34 - Hạnh phúc chưa vẹn toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng cuối xuân trôi qua nhàn nhạt, ngoài cửa sổ, những cánh hoa anh đào vẫn phất phới trong gió. Haru tựa vào ban công, cô hướng mắt nhìn trời cao xanh biếc mà lòng cũng có nhiều bồi hồi.

- Vậy là cũng một năm rồi, thời gian trôi đi nhanh thật...

Lần đầu tiên cô gặp được anh, cũng là khoảng giữa xuân, hoa anh đào cũng đang rơi đày, lúc đó có vẻ như cả cô và anh đều có những lý tưởng riêng phải làm. Không ngờ rằng trải qua thật nhiều chuyện như vậy, cả hai người đến hiện tại vẫn ở bên nhau, giờ thì lý tưởng chung chính là tình yêu của cả hai. Chợt, Haru nghĩ, chuyện yêu nhau thật khó đong đếm bằng thời gian, những con số thì phản ánh được bao nhiêu ý nghĩa của một cuộc tình, có đôi yêu nhau 8 năm cuối cùng cũng nói ra lời chia tay vì cảm thấy không hợp, có người yêu nhau 4 tháng đã cưới, thật sự duyên phận con người rất đỗi diệu kỳ, tình yêu thì lại càng huyền vi hơn nữa. Chuyện giữa anh và cô cũng như vậy. Một năm bên nhau xem ra cũng không phải quá dài, nhưng sóng gió lại chẳng biết đo đếm thế nào cho hết, suýt chút nữa đã sinh ly tử biệt, cũng suýt chút nữa là đã bỏ lỡ nhau.

Amuro cũng cảm thấy, thời gian như cái chớp mắt, sóng gió qua đi như một hạt bụi được lấy ra khỏi mắt, giờ là những phút giây bình yên hiếm hoi, sau một đêm thức dậy lại muốn ngủ tiếp, muốn tận hưởng cảm giác thoả mãn và tĩnh tại của niềm hạnh phúc vẫn còn vương lại. Nằm trên giường vùi mình dưới lớp chăn, cảm nhận lại mối quan hệ của hai người, Amuro nghĩ: quả thật không thể cãi số, có những an bài khó mà cự tuyệt. Anh, trước đây ngàn vạn lần đều muốn cự tuyệt tình cảm của mình, giờ nghĩ lại đó thật là chuyện ngu ngốc nhất mà anh từng làm.

Bước ra khỏi giường, như thường lệ, anh chuẩn bị cho một ngày mới đến cục cảnh sát làm việc, sơ mi trắng mặc trong, vest xám khoác bên ngoài trông vô cùng lịch lãm. Anh bước ra gian bếp, chầm chậm pha hai tách cà phê, chốc chốc không quên ngó qua sofa nhìn dáng vẻ cô nàng đang say sưa đọc sách. Anh khẽ cười, lòng thầm ước mỗi ngày đều có thể nhìn thấy dáng vẻ ấy. Mang hai tách cà phê đến chỗ cô và đặt xuống bàn trước mặt, anh ngồi ngay cạnh bên cô trên ghế sofa, tay anh vô thức vuốt nhẹ đằng sau tấm lưng cô, giọng ân cần cất tiếng:

- Có còn đau không?

Mặt Haru chợt đỏ bừng trước câu hỏi của anh cùng với cái vuốt nhẹ nhàng ở lưng và hông, cô chỉ muốn chui rúc vào trong quyển sách, lưng cô cứng đờ. Nhất thời, chẳng nên biết đáp anh thế nào, dáng vẻ trông rất bối rối. Sau giây lát, cô mới cất giọng, thanh âm rất nhỏ và có chút ngập ngừng:

- Cũng... không hẳn...

Anh thở dài, trong giây lát anh nhìn vào mắt cô và cảm nhận thấy có chút tránh né, cô không dám nhìn thẳng vào anh, đặc biệt là đôi mắt cương trực đó, nó khiến trái tim cô như lọt thỏm giữa thung lũng. Thật ra, tất cả đều do cô ngại ngùng mà thôi. Anh đáp, giọng vẫn trầm đục nhưng rất đỗi dịu dàng:

- Vậy tức là có đau rồi. Quay lưng lại đây, anh giúp em.

Trong một khoảnh khắc, anh nói ra, cô lập tức nghe theo mà không nghĩ ngợi, cũng chẳng nói thêm lời nào. Trên gương mặt cô vẫn giữ khí khái an yên điềm đạm, nhưng sâu thẳm có chút điêu đứng. Anh quá dịu dàng, cũng quá ân cần. Một người đàn ông sau khi ân ái lại tận tâm hỏi han như vậy, liệu có ai giống như anh không?

Đôi bàn tay thô ráp và rắn chắc của anh đặt lên hai bên hông cô, tay nhẹ xoa nhẹ ấn, chốc lát cũng di chuyển lên giữa lưng, từ từ xoa bóp đều đặn khắp tấm lưng cô nàng và đến cả vai, chỉ cần cô nói đau chỗ nào, anh sẽ toàn tâm xoa dịu nơi đó. Haru im lặng cảm nhận, chợt cảm thấy ấm áp ùa vào trong tim mình, cũng có chút tự hào, người đàn ông của cô, chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng giỏi, chưa từng làm cô thất vọng. Trong lòng cô nàng cũng khoả lấp đầy một cảm giác dễ chịu và thoải mái, những nơi đau mỏi trên người mấy chốc đã dịu hơn. Cô cất lời, giọng vẫn ngọt ngào len lỏi:

- Chuyện gì anh làm cũng tốt thật Furuya, anh học xoa bóp ở đâu thế?

Anh khẽ cười, không đáp lại câu hỏi của cô mà lại đặt cho cô một câu hỏi khác, giọng điệu rõ ràng là muốn trêu chọc.

- Anh không học ở đâu cả. Chuyện đêm hôm qua... cũng đâu ai dạy được cho anh, thế em cảm thấy chuyện đó anh làm có tốt không?

Haru sững người, sóng lưng cô nàng đang dễ chịu bỗng cảm thấy lạnh toát. Cô nàng vẫn còn chưa thích ứng kịp cuộc ân ái tối qua vậy mà anh đã trực hiện hỏi những câu như vậy, cô cảm giác như mình đang bị anh nắm thóp, bản thân hoàn toàn "thấp cổ bé họng" không nói nên lời. Nghĩ ngợi một lát, Haru quay người lại đối diện anh, ném cho anh một cái nhìn sắc lẹm.

- Tốt hay không tốt thì toàn thân em đau nhức cũng đều do anh. Anh phải chịu trách nhiệm với em, biết không?

Anh tặc lữoi, tay anh vuốt nhẹ làn tóc của cô, cả ánh nhìn và nụ cười dành cho lúc này đều rất ma mãnh. 

- Để anh nghĩ xem... Nhưng không phải do em đề nghị với anh làm việc sao, em phải chịu trách nhiệm với anh chứ nhỉ?

Haru cắn răng, bỗng chốc lại cảm thấy anh thật đáng ghét, khiến cô chẳng thể nói lên lời nào, chỉ càng thêm tức tối.

- Furuya, anh là cảnh sát đấy!

Haru gằn giọng cảnh cáo anh, nhưng anh vẫn tiếp tục đùa giỡn, có lẽ vẫn chưa có ý định dừng lại. Nhìn thấy biểu hiện tức giận của cô nàng đáng yêu như vậy, thật hiếm thấy, nên cô càng giận, anh chỉ càng muốn trêu ghẹo. Có lẽ một phần là do anh đã dành hết thời thanh xuân trai tráng của mình để bảo vệ Nhật Bản nên không thể trải qua được cái gọi là thời trẻ nổi loạn, trêu ghẹo vài ba cô nữ sinh, nên giờ đây anh dồn hết tâm ý để trêu chọc cô.

- Em cũng là cảnh sát mà, định gây chuyện rồi bỏ trốn sao?

Anh càng nói, mặt cô còn đỏ bừng vì vừa ngại ngùng vừa giận dỗi. Cô lại tiếp tục đáp trả anh với giọng điệu có phần ấm ức và bực dọc.

- Anh... anh, em ghét anh quá đi mất. Anh có thật là đã hơn ba mươi tuổi rồi không? Không có ai ngoài ba mươi trông như anh cả, Furuya.

- Còn em, đã hai mươi bảy tuổi rồi, vẫn còn ngại ngùng khi nói đến chuyện yêu đương này sao?

Haru liếc mắt về phía anh, sau đó khoanh tay lại trước mặt, dáng vẻ rất hờn giỗi, sau đó quay mặt đi nơi khác. Giọng vẫn lanh lảnh đáp trả:

- Em không ngại.

- Thật không?

Anh ghé sát tai cô thì thầm, thanh âm trầm đục len lỏi quất quýt lấy vành tai cô, mấy chốc tai cô ửng đỏ. Vành tai mỏng tan đó không chỉ cảm nhận rõ chất giọng trầm đục của anh mà còn nhận ra được những luồng hơi thở không đều đặn.

- Anh nói đúng. Em cũng đã hai mươi bảy tuổi, nên... tại sao em phải ngại những chuyện này? Tóm lại, em không ngại.

Anh lại hỏi lần nữa.

- Thật không?

Haru tức tối, cô gằn giọng đáp.

- Anh không tin thì để em thể hiện cho anh xem.

Dứt lời, cô quay ngoắt sang anh một cách đột ngột khiến anh bất ngờ chẳng say sở được ngã ra ghế sofa, cô cũng ngã theo thế đó mà nằm trên người anh. Lúc này, một lần nữa khi đối diện thật gần với đôi mắt xanh biếc ấy, chỉ tính bằng centimet, anh cảm thấy tim mình loạn nhịp, hơi thở trở nên gấp gáp khó kiểm soát, chỉ im lặng mà nhìn cô. Chợt, Haru nhoẻn miệng cười tinh nghịch, tay mân mê bờ môi anh.

- Em không giống anh đâu, Furuya. Đè nén tình cảm, em không biết làm. Đè nén ham muốn của bản thân, em cũng không biết.

Quả thật, trông cô chẳng có vẻ gì là ngại ngùng như vừa rồi, giờ thì người bấn loạn và nhất thời bối rối lại chính là anh, tay anh giờ đang đặt lên hông cô, tay còn lại đặt ở lưng, với tư thế này của cả hai, thật sự trông tình vừa nồng, ý lại đậm. Xem ra, anh có bên đời mình một người phụ nữ cũng chẳng kém cạnh gì anh cả, dù là trong công việc hay trong chuyện ái tình, không một ai thua ai, giờ là lúc Haru phản công lại sự trêu ghẹo của anh, khiến cho anh thất thủ. Anh bối rối, lập tức tìm lí do lảng tránh:

- Sáng nay Kazami sẽ đến nhà chúng ta... anh nghĩ cậu ta sắp đến rồi...

Haru đưa ngón trỏ lên miệng phát ra âm thanh "suỵt", giọng cô thỏ thẻ:

- Khi nào anh ta đến thì đến, em mặc kệ. Giờ chuyện chúng ta anh muốn giải quyết sao đây?

Anh đáp, giọng nhẹ tênh và điềm tĩnh quá thể, như anh chẳng hề có tội tình gì.

- Giữa chúng ta có chuyện gì chưa giải quyết sao?

Haru tặc lưỡi.

- Anh trêu ghẹo em. Em phải phạt anh.

Dứt lời, cô lập tức đặt lên môi anh một nụ hôn. Sau nụ hôn chớp nhoáng đó, cô cất lời ngọt ngào.

- Anh ghẹo em bao nhiêu thì em phạt anh bấy nhiêu.

Một nụ hôn khác đặt lên trán.

- Nhớ kĩ, Furuya. Chỉ cần là những chuyện liên quan đến anh, em đều không ngần ngại gì cả.

Một nụ hôn khác bên má trái, mặt anh trở nên nóng ran, dù thời tiết cuối xuân cũng đang khá mát mẻ. Thoáng thấy từ trán anh đổ xuống vài giọt mồ hôi, nhưng trên môi thì vẫn thoáng thấy nét cười mãn nguyện.

- Đây là cách em phạt sao?

Cô gật đầu, mỉm cười lộ ra nét rạng rỡ và thanh thuần.

- Phải, phạt anh phải như vậy. Anh có ý kiến gì sao?

Một nụ hôn nữa đặt lên má phải. Trong lòng Amuro vừa sững sờ nhưng cũng cảm thấy vui vẻ đến bật cười. Anh nói:

- Phạt nhiều hơn nữa anh cũng không có ý kiến. 

- Thái độ tốt. Giờ thì thưởng.

Haru vừa dứt lời thì tay liền luồn ra sau gáy của anh nâng chỉnh cổ, môi cô tiến đến cổ anh một cách chậm rãi và từ tốn, nhẹ nhàng để lại một vết cắn, tạo nên vết đốt đỏ. Amuro cảm thấy bất ngờ và có nỗi đau thoáng qua trên da thịt, nhưng hành động cô vừa làm cũng rất kích thích anh, khiến lòng anh khoan khoái dễ chịu. Sau đó, ánh mắt anh dâng cho cô chỉ là sự yêu chiều và si mê sâu sắc. Anh thầm nghĩ, cô làm vậy chẳng khác nào đang chầm chậm giết anh, khi sắp phải xa nhau nhưng lại không ngừng yêu thương và quấn quýt. Không những vậy, anh còn có những lo lắng khác, anh đã ngoài ba mươi tuổi, tất nhiên cũng hiểu rõ chuyện nam nữ ân ái sẽ có những vấn đề gì.

Chợt, anh cất lời, giọng có chút trầm lắng.

- Anh xin lỗi, Haru.

Haru cảm thấy khó hiểu, cô hỏi.

- Sao thế Furuya?

- Đáng ra đêm qua anh cũng nên biết khắc chế bản thân một chút. Vì anh không nghĩ sẽ có ngày như thế này nên... nên đêm qua không có "thứ đó" để bảo vệ em. Vậy nên... anh cũng rất lo.

Nói đến đây, anh nhích người di chuyển sang một bên chừa ra một khoảng trống trên sofa, từ trên người anh, Haru nhích người sang khoảng trống đó nằm cạnh bên anh. Tuy sofa chật, nhưng cả hai người thấy rất ấm áp, giữa họ luôn cảm thấy có một sợi giây vô hình buộc họ lại với nhau, chẳng thể tách rời. Amuro thở dài, một tay anh nắm chặt tay cô nàng, tay còn lại nhẹ xoa dịu bụng cô. Giờ thì cô mới hiểu nỗi lo mà anh nói đến là gì. Giọng cô cất lên, nhẹ tựa mây hồng, ngọt ngào thuần khiết, nhưng lại có mang mác sự u buồn.

- Sao vậy, sợ chịu trách nhiệm với em nên lo sao?

Anh lắc đầu phản đối. Sau đó Haru sờ tay lên bụng mình, cũng khẽ chạm vào tay anh đang đặt ở đó. Tay anh rất thô ráp và chi chít các vết sẹo lớn nhỏ, còn bụng cô thì mềm mại và ấm nóng, dù cách môt lớp áo anh vẫn cảm nhận được điều đó. Cô lại hỏi tiếp, cái buồn hiện rõ trong âm giọng.

- Anh có từng nghĩ đến chuyện sẽ có con không?

Anh thở dài, đáp lại lời cô rất gãy gọn.

- Trước đây thì không nghĩ tới. Nhưng từ khi yêu em, mỗi ngày anh đều mong có một gia đình, có con cái.

Haru quay sang nhìn anh bằng ánh mắt da diết và đầy âu yếm. Cô cất lời, giọng trầm tĩnh hỏi anh:

- Vậy anh thích con trai hay con gái?

Anh không nghĩ ngợi lâu, cô vừa dứt lời anh đã đáp lại một cách nhanh chóng. Có lẽ như, những điều này đã nằm sẵn trong đầu anh từ rất lâu, chẳng cần phải nghĩ ngợi thêm chi nữa.

- Trai hay gái đều được, có cả hai lại càng tốt. Nếu là con trai, hai cha con anh nhất định sẽ yêu em gấp muôn vạn lần những đắng cay mà em đã từng trải qua. Còn nếu là con gái, nhất định sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương hai mẹ con em.

Haru cảm thấy khoé mắt mình cay xè, trong lòng cũng chợt có những rung cảm mãnh liệt. Cô thật sự cảm động đến phát khóc, nhưng lại chẳng dám khóc oà lên ngay lúc này, chỉ là, vừa cảm thấy được yêu thương, được an ủi, nhưng lại hiện hữu song song những mặc cảm và tội lỗi. Định mệnh đã an bài cho cô một người đàn ông tốt như vậy để bù đắp mọi thương tổn và sóng gió cô đã trải qua, nhưng cô lại chẳng thể trả lại anh những điều anh xứng đáng được có, là một mái ấm đầy ấp tình yêu, là những đứa con sẽ quấn quýt cười đùa không ngớt.

Nhớ lại hồ sơ khám tổng quát sức khoẻ ở Ý sau vụ tại nạn Pearl Palace, bác sĩ nói, thân xác cô dầm mình qua quá nhiều vụ tai nạn mạo hiểm, đã vậy lại còn bị thanh sắt ở vụ nổ Pearl Palace đâm vào người, đã ảnh hưởng không ít đến thể trạng. Không những vậy, bác sĩ khoa sản cũng nói, cô khó có con, gần như là không thể, vì thành tử cung của cô quá mỏng và yếu ớt, nếu may mắn có con, thật sự cũng khó giữ.

Furuya, em xin lỗi. Em không thể... (Haru).

Tay anh vẫn đặt trên bụng cô, nhẹ xoa, rất ân cần và dịu dàng. Mọi mong cầu hạnh phúc của anh đối với cô có lẽ đều đã thể hiện qua hành động đó. Trong ánh mắt ướt nhoè, cô nói:

- Em không muốn con trai, nó giống anh thì em lại lo ngày lo đêm mất. Ngông cuồng, liều mạng, ranh mãnh, phá luật, vân vân, biết bao tật xấu.

Anh gật gù, nhẹ giọng đáp lại.

- Em nói cũng đúng. Nhưng nếu là con gái, anh cũng sẽ lo chết mất, cũng rất khó xử nếu nó giống em. Tốt nhất thì con gái không nên giống em.

Haru xoay đầu sang anh, tóc rối bời, âm giọng len lỏi vào vành tai anh.

- Tại sao? Giống em, cả về ngoại hình và tính cách chẳng phải sẽ rất tốt sao?

Amuro không vội đáp, anh chỉ thở một hơi dài như chứa rất nhiều suy tư não nề. Một tay anh vẫn nắm chặt tay cô, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ trên bụng cô nàng, đã như thế được một lúc lâu.

- Đó mới là vấn đề. Nếu điểm nào cũng giống em, từ ngoại hình đến tính cách, khi con bé gây chuyện, anh lại không nỡ phạt. Nếu như thế thì vừa nhìn thấy con thì đã hiện ra hình ảnh của em, chỉ mắng thôi anh đã rất xót, chuyện phạt lại càng không thể. Mà nếu không thể phạt, không thể giáo huấn, con bé sẽ hư hỏng mất. Con bé mà hư hỏng, thì lại làm khổ em. Em mà khổ, anh lại càng đau lòng.

Haru bật cười thành tiếng, cô thật sự cảm thấy hạnh phúc chẳng nói được thành lời. Những giọt nước mắt tuôn ra khỏi khoé mắt, nhất thời không thể phân biệt được đâu là giọt nước mắt của những đớn đau bất lực, đâu là nước mắt bởi hạnh phúc.

- Thế thì tệ thật. Nhưng nếu con đầu là con trai thì có lẽ chuyện này sẽ giải quyết được, chỉ cần anh dạy dỗ con trai cho thật tốt, thằng bé sẽ thay anh dạy con gái, thằng bé chắc chắn sẽ không nương tay. Dù không thể biết trước được tương lai, nhưng nếu mọi chuyện diễn ra suông sẻ như vậy thật, thì em tin, con trai yêu thương em thế nào cũng sẽ không bằng tình yêu của ba nó dành cho mẹ nó, thằng bé không thể thấy được hình ảnh của em qua em gái, bởi vì số năm cuộc đời em bên con ngắn ngủi hơn số năm mà anh và em ở bên nhau. Vậy nên, thằng bé chắc chắn sẽ vững vàng, kiên cường, cũng sẽ không nương tay.

Anh gật đầu.

- Vậy thì tốt thật, một trai một gái, một đứa giống anh, một đứa giống em.

Chợt, anh lên tiếng nói tiếp như vừa phát hiện ra một điều gì đó thú vị, hoặc do anh vừa mới nhớ ra được. Giọng anh rất hào hứng, cảm giác niềm vui đang dâng đầy.

- Không được, không được. Dù là gái hay trai, đều nhất định phải giống anh. Giống anh thì anh dễ dạy dỗ hơn, đỡ phải để em mệt nhọc ra tay.

Anh trông càng hạnh phúc với những viễn cảnh tương lai đó, Haru càng bận lòng và đau đớn. Cô sờ bụng mình lần nữa, vô tình chạm vào tay anh. Nỗi đau này, hiện tại cô không thể nói ra được, và kể cả việc cô không để mang đến cho anh một gia đình trọn vẹn như vậy, cô cũng chẳng thể mở lời. Nghĩ ngợi thật lâu, trong lòng cô quyết: nếu em có thể quay về sau nhiệm vụ, em sẽ thành thật với anh, Furuya.

Còn ở phía Amuro, vốn dĩ khi đã nghĩ đến viễn cảnh một gia đình nhỏ sum vầy như vậy, tất nhiên anh cũng đã nghĩ đến chuyện kết hôn. Dù rất muốn cầu hôn cô ngay lập tức nhưng anh không thể, anh biết, nếu tại thời điểm này nói ra điều đó, nó sẽ trở thành áp lực vô hình đối với cô, sẽ khiến cô giằn xé giữa chuyện đi và ở, cũng khiến cho lý tưởng cảnh sát trong cô bấp bênh với những mong cầu cá nhân. Vậy nên, anh nói:

- Nhất định phải bình an trở về, anh có quà muốn tặng em, Haru.

Khi cô quay lại, anh nhất định sẽ hỏi:

Trở thành cô dâu của anh, em đồng ý không?

Suốt phần đời còn lại, em giữ họ Furuya của anh, vậy có phiền phức không?

Và cuối cùng là...

Trở thành gia đình của anh, được không? Như cách mà em đã nói, anh cũng chính là gia đình của em.

--
P/s: anh ta yêu người phụ nữ của mình quá đi mất 🥺 Đúng thật Haru chính là ánh sáng đã xua đi bóng tối trong đời anh và thắp lên mọi hy vọng. Nhưng chap sau là phải xa nhau rồi hic.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net