46 - Mãnh liệt (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lập tức, anh bế thóc cô tựa vào thành giường, mở rộng chân cô và gác hai chân cô lên bả vai săn chắc của mình. Trong tích tắc, Haru thoáng bất ngờ vì anh hành động quá nhanh gọn. Không chần chờ, thứ đó lại tiến sâu vào người cô không chút nhân nhượng, nó ra vào liên tục và mạnh mẽ hơn cả cơn mưa lớn ngoài kia, nhất thời khiến cô không kịp thích ứng mà bộc phát ra tiếng rên rỉ. Vẫn là từng làn hơi vội vã được phát ra, không chỉ con tim cô trở nên run rẩy mà toàn thân trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, ở nơi đó, cô cảm nhận được có chất dịch không ngừng tiết ra, ấm nóng, khiến cho chuyện giao hợp giữa hai người càng trở nên thấm đậm sắc dục.

Giờ phút này, cô cảm thấy bản thân thật yếu mềm và cũng có chút... dung tục. Trước đây cô cảm thấy chuyện rên rỉ thật thô tục, nhưng giờ đây mỗi phút trôi không thể kiểm soát nỗi miệng mình nữa, cô không thể ngăn tiếng rên được phát ra, vì càng lúc anh càng mạnh bạo, không ngừng đẩy người cô như vũ bão. Rõ ràng, anh đang chẳng có chút khiêm nhường nào, giờ cô lại có chút hối hận vì khuyên anh đừng khắc chế bản thân. Cô không ngờ rằng khi anh dùng hết sức lực thì lại cuồng nhiệt như vậy, khiến cô có chút khổ sở đến nỗi chảy cả nước mắt. Cô cố gắng nói, giọng điệu xen lẫn những tiếng rên. Giọng cô rất yếu mềm, tựa như đang một lời quở trách xen lẫn nài nỉ.

- Anh... em chịu không... không nỗi...

Anh khẽ cười, giọng điệu có chút trêu chọc.

- Vậy là đã hối hận rồi sao?

Bàn tay anh mơn trớn bờ ngực căng tràn của cô, sau đó nhẹ hôn lên ngực, bờ môi lại tiếp tục mân mê lên cổ khiến cho cô phải nghiên đầu nhướng cổ lên một  chút. Lúc này, anh mới nghe rõ từng hơi thở mệt nhọc của cô nàng, trông rất diễm lệ và quá đỗi yêu kiều, như một cách hoa đang rũ xuống vì mang nặng những hạt sương sớm. Trông thấy dáng vẻ này, anh thật sự vừa thương vừa xót, nhưng ít ra anh vẫn biết được cô cũng cảm thấy thoả mãn.

- Em không hối hận. Nhưng anh, anh không nhẹ nhàng một chút được sao?

Giọng cô có chút quở trách, anh cảm thấy có lẽ cuộc vui đến đây nên dừng lại, cô trông như một con cá thoi thóp vì thiếu nước. Trán đầy mồ hôi, hơi thở lại vô cùng gấp gáp, tóc tai đều rũ rượi quấn rối lấy nhau, thân không mảnh vải nằm ngửa ra giường đầy uể oải. Haru cảm thấy bản thân mệt lã đến không thở nỗi nữa. Ngay lập tức, anh di chuyển đến nằm kế bên cô, lấy gối kê dưới đầu cô nàng, sau đó kéo tấm chăn đắp lên thân thể của cả hai. Nhưng có vẻ như điều này không đúng ý, cô đẩy gối về phía anh, sau đó kéo tay anh duỗi thẳng sang một bên, cô nằm lên cánh tay anh, đầu cô nép sát vào bờ ngực săn chắc.

Thuận theo tư thế này, anh nhẹ hôn lên tóc cô, tay cũng khẽ khàng rỡ từng làn tóc rối, rất nâng niu và chiều chuộng. Lúc này khi nhìn lại anh mới thấy, cả người cô nàng như được tắm táp bằng mồ hôi, còn hơi thở thì hồ hởi đến nỗi tưởng chừng như vừa mới chạy thục mạng một đoạn đường dài. Nhìn người phụ nữ bên cạnh mình mệt lã như vậy, anh có chút xót, nhưng ham muốn con người vốn dĩ không thể muốn dừng là dừng ngay được. Dáng vẻ đó của cô vẫn khiến anh cảm thấy rạo rực trong lòng, thân thể cô càng ướt át, trông cô lại càng hấp dẫn.

Dù đã ngừng để thứ đó của anh quấn quýt lấy thân dưới của cô, nhưng dưới tấm chăn, thân thể của hai người vẫn dính sát, từng thớ da thịt trắng ngần và mịn màng của cô vẫn chạm vào từng thớ da màu bánh mật khoẻ khoắn của anh. Bàn tay của anh, vẫn không chịu dừng lại, ham muốn vẫn còn đong đầy, anh luồng tay qua chiếc eo thon mềm mại kéo cô dí sát thân thể cô vào người mình, chốc lát lại mơn trớn bờ mông, cảm thấy nơi đây của cô thật đầy đặn,  anh không nhịn được mà xoa vài cái, có lẽ là do anh chăm sóc cô quá tốt, đã tăng cân không ít. Chốc lát, bàn tay đó còn len lỏi xuống hạ bộ tiến gần đến "cửa nhỏ", nơi đó nhạy cảm, cô không nhịn được mà run rẩy, rụt người lại, nép sát hai chân vào nhau, nhận ra sự mơn trớn và ý đồ của anh, cô liền lập tức giữ tay anh lại, đánh một cái.

- Tay anh có phải hư hỏng quá rồi không?

Anh nghiên người, hôn vào má cô một cái thật khẽ, sau đó lại cất lên giọng điệu nhẹ nhàng êm tai của mình như đang chuốc bùa mê cô. Trông một khoảnh khắc, cô cảm thấy anh thật sự tinh ranh và ma mãnh.

- Là em dụ dỗ anh trước, giờ lại trách anh sao?

Haru nhướng người định ngồi dậy, tấm chăn tuột khỏi thân trên của cô, lộ ra đôi ngực đẫy đà cuốn hút, anh đoán với kích cỡ này có lẽ phải là cup E. Anh không nhịn được, liền kéo cô về lại chăn, bàn tay anh từ bỏ ý định với phần hạ bộ, giờ lại mân mê trêu đùa với bờ ngực. Trong một phút chốc, Haru lại run lên, cảm giác cơn rùng mình vừa chạy đến man tai, rất tê tái, khiến cho cả mang tai và mặt đều ửng đỏ. Bỗng chốc cô thấy ngực mình có chút đau nhói, khi ngó xuống thì nhận ra anh đang không ngừng xoa bóp nó, rất chậm rãi nhưng lại mạnh bạo, khiến cho ngực cô nhanh chóng tấy đỏ và sưng lên. Giờ phút này, cô thật sự rất muốn mắng anh, nhưng bản thân cô cũng chẳng thể phủ nhận được hành động này khiến cho cô rất kích thích, như đang chìm trong một cơn mê man kéo dài. Còn với anh mà nói, vòng một đẫy đà này... rất "vừa tay" anh.

Chốc lát, khi đã cố gắng thở đều, Haru nói, thái độ rất nghi hoặc anh.

- Thì ra anh là người như vậy sao?

Anh lắc đầu, tay vẫn không ngừng mơn trớn dọc khắp thân thể cô, anh lật người cô lại, để cô nằm sấp, hiển hiện trước mắt anh bờ mông đầy đặn, nhưng anh chưa vội tấn công đến đó, trước mắt, anh chỉ hôn lên khắp sống lưng cô nàng. Giọng anh trầm khàn cất lên đầy mê hoặc, trong giọng điệu có chút nũng nịu buồn tủi.

- Cũng không phải lần đầu chúng ta quan hệ, em nói vậy xem ra chẳng nhớ gì về lần đầu của chúng ta.

Quả thật, khi đó cô uống rượu say, tâm trí nửa mê nửa tỉnh, có chuyện nhớ chuyện không. Còn lần này cô hoàn toàn tỉnh táo, nên mới cảm nhận rõ ràng được từng hành động và cả sự cuồng nhiệt của anh trên chiếc giường này. Dù lời lẽ của cô giống như là đang chất vấn và chống đối, nhưng cô vẫn để bản thân mình tuỳ ý cho anh khám phá, không chút kháng cự.

Trong thế nằm sấp, thật khó khăn để cô có thể nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này, nhưng cô đoán, có lẽ giờ anh cũng chẳng khác gì người đang say, chỉ có ân ái cùng cô mới đủ khiến anh say đắm đến cùng cực mà không khắc chế nỗi bản thân mình, cho phép thân thể trở nên phóng túng. Cảm nhận thấy bàn tay anh đang đặt lên mông mình, cô khẽ nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói:

- Nếu lần nào anh cũng đều như vậy, thì dù em có uống say cũng khó mà quên được.

Thật ra, trong lần đầu tiên của hai người, anh đã rất kiềm chế. Bởi lẽ, dù cho người đề nghị ân ái có là cô đi nữa thì anh cảm thấy chuyện quan hệ với cô trong lúc cô say thật không đứng đắn cho lắm. Vậy nên, giờ đây cô hoàn toàn tỉnh táo, khó tránh việc anh lại giải phóng hết sức lực của mình.

Chợt anh hỏi:

- Em có muốn tiếp tục không? Đã hơn một tiếng rồi.

- Vậy ý của anh là muốn tiếp tục hay không tiếp tục?

Cô hỏi ngược lại, dò xét ý muốn của anh.

Chạm vào vai cô, anh lật người cô lại, dáng vẻ nuột nà của một người phụ nữ trông vẫn còn mơn mởn sắc xuân tươi trẻ phơi bày ra trước mắt anh rõ ràng từng đường nét một, rất quyến rũ. Anh thật sự không ngờ rằng thân thể cô lại hoàn mỹ đến vậy. Nhìn toàn thân cô một lượt, anh không ngừng nuốt đi nước bọt, yết hầu chạy dọc nhiều lần. Lòng anh rất muốn nói "tiếp tục" nhưng sợ cô sẽ kiệt sức đến ngất.

- Nếu anh nói muốn tiếp tục, em vẫn đồng ý sao?

Anh hỏi, giọng ôn nhu và ân cần, đi kèm là ánh nhìn đầy thương yêu và trìu mến. Nhưng đối với Haru, ánh mắt đó chính là một thứ bùa mê khó cưỡng, dù anh có nói gì cô cũng sẽ gật đầu, không chút do dự. Và quả thật, Haru khẽ gật đầu, còn anh thì khẽ cười. Nếu cô đã đồng ý, tất nhiên chỉ có thể tiếp tục cuộc ân ái này cho đến khi sức cùng lực kiệt.

Anh di chuyển nằm đến kế bên cô, thu lại hai tay cô nàng và giữ chặt, sau đó để cô nằm sấp xuống giường như vừa rồi, cô cảm giác được, giữa mông mình đang có thứ gì đó căng cứng chọc vào sâu. Haru không nén được cơn khó chịu liền thở dốc một cái, vô tình khiến anh chú ý, để trấn an cô, anh nhẹ hôn vào gáy cổ. Vẫn là tư thế đó, tay anh giữ chặt tay cô và vắt ra sau hõm lưng của cô nàng, cô cứ ngỡ giờ phút này trở thành tội phạm của anh vậy, chỉ thiếu mỗi chiếc còng tay. Môi anh dí sát vào vành tai cô, thỏ thẻ nói:

- Ngoan ngoãn thả lỏng, thở đều. Như vậy sẽ dễ chịu hơn.

Cô chưa kịp gật đầu đáp lời anh thì cô cảm giác anh đã cho thứ đó đi vào sâu hơn, nhịp độ càng lúc càng nhanh khiến cho thân thể cô không thể yên được nữa, liên tục di chuyển theo sự tấn công của anh, đôi ngực bị ép xuống giường căng tràn và đẫy đà hơn bao giờ hết.

- ... Anh... đừng...

Anh không nghe thấy, vẫn tiếp tục ngày càng mãnh liệt. Khiến cho hơi thở của cô ngày càng gấp gáp và không còn nín nhịn được tiếng rên nữa. Sau một đợt tấn công dài không ngừng nghỉ, những tiếng rên rỉ tạm dừng, nhưng cô nàng lại bật ra một tiếng la khoái cảm từ cổ họng.

- ... a...

Chợt, trong lòng cô lại trở nên bồi hồi đến lạ, cảm giác dưới thân mình trở nên ướt át, thì ra là anh đã cho ra thứ đó, một dòng chất lỏng nóng hổi len lỏi vào trong nơi đó của cô nàng. Haru cảm thấy thân thể mình có chút tê dại, cảm giác tê tái đó đi từ gót chân chạy lên đến tận đỉnh đầu, rung cảm mãn liệt. Cô không biết liệu tiếp theo anh sẽ làm những gì, cô chỉ ngoan ngoãn nằm đó, hoàn toàn nương theo mọi hành động của anh. Lúc này Amuro nhìn cô, cảm giác như cô chính là một chú mèo rất biết chiều chuộng chủ nhân, không càn quấy cũng không kháng cự. Anh chỉ thầm cười và sau đó nói:

- Em có biết em lúc này và em của thường ngày khác nhau như thế nào không?

Amuro dừng lại một chút, tay mơn trớn bờ mông đầy đặn của cô nàng, ánh nhìn lướt dọc khắp thân thể cô toát lên một sự yêu chiều sâu sắc. Qua được một đợt tấn công mãnh liệt từ anh, cô không ngừng thở dốc, đáp lại với giọng điệu mệt nhọc.

- Có khác nhau sao?

- Có, rất khác.

- Chồng yêu, anh nói xem, khác thế nào?

Không vội trả lời, anh chợt cúi người xuống hít lấy hít để gáy cổ cô, cảm thấy mùi hương của cô dường như lưu lại hết nơi đây, rất ngọt ngào và hấp dẫn, khiến cho anh không nhịn được mà gặm nhắm một vệt, tạo ra một dấu ấn màu đỏ. Haru thoáng bất ngờ, cô nàng uốn người, nhướn cổ, muốn đưa tay sờ lên nơi anh vừa cắn nhưng đã bị anh giữ tay lại.

- Đừng cựa quậy, ngoan, anh sẽ nói.

Haru khó khăn gật đầu trong thế nằm này, việc nói nhiều cũng khiến cô mất sức nên cô chỉ lẳng lặng nằm dưới thân anh mà nghe, ánh mắt cô lúc này như một chú mèo nhỏ đã bị anh thu phục, rất dịu dàng và uỷ mị.

- Bình thường, em rất lì lợm, hầu như những chuyện quan trọng đều không nghe theo quyết định của anh. Nhưng trên giường, em lại rất biết nghe lời. Giờ muốn thấy em ngoan ngoãn thì xem ra phải thường xuyên đưa em lên giường, có đúng không?

Cô thoáng đỏ mặt, cảm giác thật muốn mắng anh ngay lập tức, nhưng chưa kịp mắng, cô cảm giác ở thân dưới mình trở nên căng cứng, anh để thứ đó ra vào liên tục khiến vùng xương chậu của cô như bị trướng lên, không ngừng lay chuyển. Cô cảm thấy đau đến bật cả nước mắt, đi kèm là những tiếng rên đứt đoạn. Không nhịn được nữa, cô cất giọng, trông có vẻ hờn trách anh, nhưng từng lời đều ngắt quãng, vì anh không chịu dừng lại, vẫn đê mê ra vào với nơi đó của cô.

- Anh... anh quá đáng... lắm. Anh... anh không biết mệt sao?

Amuro cố gắng giấu đi nét cười, tay anh mân mê đến rãnh ngực cô nàng, một cách chậm rãi. Anh nói, như đưa ra một lời yêu cầu nhẹ nhàng.

- Vậy thì bình thường em ngoan ngoãn nghe lời hơn là được. Anh cũng đỡ lo lắng cho em hơn. Vợ yêu, em thấy có đúng không?

Tiếng vợ yêu lúc này như một lời chiêu dụ vỗ về, vừa ngọt ngào vừa quyến rũ. Cô thoáng nghĩ, chi bằng cứ tiếp tục không nghe lời anh, để khi ở trên giường lại có thể nghe thấy tiếng gọi vợ yêu này nhiều hơn. Ngày thường, chẳng bao giờ anh gọi cô như vậy, vẫn là đã quen gọi tên cô, Haru.

Đáp lại anh, Haru nhẹ gật đầu, thật ra cô cũng muốn nói thêm nhưng giờ anh lại quá cuồng nhiệt, khiến cô chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng, chỉ nghĩ đến mỗi chuyện làm sao để có thể thở đều. Trong một thoáng, cô cũng nghe thấy anh cũng đang rên nhẹ, thanh âm làm rung chuyển yết hầu, nét mặt rất thoả mãn. Trời đã tạnh mưa, thứ thanh âm rên rỉ nỉ non đó lại càng hiện rõ, xen lẫn là tiếng va chạm liên hồi của da thịt, khiến cho bầu không khí lúc này trở nên nhuốm màu hoan lạc, vui vẻ và tràn đầy hưng phấn, thân thể hai người đều rạo rực đến khó cưỡng và bị cuốn hút lấy bởi đối phương.

Cuộc ân ái cứ thế kéo dài thêm một tiếng đồng hồ, sau đó cả hai cũng trả về cho màn đêm sự tĩnh lặng vốn có. Nằm nhoài ra giường được một lúc, anh bật người ngồi dậy định lòng sẽ đi đến nhà vệ sinh để tắm rửa, nhưng bước đi được hai bước anh đã khựng người quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang cuộn người trong chăn. Anh cứ chôn chân đứng đó nhìn dáng vẻ mỹ miều của cô, dường như trong lòng đang suy nghĩ gì đó, chốc lát, anh cất lời:

- Haru, tắm cùng anh không, người em ra rất nhiều mồ hôi.

Haru vốn dĩ đã định chợp mắt muốn ngủ ngay lúc này dưới tấm chăn đó, vì cô nàng đã quá mệt mỏi sau cuộc ân ái kéo dài hai tiếng, đến cả bước đi cũng chẳng đi nỗi nữa nói chi đến chuyện tắm rửa.

- Em mệt lắm, không tắm nỗi.

Nhưng dường như, câu nói đó của anh không phải là lời đề nghị, nó là một câu thông báo. Anh tiến đến bên giường bế cô lên một cách nhẹ bẫng, khiến cho cô không khỏi bất ngờ, anh nói, một lời nhẹ nhàng hơn cả mây bay:

- Anh tắm giúp em.

Cứ thế, không đợi cô đáp, anh bế cô vào nhà tắm. Có lẽ rằng, anh hoàn toàn đã bị cô nàng mê hoặc, chỉ trong hai lần ân ái đã muốn quấn quýt không rời, không thể dứt được, chỉ muốn tiếp tục. Nhưng điều khiến mối quan hệ của hai người trở nên sâu sắc vốn dĩ đâu chỉ có chuyện tương hợp về thể xác, chính tình yêu đã không ngừng đốt lửa cho cuộc hoan ái này trở nên nóng hơn từng phút giây một.

Cùng đứng dưới vòi hoa sen đang rả rích nước, lắm lúc Haru phải nhắm mắt lại để nước không chảy vào mắt mình, vậy nên, cô nàng không thể nào nhìn thấy được ánh mắt mà anh trao cho cô lúc này, hoàn toàn mê đắm. Anh không nhịn được, liền áp sát cô vào tường, nâng mặt cô lên và hôn ngấu nghiến. Trước hành động đó của anh, Haru không còn cảm thấy bất ngờ nữa, ngay lập tức đã thích ứng kịp và đáp lại một cách nhiệt thành, sâu sắc. Khi đôi môi hai người tách rời nhau, ánh nhìn lại trở nên thấm đậm tình ý, hơi thở trở nên dồn dập. Và rồi, những khoái cảm mới đến đã vô tình kích thích nơi thân dứoi của anh, mặc cho nước đang róc rách chảy, anh tiếp tục cho thứ đó tiến tới vào cánh cửa của cô nàng, không ngừng thúc đẩy, đã vậy, để cho thuận tiện, anh còn để một chân của cô vắt lên eo mình, tay anh giữ lấy phần hông của cô. Sợ tư thế này không thể trụ vững, Haru bất giác chống tay ra sau tựa vào tường, khi đã cảm thấy ổn thoả về tư thế, anh lại cho thứ đó ra vào một cách mạnh bạo, Haru không nhịn được lại rên rỉ từng tiếng khoái cảm.

-... a.... anh...

Cách mà anh cắm sâu thứ đó vào người cô vẫn khiến cô tê dại, nhiều phần choáng váng, chất dịch trong người không ngừng tiết ra, nó men theo bắp chân cô đi theo dòng nước mà chảy xuống sàn. Giữa hai chân cô nàng vẫn nhạy cảm, khó nhịn được mà hai chân cũng run lên, anh càng thúc đẩy, cô càng thấy khoái cảm dâng đầy, thoả mãn ngửa đầu lên cao, làm lộ ra chiếc cổ dài trắng ngần cuốn hút.

Sự va chạm liên hồi của hai cơ quan đó ở hai người tạo ra thanh âm cọ xót của da thịt, âm thanh rất lớn, vì nhà vệ sinh vốn dĩ được xây dựng theo cấu trúc có thể phát ra tiếng vang. Những thanh âm đó lọt vào tai Haru, là phụ nữ, cô vẫn cảm thấy rất ngại ngùng, khó giấu đi sự xấu hổ trên gương mặt.

- Anh... dừng lại... dừng lại thôi anh...

Haru nài nỉ giữa tiếng thở dốc, tay cô liên hồi đập vào ngực anh để ra hiệu cho anh dừng lại cuộc ân ái.

Anh nghe thấy lời này, khó tránh việc mất đi hứng thú đang cao trào. Nhưng với anh, quan trọng hơn hết vẫn là ý muốn của Haru. Chỉ cần cô không muốn tiếp tục, anh sẽ dừng lại.

- Khó chịu sao?

Cô lắc đầu, mặt vẫn ửng đỏ vì xấu hổ.

- Tắm quá khuya sẽ không tốt, chúng ta tắm nhanh thôi.

Anh gật đầu, ánh mắt đã hiền dịu và ôn nhu hơn. Thật khác biệt so với lúc anh phóng túng hết sức mình cho cuộc ân ái.

- Đúng rồi, anh quên mất, tắm khuya thế này cũng không tốt cho sức khoẻ của em.

Anh nhìn cô, nở một nụ cười hiền từ, sau đó chỉnh lại độ ấm của máy nước nóng và tốc độ của vòi nước. Đến khi mọi thứ vừa ý, anh xả nước lên thân thể cô, tay anh mơn man vuốt ve từng nơi một vệ sinh thật kỹ cho cô nàng, dù là rãnh ngực, bờ mông hay là cửa nhỏ, anh đều dạo quanh qua. Làn da của cô vốn dĩ đã trắng nõn mịn màng trông rất hấp dẫn, vậy mà khi có nước chảy qua khắp thân thể, nó lại càng trở nên hoàn mỹ hơn nữa, thân thể đẹp đẽ như được chạm khắc tinh tế, trơn láng cuốn hút. Chốc chốc, anh lại hôn nhẹ lên vài nơi, rất yêu thương. Xong xuôi, anh tắt đi vòi nước, nhẹ vỗ vào mông cô một cái, anh nói:

- Xong rồi, giờ lau người và đi ngủ thôi.

Anh với tay lấy những chiếc khăn tấm được xếp gọn trên kệ tủ. Anh đưa cho cô một cái và giữ cho mình một cái. Thật ra anh giữ khăn không phải để lau cho mình, anh muốn dùng nó để giúp cô lau tóc, còn cô sẽ tự lau người mình. Từng hành động của anh đối với tóc cô hay là thân thể đều rất mực trân trọng và dịu dàng, như nâng niu lấy cánh hoa trong lòng bàn tay. Chốc lát, cô rời khỏi nhà tắm trước, đi sấy tóc, anh đi sau.

Khi thân thể cả hai đã sạch sẽ và khô ráo, không một ai có ý định sẽ mặc đồ vào, cả hai cứ thế mà bước lên giường, kéo chăn lại và ngủ. Trong ánh đèn mập mờ, giờ chỉ còn lại hai thân xác trần trụi dưới lớp chăn đang say giấc, khung cảnh rất đỗi bình yên. Kể cả khi đã say giấc, trên gương mặt của cả hai người đều căng tràn sự hạnh phúc. Hết thảy những thương yêu, ham muốn, và niềm tin đều thể hiện hết thảy qua sự quấn quýt thể xác của hai người. Giữa đêm đông lạnh, hai thân xác đó kề xác bên nhau, da kề da thịt kề thịt, không cần khoác áo ấm, cơ thể ấm nóng của họ đã đủ sưởi ấm cho nhau, có lẽ không chỉ riêng mùa đông, mà là sẽ đến hết đời này.

--
P/s: :)))) toi viết toi còn ngại, mng đọc có ngại không vậy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net