trợ, chẳng phải ngày từ đầu tao đã nói như thế rồi sao?!

Bọn chúng không ngừng xin lỗi, liên tục xin cô ta tha mạng. Marsala thở dài đầy căm giận, suýt chút nữa cô ta có thể đã ném cả chiếc điện thoại vào tường.

- Được rồi! Tiếp tục theo dõi tình hình cho đến khi nó tỉnh lại phải đưa khỏi bệnh viện ngay!

Cô ta cúp máy, vội vàng vơ lấy cốc nước đầy và uống sạch. Kế hoạch của cô ta ghi điểm trước ông Carasuma đang bị lung lay và giờ lòng cô ta tràn ngập những căng thẳng. Nếu vụ này không thành, chính cô cũng khó lòng bảo toàn mạng sống.

- Con nhỏ ngu ngốc, chẳng lẽ chỉ mới cho nó nghe vài ba đoạn ghi âm nó đã thất tình muốn chết rồi sao?

Amuro chợt nhận ra vấn đề sau khi xâu chuỗi sự việc lại, người họ vừa đề cập trong cuộc hội thoại rất có thể là Haru, cô gái mà anh yêu thương và bảo vệ hết mực. Trong lòng anh giờ đây không chỉ lo lắng mà còn phủ đầy những mặc cảm tội lỗi, anh biết rõ khắp nơi trong căn hộ đó đều có máy nghe lén, nhưng anh không ngờ rằng Marsala lại có thể cho cô nàng nghe những lời yêu ngọt ngào của anh mà không phải dành cho cô. Chợt, trái tim anh thắt lại và dằn xé đau đớn. Nhưng có lẽ, vì quá yêu thương cô và nâng niu cô nàng như kho báu trong sâu thẳm lòng mình nên Amuro đã quên bén mất, dù cô nàng có đau lòng đi nữa thì cô vẫn là một nữ cảnh sát thông minh và nhanh nhạy. Haru cũng có tính toán riêng của cô ấy.

Lần theo thông tin trong cuộc trò chuyện mà anh nghe được, anh biết được cô nàng có thể đang ở trong một bệnh viện nào đó. Ngay lập tức, anh đến tìm Kazami và tổ đội của mình, mệnh lệnh nhanh chóng được đưa ra, tất cả những cấp dưới của anh đều đi rà soát tất cả các bệnh viện tại thành phố.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, tất cả đều đã rất nỗ lực nhưng vẫn chưa có bất cứ manh mối nào được tìm thấy tại các bệnh viện.
--

Chuyện Marsala bỏ chạy khỏi đất Mỹ, vượt ra khỏi vòng quây của FBI và đến Nhật đã đánh tiếng đến không ít các tổ chức an ninh khác trên thế giới. Nhưng có một sự thật đáng tiếc đó là, các tổ chức an ninh lại không hợp lực với nhau để cùng truy bắt tổ chức áo đen.

Việc cục cảnh sát an ninh Nhật Bản thành công bắt giữ được Syrad, thành viên được cho là có vị thế cao tại tổ chức áo đen đã nhận được không ít thư ngỏ hợp tác điều tra từ khắp mọi nơi trên thế giới, tuy nhiên, bộ Công An Nhật Bản cũng có những lựa chọn của riêng họ, FBI có lẽ là cái tên rất khó để cảnh sát quốc gia Nhật Bản có thể đàm phán suông sẻ, ngược lại, với cảnh sát quốc gia Ý, phía bộ Công An Nhật Bản có phần cởi mở do những vụ án liên quan đến Syrad diễn ra phần lớn trên đất Ý.

Hôm nay, dù đang giữa mùa xuân nhưng tiết trời lại đặc biệt u ám. Những cánh hoa anh đào bay phất phới trong gió và cứ thế bị cuốn phăng đi về phương xa một cách mạnh bạo. Cứ ngỡ, chỉ có trời cao là có những biến động thời tiết không ngừng thì bên dưới nền trời, những cô cậu cảnh sát cũng đang gấp rút chuẩn bị cho hội nghị đàm phán giữa các tổ chức an ninh. Chiều nay, hội nghị sẽ bắt đầu.

FBI dường như có con đường hành động trên đất Nhật khó khăn hơn bao giờ hết, họ phải thông qua sự đàm phán với bộ Ngoại Giao trước khi tiếp cận đến được với bộ Công An. Có lẽ, do uy tín của ngài James Black trên đất Mỹ cũng như là ảnh hưởng của ông nên việc đàm phán với bộ Ngoại Giao Nhật Bản diễn ra rất nhanh chóng. Từ đây, FBI càng có thêm tư cách ung dung hành động trên đất Nhật, họ đến đây với lý do là phải bắt Marsala trở lại Mỹ vì cô ta đã sát hại một đặc vụ của FBI, cô ta cần phải bị trừng trị dưới luật pháp của Mỹ. Tất nhiên, trong hành trình săn đuổi tổ chức áo đen, vô số đặc vụ đã hy sinh, không riêng gì FBI, những cái chết thương tâm nhất đến từ khắp mọi nơi, trong đó, cái tên Hiro Morofushi, đồng đội của Rei Furuya đã hy sinh không thương tiếc, anh chết dưới bí danh Scoth trên con đường thâm nhập vào tổ chức, đây mãi là một vết thương lớn đối với Furuya và đội an ninh của anh. Vậy nên, có lẽ Furuya cũng sẽ rất kiên quyết cạnh tranh với FBI để giữ Marsala tại đất Nhật, để cô ta phải nhận lấy sự trừng phạt thích đáng.

Hội nghị đàm phán giữa FBI và bộ Công An Nhật Bản sắp diễn ra, Amuro phải đại diện đội an ninh của mình để trình diện trước những người có vị trí cao nhất của bộ Ngoại Giao lẫn bộ Công An nhưng anh vẫn không hề có chút kiêng nể, từ đầu đến cuối ý niệm của anh vẫn không thay đổi, những kẻ ác đó nhất định phải trả giá trên đất Nhật. Trước đoàn thể người đều bày ra nét mặt nghiêm nghị trong hội trường lớn, Amuro không ngại ngần trình bày rõ ràng quan điểm của mình.

- Những chuyện xảy ra trên đất Nhật, công an chúng tôi sẽ là người chịu trách nhiệm giải quyết.

Một chàng trai có ánh mắt sắc xảo, hoang dã tựa lũ sói liếc sang anh rồi khẽ cười. Từ dáng vẻ, anh ta vốn đã cho thấy bộ dạng ngông cuồng của mình, bất kì ai cũng mặc vest nghiêm chỉnh tại hội nghị, chỉ có anh ta là độc một màu đen từ đầu đến chân, trên đầu luôn có chiếc mũ len đen che kín hầu hết phần tóc.

- Vậy cậu cảnh sát, cậu nói thử xem, các cậu đã làm được gì trong nhiều năm qua trong vụ án này? Chẳng phải phía các cậu càng lúc càng hy sinh nhiều đồng đội nhưng chẳng giải quyết được gì sao?

Amuro có chút căm phẫn, dù anh đã cố gắng dồn nén nó vào bên trong nhưng ánh mắt anh dành cho anh chàng FBI vẫn hừng hực ánh lửa. Chốc lát, anh cố hít thở và điều hoà lại trạng thái của mình và nói:

- Cậu Akai Shuichi đây vẫn luôn có phong cách làm việc độc lập, bất cần thì làm sao hiểu được hoạt động đồng đội và lâu dài của chúng tôi? Các người cũng nên ghi nhận rằng nỗ lực của cảnh sát quốc gia Nhật Bản đã bắt giữ được Marsala , Syrad và điều tra được kha khá thông tin từ tổ chức áo đen, đó là điều mà FBI các người vẫn chưa làm được.

Akai tặc lưỡi.

- Tôi không phản đối điều đó, nhưng đừng vì một chút thành tựu như vậy mà đắc ý. So với hai người mà các cậu bắt giữ được thì tổ chức áo đen vẫn còn tồn tại cả trăm thành viên trên khắp thế giới. Và cũng đừng quên rằng, chính FBI đã bắt giữ Marsala, không phải cảnh sát Nhật Bản.

Amuro chỉ cười, nhưng nét cười của anh đầy vẻ châm biếm.

- Tôi không nghĩ là các người vẫn còn tự hào về điều đó. Chẳng phải do sự yếu kém của FBI các người nên Marsala đã trốn thoát và quay lại Nhật sao?

Phía thành viên của FBI có người cúi đầu sau câu nói đó, có người thì dè dặt nhìn sang Akai muốn kéo anh ấy ngồi lại ghế. Amuro nói không sai, FBI đã để Marsala trốn thoát, nhưng Akai ngông cuồng như vậy cũng có lí lẽ của anh ta, chẳng ai có thể ngăn cản được và cũng chẳng ai có thể hiểu được.

Bên cạnh Amuro là Kazami, anh ta khẽ kéo vạt áo Amuro và thì thầm:

- Furuya... được rồi, bình tĩnh lại nào!

Nhờ Kazami, Amuro trấn tĩnh bản thân lại, thoáng thấy anh nuốt đi cơn nghẹn ở cổ họng và rồi nói tiếp:

- Vì không thể chấp nhận được sự yếu kém của các người, nên tôi mong các người có thể hợp tác thiện chí, đây là Nhật Bản, không phải Mỹ. Để thuận lợi cho kế hoạch bắt giữ tổ chức áo đen và quá trình điều tra, tôi muốn thông tin đến các vị rằng cô Haru Yoshida vẫn còn sống, cô ấy thuộc NOC list của tổ chức áo đen, hiện tại cô ấy vẫn đang là thành viên của cảnh sát quốc gia Ý và tổ chức OCSE, và cô ấy đang công tác tại Nhật để phục vụ cho quá trình điều tra về án buôn bán vũ khí của ông Syrad theo chỉ thị của bộ Công An Ý. Tuy nhiên, một tuần trước đó, cô Haru Yoshida đã đột ngột nghỉ phép và trở lại Ý, chúng tôi đã điều tra và kiểm chứng thì hoàn toàn không có chuyện này, nhưng sau ba ngày cô ấy đến Ý và trở về Nhật, chúng tôi chắc chắn rằng người hiện tại đang làm việc tại Nhật và thường đến cơ quan của chúng tôi không phải là cô Haru Yoshida, mà chính là Marsala đã bỏ trốn. Điều này, đồng nghĩa, cô Haru Yoshida đã mất tích. Hiện tại, chúng tôi vẫn đang hợp lực "diễn xuất" để Marsala tin rằng cô ta đã trà trộn thành công. Nhưng với mong muốn từ cả cảnh sát quốc gia Nhật Bản và Ý, chúng tôi mong rằng, trước mắt, có thể tìm thấy cô Haru Yoshida.

Trong quá trình phát ngôn của anh, tất cả thành viên trong hội nghị đều kiên nhẫn và lặng yên lắng nghe, sau khi tiếng nói của anh dừng lại, cả hội nghị đều trở nên ồn ào và bất ngờ. Chỉ duy có Akai là vẫn giữ nguyên một nét mặt chẳng hề thay đổi, nhưng trong lòng anh ta như đang thầm hiện hữu một niềm kiêu hãnh chớp nhoáng.

Quả thật, cô gái đó còn sống và có thân phận phi thường. Xem ra việc "thả" Marsala đó đi không phải vô ích (Akai).

Không ngờ rằng, đây lại là tính toán của riêng Akai. Đó là một kế sách đầy mạo hiểm của anh để kiểm chứng một số thông tin mà FBI đã nghi ngờ. Có lẽ việc Akai đẩy một cô gái vào hiểm nguy như vậy trông chẳng hề "quân tử", nhưng điều này lại hoàn toàn có thể thấu hiểu được. Vốn dĩ, giữa FBI và cảnh sát quốc gia Nhật luôn có những giằn co và hiềm khích, cụ thể hơn là những thù hằn và ác cảm dai dẳng mà Amuro dành cho Akai đến hiện tại vẫn chưa hề giảm bớt, điều này vô tình gây khó dễ cho quá trình điều tra của FBI, họ sẽ chẳng thể biết được bất kì thông tin gì cả vì Amuro và cả cục cảnh sát quốc gia Nhật Bản đều không có thiện ý cung cấp. Cuối cùng, buộc Akai phải tính toán đến một kế sách dài và nguy hiểm như vậy.

Không ngờ khi đụng đến người phụ nữ của cậu thì cậu lại nôn nóng như vậy, Furuya (Akai).

Akai thầm cười và đắc ý, nhưng nét mặt anh vẫn như một kẻ vô cảm, không hề đổi thay sắc thái.

- Nếu cậu cho biết điều này sớm hơn, có khi cô gái đó đã không mất tích.

Trán Amuro nhăn lại, anh khó chịu, nhưng cố nén điều ấy vào trong. Điều quan trọng nhất hiện tại đối với anh là tìm thấy Haru, chứ không phải giằn co tranh chấp với Akai.

- Được thôi, mong chúng ta có thể hợp tác thuận lợi.

Ngài James Black điềm đạm tiếp lời. Lời nói của ông chính là đại diện cho toàn thể FBI. Amuro cũng thiện chí bắt tay ông, sau đó nhẹ gật đầu.

Còn về cách thức để tìm kiếm Haru, Akai vốn là người đã lên kế hoạch mạo hiểm này nên anh cũng biết bản thân mình nên có trách nhiệm phải làm việc đó. Tất nhiên, anh biết, Marsala sẽ chưa vội kết liễu em gái song sinh của mình, vậy nên vẫn còn thời gian và cơ hội để tất cả cùng tìm kiếm.

Lặng im được một lúc, chợt, Akai tiếp lời:

- Tôi có biết một người... à không, phải gọi là một tổ đội hoàn hảo có thể giúp chúng ta tìm ra tung tích của cô Yoshida. Tôi nghĩ cậu cũng biết, Furuya.

Amuro như được thắp sáng nguồn hy vọng sau lời gợi ý đó. Anh bừng tỉnh sau bao lo toan và kỳ vọng, anh nhớ ra rồi, người có thể giúp được anh chỉ có thể là người đó.

- Conan - kun...!

---
P/s: truyện gắn hastag romantic nhưng nd lạ lắm :>
Những bước đệm cho trận chiến cuối. Hy vọng là mng vẫn còn đủ kiên nhẫn để theo dõi truyện và thấy được couple này ngọt ngào sau giông bão🥲❤️

Note: lý giải tên chap "Một nửa sự thật không phải là sự thật" ý mình muốn nói đến là hầu như những con người thông minh trong chap này đều hành xử như thể họ bị lừa, nhưng thật ra ai cũng đều đang có những tính toán riêng. Sự thật mà họ phơi bày ra không phải hoàn toàn là sự thật. Như việc Amuro biết rõ cô gái đó không phải Haru nhưng anh vẫn "diễn".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net