33 - Hoan hỉ ái ân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 15 ngày trôi qua, vết thương của Haru đã lành lặn, sức khoẻ cô nàng cũng đã ổn định. Điều đó đồng nghĩa, cô sẽ phải rời khỏi mái ấm bình yên của hiện tại và lao mình vào biển lửa, trở về với nơi đã nuôi dưỡng cô, cũng là nơi mang đến cho cô thật nhiều đớn đau và thương tổn.

Đêm tối trước ngày mà cô sẽ đi, Amuro đã chuẩn bị rượu, chẳng có món ăn nào để nhấm nháp cho đầy bụng, chỉ có thứ rượu whisky sóng sánh đong đưa trong ly thuỷ tinh mà thôi. Đây không phải chỉ là ý muốn của riêng anh, nó đến từ ý muốn của Haru nhiều hơn.

- Em cứ ngỡ anh sẽ cấm em uống rượu suốt cả phần đời còn lại cơ đấy.

Cô cất giọng, vẫn là thứ thanh âm ngọt ngào có len lỏi nét cười kín đáo. Amuro cũng phì cười, anh đáp lại nhẹ nhàng:

- Anh có quyền hạn gì mà cấm em chứ, trừ khi em cho phép anh ở bên em suốt phần đời còn lại, xem ra... sẽ có chút quyền hạn.

Haru cầm ly rượu trên tay, ánh mắt nhìn đảo từ chiếc ly sau đó chuyển hướng nhìn sang anh. Dường như đang rất đăm chiêu nghĩ ngợi.

- Không có rượu cũng được, nhưng không có anh thì không được.

Nói xong, cô nâng ly mình cụng vào ly của anh.
Sau đó, cả hai người không hẹn không rằng cứ thế mà cùng ngồi bệt xuống sàn, cả chai rượu và hai ly rượu cũng được đặt để cẩn thận. Cả hai ngồi đối diện nhau, cô ngồi bó gối, còn anh thì tựa lưng vào tường duỗi thẳng chân. Ánh nhìn của cô vô cùng hứng thú ly rượu mà bản thân đang cầm trên tay vì đã lâu rồi cô mới được uống, còn anh, từ đầu đến cuối, trong ánh mắt cũng chỉ là hình ảnh của cô.

Thật ra việc uống rượu chẳng tốt là mấy, anh luôn quan niệm như vậy. Sở dĩ trong tủ bếp nhà anh có rượu cũng chỉ là để sẵn ở đó để có thể tiếp khách đến nhà, còn bản thân anh thì chẳng thích cái vị đắng đắng cay cay của nó, chứ không phải do tửu lượng anh kém cỏi. Nhưng cuộc đời có những sự sắp đặt rất diệu kỳ, cô gái đang cầm ly rượu hươ hươ tay cười nói trước mặt anh bây giờ chỉ cần buồn sẽ uống rượu, vui cũng sẽ tìm đến rượu và chia ly... cũng sẽ chọn rượu. Nhưng tửu lượng của cô nàng thì không được tốt như anh, không quá ba ly sẽ say, quá năm ly thì sẽ ngất đi có đánh cũng chẳng tỉnh.

Haru đã uống đến ly thứ hai, cô nàng đã bắt đầu nói linh tinh, nhưng trên nét mặt Amuro không có chút trách cứ, anh rất điềm đạm, cứ thế mà quan sát và lắng nghe từng lời một mà cô nói ra. Tất nhiên, chỉ cần là nhìn về phía Haru, cái tình đã như nước lớn, muốn dâng trào khỏi mắt.

- Furuya, em hỏi một điều này có được không?

Anh gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại.

- Em cứ hỏi những gì em muốn, anh sẽ trả lời hết.

Haru chợt mỉm cười, trong lòng có chút khoan khoái và hài lòng. Cảm giác chàng trai trước mắt lúc này vừa hiền lành và lại vừa dịu dàng khó tả.

- Trước đây... chẳng phải anh đã nói là chúng ta sẽ chẳng thể bên nhau sao Furuya, vì sợ rằng nếu một trong hai ta ra đi thì người còn lại sẽ đau lòng... rất rất đau lòng. Nhưng dạo gần đây, có phải là em đang mơ không Furuya, em cảm giác như mình đang được bao bọc trong tình yêu to lớn của anh vậy... em không nằm mơ chứ?

Amuro nhích người lại gần cô hơn, vương tay vén đi làn tóc rối ra sau tai cô nàng, rất nhẹ nhàng và cẩn trọng. Anh nhìn cô và đáp, ánh mắt chứa đầy sự thâm tình:

- Không phải là em đang mơ, Haru. Là do anh không còn dè dặt nữa, anh sợ... mình sẽ hối hận.

Ánh mắt của anh dàng cho cô thật sự rất đỗi dịu dàng, nó như đang cố ghi dấu từng đường nét của cô và lưu trữ vào kí ức. Đôi môi nhỏ nhắn và đỏ mọng dù chẳng cần tô điểm thêm son phấn, ánh mắt sắc nét nhưng lại trông rất đỗi hiền từ, trong đó là hai hòn ngọc xanh biếc, lúc thì đằm thắm kiêu sa, lúc thì lại ẩn dật tâm tư khó tả, trông mênh mông như sóng vỗ khơi xa. Từng giây từng phút bên cô, anh biết, Haru xứng đáng được yêu thương hơn bao giờ hết. Anh không có quyền tước bỏ đi quyền hạn yêu và được yêu của cô. Amuro cũng biết, ngay khi những hiểm nguy cận kề, anh yêu cô đến nhường nào, điều đó không cho phép anh cứ tiếp tục dè dặt thể hiện tấm chân tình của mình nữa, anh không thể mãi trốn tránh, chỉ có đối diện thì cả hai mới có thể hạnh phúc.

- Vậy nếu... chẳng may lần đi làm nhiệm vụ này em không quay về nữa... Furuya sẽ đau lòng sao?

Cô hỏi, giọng lại có vẻ mơ mơ màng màng, rượu đã ngấm vào trong từng câu nói khiến cho thanh âm trong trẻo biến sắc đôi chút. Tựa hồ như đang nghe thấy một chú mèo đang nũng nịu bên cạnh chủ nhân của nó.

- Ừ. Sẽ rất đau lòng.

Anh vuốt nhẹ làn tóc Haru lần nữa, cô nhoẻn miệng cười với đôi má ửng đỏ, trông vô cùng ngốc nghếch, có lẽ cô đã say thật rồi. Chợt, cô nhích người lại gần anh hơn, từ từ ngã người xuống sàn, đầu cô kê gọn lên bắp chân anh, lúc thì xoay sang trái, lúc thì lại xoay người sang phải như đang cố tìm lấy một thế nằm thoải mái nhất. Amuro tinh ý, bắp chân anh rắn gỏi như vậy, tất nhiên cô nằm sẽ không thể thoải mái, vậy nên anh vương tay lấy gối trên sofa kê dưới đầu cô nàng, giờ thì cô mới thôi loay hoay và xoay người.

- Đã buồn ngủ rồi sao?

Anh hỏi, giọng nhẹ tênh rót vào tai cô. Cô đáp lại rất nhanh, chối ý của anh.

- Không đâu. Vẫn còn quá sớm để ngủ, em chưa muốn ngủ.

Amuro chỉ khẽ cười, đây không phải là lần đầu tiên anh thấy cô say, nhưng những lần trước đó đều trong tâm thế nghi ngờ và xa cách. Còn bây giờ, có lẽ khoảng cách giữa cả hai không thể gần hơn thêm được nữa, cảm giác mỗi lần Haru say sỉn đều giống như một đứa trẻ to xác, rất mè nheo, cũng rất cứng đầu và biết cách gây chuyện.

- Sớm sao?

- Sớm hay không em mặc kệ. Nếu giờ em nhắm mắt lại và ngủ, thì thời gian bên cạnh anh chẳng còn bao nhiêu cả Furuya.

Chợt, anh thấy chạnh lòng. Haru nói đúng, ngủ một giấc thức dậy, ngày mai cả hai đã phải chia xa, chẳng biết đến khi nào mới có thể ở cạnh nhau mà luyên thuyên vô số chuyện trong đời.

Amuro nhìn đồng hồ, cũng đã 22 giờ đêm, phố xá đều đã tắt đèn, toà chung cư đối diện cũng chỉ còn vài căn là sáng. Anh thiết nghĩ, có lẽ đến 22h30 nên đưa cô vào phòng ngủ, sáng mai cô cũng cần chuẩn bị một số thứ trước khi quay trở lại nơi đó.

Đột nhiên, Haru kéo vạt áo của anh, giọng thỏ thẻ:

- Em hối hận rồi, Furuya.

Amuro chợt thấy khó hiểu, anh hỏi:

- Hối hận sao?

Haru nhẹ đáp "ừ" một tiếng, sau đó chẳng nói gì thêm nữa. Trong lòng Amuro có chút tò mò và nôn nóng, anh gặn hỏi một cách nhẹ nhàng:

- Sao thế, có chuyện gì khiến em phiền lòng sao?

Haru lim dim mắt, hình ảnh của anh hiện lên trước mắt cô thật mơ màng, có lẽ chỉ chút nữa thôi là cô sẽ chìm vào giấc ngủ, giờ thì cả đầu óc, suy nghĩ đều chẳng có gì là tỉnh táo. Bất kì suy tư nào hiện lên trong đầu đều ngay lặp tức bật ra khỏi miệng, từng lời đều rất chân thật.

- Trước đây cứ nôn nóng muốn biết rốt cuộc anh có yêu em hay không, giờ thì biết rồi lại cảm thấy rất hối hận.

Câu nói đó như một tia điện đánh vào người anh, hơi nhói một chút. Anh thắc mắc, tại sao cô lại cảm thấy hối hận. Nhưng ngay lập tức, suy nghĩ đó cũng biến mất dạng, anh bình thản chấp nhận mọi cảm xúc và suy nghĩ của cô nàng về mối quan hệ này, anh cảm thấy nếu Haru có hối hận cũng có vẻ là điều hợp lí. Anh biết, ai bên cạnh anh cũng sẽ đau khổ, nếu giờ phút này Haru cảm thấy hối hận thì thật may quá, cô có thể rời đi, đến bên một bến đỗ khác, bình yên hơn, không phải trải qua bi luỵ và khổ sở.
Anh khẽ đưa tay vuốt tóc cô nàng, sờ qua từng nếp tóc thẳng mượt, giọng bình thản cất lên như một ngọn gió phớt ngang trời hiu quạnh.

- Cứng đầu như em cũng có lúc cảm thấy hối hận rồi sao?

Cô nhìn anh, cười ngốc ngếch, dùng ngón tay trỏ của mình chỉ vào anh, chốc chốc lại chạm vào cánh mũi.

- Có chứ. Thật sự là hối hận rồi.

Amuro yêu cô như vậy, nghe những lời này khó tránh buồn lòng, anh biết lời của những người say đều là lời nói thật, không có gì là giả dối. Nhưng dù có đau lòng thế nào đi nữa, nhìn vào nụ cười của cô gái này, cùng với gương mặt thanh thuần lương thiện đó, anh chỉ có thể yêu thêm, chẳng thể ghét. Những lời lẽ bình thường của cô nàng nói ra, anh đều trân trọng từng chút một, còn lời lẽ khi say, anh cũng không chấp nhất. Không ai chấp nhất người con gái mà mình yêu cả.

- Vậy nói anh nghe xem, là do anh yêu em chưa đủ nên khiến em cảm thấy hối hận... hay anh đã làm gì khiến em buồn lòng nên mới cảm thấy hối hận?

Haru nhướng người ngồi dậy, tay cô nàng bất giác vòng qua cổ anh lấy điểm tựa, sau đó từ từ di chuyển sang chỗ trống kế bên anh, cô ngồi đó, đầu tựa vào vai anh và tay thì chuyển sang ôm chặt lấy anh trông thật giống như các loại giây leo bám riết quanh thân một chiếc cây to lớn. Giọng cất lên nhẹ nhàng và êm dịu, pha chút hơi men khiến cho giọng cô trở nên ngà ngà đầy mị hoặc:

- Lúc nghĩ ra ý tưởng sẽ quay lại tổ chức để điều tra, em đã nghĩ chuyện này thật đơn giản. Em nghĩ thế này này... nhân lúc tình cảm của Furuya dành cho em vẫn còn mơ hồ, lúc như nước trong lúc thì lại đục thì có lẽ dù em có đi đâu cũng chẳng sao, cũng sẽ chẳng ảnh hưởng đến anh. Nhưng thật không ngờ rằng khi được anh cứu ở bệnh viện, ngay khi em vừa nói ra kế hoạch này anh đã phản đối kịch liệt, lúc đó... thật sự anh rất kỳ lạ, Furuya. Tình cảm của anh không còn mơ hồ nữa, trong cả lời nói hay hành động của anh, cuối cùng đều muốn tốt cho em. Lúc đó trong lòng em đã "à" lên một tiếng, thì ra Furuya yêu em đến như vậy...

Cô luyên thuyên đến đây Amuro mới vỡ lẽ hiểu ra vấn đề. Hoá ra cô cảm thấy hối hận là vì vậy, không phải vì yêu anh nên hối hận, ý nói hối hận của cô cảm giác vừa rộng lớn nhưng thi thoảng cũng thật chật hẹp. Nhưng suy cho cùng, cô cũng sẽ gom hết tâm tư buồn phiền, lỗi lầm, hay kể cả là sự hối hận sẽ đều do chính bản thân cô mà ra.

- Em không hối hận vì chọn quay lại tổ chức để điều tra. Nhưng điều hối hận nhất chính là em luôn mong cầu tình cảm từ anh giờ thì em lại chọn cách rời đi như thế này, Furuya của em phải làm sao đây...?

Thì ra, đến cuối cùng, cô vẫn nghĩ cho cảm nhận của anh.

Trong lòng Amuro lúc này quả thật là rất hạnh phúc, xen lẫn những nốt trầm của sự xót xa. Anh bất giác mỉm cười mà lòng vẫn cảm thấy đắng chát, vô số câu hỏi hiện lên trong suy tư của anh. Chung quy lại đều là về cùng một người, cùng một ý:

- Anh sống cũng không phải ngoan hiền gì với cuộc đời này, vậy mà cuộc sống lại giao cho anh một cô gái tốt như em. Làm sao anh gánh nỗi đây..

Giọng anh thỏ thẻ, anh không có ý định nói những điều đó ra thành lời, chỉ là muốn giữ trong lòng những suy nghĩ như vậy. Nhưng thật sự, cảm giác mà cô mang đến cho anh chính là như vậy, từ đầu đến cuối, chỉ luôn cảm thấy đây là một cô gái lương thiện, hy sinh, và rất tình cảm. Cô nàng đúng thật là châu báu mà định mệnh đã ban cho anh.

Haru với tay lấy ly rượu trên sàn vẫn còn một nửa, tay cô nàng hươ qua hươ lại tìm kiếm vị trí của nó, mắt cô đã mờ dần, người ngợm đã ngấm đầy men rượu nên cũng chẳng giữ nổi bất kỳ sự thăng bằng nào nữa. Amuro tinh tế nhận ra, anh lấy ly rượu mà cô đang muốn có. Haru trông thấy vậy, liền cau mày nhìn anh:

- Đưa cho em.

Amuro lắc đầu, giọng vẫn dịu dàng bảo ban cô.

- Đã say lắm rồi, nên đi ngủ thì hơn. Anh đưa em về phòng.

Haru một mực lắc đầu kịch liệt phản đối anh.

- Furuya say rồi, em không say.

Thật hiếm hoi, cảm giác bất lực trong anh lại quay về, không ngờ ngay cả lúc say thế này sự cứng đầu và ngoan cố vẫn tồn tại. Amuro thở dài, thật sự mà nói anh không biết nên thuyết phục cô đi ngủ như thế nào trừ việc để cô uống say đến bất tỉnh, nhưng nếu làm vậy thì lại rất hại cho sức khoẻ, anh không chọn cách như vậy, nên vẫn kiên nhẫn trong từng lời và làm mọi cách thuyết phục cô.

- Em muốn uống tiếp đúng không?

Anh vẫn cầm ly rượu trên tay, còn mắt thì hướng về cô hỏi một cách ân cần. Mặt Haru trước đã đỏ giờ lại càng đỏ hơn, thêm chút nữa thôi sẽ chẳng khác gì những người nghệ sĩ hát kịch. Cô thật sự đã rất say, say đến nỗi trông mặt mũi rất ngờ nghệch, thêm nữa, biểu hiện lại như một đứa trẻ đang mè nheo ra sức vùng vằn cố lấy món đồ mà mình yêu thích.

- Em muốn uống tiếp.

- Uống xong ly này thì đi ngủ, được không?

Cô gật đầu. Anh trao trả ly rượu về tay cô, nhưng cô lại chần chừ, chỉ nhìn nó mà không uống. Amuro nhìn qua đồng hồ treo tường đã qua 22h30, đã muộn. Nhưng biểu hiện của cô lại như chẳng hề muốn đi ngủ một chút nào khiến anh có chút cau mày nôn nóng. Đột nhiên, trong đầu anh nghĩ ra ý đó, ngay lặp tức đã hành động ngay.

- Đưa ly rượu cho anh. Anh chỉ em cách uống.

Haru tỏ ra khó hiểu, chẳng phải từ nảy đến giờ cả hai người đang uống rượu hay sao, còn cách uống nào khác? Những dòng suy nghĩ khiến cho cô nàng buông lơi cảnh giác, anh lấy lại ly rượu sau đó uống một hớp. Tay trái anh cầm ly rượu, tay phải anh đỡ lấy cổ Haru áp sát về phía mình. Trong cơn mê man và ánh mắt nhìn mờ ảo, khi kịp định hình lại chuyện gì đang xảy ra thì môi anh đã đặt lên môi cô, từng dòng rượu whisky cay cay đắng đắng đó từ tốn đi từ miệng anh sang miệng cô nàng, nhưng cái cô nhớ không phải là vị rượu nữa, chỉ cảm nhận được mỗi sự mềm mại từ bờ môi, người đàn ông này khi thì dịu dàng, khi thì mãnh liệt, khiến cho cô chỉ muốn chìm sâu vào giây phút hiện tại.

Haru chợt rùng mình, cái hôn này khiến cho cô tỉnh ra vài phần trong giây lát. Cái hôn dừng lại, mắt cô mở to, tròn xoe nhìn anh, hai tay cô đặt lên bả vai rắn chắc đó, cảm giác tim đang hẫng đi vài nhịp đập, toàn thân trở nên nóng rực, chẳng biết là do rượu hay là do cái hôn sâu bất chợt mà anh dành cho cô. Trong lòng cô nàng dâng lên một dòng cảm xúc rất quen thuộc, tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên cả hai người hôn nhau. Khi sống chung tại nhà cũ của anh, lúc mà cô mất đi kí ức, có những cái hôn còn mãnh liệt hơn nữa đã diễn ra, nhưng tại thời điểm đó, anh đã khắc chế nó vì không muốn mọi chuyện đi xa hơn. Còn về phía anh, dù đã dự tính trước sẽ hôn cô như thế này, nhưng cảm giác cô gái này như có mị lực cuốn hút lấy anh, một khi đã hôn thì chẳng thể dừng lại được, chỉ có thể tiếp tục và tiếp tục hơn nữa, cô hấp dẫn anh trong từng hơi thở, từng ánh mắt và cả từng cái chạm.

- Cách uống này có phải quá lạ rồi không?

- Ừ, có chút lạ. Chỉ dành cho em.

Hơi thở của anh gấp gáp, chẳng khác gì Haru, anh cũng không kiểm soát được những nhịp đập của chính mình. Vốn dĩ, những gì liên quan đến Haru, Amuro đều không còn giữ được lí trí của mình nữa. Đó là những phút giây hiếm hoi, anh cho phép con tim mình lên tiếng và điều khiển.

Bất chợt, Haru kéo lấy cổ áo anh để làm điểm tựa cho cô chòm người lên phía trước, cô nhẹ hôn anh một cái ở môi, sau đó lại hôn ra đằng sau gáy. Anh thoáng rùng mình, có một sự rung cảm và kích thích không hề nhẹ vừa chợt đến. Ngay sau đó, Haru chỉ hỏi gãy gọn:

- Anh có muốn đi ngủ chưa?

Amuro lắc đầu, sau đó trao cho cô ánh nhìn chất đầy tình cảm. Anh nói:

- Anh còn việc phải làm, nhưng em thì phải ngủ trước.

Anh bế cô lên, một cách nhẹ bẫng, thân hình cô vốn nhỏ nhắn và mãnh khảnh. Chuyện bế cô trên tay như vậy không có gì làm khó được anh. Haru trên tay anh lúc này như một nàng công chúa, dù có ngấm đầy hơi men đi nữa thì điều đó cũng không khiến hình ảnh của cô trở nên dung tục trong mắt anh, cô vẫn mãi mãi mang hình ảnh nhẹ nhàng, kiêu sa và thuần khiết. Thi thoảng, cũng rất tinh nghịch.
Anh thầm nghĩ: em chẳng giống cảnh sát chút nào cả, là công chúa thì đúng hơn...

Tay cô vòng qua cổ anh, ánh mắt dâng cho anh đầy trìu mến, chợt cô hỏi, giọng vừa ngọt ngào vừa mê hoặc len lỏi vào con tim anh:

- Việc khác để mai làm, giờ làm việc cùng em, được không?

Từ "làm việc" khiến anh không thể suy nghĩ một cách bình thường được. Anh biết cô đang gợi ý điều gì.

Quả thật cứ mỗi lần say lại gây chuyện... (Amuro)

Nhưng may thay, dù cô có uống say gây chuyện đi nữa, cũng chỉ gây chuyện với mỗi anh. Nhớ lại những lần trước đó, lần đầu tiên anh thấy cô uống say cô đã nói: "Amuro, mình kết hôn đi!". Lần thứ hai cô uống say thì lại chủ động hôn anh. Sau đó, khi tỉnh lại, cô đều quên bén hết mọi chuyện, khiến cho anh nửa hờn nửa trách. Giờ đây, cô đưa ra một lời đề nghị táo bạo như vậy trong cơn say, có lẽ khi tỉnh lại muốn quên cũng sẽ khó.

Anh hiểu ý Haru, nhưng vẫn muốn xác nhận lần nữa ý nghĩ của cô nàng, anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu và dò xét, giọng cất lên có chút trêu chọc:

- Công chúa, giữa anh và em có việc gì để làm sao?

Cô đáp, rất ngắn gọn.

- Có, rất nhiều việc.

Anh cười, có chút vui lòng và mờ ám. Cố nén lại điệu cười mỉm của mình vào trong, anh hỏi cô lần nữa:

- Sẽ không hối hận?

- Không hối hận.

Cô đáp, một cách dứt khoát. Sau đó còn chòm người đặt lên má anh một nụ hôn, hết má trái lại đến má phải. Trong lòng anh lúc này như có muôn hoa đang đua nở, Amuro thầm nghĩ, lần say này cô thật sự đã gây chuyện lớn rồi. Anh kềm nén tình cảm và ham muốn của mình trong một thời gian dài như vậy, giờ đây cô lại nói ra những lời này, anh cũng chẳng còn biết cách nào để khắc chế bản thân nữa. Càng nhìn sâu vào đại dương xanh trong mắt cô và đôi má đang ửng hồng, anh chỉ muốn "thương" từng nơi một trên gương mặt lẫn thân thể của cô nàng.

Anh bế cô đi dọc qua những nơi có công tắc đèn phòng bếp và phòng khách, cô yên tĩnh nằm trên tay anh, đầu ngã tựa vào bờ ngực săn chắc. Căn nhà nhỏ nhanh chóng rơi vào trong bóng tối. Sau đó, anh nhẹ nhàng cẩn trọng bế cô trở về phòng ngủ, cửa đóng sầm lại, chỉ thoáng thấy ánh đèn ngủ màu vàng mập mờ.

Sáng hôm sau, khi mặt trời leo cao chiếu qua từng đường nét trên gương mặt của Haru, cuối cùng cô cũng thức giấc. Cô dụi mắt, chốc lát đã xua đi hết cái mờ trong đáy mắt, nhìn rõ mọi thứ xung quanh hơn. Lúc này, cô mới từ từ ngồi dậy, điểm nhìn đầu tiên vẫn là anh, cô thấy anh vẫn đang say giấc, dáng vẻ say sưa dưới lớp chăn đó khiến cho cô mỉm cười, không nỡ đánh thức anh dậy, cô sờ dọc qua cánh mũi thon dài đang thở ra từng luồn hơi một cách điềm đạm, trong lòng cô bất giác cảm thấy an yên đến lạ.

- Ngủ say đến thế sao...

Giọng cô nàng thỏ thẻ đi cùng với nụ cười mỉm thuần khiết. Lúc này Haru chuẩn bị bước xuống giường đến nhà vệ sinh, nhưng những gì cô nhìn thấy xung quanh căn phòng và cả dứoi chân cô bất giác khiến cô rùng mình và nhìn lại chính mình dưới lớp chăn dày. Chiếc váy trắng dài ngang gối mà cô mặc đêm hôm qua lại vứt vào một xó ở góc phòng, những góc khác thì là áo thun của anh, trên ghế chính là quần. Tất nhiên, đây không phải là kết quả của việc anh ăn ở bừa bãi, thiếu ngăn nắp, chỉ có thể là cả hai người đã có đêm hoan hỉ. Lúc này, cô mới nhìn lại bản thân mình một lần nữa, quả thật cảm giác rất trống trải, hoá ra trên người cô cũng không có lấy một mảnh vải che.

Haru ôm mặt, cũng chẳng muốn bước xuống giường nữa, cảm thấy có chút xấu hổ khi từng dòng kí ức hôm qua lũ lượt chạy qua đầu. Thật hiếm hoi, lần đầu tiên sau những cơn say cô nhớ rõ mồn một những gì bản thân đã nói. Tất nhiên, chuyện hoan hỉ này cũng là do cô đề nghị với anh, giờ nhớ lại, mặt cô nàng chớm đỏ, cảm giác mình đã điên thật rồi. Dù có yêu anh đến chết đi sống lại đi nữa, cũng chẳng ai như cô lại đi đề nghị chuyện táo bạo như vậy.

- Chết thật... chết thật rồi..!

Cô tự nói, giọng điệu khẩn hoảng, cảm giác rất rối bời.

Cuối cùng Haru cũng quyết định bước xuống giường, nhưng cảm thấy thân thể có chút nhức nhói. Xem ra, chuyện xảy ra như thế đã là thật, không phải do cô mơ mơ màng màng mà tự huyễn hoặc ra. Từng bước chân của cô rón rén bước đi trong căn phòng, đi khắp hết các ngóch ngách để nhặt quần áo của cả hai. Đến chiếc váy trắng mà mình đã mặc đêm qua, cầm nó lên và nhìn một lượt, mặt cô bỗng tối lại và có chút thảng thốt.

- Sao lại rách toạt một đường thế này... chết mình thật rồi...!

Chẳng biết đêm qua cả hai làm việc bao lâu và đã làm những gì, nhưng có lẽ như chuyện này thật ngoài dự toán của Haru. Những chuyện như thế này, cô chưa từng nghĩ đến, vậy mà nó lại đến khá sớm. Cuộc đời cô giờ đây thật sự đã trao trọn cho anh, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Trước khi dấn thân vào biển lửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net