32 - Chúng ta là thiêu thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thói quen dậy sớm khiến cho Haru tờ mờ sáng đã thức dậy, nhưng cô nàng không rời khỏi giường, cũng không chút cựa quậy. Chàng trai nằm kế bên vẫn đang nhắm nghiền mắt, anh vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ, có lẽ đã lâu lắm rồi anh mới có một giấc ngủ ngon như thế nên cô nàng cũng  không đánh thức anh dậy. Cô cứ thế, lặng lẽ nằm đó, cạnh bên anh, và ngắm nhìn anh, trong lòng khoả lấp khí khái an yên đến lạ.

Nhưng gương mặt đó của anh thật sự rất thu hút, như có thứa bùa mê thu hút trọn vẹn ánh mắt cô. Bất giác, Haru cử động ngón tay mình, cô đưa ngón tay trỏ thon dài của mình sờ dọc sóng mũi cao ráo trên gương mặt điển trai đó. Lúc này, trong lòng cô nàng lại dâng lên một cảm xúc khác, niềm hạnh phúc, cùng với sự thắc mắc "Làm sao mà giờ đây, một chàng trai tuyệt vời như vậy lại đang nằm cạnh em cơ chứ?". Chính bởi vì quá hạnh phúc mà Haru cảm giác khoảnh khắc này dường như không thực. Xen lẫn cũng là nỗi sợ, sợ đây chỉ là một giấc mơ do cô huyễn hoặc tạo ra.

Amuro cựa quậy thân thể to lớn của mình, mắt anh chầm chậm mở, anh dụi mắt, khi mắt sáng rõ thì thấy cô nhìn mình, anh chỉ mỉm cười lại, hiền từ và sau đó đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán.

- Đừng thức quá sớm, em có thể ngủ thêm chút nữa.

Anh ngồi dậy, kéo tấm chăn lớn sang hết qua cho cô nàng, sau đó thì rời khỏi phòng. Hành động của anh diễn ra nhanh lẹ, cũng chẳng nói thật nhiều như đêm hôm qua. Dáng vẻ đứng đắn, nghiêm chỉnh mấy chốc đã trở về, duy chỉ có sự ấm áp và tình yêu của anh là vẫn vậy, không thay đổi.

Haru vẫn nằm trên giường hồi tưởng lại cuộc trò chuyện tối hôm qua, chợt lòng cô hiện lên thắc mắc. Từ bao giờ mà anh đã không còn ngại ngần thể hiện tình cảm với cô như vậy? Từ khi nào mà khoảng cách của cả hai đã lần lượt được dở bỏ? Và cũng từ khi nào... mà cả hai nhận ra bản thân đã yêu người kia hơn cả chính mình.

Nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chỉ có ngõ cụt, Haru không đoán ra được. Cô lật dở tấm chăn sang một bên rồi xếp gọn đặt ở đầu giường, sau đó cũng đến nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ. Thật may mắn cho cô nàng, ở nhà anh có sẵn quần áo dành cho nữ, thật ra tất cả đều là quần áo của cô khi sống cùng anh ở căn nhà cũ, đến khi chuyển qua nơi này sinh sống, anh vẫn giữ chúng ngăn nắp trong một ngăn tủ nhỏ.
Đến khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh đã ngồi ở sofa đợi sẵn, cùng với các món vật dụng y tế đã được bày biện không thiếu thứ gì.

- Lại đây, anh thay băng gạc cho em.

Giọng anh nhẹ nhàng cất lên.

Haru đang mặc một chiếc sơ mi mỏng, nên cô chỉ cần cởi cúc áo là sẽ thấy được vết thương, không cần phải để lộ ra toàn bộ da thịt như hôm trước, nhưng dẫu sao đi nữa, đâu đó trên gương mặt cô vẫn thoáng qua nét ngại ngùng dù cô là một người cũng rất bạo dạn, điềm tĩnh.

Amuro chầm chậm chấm thuốc đỏ lên vết thương của cô, thao tác vẫn rất thuần thục và chuyên nghiệp. Nét mặt anh giờ đây cũng thật bình thản, chỉ mới qua một đêm thôi, sự ngại ngùng ngày hôm qua của anh đã biến mất dạng.

- Còn chuyện gì mà anh không biết làm không, Furuya? Ngay cả việc chăm sóc và băng bó vết thương thế này anh cũng làm tốt quá rồi.

Nghe cô nói vậy, anh chỉ khẽ cười một tiếng, rồi sau đó từ tốn nói với cô:

- Như thế này mà tốt gì chứ, anh chỉ làm theo bản năng những gì mà anh đã được học và trải qua thôi. Anh vẫn đang tự hỏi tại sao vết thương của em vẫn chưa có dấu hiệu tốt hơn chút nào,... thú thật thì, anh có hơi lo không biết anh có làm sai bước nào không, anh có nên đưa em trở lại bệnh viện không?

Rõ ràng, vết thương của cô dù nói là không nặng nhưng cũng chẳng phải nhẹ. Vết thương đó vẫn đang hồi phục rất tốt nhờ có sự chăm sóc tốt của anh, vậy mà anh cứ lo lắng đủ thứ. Chẳng biết từ khi nào, anh lại quan trọng hoá mọi thứ như vậy.
Dẫu biết rằng Amuro quan tâm cô nên mới đưa ra đề nghị như vậy, nhưng nghe đến hai từ "bệnh viện" cô lại cảm thấy có một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng. Cô đã vào bệnh viện nhiều đến nỗi nghĩ đến thôi đã thấy ám ảnh và ngột ngạt.

- Furuya, vết thương chỉ mới đây thôi, sẽ từ từ hồi phục, em cũng không muốn phải quay lại bệnh viện.

Suốt hơn một năm biết đến cô và ở bên cô, có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghe được điều mà cô không muốn. Nghĩ cũng phải, mỗi lần cô nàng đến bệnh viện, nếu tình trạng không phải nặng thì cũng là rất nặng. Chả trách vì sao cô lại không muốn đến đó.

- Được. Vậy em cứ ở đây, với anh.

Haru lườm anh:

- Em không ở đây thì anh định để em ở đâu, em còn nơi nào để đi sao?

Anh khẽ cười một tiếng, ngẫm lại, câu nói của anh đúng thật là dư thừa.

Chợt, Haru trở về với nét mặt nghiêm túc, cô hỏi:

- Trong khoảng thời gian em tạm thời ở đây để chờ kế hoạch được thông qua, anh định sẽ giữ chân chị Selma như thế nào?

Tay anh đang cầm băng gạc, vẫn tập trung vào chăm sóc vết thương cho cô nàng, nhưng cũng không quên đáp lại câu hỏi. Anh đáp lại một cách trôi chảy như đã có dự tính trước mọi thứ.

- Chuyện đó, anh đã có tính toán. Trước mắt, anh đã dùng di động của bọn tay sai của Marsala gửi tin nhắn lại cho cô ta là em đã được ông trùm triệu hồi trở về tổ chức để xử lý, như vậy sẽ khiến cô ta tạm thời không nghi ngờ về việc em đang ở đâu sau khi ra khỏi bệnh viện. Còn phía cô ta, anh vẫn sẽ phối hợp diễn xuất cho đến thời điểm phù hợp sẽ dừng lại. Tóm lại, ngày nào cô ta còn giả dạng em ở lại cục cảnh sát làm việc thì ngày đó cô ta vẫn còn đang bị giám sát chặt chẽ bởi cảnh sát Nhật Bản, sẽ ổn thôi Haru. Những bước tính toán này... sẽ tiếp tục tiến hành nếu như kế hoạch quay lại tổ chức của em được thông qua.

Nói đến đây, mặt Amuro thoáng buồn, cứ nghĩ đến việc để cô trở lại tổ chức đó điều tra thì lòng anh như có lửa đốt. Dù lòng anh muốn ngăn cản, dù trái tim anh một mực không cho phép điều này xảy ra đi nữa, anh vẫn biết rõ, đây là một kế hoạch phù hợp, đúng thời điểm và có giá trị cho việc điều tra thân thế cũng như là xào huyệt của tổ chức áo đen đó, anh biết rõ, khả năng cao 80% kế hoạch này sẽ được thông qua.

Một khoảng lặng kéo dài tưởng chừng như vô tận, anh cứ mãi bị xoáy sâu vào những dòng suy nghĩ. Haru lặng lẽ ngắm nhìn anh, tất nhiên là không bỏ qua được ánh mắt đang ẩn dật những nỗi buồn khó thấu.

- Furuya, hãy tin em.

Anh im lặng không đáp, vẻ bên ngoài trông vẫn bình thản, từng thao tác thay băng gạc đều tỉ mỉ và chăm chút, chốc lát đã xong. Từng ngón tay của anh khéo léo cài lại những chiếc cúc sơ mi, chốc lát anh mới nói đôi lời.

- Nếu anh không tin em, anh sẽ không trình kế hoạch lên cấp trên đâu, Haru. Anh tin em, nhưng anh lo cho sự an nguy của em, em hiểu điều này không?

Haru nhoẻn miệng cười nhìn anh như một lời cảm ơn cho lòng tin của anh dành cho cô, nhưng nụ cười trông có vẻ gắng gượng và não nề. Trước đây, cô luôn một mực muốn biết liệu trong lòng anh có cô hay không, cô luôn trăn trở vì điều này. Vậy mà giờ đây, khi đã nhìn thấu tấm chân tình của anh, nhìn rõ ràng tình yêu của anh dành cho mình thì Haru lại có chút chùn bước. Cô yêu anh đến như vậy, làm sao cô có thể nỡ quay gót đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại. Nhưng dù thế nào đi nữa, giữa cả hai người vẫn có điểm chung rất lớn, sẵn sàng gạt bỏ nỗi lòng của bản thân để hướng về trách nhiệm của một người cảnh sát. Vậy nên, trong hai người, ai cũng đã lường trước khổ đau, nhưng tận sâu đều không cam tâm chịu thiệt thòi trước số phận.

Chợt, anh cất tiếng, có chút ngập ngừng trộn lẫn vào dòng cảm xúc khó tả:

- Anh... anh có thể đề nghị thế này không?

Dù chưa tỏ đều anh muốn nói là gì, nhưng khi nhìn sâu vào ánh mắt da diết đó đang đối diện với mình, Haru cũng đã đáp lời một cách bình thản, không dè dặt.

- Em nghe, Furuya.

- Trước đây... em là ai, em liều mạng, em cố chấp thế nào cũng được, anh đều hiểu. Nhưng giờ em là Haru Yoshida, ít ra em đã biết em có gia đình, là bác Date, là Enrico, họ cũng rất yêu thương em. Hãy nghĩ đến ngày sẽ trở về với họ mà giữ an toàn cho chính mình, được không?

Haru gật đầu, trong mắt long lanh như đang có nước mắt trực trào. Chợt, cô nhào đến ôm lấy anh, dòng cảm xúc như vỡ oà. Thanh giọng cô cất lên, có chút run rẩy.

- Anh cũng là gia đình của em, Rei Furuya.

Amuro như bị một tia chớp đánh vào người, trong lòng anh như có một dòng điện đang chạy dọc khắp thân thể, nhất thời không thể phản ứng gì được. Nhưng sau đó, anh lại cảm thấy bản thân mình như được sửoi ấm lên từng chút một, ôm lấy cô gái trước mắt, anh thật sự chỉ muốn thời gian trôi chậm lại một chút để anh có thể ôm lấy cô lâu hơn, cảm nhận rõ hơn hương thơm từ làn tóc đang rối hay là dòng nước mắt nhạt nhoà đang thấm qua lớp áo. Với Amuro, hai từ "gia đình" đó rất lớn lao, rất giá trị, không ngờ rằng một ngày nào đó trong cuộc đời này, anh được xem là gia đình của một ai đó, anh thật sự hạnh phúc vô cùng. Một kẻ lông bông, cố chấp như anh, trước giờ cứ ngông cuồng làm việc, ngông cuồng mà sống chẳng muốn phụ thuộc vào ai, giờ đây lại cảm thấy muốn dừng chân lại, ở yên tại nơi được gọi là "gia đình". Anh hạnh phúc, nhưng tâm cam cũng dằn dặt đau đớn vì bất lực, giờ đây anh nhận ra hoá ra cái cảm giác "hơn cả yêu" mà anh từng mơ hồ nói đến chính là thế này, chính là "gia đình", Haru chính là cả cuộc đời còn lại của anh.

Anh vùi đầu Haru lên bả vai săn chắc của mình, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc, và nhẹ nhàng đáp lời dù dòng cảm xúc của anh cũng đang rất khó tả:

- Nếu xem anh là gia đình của em, vậy thì cũng phải thương anh một chút đúng không, Haru?

Cô im lặng, không nói, để anh nói tiếp lời mình:

- Vì em, đối với anh, cũng là tất cả những gì quý giá nhất mà anh có trong cuộc đời này, vậy nên lần này nếu chuyện gì xảy ra với em, anh thật sự không chịu đựng nổi. Anh không kiên cường nỗi nữa đâu, anh chỉ còn lại em, Haru.

Nghe anh nói đến đây, Haru tách mình khỏi bờ vai anh, cô vội vàng dùng tay quẹt đi những dòng nước mắt đang lăn dài trên phiến má đỏ. Cô nhìn vào đôi mắt đang lung lay của anh, hiếm hoi cô thấy một Amuro yếu đuối đang hiện hữu. Nỗi đau dài đằng đẳng từ việc mất gia đình, mất bạn bè khiến anh sợ hãi, một lần nữa, anh sợ mất đi người quan trọng còn lại trong cuộc đời mình, đó chính là cô. Càng nhìn anh, Haru càng vô thức nghiến chặt răng đầy căng thẳng, những dòng suy tư mặc cảm tội lỗi hiện lên trong cô. Đáng lí ra, mối lương duyên này không nên xuất hiện.

Đã không còn kịp nữa, để anh ngừng yêu cô.




Như hứa hẹn trước đó giữa Amuro và Haru giả, anh sẽ đón đưa cô ta mỗi ngày. Sau khi rời khỏi nhà, anh lập tức di chuyển đến chỗ Marsala và đưa cô ta đến cục cảnh sát. Như ý nguyện của Marsala, Amuro để Kazami dắt cô ta đến phòng giam của Syrad, còn anh thì mở ra cuộc họp khẩn cấp đề trình bày về kế hoạch đưa Haru trở lại tổ chức để điều tra. Vẫn như buổi họp mặt hôm trước, phía FBI cũng có mặt, đây đã là một vụ án mang tầm cỡ quốc tế, dù phía cảnh sát Nhật Bản không muốn cũng chẳng thể cản bước họ can dự vào.

- Báo cáo về vụ việc ngày hôm qua, tôi xin được thông tin với các vị rằng cô Haru Yoshida đã được tìm thấy tại bệnh viện trung ương Beika, hiện tại cô ấy đang được ở nơi an toàn để tiếp tục điều trị vết thương, còn việc để cô ấy lui tới cục cảnh sát để tiếp tục làm việc thì đây là vấn đề khá nan giải, người đóng giả cô ấy vẫn đang ở đây. Đồng thời thì, chúng tôi cũng bắt được ba tên hạ cấp của Marsala, thu giữ mọi tư trang cá nhân của chúng để tiến hành điều tra. Đó là toàn bộ sự việc, cụ thể hơn như thế nào đều đã được trình bày rõ trong hồ sơ báo cáo, các vị có thể đọc thêm. Nếu ai có thắc mắc, có thể lập tức đặt câu hỏi.

Phía cảnh sát nước Ý ngay lập tức tiếp lời, có vẻ như họ có vô số thắc mắc ngay từ khi bắt đầu buổi họp.

- Chúng tôi rất cảm kích vì cảnh sát Nhật Bản đã tìm thấy cô Yoshida, đội trưởng của chúng tôi. Nhưng thú thật thì lòng tin của chúng tôi có chút lung lay, Nhật Bản quá nguy hiểm, cô Yoshida mỗi lần công tác tại Nhật đều gặp phải những chuyện không đáng xảy ra!

Amuro thoáng cau mày, nhưng thái độ đó không phải là do anh khó chịu, thật ra bản thân anh cũng vô cùng bất lực trước việc đó. Nghĩ ngợi một lát, anh đáp, một cách bình thản:

- Không bảo vệ được các vị trên đất nước của mình, chúng tôi rất tiếc, thay mặt tất cả, đến khi cô ấy khoẻ lại, tôi sẽ gửi lời xin lỗi chân thành. Còn về mặt an ninh, chúng tôi vẫn đang rất cố gắng khắc phục, mong các vị có thể thông cảm.

Mọi người đồng loạt gật đầu tỏ ý đồng thuần với ý kiến của anh, đột nhiên từ cuối dãy có một giọng nói quen thuộc cất lên, anh biết đó là ai, cái tên vẫn khiến anh nhiều phần khó chịu. Anh ta hỏi:

- Vậy các anh định giữ chân cô nàng Marsala đó ở đây đến khi nào, kế hoạch của các người là gì? Các người đã làm tốn của chúng tôi không ít thời gian rồi đấy.

Dù trong lòng Amuro có chút bực dọc và khó chịu, nhưng ngoài mặt, anh vẫn điềm tĩnh, anh chỉ khẽ cười đáp lại:

- Đã để anh phải lo lắng và đợi lâu rồi. Bây giờ tôi cũng sẽ trình bày kế hoạch như mong đợi của các vị.

Cả khán phòng im lặng lắng nghe, anh gằn giọng ho khan một tiếng, bắt đầu đi vào nội dung của kế hoạch.

- Trước đây, cảnh sát Nhật Bản chúng tôi đã tuần thảo luận về kế hoạch điều tra tổ chức nhiều lần, nhưng vì quá thiếu thốn thông tin nên kế hoạch vẫn dang dở. Về sau, chúng tôi có được những thông tin quan trọng từ cô Haru Yoshida, cô ấy cho biết ông trùm của tổ chức là người của tập đoàn Carasuma. Đây là thông tin quan trọng nhất đến thời điểm hiện tại.

Anh nói đến đây, mọi người đều xôn xao bàn tán, tập đoàn Carasuma, không phải là một cái tên xa lạ.

- Ý cậu... là tập đoàn tài phiệt đứng đầu nước Nhật sao? Nếu sự thật là vậy, thì nếu tổ chức áo đen sụp đổ cũng sẽ làm lay chuyển nền kinh tế Nhật Bản. Đây không phải là một câu chuyện đơn giản.

Amuro gật đầu.

- Đúng vậy, đó là điều khó tránh khỏi. Nhưng các vị cũng đừng quá lo lắng, nền kinh tế Nhật Bản vẫn còn rất nhiều tập đoàn tư nhân khác nắm giữ. Còn tập đoàn Carasuma, bản chất của họ là dùng những thủ đoạn tàn nhẫn và gian trá nhất để thao túng kinh tế, chính trị lẫn thế giới tội phạm ngầm. Việc chúng ta cần làm là loại bỏ tập đoàn Carasuma để rửa sạch nước Nhật.

Một cảnh sát Ý cất lời, anh ta đưa ra vài thắc mắc.

- Vậy chẳng phải chỉ cần biết được người đứng đầu tập đoàn đó thì chúng ta đã biết danh tính ông trùm là ai rồi sao?

Amuro vịn tay lên bàn, sau đó lại khoanh tay trước ngực, anh nói:

- Đúng vậy, nếu mọi chuyện rõ ràng như thế thì thật sự quá tốt. Nhưng người đứng đầu tập đoàn Carasuma hiện tại đều không có họ Carasuma, về quan hệ thân tộc cũng không có. Theo điều tra của cảnh sát chúng tôi, họ chỉ là những người được tuyển dụng để làm việc thông thường, còn người thuộc tộc Carasuma thì đang ở rải rác khắp nơi trên thế giới, không rõ tung tích. Còn về người đứng sau, hay còn gọi là ông trùm, ông ta cũng không ở cố định một nơi, lúc ở Ý, lúc ở Nhật, những người từng tháp tùng ông ấy là những thành viên thân cận trong tổ chức, còn những thành viên khác thật sự đều chưa thấy qua hay biết về danh tính của ông ấy. Cô Yoshida khi còn là thành viên của tổ chức đã được tiếp xúc mới ông ta, nhưng những lần đó điều chỉ nghe thấy giọng nói ẩn sau lớp mặt nạ mà thôi.

Ở một phía khác của khán phòng, một giọng nói ồm ồm khàn khàn cất lên, ông là thành viên của FBI, ngài James Black.

- Vậy... kế hoạch tiếp theo của các người là gì? Có bất kỳ ý tưởng nào để chúng ta có thể tìm ra danh tính và xào huyệt của ông ta không?

Ông James ít khi lên tiếng, nhưng câu hỏi của ông đều đi vào đúng trọng tâm cần phải nói đến. Akai Shuichi có vẻ kiệm lời hơn mọi khi, có lẽ, anh ta cũng đang đợi chờ một kế hoạch khả thi từ phía cảnh sát Nhật Bản. Nghe đến câu hỏi này, Amuro chợt lặng yên đôi chút, nét mặt anh có chút nao núng và khó nói, thoáng thấy ở cổ họng anh lên xuống nhiều vòng. Đó không phải là do anh lo lắng, mà là anh có chút chần chừ. Cố nén lại những mong muốn cá nhân, những hơi thở não nùng cũng được nuốt lại, anh từ tốn giải bày kế hoạch:

- Đó là lí do của buổi họp khẩn cấp hôm nay, chúng tôi sẽ trình với các vị về kế hoạch. Một điều thuận lợi và cũng là cơ hội cho chúng ta hiện nay chính là Marsala đang ở trong tầm kiểm soát của chúng ta, và cô ta có vẻ ngoài trông giống hệt với cô Haru Yoshida. Vậy nên, cô Yoshida đã đề ra một ý tưởng, cô ấy sẽ quay lại tổ chức, dưới tư cách là Marsala để tìm ra danh tính và xào huyệt của ông trùm.

Nói đến đây, mọi người lại ồn ào bàn tán, đây quả là một kế hoạch mạo hiểm đối với một nữ cảnh sát có tuổi đời và tuổi nghề vẫn còn rất trẻ.

- Tôi không đồng ý, như vậy quá mạo hiểm cho đội trưởng Yoshida!

Một vị cảnh sát Ý đứng bật dậy ngay lập tức và ngắt lời anh, vẻ mặt anh ta cáu giận không đồng tình. Đây là điều Amuro mong đợi, nhưng trong sâu thẳm, anh biết rõ đây là một kế hoạch mang lại nhiều giá trị. Thời điểm này, ta chỉ có thể soi xét anh sẽ đặt điều gì cao hơn, tình yêu của anh hay là trách nhiệm truy bắt tội phạm của một người cảnh sát?

Trái ngược với vị cảnh sát Ý đó, Akai Shuichi chầm chậm đứng lên và cất giọng, phong thái vẫn cao lãnh và có chút khác biệt:

- Tại sao lại không chứ, đây rõ ràng là một kế hoạch hay. Tôi nghĩ, nhiệm vụ này sẽ không làm khó được cô Yoshida, chẳng phải cô ấy rất quen thuộc với tổ chức sao? Còn các cậu, nếu là cảnh sát thì đừng lo nghĩ đến chuyện hy sinh, chuyện hiển nhiên của cảnh sát là vậy mà, nếu kế hoạch phù hợp thì ta cứ thực thi.

Lời lẽ cao lãnh và vô cảm đó không chỉ khiến phía cảnh sát Ý khó chịu đến cau mày mà còn khiến Amuro bất giác nắm chặt bàn tay tạo thành nắm đấm. Nhưng tất nhiên, Amuro vẫn hiểu rõ, những lời Akai nói không có lời nào là không hợp lí.

- Cảnh sát nước Nhật chúng tôi sẽ luôn viện trợ cho cô Yoshida bất kì lúc nào trong quá trình cô ấy thăm dò tổ chức áo đen. Tất nhiên, những nguy hiểm là khó lường trước được, nhưng chúng tôi sẽ làm hết khả năng và phận sự để bảo vệ cô ấy. Sau khi cô ấy thành công trở lại tổ chức với việc giả thành Marsala, cô ấy sẽ cung cấp thông tin của lần lượt từng thành viên của tổ chức mà cô ấy thăm dò được cho chúng ta, việc chúng ta làm sẽ là phân bổ lực lượng đến bắt giữ. Sau khi đã giảm thiểu được bớt thành viên, ông trùm sẽ thiếu đi các thuộc hạ thân tín, lúc này sẽ là lúc chúng ta dễ ra tay hơn. Nhưng để kế hoạch diễn ra trơn tru, tất nhiên đòi hỏi cô Yoshida và cả chúng ta đều phải mạo hiểm và nỗ lực trong thời gian sắp tới.

Buổi họp cứ thế diễn ra trong hơn 3 tiếng đồng hồ đầy căng thẳng, có người cau mày, có người bình thản. Nhưng tất nhiên, chỉ có duy nhất Amuro là luôn cảm thấy giằn xé trong nội tâm của chính mình. Kế hoạch được thông qua bởi hầu hết những người có mặt tại hội nghị, anh chưa bao giờ cảm thấy sâu trong thâm tâm mình lại tuyệt vọng và bất lực tột cùng dù mọi chuyện đang diễn ra suông sẻ.

Sau buổi họp, Amuro đi thẳng đến nhà vệ sinh, anh nhìn thấy chính mình trong gương mà không khỏi chán ghét, nét mặt nơi anh vẫn bình thản và an yên, nhưng lòng anh như vừa có trận bão tố lướt qua cuốn hết mọi tâm tư tươi đẹp, chỉ còn lại vẻ hoang sơ và hiu quạnh. Vòi nước vẫn chảy rí rách trong bồn, anh liên tục rửa mặt, ướt hết cả tóc và áo sơ mi lịch lãm, chẳng rõ anh muốn rửa trôi đi điều gì trên gương mặt tươi sáng của mình, chỉ thoáng nghe thấy hơi thở gấp gáp đầy bất lực nơi anh.

Dù tình yêu anh dành cho Haru là chẳng thể đong đếm bằng bất cứ đại lượng nào đi nữa, sau cùng anh cũng đã chọn công lý. Chính vì đã chọn như vậy, chính vì kế hoạch đã thuận lợi được thông qua mà anh giờ đây, hoàn toàn gục ngã và tội lỗi.

Về phía Haru, lòng cô cũng không phải là sóng yên biển lặng. Cô cũng như anh, là cảnh sát. Dù có yêu anh thế nào đi nữa, cô cũng đã chọn công lý.

Trái tim của cả hai đều hướng chung về một điểm, nhưng vẫn gây ra ách tắt và khổ đau. Thật kỳ lạ.

Có thể nói, cả Haru và Amuro đều như những con thiêu thân lao đầu vào biển lửa. Thật ra, thứ mà thiêu thân hướng đến là ánh sáng, nhưng ánh sáng mà chúng đang lao đến lại là thiêu đốt chính bản thân chúng. Vậy nên, gọi là "thiêu thân".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net