5 - Án mạng tại Poirot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những thông tin về Marsala mà Amuro có được đến hiện tại đều trở nên rời rạc: là nữ, có khả năng dùng kiếm thuần thục và chuẩn xác, đã hoạt động từ một năm trước và ra tay tàn nhẫn với một mật vụ FBI. Với những thông tin ít ỏi này, người duy nhất mà anh nghĩ tới vẫn là cô gái ấy, Haru Yoshida. Nhưng chính anh cũng cảm thấy vô cùng rối bời với giả thuyết mà chính mình đã đặt ra, làm thế nào để chứng minh được điều này, liệu rằng anh nên chứng minh cô gái đó chính là Marsala hay ngược lại, chứng minh cô ấy thật sự chỉ là một cô gái đơn thuần như bao cô gái khác.

Một ngày mới đến, dẫu vẫn chưa thể tìm thấy được tung tích của Kazami thì Amuro vẫn phải đến quán Poirot và sống với bộ mặt thật niềm nở và điềm đạm, không ưu phiền hay lo lắng. Conan biết nỗi lo sợ và băn khoăn lúc này của anh, vì vậy cậu luôn tìm cơ hội để có thể trò chuyện và cùng tìm ra cách để có thể tìm thấy Kazami trước khi mọi chuyện trở nên xấu đi.

- Amuro - san đừng quá lo lắng, sẽ nhanh chóng tìm thấy anh Kazami thôi.

Amuro chỉ cười nhạt rồi nói với cậu với giọng điệu có bình thản, một chút bất lực và chua xót:

- Nhóc biết đấy, nếu đã chọn sống vì đất nước và người dân, có những chuyện bắt buộc xảy ra thì anh không có quyền kháng cự hay ủ rũ.

Nhìn qua đôi mắt và giọng điệu đó, Conan hiểu rằng Amuro đã trải qua không ít lần đối diện với cái chết  hay sinh ly tử biệt. Những người bạn, người thân đều đã lần lượt ra đi, họ rời khỏi anh mà không một lời từ biệt hay báo trước.

Khi không khí đang trầm lắng và gợi lên nhiều suy tư thì bỗng nhiên có tiếng hét lớn, giọng nói đó chính là của Haru. Khi Conan và Amuro nghe thấy và nhìn quanh quán chẳng phát hiện ra cô ở đâu cả.

- Âm thanh phát ra từ nhà vệ sinh đó Amuro - san!

Theo lời chỉ dẫn đó, cả hai cùng chạy đến nhà vệ sinh của quán. Đến nơi, cảnh tượng trước mắt Amuro là một Haru đã ngã quỵ xuống nền gạch cùng với vẻ mặt hốt hoảng. Cô nàng ngồi bó người vào một góc, dùng hai tay tự che mắt mình lại. Amuro và Conan tiến đến gần và mở cánh cửa nhà vệ sinh thì phát hiện ra một thi thể đang ngồi trong đó và máu vương hết 4 mặt của buồng vệ sinh.

- Amuro - san! Gọi điện cho cảnh sát và phong toả khách lại thôi, rất có thể, thủ phạm là một trong những vị khách đang còn ở quán vì vết máu vẫn còn mới.

Amuro gật đầu, tay anh thoăn thoắt bấm số trên điện thoại, rất nhanh chóng đã gọi được cho cảnh sát và anh cũng phong toả khu vực quán lại không cho bất cứ vị khách nào rời khỏi. Sau cùng, anh mới chú ý đến Haru, cô vẫn đang ngồi một góc và sợ hãi cùng cực, toàn thân cô run rẫy và vẫn chưa dám hé mở mắt. Không còn cách nào khác, Amuro đến và hai tay anh đặt lên vai cô.

- Haru - san, không sao cả, cảnh sát sẽ đến và giải quyết nhanh thôi, chúng ta mau ra khỏi đây.

Dù anh đã an ủi nhưng Haru vẫn cảm thấy tay chân bủn rủn vì cảnh tượng đáng sợ đó. Cô nàng chẳng thể bước đi nổi, hai tay chỉ bám chặt lấy cánh tay của Amuro như sợi dây xích, chân luôn ríu lại vì sợ. Cảm giác bị xiết chặt đó với Amuro tất nhiên chẳng hề dễ chịu, nhưng anh chẳng để tâm mấy đến cảm giác của mình và giờ đây có lẽ thật hiếm hoi khi thấy anh hành động chẳng nghĩ suy hay cảnh giác mấy với Haru, thật nhanh chóng, anh vòng tay đặt ra sau lưng cô nàng và bế đi.

Đặt Haru ngồi gọn lên ghế, Amuro định trở lại bếp để pha cho cô một tách trà, nhưng đột nhiên, bàn tay nhỏ nhắn của cô nàng đã níu giữ anh lại.

Khoảnh khắc đó, tim anh bỗng thổn thức, nó như bị chững lại một nhịp. Anh cảm nhận được thứ đang níu giữ anh lại không phải là lực kéo của tay mà là một thứ cảm xúc mãnh liệt khó tả. Dù tay Haru rất nhỏ nhắn nhưng anh cảm nhận rõ rệt sự run rẩy kể cả độ ấm từ đó.

Nhưng dù cảm nhận rõ mọi cảm giác như thế, cách làm mà anh chọn chính là tách tay mình khỏi sự níu giữ ấy, một cách dứt khoát, chẳng chút gì là vấn vương.

Tay Haru buông thõng, nặng trĩu và rời khỏi tay anh một cách tuyệt vọng. Bóng dáng Amuro xa dần, phía sau anh là một ánh mắt dõi theo đầy ưu tư và ẩn uất, giống hệt một chú cún bị bỏ rơi.

Ngay sau đó, Amuro mở cửa đón thanh tra Megure và trung sĩ Takagi, cũng như bao vụ án khác, họ đều có mặt. Sau khám nghiệm hiện trường, một số thông tin đã thu thập được.

- Nạn nhân là Shizuka Nakamura, nữ, 35 tuổi, nghề nghiệp là một tiểu thuyết gia lãng mạn. Hiện trường cho thấy nguyên nhân cái chết là do bị vật sắc nhọn cắt vào động mạch ở cổ dẫn đến mất máu quá nhiều. Về hung khí vẫn chưa tìm thấy thưa thanh tra.

Nghe được thông tin này, cả Amuro và Conan đều nhận ra sự trùng hợp. Điều này khiến cả hai có chút sững sờ và cảnh giác.

Giống với cái chết của mật vụ FBI đó sao, cũng là bị cắt vào động mạch chủ ở cổ, chẳng lẽ là do Marsala ...!?

Đột nhiên, từ ngoài cửa, một chàng trai có dáng người cao ráo nổi bật với mái tóc đỏ hồng bước vào,
anh ta trông rất thần bí, nhưng cả Conan và Amuro đều biết anh ta là ai. Dù vậy, sự xuất hiện của anh ta lúc này là rất đúng lúc, chỉ có anh ta là biết rõ hiện trường và vụ việc mật vụ FBI bị sát hại một năm trước trông ra sao.

- Cậu là...?

Thanh tra Megure nhìn cậu một lượt với ánh mắt dò xét và nghi ngờ.

- Thưa thanh tra, tôi là Okiya Subaru, là trợ lý nghiên cứu của tiến sĩ Agasa, tôi đến đây để cho lời khai.

Trong lúc này, trung sĩ Takagi cũng vội nói:

- À thưa thanh tra... thật ra thì trong những người mà nạn nhân liên lạc trong thời gian gần đây, có số điện thoại của cậu ấy và vì vậy nên cậu ấy được mời đến đây.

- Ừm, ta biết rồi.

Okiya Subaru nhìn quanh quán một lượt, sự chú ý của anh chỉ nhắm vào cô gái đang ngồi ở góc quán chứ không hẳn là vì vụ án nên đến. Anh cũng nhìn một lượt với sự dò xét, nhưng đã bị Amuro ngăn lại.

- Cậu! Đừng có nhìn phụ nữ một cách bất lịch sự như thế, hãy làm đúng việc của mình thôi.

Subaru nâng gọng kính, chỉ nhẹ cười. Sau đó anh tiến đến phía hiện trường, chẳng đáp lại Amuro lời nào. Đến phía thi thể đang được bao phủ bởi khăn trắng, anh xin phép cảnh sát được thấy nạn nhân để xác nhận.

Nhìn quanh vết thương ở cổ cùng với hiện trường vụ án. Subaru có ngay cho mình kết luận rằng đây chỉ là một vụ án thông thường, không phải do Marsala hành động. Dù vậy, việc tìm ra hung thủ thật sự vẫn rất quan trọng ngay lúc này.

- Thưa thanh tra, đây đúng người đã liên hệ với tôi. Khoảng một tuần trước cô ấy bắt gặp tôi ở một quán cà phê khác và ngỏ ý muốn tôi trở thành hình mẫu trong tiểu thuyết mới của cô ấy. Tôi đã từ chối vì không muốn chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống riêng tư, nhưng có vẻ cô ấy không chịu từ bỏ. Bằng một cách nào đó, cô ấy có số điện thoại của tôi và liên tục gọi điện quấy rầy. Nhưng tất nhiên, tôi sẽ không giết cô ấy đâu.

Lúc này, Amuro bước đến và nói thêm một vài thông tin quan trọng:

- Thật ra thì, chúng ta có thể thu hẹp phạm vi nghi phạm lại và để cho những vị khách khác rời khỏi quán. Trong lúc đứng tại quầy tôi có để ý được 3 người đã lui tới nhà vệ sinh gần với thời gian mà nạn nhân bị sát hại.

Amuro lần lượt chỉ vào từng người và nói:

- Đầu tiên, là cô gái mặc chiếc áo khoác blaze xám đó, cô gái đó là người vào sau nạn nhân 10 phút. Tiếp đến là chàng trai này, mặc chiếc áo khoác dù màu đen dày cộm và cuối cùng....

Nói đến đây Amuro có chút ngập ngừng nhưng cũng không thể loại trừ khả năng cô nàng chính là thủ phạm.

- Cuối cùng... là cô ấy, nhân viên của quán Poirot và cũng là người phát hiện thi thể.

- Nếu vậy thì cô ấy cũng có thể là thủ phạm. Được rồi, vậy nghi phạm sẽ là 3 người, những vị khách khác có thể về. - Thanh tra Megure-

- Nhìn qua vết cắt thì không giống như dao hay kéo, là một vật gì đó mảnh hơn nhưng lại vô cùng sắc bén đó Amuro - san.

- Anh cũng nghĩ giống nhóc. Nhưng Conan - kun, máu của nạn nhân bắn tung toé như vậy, anh nghĩ trên người của thủ phạm vẫn còn dính máu.

Ngay lập tức, sau khi nghe những suy luận từ Conan và Amuro, thanh tra Megure cho người khám xét trên người cả ba nghi phạm. Nhưng qua kiểm tra, cả ba người đều không tồn tại vết máu. Khi lục soát tư trang của cả 3 nghi phạm, cũng không có vật giống như hung khí.

- Nhưng mà bác Megure ơi, cháu nghĩ là chúng ta chỉ còn lại hai nghi phạm thôi ạ, Haru - san gần như không có thời gian để gây án, vì nếu cô ấy ở nhà vệ sinh quá lâu, chẳng phải Amuro - san sẽ nghi ngờ sao?

Amuro nhẹ gật đầu, anh nói tiếp lời Conan:

- Phải đấy thanh tra. Tôi luôn quan sát cô ấy... vì cô ấy là nhân viên mới, nếu cô ấy có hành động gì khác lạ tôi sẽ nhận ra ngay. Thêm cả, Haru - san cũng không có động cơ gì để gây án cả.

- Ừm, ta hiểu rồi.

Sau khi thu hẹp nghi phạm, chỉ còn lại hai người. Người đầu tiên, cô gái mặc áo blaze màu xám là Hikari Ito. Sau khám xét, điểm khả nghi duy nhất ở cô ấy chỉ có chiếc kéo bên trong túi xách, nhưng chiếc kéo không khớp với vết thương trên cổ nạn nhân. Người thứ hai là Aki Sato, điểm khả nghi của cậu ta chỉ là chiếc áo dù dày cộm mà cậu ta mặc cùng với sợi dây chuyền hình mặt trăng trên cổ, nhưng mặt trăng bạc đó cũng không khớp với vết thương trên cổ nạn nhân nếu nó là hung khí.

Vụ án dường như rơi vào bế tắc thì mọi người cho rằng có lẽ hung thủ đã phi tang hung khí qua cống nhà vệ sinh, nhưng khi huy động lực lượng tìm kiếm vẫn không có gì khả nghi.

Cả Amuro, Subaru và Conan đều tập trung suy luận và tìm ra vấn đề. Bỗng nhiên, Haru đến gần phía Conan và kéo cậu sang một góc khác.

- Conan - kun có thể chuyển lời đến Ran - san giúp chị không?

- Vâng, Haru - san cứ nói đi ạ!

Haru thì thầm vào tai cậu một cách kín đáo.

- Chị thích đôi giày của Ran - san đã mang sáng nay, nhưng nếu chỉ ướm thử, có lẽ nó sẽ quá rộng so với chân của chị, Conan - kun nhờ Ran - san mua một đôi size nhỏ hơn giúp chị nhé, chị sẽ gửi tiền lại sau. Thật ngại khi nói điều này, Conan - kun giúp chị nhé.

- Là đôi giày thể thao màu xám đó đúng không ạ?

- Đúng thế Conan - kun.

- Dạ vâng, em sẽ chuyển lời đến chị Ran.

Vừa kết thúc cuộc trò chuyện, bỗng nhiên trong đầu Conan xuất hiện một ý nghĩ mới, lục lại từng chi tiết và thời gian của vụ án, Conan bỗng phát hiện ra vấn đề phía sau đó. Cậu nhìn sang Hikari, chợt nhận ra sự không ăn nhập trong trang phục của cô nàng là điểm khả nghi rất lớn, cậu cũng chú ý đến đôi giày thể thao mà cô nàng đang mang dường như rộng hơn so với phần cổ chân nhưng bên trong chiếc giày lại như được lấp đầy.

Nghĩ một lúc, cuối cùng Conan cũng hiểu ra mánh khoé vụ án và xác định được hung thủ, nhưng vẫn còn chi tiết khiến cậu thấy băng khoăn.

- Hikari - san mang giày rộng chân sao, chị không gặ khó khăn với nó chứ?

Câu hỏi vô tình của Conan đã gây nên sự chú ý của mọi người có mặt tại quán, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hikari. Và tất nhiên, với sự nhanh nhẹn của Amuro và Subaru, cả hai cũng hiểu điều mà Conan đang ám chỉ.

Thủ thuật mà cả ba người họ đã phát hiện ra được chính là cách thức làm biến mất vết máu bị bắn lên trang phục.

- Tôi hiểu rồi, hung thủ chính là Hikari Ito.

Subaru buôn ra lời khẳng định chắc nịch, nhưng phía cảnh sát vẫn chưa hiểu rõ. Nhưng ở phía Hikari cô có chút giật mình và liên tục phủ nhận.

- Sao lại là tôi được chứ, tôi giết cô ta để làm gì?!

- Có lẽ lúc gây án, cô đã mặc lên người một chiếc áo mưa mảnh, loại tiện lợi, nhờ nó mà vết máu không bắn lên người. Sau đó, cô dùng chiếc kéo mình mang theo để cắt mảnh chiếc áo mưa ra và nhét chúng vào đôi giày rộng mà bản thân đã chuẩn bị trước, khi về đến nhà chỉ việc phi tang chúng đi.

Nét mặt Hikari lúc này trở nên trắng bệch, cô bất giác lùi người về sau nhưng vẫn một mực phủ nhận mình là hung thủ. Nhưng rất nhanh chóng, thanh tra Megure đã cho người cởi giày cô ra, và quả nhiên, trong đôi giày tồn tại rất nhiều mảnh áo mưa đã bị cắt nhỏ và có dính máu, phía cảnh sát cũng đem mẫu máu này đi giám định.

- Cô còn lời gì muốn nói không Hikari - san?

- Hết cách rồi. Đúng là tôi đã giết ả ta. Ả ta xứng đáng bị như vậy.

- Động cơ của cô là gì?

Trung sĩ Takagi nhanh chóng hỏi cô, thu thập những thông tin còn lại của vụ án.

- Cũng như với anh chàng kia, ả ta tiếp cận chồng tôi và ngỏ ý muốn anh ấy làm hình mẫu trong tiểu thuyết mới. Chồng tôi đã từ chối nhiều lần nhưng ả ta luôn bám theo, vì thuyết phục mãi không thành, ả ta hoá giận, bỏ tiền ra nhờ cánh nhà báo bêu xấu anh ấy là kẻ bám đuôi ả, có ý tấn công tình dục và xúc phạm. Vì ả ta là người có sức ảnh hưởng trong giới cầm bút và cũng có nhiều người theo dõi, câu chuyện này nhanh chóng lan truyền, chồng tôi đã bị công ty đuổi việc và nhiều công ty khác từ chối, anh ấy đã rất sốc và tìm đến cái chết. Tôi phải trả thù cho anh ấy..

Nói đến đây, Hikari khóc nức nở, cô oà khóc chẳng màng đến mọi thứ xung quanh. Hiện trường và vụ án ở Poirot hôm nay để lại trong lòng mỗi người một vết trầm buồn sâu sắc.

Riêng về phía Conan, Subaru và Amuro dù đã phá được án và bắt được thủ phạm, nhưng họ vẫn chưa giải ra được câu hỏi hung khí là gì. Lúc này, Haru điềm tĩnh bước đến, thật khác với cô của khi nảy, dường như mọi sợ hãi và hoảng loạn đã được dọn dẹp hết thảy.

- Tôi nghĩ ngài thanh tra nên đưa thủ phạm trở về đồn và nhờ sự trợ giúp từ cảnh sát nữ, hung khí có lẽ sẽ sớm được tìm thấy thôi!

Dù cảm thấy lời của Haru có chút khó hiểu, nhưng hiện tại thủ phạm đã bị bắt, việc cấp thiết lúc này chính là đưa thủ phạm đi. Rất nhanh chóng, hiện trường được dọn dẹp, cảnh sát rời đi, Subaru cũng nhanh chóng trở về nhà dù những hoài nghi của anh vẫn còn tồn tại và vương lại quán Poirot này.

Lúc này, Conan nhanh nhảu chạy đến hỏi Haru.

- Haru - san nói với thanh tra Megure như vậy nghĩa là gì vậy ạ?

Haru cười nhạt, cuối người xuống xoa đầu cậu bé và đáp một cách nhẹ nhàng.

- Trong loại áo bên trong dành cho nữ, sẽ có một gọng kim loại, nếu chúng được mài nhọn và bén thì hoàn toàn có thể là hung khí đấy Conan - kun. Chị nghĩ sẽ thật lỗ mãng khi nói trước nhiều người về điều tế nhị này, vì dù sao thủ phạm cũng là nữ. Đúng không Conan - kun?

Sau khi nghe lời giải đáp đó, cả Conan và Amuro đều rất đỗi ngạc nhiên. Nếu sự chú ý và ngạc nhiên của Conan là dành cho đáp án của vụ án thì với Amuro, anh ngạc nhiên bởi khả năng suy luận chính xác và tinh tường của Haru.

Chốc lát, Conan rời khỏi quán và trở về văn phòng thám tử. Tại Poirot giờ chỉ còn Haru và Amuro, không khi có vẻ căng thẳng.

- Haru - san có lập luận tốt nhỉ? tôi không hề biết điều này trong suốt những tháng ngày ta làm việc cùng nhau.

Câu hỏi của Amuro như một chiếc máy thăm dò đầy tinh vi dành cho cô nàng, tất nhiên trong đó cũng phủ lấp đầy những nghi ngờ khác. Nhưng đáp lại, Haru không có chút gì là cảnh giác đối với Amuro, cô nàng giữ cho mình thái độ điềm đạm và sâu sắc.

- Nếu Amuro - san là phụ nữ như tôi, anh cũng sẽ nhận ra. Tôi không phải là một người có khả năng suy luận tốt hay có một đôi mắt tinh tường như anh, nhưng tôi biết rằng, cả con tim và suy nghĩ của mình đang hướng đến điều gì.

Dù đó chỉ là một lời đáp bình thường, nhưng chẳng hiểu sao Amuro có chút chột dạ cùng với cảm giác tội lỗi. Anh hoài nghi về sự cảnh giác của mình, phải chăng thời gian qua anh đã quá đáng khi cố gắng chứng minh Haru và Marsala chính là một.

Amuro định lòng sẽ đáp lại điều gì đó, nhưng anh nghĩ mãi chẳng biết mình nên nói gì, điều Haru nói thật sự khiến anh băn khoăn. Một mặt, Amuro muốn tiếp tục nghi ngờ và điều tra cô, mặt khác anh thấy mặc cảm và tội lỗi vì điều đó. Khi vẫn còn chưa kịp đáp lời, Haru lại tiếp tục có hành động và quyết định khiến anh sửng sốt.

- Amuro - san. Cảm ơn anh thời gian qua đã luôn giúp đỡ, tôi nghĩ mình sẽ không tiếp tục làm việc tại đây nữa.

Vừa nói Haru vừa tháo tạp dề có in tên Poirot. Động tác của cô nàng rất dứt khoát, cứ như điều này đã được dự tính từ rất lâu và suy nghĩ rất kỹ lưỡng. Cô xếp gọn tạp đề và để trên kệ bếp, từ đầu đến cuối, hành động của cô nàng chưa đến một phút, nhưng đối với Amuro, thời gian và không gian dường như đóng băng lại, mọi thứ xung quanh chẳng tồn tại, chỉ có Haru là đang chuyển động mà thôi.

Haru cất ngọn đồ đạc của bản thân vào túi, sau đó cô nàng quay người bước đi. Thế nhưng, khi chỉ vừa xoay bước, Amuro đã kéo giữ tay cô lại, giống như cách mà cô đã níu giữ anh lúc vụ án xảy ra. Tay cô nàng vốn dĩ rất nhỏ, nó dường như đã nằm gọn trong bàn tay gắn gỏi đang cố níu giữ cô lại, cô cảm nhận thấy có một lực rất mạnh đang xiết chặt, nhưng bàn tay đó thật lạnh và thô ráp, nó giống hệt như điều mà cô cảm nhận thấy từ trái tim anh, khô cằn và tăm tối.

- Này! Hợp đồng vẫn còn đấy, cô định để tôi một mình gánh vác công việc ở đây sao?

Nghe những lời anh nói, Haru chỉ biết nén lại cảm xúc thật của cô ngay lúc này, nén lại dòng lệ đang sắp rơi khỏi mắt, quay người lại, đối diện với anh, đôi mắt tròn xoe màu xanh biếc ấy ngước lên nhìn anh vừa giận vừa ấm ức.

- Ánh mắt của anh... luôn dõi theo em với thứ cảm xúc căm ghét và cảnh giác... vậy thì em ở lại đây để làm gì...?

Amuro lúc này mới bàng hoàng nhận ra, thì ra bao lâu nay cô luôn nhận ra điều này nhưng đã không nói ra. Quả thật anh đã luôn cảnh giác cô trong mọi tình huống, nhưng điều đó không có nghĩa là anh cảm thấy căm ghét cô.

- Thật vô lý, em xem anh giống như nhóc cún đó sao, em nhìn vào mắt anh mà có thể biết anh nghĩ gì sao?!

Khi cảm xúc của anh đẩy lên đỉnh điểm, xưng hô mà anh dành cho cô nàng bỗng thay đổi, chính anh đã không nhận ra điều đó. Amuro đáp lại với giọng điệu vừa chất vấn vừa hậm hực. Anh không muốn để cô đi, nhưng trong suy nghĩ của anh vẫn là muốn giữ cô lại để điều tra chứ không vì bất kì lí do gì khác. Nhưng nếu là người ngoài nhìn vào thì khác, khi nhìn vào tình huống này đã nhận ra ngay sự đối xử khác biệt của Amuro dành cho Haru. Nhưng điều này có nghĩa lí gì khi chính người trong cuộc luôn phủ nhận đi cảm xúc thật và che giấu đi điều con tim muốn lên tiếng.

- Em không thể biết chính xác anh nghĩ gì, cảm nhận như thế nào. Nhưng anh liệu có tò mò rằng em đã nghĩ gì, đã cảm nhận như thế nào không?!!

Trông Amuro lúc này cực kì căng thẳng, anh như đối diện phải một vụ án khó phải vòng quanh mê cung để tìm lời giải đáp. Nhưng chính bản thân anh đã để mình bị lạc, vì vậy đáp án chẳng thể đến được tay. Khi môi anh mấp mé định đáp lời lại thì đột nhiên, Haru tiến bước đến và khoá môi anh thật chặt, cô nàng nhắm nghiền mắt và giữ hành động đó trong khoảng 10 giây hơn sau đó nhanh chóng mở cửa và rời đi. Ở tại quán Poirot lúc này chỉ còn lại Amuro đứng im như hoá đá, trong lòng anh như vừa có thứ gì đó bị lấy mất, bóng dáng đó rời đi khiến cho anh cảm thấy trống trãi đến lạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net