4 - bí ẩn về cái chết của đặc vụ FBI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn như mọi khi, quán Poirot nhỏ dưới văn phòng của ngài thám tử ngủ gật nổi tiếng vẫn luôn có hai người đã có mặt từ sớm để chuẩn bị đồ ăn và thức uống cho khách. Từ sớm, cả Ran và Conan đều đã có mặt tại quán để ăn sáng. Nhưng chính cả hai người cũng nhận ra bầu không khí hôm nay có chút gì đó lạnh lẽo dù thời tiết đang ở giữa Hạ.

- Ran - neechan.... có phải ở đây hơi lạnh không..?

Ran cũng không giấu được vẻ bối rối đáp lại lời Conan.

- À ... ùm... đúng vậy Conan - kun! Có vẻ như là giữa hai người họ có chuyện gì đó...

Thật vậy, cả Haru và Amuro đều có mặt ở quán từ sớm, nhưng cả hai đều chưa nói chuyện với nhau lời nào, mỗi người một việc, bầu không khí vì vậy mà trở nên căng thẳng và lạnh lẽo đến nỗi người ngoài cuộc như Ran và Conan cũng thấy có vấn đề.

Vì bản tính tò mò của một thám tử, Conan giả vờ hỏi một cách ngây ngô.

- Amuro - san và Haru - san hôm nay không nói chuyện về truyện Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh nữa sao? Em rất thích được nghe đó ạ!

Amuro dừng tay đang đảo đồ ăn trên bếp vài giây, ánh mắt anh lướt nhanh qua Haru rồi lại quay về chảo mì ý trước mắt. Anh nói:

- Chẳng phải Haru - san vốn rành rọt những chuyện đó hơn anh sao? Em hãy hỏi Haru - san đi.

Này này..! Hai người bị sao vậy?! (Conan) Trông giận nhau như trẻ con ấy ...

- Chị là kẻ ngốc, chị chả biết gì đâu Conan - kun!

Cũng như Amuro, tay Haru thì pha trà, nhưng mắt cô nàng thì lướt nhanh nhìn qua anh. Trông vẻ mặt vẫn chưa thôi hậm hực.

Cả Ran và Conan hiểu ra tình hình của hai người chỉ biết cười trừ nhìn nhau. Họ nhanh chóng ăn xong bữa sáng và quay lại văn phòng thám tử.

- Này Conan - kun, em đoán xem, có phải họ đang giận nhau không?

- Em cũng nghĩ giống Ran - neechan.

- Vậy em đoán xem tại sao họ lại giận nhau được nhỉ, bình thường họ rất hay trò chuyện và Haru - san trông cũng rất điềm tĩnh. Nhưng dáng vẻ lúc nảy chị thấy, Haru - san trông thật hài hước và đáng yêu.

- Em đoán là Amuro - san đã gọi Haru - san là đồ ngốc đó Ran - neechan.

Cuộc trò chuyện nhỏ của Ran và Conan vào buổi sáng đầy ắp tiếng cười. Không biết liệu rằng hai người họ có thể làm lành lại với nhau không, nhưng dáng vẻ giận dữ như trẻ con của cả hai người đều trông thật mới mẻ và thú vị. Dù tình thế giữa họ chả mấy tốt đẹp, nhưng Ran nhận thấy rằng, có lẽ sẽ sớm thôi, cả hai người họ sẽ sớm trở lại như trước và... hơn cả trước.

Lúc này, tại quán Poirot, trong lòng chàng trai nọ bỗng thấy bức bối cùng cực, một người hồ hởi như anh chẳng thể chịu nổi bầu không khí u ám này quá lâu được, nếu là gây chiến với kẻ khác, có lẽ anh đã muốn thắng đến cùng, nhưng lạ thay, với Haru, anh lại muốn mở lời hoà giải trước.

Amuro trộm nhìn qua đôi bàn tay cô và nhìn lên gương mặt, thật chăm chú như để kiểm tra gì đó. Sau đó anh thở phào và yên tâm làm bánh.

Không còn dị ứng nữa rồi thì phải... (Amuro)

Nhưng chỉ kiểm tra như vậy là chưa đủ, anh vẫn muốn bản thân nói vài lời.

- Tan ca... Haru - san mang chú cún về nhé, tôi không biết cách chăm sóc nhóc đó.

Haru nghe giọng anh cất lên, lòng có chút thầm mừng nhưng vẻ mặt cô nàng vẫn bình thản. Cô nàng ngó ra ngoài cửa xem tình hình chú cún, sau đó quay sang đáp lời anh.

- Nhưng nhóc đó thích ở cùng Amuro - san hơn, vậy nên, anh cứ chăm sóc nhóc đó đi.

Amuro có chút bất ngờ, lần đầu tiên có ai đó bảo rằng anh được yêu thích bởi thú cưng.

- Này, cô cứu nhóc đó giờ lại đùn đẩy trách nhiệm cho tôi sao?

Haru phủi tay, cô nàng tháo chiếc tạp dề và xếp gọn. Sau đó cô nàng đáp:

- Đúng là tôi đã cứu nhóc đó, nhưng anh nhìn đi, từ đầu đến cuối nhóc đó chỉ nhìn anh thôi. Động vật cũng có cảm xúc đấy, đôi mắt nhóc đó đã nói lên là nó thích anh.

Amuro bật cười, lần đầu tiên anh nghe đến kiến thức kì lạ này. Dù nghe có vẻ hợp lí, nhưng thông tin đó vẫn thật thiếu cơ sở thể xác nhận. Anh nhìn cô nàng bán tính bán nghi. Amuro đặt tách cà phê xuống, anh tiến đến gần chỗ cô, giọng trầm ấm cùng với ánh mắt anh áp đảo khiến Haru bất giác lùi về sau.

- Thật vậy sao? Cô có thể đọc cảm xúc qua mắt sao Haru - san? Vậy cô nhìn thử vào mắt tôi xem, mắt tôi nói lên điều gì?

Quán vắng khách, cũng sắp đến giờ tan tầm. Lúc này tại quán chỉ còn lại hai người, cảnh tượng này nếu để người khác bắt gặp sẽ thật dễ gây hiểu lầm. Nhưng thật kì lạ, bản thân Haru lại có chút hồi hộp, tim cô như hẫng đi một nhịp khi Amuro tiến đến một bước, Haru cảm thấy cảm giác này thật lạ lẫm, cô sợ hãi và dè chừng, dùng tay mình đẩy anh về phía trước. Nhưng khi bàn tay nhỏ đó chạm đến giữa lòng ngực anh, Haru cảm thấy nhịp đập tim anh cũng đang hồi hởi và vội vã.

- Marsala!

Cái tên lạ lẫm này khiến cho Haru cảm thấy khó hiểu và làm ngắt đi dòng suy nghĩ rối bời cùng cảm xúc của cô.

- Marsala là gì...vậy Amuro - san?

Mặt Haru trở nên ngờ ngệch và khó hiểu. Hoá ra lâu nay dù cảm thấy Haru có nhiều điểm tốt và không phải kẻ xấu nhưng sâu thẳm, Amuro vẫn luôn đề phòng cảnh giác và chờ đợi cơ hội xem phản ứng của cô khi đối diện với bí danh đó. Nhưng phản ứng của Haru không cho thấy điều gì bất thường, cô trông chẳng có gì là căng thẳng, vẫn ngây ngô và vụng về đôi lúc.

Tưởng chừng như những nhịp đập vội vã trong hai con tim ấy là cùng một lí do. Nhưng hoá ra, thứ mềm yếu nhất vẫn là trái tim người phụ nữ, nhịp tim cô tăng nhanh vì thứ cảm xúc mà cô chẳng định hình được. Còn với anh, trái tim ấy vẫn vững vàng và cứng như đá, kiên cố như sắt, nhịp tim hồ hởi vì anh căng thẳng xác định cô có phải là người của tổ chức hay không, chứ chẳng phải do thứ cảm xúc nhiệm màu nào khác.

- Marsala ấy... chỉ là một loại rượu tráng miệng mà thôi.


- Sếp!! Kazami đã mất tích rồi, không ai thấy cậu ấy đâu cả một tuần nay!

- Được rồi. Mau huy động hết lực lượng có thể tìm tung tích của Kazami.

Có vẻ như, khoảng thời gian yên ả đã qua đi, Amuro đón nhận mùa thu bằng tin dữ chứ không phải là một tiết trời dễ chịu. Anh đã thật sự lo sợ bất kì một ai liên quan đến bản thân sẽ đều từ giã thế gian này. Dù mối quan hệ giữa anh và Kazami chỉ là đồng nghiệp, nhưng Amuro thật sự coi trọng cậu ấy. Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, anh không đáng nhận mình là sếp nữa.

- Amuro - san... uống tách trà này đi, trông sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm.

Haru lo lắng đưa anh tách trà. Amuro nhận lấy, nhưng vì trà vẫn nóng nên anh đã không may đánh rơi và làm vỡ. Bàn tay anh nhanh chóng tấy đỏ vì bỏng, nhưng anh chẳng thấy hề hấn gì, vì vốn dĩ trên người anh còn có nhiều vết thương nặng nề hơn thế, và lúc này đây, tâm trí của anh chỉ lo cho Kazami.

Không gian tịch mịch, Amuro vẫn im lặng không nói một lời. Haru rất muốn hỏi anh liệu có ổn không, nhưng cô chẳng biết nên mở lời như thế nào. Vì vậy, cô chỉ tập trung tìm thuốc mỡ bôi lên vết bỏng đỏ ở tay anh.

Khi hay bàn tay đặt cạnh nhau, trông tay Haru thật nhỏ bé, còn tay của Amuro giống như một gã khổng lồ, tay anh hoàn toàn có thể nắm ngọn và che khuất tay cô.

- Tay anh có nhiều vết sẹo quá, đây và đây nữa. Amuro - san phải yêu thương bản thân chứ, nếu một ai đó yêu thương anh, khi họ nhìn vào những vết thương này, họ sẽ rất xót xa.

Amuro bỗng nhớ về những ngày thuở bé, khi anh vẫn luôn đánh nhau với bạn ở trường và bị thương, lấy đó làm cớ anh thường xuyên lui tới phòng khám của bác sĩ Elena. Anh không ngờ rằng, giờ đây khi đã 30 tuổi, anh vẫn được một người phụ nữ chăm sóc những vết thương nhỏ nhặt cho mình như ngày còn bé.

Haru vừa nói vừa chăm chút cho vết bỏng của anh, còn ánh mắt của anh thì trộm nhìn lấy dáng vẻ ấy. Một cảm giác bình yên dâng lên, thật khó tả, anh thấy bản thân đỡ ưu tư và muộn phiền khi nhìn vào gương mặt đó, sự tập trung của Haru có gì đó rất cuốn hút và đặc biệt.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt của anh biến đi sự nghi ngờ đối với cô. Trong đáy mắt lúc ấy ánh lên những khát khao ẩn dật, mãi đến sau này, anh mới có thể gọi nó thành tên.

Khi trời chập choạng tối, Amuro đánh lái chiếc xe hướng về phía trụ sở cảnh sát quốc gia Nhật Bản, nơi chứa đựng thân phận thật sự của anh. Tại đây, tất cả đều đang cuốn cuồn tìm kiếm tung tích của Kazami, được một lúc cũng tìm thấy chút manh mối.

- Thưa sếp! Có tin nhắn nặc danh gửi đến.

"Zero, ngươi sẽ xuất hiện chứ? - Mar -".

Lúc này Amuro mới hiểu ra, Marsala đã mất kiên nhẫn và bắt đầu hành động vội vã. Thật sự phía tổ chức đã nghi ngờ anh chính là Rei Furuya. Qua chỉ thị từ tổ chức, Marsala đã muốn bắt lấy kẻ có tên là Zero đó, nhưng đã bắt nhầm Kazami. Nhưng tình thế này, vốn dĩ Amuro không thể ra mặt được, vì như vậy, anh sẽ bị bại lộ thân phận.

Amuro có chút bần thần, thật khác với anh của mọi khi, chẳng chuyện gì có thể làm khó được anh chàng. Nhưng với tình huống này, anh thật sự cảm nhận thấy nguy hiểm đang đến gần, đặc biệt là đối với những người thân cận với anh, điều này đã khơi dậy sự sợ hãi sâu kín trong lòng anh luôn che giấu bấy lâu nay.

Lần theo tung tích và quãng đường Kazami đã đi qua trước khi mất tích, cục cảnh sát phát hiện ra điểm cuối cùng mà Kazami đến và mất tích chính là một bãi đất chứa container phía Đông ngoại ô thành phố.
Rất nhanh chóng, Amuro đã lái xe đến đó.

Đến nơi, cảnh tượng hoang tàn và cũ kĩ ở nơi này mang đến cho Amuro nhiều cảm giác không tốt. Những chiếc container rỉ sét đã mục ruỗng có thể đổ sụp bất kì lúc nào, trên nền trời cũng chỉ toàn những con quạ đen và những con dơi liên tục đập cánh, tiếng kêu của chúng cũng đầy hỗn loạn như lời nguyền rủa. Nhưng khi vừa vòng quanh nơi đây được một lúc, Amuro chợt phát hiện ra đã có kẻ đến nhanh hơn anh.

Đó là một chàng trai trạc tuổi anh, dưới mắt có vết sẹo, trên đầu luôn đội chiếc mũ len có màu đen đặc, miệng anh ta cũng ngậm một điếu thuốc đã châm lửa. Dáng vẻ này, Amuro vừa nhìn đã nhận ra được anh ta là ai, chỉ là cảm nhận của Amuro dành cho anh ta chưa bao giờ là tốt đẹp.

- Chà, chúng ta lại gặp nhau rồi, Akai Shuichi!

Akai quay người lại, ánh mắt có chút dò xét, nhưng vẻ mặt của anh không có gì là bất ngờ, có vẻ như anh ta đã đoán trước được việc Amuro sẽ đến đây. Akai rít nhanh điếu thuốc, sau đó ném xuống đất, chân anh cũng không quên đạp tan đi đốm đỏ vẫn đang cháy.

Akai tiến bước đến gần Amuro, đưa ra trước mặt anh chiếc điện thoại có mở sẵn mục nội dung gì đó và nói:

- Rất tiếc vì cấp dưới của cậu đã mất tích không rõ nguyên do, nhưng việc tôi có mặt ở đây vẫn có chung mục đích với cậu.

- Tôi không cần biết mục đích của các người là gì, sao tôi phải quan tâm việc đó chứ?

Amuro đáp lời với thái độ có chút không hợp tác, từ trước đến nay, với Akai hay với FBI, anh vẫn đều giữ  kiểu cách nói chuyện như vậy.

- Về Marsala, chẳng lẽ cậu không quan tâm sao?

Amuro nghe qua bí danh đó, lòng anh bỗng sựng lại. Hóa ra FBI cũng đã biết đến sự tồn tại của thành viên mới Marsala và cũng bắt đầu truy vết thông tin. Vốn dĩ anh cũng không có nhiều thông tin về Marsala, vì vậy nên anh cũng có chút tò mò, liệu rằng phía FBI và Akai đã điều tra được đến đâu về kẻ này.

Akai xỏ tay vào túi quần, dáng vẻ rất khoan thai và đắc ý. Anh ta biết Amuro vô cùng tò mò về Marsala, nhưng tính khí Amuro vốn rất hiếu thắng và căm ghét anh, việc để phía Amuro hợp tác cùng điều tra tung tích của kẻ này không phải là chuyện dễ.

- Thật ra kẻ có cái tên là Marsala đó rất có thể đã bắt đầu hoạt động từ một năm trước chứ không phải chỉ mới bắt đầu dạo gần đây. Thời điểm này năm ngoái, cô ta cũng đã tấn công và bắt cóc một mật vụ của FBI chúng tôi, sau đó thi thể của cậu nhân viên đó đã được tìm thấy, nguyên nhân tử vong là do bị chém vào động mạch chủ, vết cắt rất chuẩn xác và sâu, hiện trường  còn một tờ ghi chú được dán trên ngực áo.

"Thật tốn công vô ích, vì con số không ta cần tìm không phải kẻ này. - Mar-"

Qua thông tin của Akai, Amuro một lần nữa cảm thấy những dòng suy nghĩ của mình đang trở nên rối bời và hỗn độn. Khi sâu chuỗi sự việc lại, anh nhận ra rằng rất có thể, nhiệm vụ đầu tiên của Marsala khi bắt đầu hoạt động không phải là nhắm đến Bourbon và điều tra xem anh có phải là nội gián của tổ chức hay không. Nhiệm vụ đầu tiên của kẻ đó là nhắm vào cái tên Zero, cái tên này cũng chính là anh, nhưng thời điểm đó có lẽ kẻ đó không biết rằng Zero và Bourbon chính là một người. Còn thời điểm hiện tại, có lẽ phía tổ chức đã phát hiện ra được thông tin nào đó quan trọng nên đã chuyển hướng hoạt động của Marsala, kẻ đó sẽ hành động để chứng minh rằng Zero chính là Bourbon, và Bourbon chính là kẻ phản bội tổ chức này.

Tuy nhiên, điều mà Amuro quan tâm hơn cả đó chính là cách gọi của Akai dành cho Marsala.

Hắn gọi Marsala là cô ta, vậy kẻ này là nữ sao?!

- Cô ta...? Vậy kẻ này là nữ sao..?!

Lúc này, khi câu hỏi của anh vừa buôn khỏi miệng, cũng là lúc, tâm trí anh hiện lên hình ảnh của cô gái quen thuộc đó, người mà anh luôn nghi ngờ, lúc nào cũng cảnh giác, nhưng sâu kín trong thâm tâm Amuro luôn không muốn tin rằng điều này sẽ là thật.

Akai quay người bước đi, anh tiến về phía chiều tà, hướng mà mặt trời bắt đầu khuất bóng. Anh chỉ đáp lại lời Amuro ngắn gọn:

- Đúng vậy. Có lẽ cũng đến lúc anh nên đề phòng với những người phụ nữ kỳ lạ xung quanh anh rồi đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net