7 - Người thân duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến căn hộ của Amuro, Haru dáo dác nhìn quanh một cách lạ lẫm. Cô nàng dạo quanh và quan sát thật kỹ từng ngóc ngách ở nơi đây, sau đó nghiền ngẫm và suy tư. Nhưng có vẻ như cô nàng cũng là một người thẳng tín, nên đã hỏi thẳng Amuro những nghi vấn của mình.

- Đây có thật là nhà của chúng ta không... À không, có lẽ em nên hỏi có thật chúng ta là vợ chồng không mới đúng nhỉ?

Nhận được câu hỏi này, Amuro thấy hơi chột dạ, vì những gì mà cô nàng hỏi đều chẳng thể trả lời là "thật" được. Nhưng vì những mục đích đã được vạch sẵn, anh đành phải tiếp tục bình thản và giả vờ.

- Vì đây là nhà mới chúng ta dọn đến không lâu, nên đồ đạc vẫn còn ít ỏi. Chứ không phải như em nghĩ đâu.

- Anh biết em nghĩ gì sao?

Haru hỏi với giọng điệu có chút bông đùa, nhưng ngược lại với dáng vẻ đó, Amuro quay lại đáp lời cô một cách nghiêm túc.

- Trong mắt em đã hiện lên câu trả lời rồi, anh biết em đang nghi ngờ anh đấy.

Bị Amuro nói trúng tâm tư, cô nàng cũng đành im lặng. Nhưng có vẻ với bản chất năng lượng và hoạt ngôn của bản thân, cô nàng chẳng thể im lặng quá lâu, cô lại tiếp tục hỏi anh.

- Hôn thú của chúng ta... anh để ở đâu?

Lúc này Amuro đang ở trong bếp để lấy nước lọc, anh chợt giật mình với câu hỏi từ cô nàng nên đã đứng sựng lại mất vài giây. Lòng anh thầm nghĩ: phải rồi, không có hôn thú, mình nên nói như nào đây nhỉ, hay là nói sự thật...!?

Loay hoay một lúc trong bếp để nghĩ suy, sau đó anh đem cốc nước ra phòng khách và để trước mặt cô nàng.

- Em bảo chỉ muốn ở cùng anh và chăm sóc anh, không vội chuyện đăng ký kết hôn, vì em không thích chuyện giấy tờ phức tạp. Đáng ra lúc đấy anh không nên chiều theo ý em nhỉ... không thì giờ đây anh đã không bị em nghi ngờ thế này.

Lắng nghe từng lời mà Amuro nói, lòng Haru lúc này dâng lên một chút cảm xúc kì lạ, cô không nghi ngờ lời anh nói, chỉ cảm thấy khó hiểu về con người trước kia của mình và chất vấn lại bản thân: thật sự trước đó mình đã nói với anh như vậy sao...

Amuro trộm nhìn những phút giây suy tư của cô nàng, gương mặt vẫn không có gì khác so với trước, rất tập trung đến nỗi chẳng để tâm gì đến mọi sự đang diễn ra xung quanh. Nhìn nét mặt đó, anh đoán mình đã lừa được cô. Nhưng có vẻ anh đã sai, Haru lại tiếp tục hỏi.

- Nhưng mà... cũng phải có gì đó để chứng minh đúng chứ? Có thể là ảnh hay một thứ gì đó khác...

Lúc này Amuro cảm thấy thật bất lực với cô nàng, vốn dĩ cứ tưởng chỉ cần hành động hợp lí đúng với vai trò là có thể khiến cô nàng tin tưởng, nhưng không ngờ rằng cô nàng liên tục có những câu hỏi hoài nghi dành cho anh. Giờ đây, Amuro lại gặp phải một khó khăn mới, đó là những câu hỏi bất chợt của cô nàng.

Để đáp lại câu hỏi đó, Amuro lấy chiếc điện thoại của mình từ túi quần và đưa cho cô nàng. Anh cũng đã mở sẵn một số thứ cần thiết.

- Anh và em làm việc chung tại một quán cà phê nhỏ. Nhìn đi, điện thoại anh đều là hình anh chụp em trong lúc làm việc.

Thật bất đắc dĩ Amuro mới đưa ra những tấm hình này, tất cả đều là hình mà anh chụp với mục đích điều tra và dò xét. Nhưng không ngờ rằng, cuộc sống lại đưa đẩy có lúc như thế này, anh muốn cô tin rằng những tấm hình đó là vì anh yêu thích cô nên đã chụp.

Ngắm nhìn mình trong những bức ảnh đó, sau đó cô nàng nhìn về phía Amuro mà lòng không khỏi cảm động, trong khoé mắt cô nàng trở nên lóng lánh vì ngấn nước. Cảm thấy thật ngại ngùng vì những dòng cảm xúc bất chợt, cô nàng đặt điện thoại xuống bàn sau đó lấy tay che mặt, quay mặt về hướng khác. Có lẽ cô đã thực sự tin vào mối quan hệ mà Amuro dựng nên, tin rằng mình đang ở bên cạnh một người đàn ông thật sự tốt đẹp và yêu thương mình.

Cảm thấy bầu không khí lúc này trong căn hộ có một khoảng lặng, anh không biết tại sao cô nàng lại xúc động, cũng chẳng biết nên mở lời như thế nào cho đúng lẽ, vì vốn dĩ anh không có nhiều kinh nghiệm trong việc hiểu sâu sắc về một người phụ nữ.

Amuro cẩn thận bước đến lấy chiếc điện thoại, sau đó anh rời đi. Anh gọi điện cho những người khác để cùng anh thực hiện kế hoạch này, người mà anh gọi đầu tiên chính là Conan.  Amuro cho Conan biết thêm thông tin về vụ nổ hôm đó và lí do vì sao anh phải thực hiện một kế hoạch đóng vai như vậy. Anh biết rằng, chỉ khi mình cung cấp thông tin tường tận như vậy, cậu nhóc đó sẽ hỗ trợ anh hết sức mình, bởi vì mục đích sau cùng đều là khám phá ra những âm mưu đến từ phía tổ chức đen tối đó.

Kế hoạch này có vẻ khả thi, vừa cầm chân được Marsala để điều tra và Amuro - san sẽ không bị bại lộ thân phận. (Conan)

---

Như kế hoạch, ngay hôm sau cả hai trở lại quán Poirot làm việc, những khung cảnh quen thuộc ấy lại trở về, một nam thanh chăm chỉ và một nữ tú năng lượng, họ làm việc miệt mài tại một quán cà phê nhỏ, ngày thì càng đông nượp khách.

Nhưng dù vậy, dáng vẻ của Haru trông chẳng giống như là cô đã nhớ lại được điều gì.

- Nhóc đeo kín và cô gái đó hay đến đây lắm sao Amuro... à không, em nên gọi như thế nào đây nhỉ?

Việc mất trí nhớ cùng với kế hoạch bất ngờ của Amuro khiến cho việc xưng hô trở nên hỗn loạn. Dù Haru đã tin tưởng anh là chồng hờ của mình, hay ít nhất là có một mối quan hệ tình cảm sâu sắc đi nữa thì giữa hai người vẫn có khoảng cách và sự ngượng ngùng. Với Haru sau tai nạn, thì với bất kì ai xuất hiện trong  thế giới của cô nàng đều là người hoàn toàn xa lạ.

- Đúng rồi Haru, họ sống ở văn phòng thám tử Mouri tầng trên đấy. Còn về xưng hô, em có thể gọi tên anh.

Haru lắng nghe, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng rồi trong đầu cô nàng lại hiện lên thắc mắc khác.

- Vậy ... trước đây em gọi anh là gì?

Amuro ngẫm nghĩ, anh im lặng mất một lúc để suy nghĩ một câu trả lời thật phù hợp.

- Trước đó em cũng gọi tên anh í mà!

Trong lòng Haru có chút hoài nghi, cô lại tiếp tục hỏi:

- Nếu thật sự chúng ta đã có một khoảng thời gian dài bên nhau, em nghĩ... chắc hẳn phải có cách gọi đặc biệt đúng không nhỉ?

Amuro vừa pha cà phê, vừa trả lời cô nàng với giọng điệu dứt khoát.

- Không có cách gọi gì đặt biệt cả.

Chiếc thìa cà phê vòng quanh dòng nước nâu đặc trong tách, Amuro tập trung vào nó và khuấy đều, nhưng lòng anh cũng giống như vậy, liên tục quay cuồng vì các câu hỏi bất chợt của cô nàng. Dù đã chuẩn bị mọi thứ khá tốt và đáp lại với dáng vẻ đầy tự tin, cô nàng vẫn giữ hiềm nghi và liên tục hỏi. Sau cùng, anh chỉ đáp bằng giọng điệu có chút trêu đùa.

- Có lẽ bởi vì... em không dành cho anh cách gọi đặc biệt nào và không muốn đăng kí kết hôn.... nên có lúc anh đã nghĩ là em đã không thật sự yêu anh đấy Haru.

Lời đáp của anh như một viên đá bất chợt rơi xuống giữa sông và khuấy đảo dòng nước, Haru cảm thấy có lẽ rằng con người trước kia của mình dường như đã quá vô tâm với tình cảm của anh.

- Em xin lỗi.

Một lời xin lỗi nghẹn ngào được cất lên, nhưng thật kì lạ, với Amuro lời xin lỗi ấy lại thật ngọt ngào và nhẹ nhàng.

Đồ ngốc... mình nói thế mà cũng tin được sao...! (Amuro)

Amuro một mặt muốn lừa cô nàng trong kế hoạch này, nhưng trong lòng anh lại thầm trách cô nàng quá đỗi tin người như một kẻ ngốc.

- Kể cả khi em không đồng ý kết hôn... anh vẫn đã chăm sóc em sau vụ tai nạn sao?

Giọng Haru nhẹ nhàng tựa một cơn gió sớm mai, từng lời như thủ thỉ vào tai anh gợn lên một cảm giác vừa thích thú vừa lo ngại. Dù chỉ là một ý hỏi ngắn gọn, nhưng nó đủ khiến anh phải nghĩ suy, phải đắm chìm và có một chút thẹn thùng. Sau cùng, anh cũng tìm thấy câu trả lời thích hợp và từ tốn đáp:

- Nếu không là anh thì là ai?

- Vậy có nghĩa là... người thân duy nhất của em chỉ có anh thôi sao?

Đến câu hỏi này, trong giọng nói Haru có chút trầm lắng và đặc quánh lại như bị ngẹn lại cổ. Việc mất trí nhớ khiến cô nàng cảm thấy cô đơn vì chẳng thể nhận ra bất kì ai, nhưng khi đối diện với sự thật, cô cảm thấy có vẻ nó lại càng tàn nhẫn hơn nữa, dù có mất trí nhớ hay không, cô đều không có người thân bên cạnh.

Amuro lặng yên nhìn sâu và đôi mắt xanh biếc của cô nàng, anh nhận ra sự cô đơn đang bủa vây lấy cô, nó gặm nhắm và ghiền nát trái tim nhỏ bé ấy. Hình ảnh đó cũng khơi gợi cho anh những ký ức miên man, anh trông thấy có gì đó thật thân thuộc mà chẳng thể giãi bày rõ thành lời.

- Anh cũng thế, Haru. Người thân duy nhất của anh là em.

Trong lời nói đó của anh, tất nhiên câu chuyện vẫn là giả dối, nhưng có lẽ cảm xúc nằm trong ý nói đó là thật. Amuro cũng đã cô đơn thật lâu, anh không hề có người thân trong đời, những người mà anh xem là thân thiết cũng đã lần lượt ra đi.

Haru ngước mắt nhìn anh, cô cố gắng tìm lấy sự đồng điệu giữa cả hai sau lời đáp ấy. Sâu trong đôi mắt của anh, cô thấy nỗi cô đơn đã hiện hữu dài đằng đẳng, và với cảm giác của bản thân, cô xác nhận rằng, anh không nói dối. Nhưng tâm tư của Haru vẫn tràn đầy bất an, cô tự hỏi: có điều gì đó không đúng tồn tại ở đây... em vẫn cảm thấy một bức tường cao đang ngăn cách cảm giác của chúng ta...

Có thể nhận thấy rằng, dù là Haru của trước hay sau vụ tai nạn, cô nàng vẫn có thói quen lắng nghe, tập trung và nhìn vào mắt người khác để nhận diện cảm xúc. Khi đối diện với Amuro, tâm tư cô trở nên hỗn loạn, mọi thứ đều không rõ ràng và chẳng thể xác nhận được bất cứ điều gì từ anh cả.

----
P/s: cảnh báo sắp tới có nhiều "cơm tró" đấy nhó :>
Có lẽ có chap này là bình yên nhất, tự đọc mấy chap sau mình viết sao mà sóng gió quá hic. Mong otp sớm nhận ra tình cảm của nhau


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net