Ngoại truyện - Cưng chiều (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian qua, Haru gần như đã dành hết tâm tư để lo cho gia đình nhỏ của mình. Người ngoài có thể nói rằng cô không có công việc và quá nhàn rỗi, nhưng với Amuro mà nói, cô đang làm công việc khó nhất trần đời này - đó là làm vợ và làm mẹ, đã vất vả liên tục năm năm qua chưa từng có một ngày nghỉ. Nhìn cô an yên say giấc trên giường, Amuro thở ra một hơi dài não nề, lại kéo chăn cho cô kĩ càng hơn, anh nói:

- Kết hôn lâu rồi nên anh cũng quên mất khi buồn phiền em sẽ tìm đến rượu...

Amuro nhẹ nhàng đưa tay vén đi những sợi tóc rối trên trán cô, ánh nhìn lúc này trao cho cô cực kì ấm áp. Dù trời có lạnh lẽo đi nữa, nếu Haru trông thấy ánh mắt chất đầy tình ý này chắc chắn sẽ dao động, không giận anh nữa.

Trong suốt hai giờ liền, anh chỉ ngồi ở một góc giường và nhìn cô ngủ, sau đó lại nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn trời đêm, anh thấy tuyết vẫn rơi dày đặc, còn trời cao thì không một vì sao nào loé sáng. Thật sự, anh cảm thấy có lỗi với cô đến không ngủ được. Mặt khác cũng vì sợ trời trở lạnh mà thân thể cô nàng sẽ suy nhược nên luôn thao thức kiểm tra, chỉ cần tấm chăn xê dịch một chút anh sẽ đắp kĩ càng lại, không lộ ra một khe hở nào. Chốc lát, khi đã đảm bảo tình hình của cô yên ổn, anh mới vào nhà vệ sinh tắm rửa, cả ngày hôm nay đều lăn lộn bên ngoài, vừa về đến nhà đã bị vợ giận phải chạy khắp Tokyo giữa trời đông lạnh giá, giờ mới có thể tắm rửa sạch sẽ.

Tiếng nước chảy xì xào róch rách trong nhà tắm vô tình khiến Haru giật mình chồm người ngồi dậy. Cô nàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, ấn đường và thái dương đều nhăn hết cỡ, khó nhịn được cái lạnh mà cô cũng ho khan vài tiếng, lúc này tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh cũng đột ngột dừng. Amuro vội bước ra ngoài, trên người chỉ quấn mỗi khăn tấm ở thân dưới, tóc và cả thân trên vẫn còn ướt sũng. Haru quay sang nhìn anh, mắt nheo lại cố nhìn cho rõ người đàn ông cao ráo trước mặt, suýt chút nữa tim cô đã nhảy cẩng ra khỏi lồng ngực, cứ tưởng bản thân đã bị người đàn ông lạ mặt ở quán bar dụ dỗ đến khách sạn.

Cô hỏi, giọng điệu vẫn còn mơ màng chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc ngủ say ngắn ngủi:

- Là anh sao?

Amuro không để ý lắm đến lời cô nói, chỉ vội vã đến ngồi xuống giường và không ngừng vuốt ve tấm lưng cô.

- Em thấy không khoẻ sao? Sao lại ho liên tục như vậy chứ, anh lo chết mất.

Ánh mắt anh rất khẩn hoảng, có lẽ vừa rồi là do cô ho vài tiếng như vậy nên anh mới vội vàng chạy ra, còn không kịp mặc lại quần áo. Nhìn dáng vẻ này của anh cùng với ánh mắt thâm tình ẩn dật đó, Haru không giận anh nỗi nữa. Lướt nhìn qua thân thể cường tráng của anh một lượt, trong lòng cô nàng cũng có chút rạo rực, nhưng cô chỉ nói với anh ngắn gọn:

- Rei, em lạnh.

Giữa lồng ngực cô lúc này, con tim cứ đập thình thịch thình thịch một cách nóng vội. Giọng điệu dù ngọt ngào nhưng vẫn yếu ớt, tựa như một cơn gió dịu nhẹ lướt qua trời đông, không thể nào thổi bay được tuyết, nhưng vẫn mang đến cái lạnh thấu da thịt.

Nghe cô than phiền là lạnh, anh không khỏi lo lắng, liền đưa tay sờ trán và dọc khắp gương mặt cô nàng để kiểm tra thân nhiệt, anh e sợ rằng thời tiết khắc nghiệt này cô không chịu nỗi cộng với rượu vào sẽ hành cô thành bệnh.

- Trán không nóng, rốt cuộc là bị sao chứ...

Haru hướng đôi mắt xanh biếc về phía anh, ánh nhìn da diết và đầy mê hoặc,  ngay lập tức cô xà vào bờ ngực săn chắc đang phô bày trước mặt, hai tay vòng qua eo anh, ôm chặt.

- Thế này thì không còn lạnh nữa.

Lúc này, anh mới hiểu ý muốn của cô nàng. Chợt trong lòng dâng lên một sự rung cảm mãnh liệt, cô vẫn luôn ngọt ngào và biết cách hành động bất ngờ như vậy. Nhiều năm trôi qua, người mẹ một con mà anb biết vẫn hệt như cô gái hai mươi sáu tuổi năm nào, mọi lời lẽ mà cô nói ra đều quất quýt lấy trái tim anh. Lúc trưởng thành, lúc thì tinh nghịch, mang đến cho người khác cảm giác rất muốn che chở.

Amuro cũng vòng tay ôm chặt lấy chiếc eo thon gọn của cô, chốc chốc lại vỗ về, trông rất cưng nựng.

- Ôm chặt thế này, có phải là hết giận rồi đúng không?

- Không. Vẫn giận anh.

- Giận anh mà vẫn muốn ôm anh sao?

Haru khẽ cười, cô cọ chóp mũi mình vào chiếc mũi cao ráo của anh, trán cụng trán, từng hơi thở đều hồ hởi, từng làn hơi của cô đều phả ra trên khắp gương mặt anh, nóng ấm và thanh khiết.

- Giận thì giận, ôm thì ôm. Hai chuyện khác nhau.

Amuro nở một nụ cười hiền từ trước lời đáp này của cô nàng, chợt thấy người vợ xinh đẹp của mình đôi lúc cũng thật khó hiểu. Nhưng dù cô có thế nào đi nữa, trong mắt anh cũng chỉ có yêu.

- Vậy em nói xem, làm sao để em không giận anh nữa?

Haru ngẩn đầu nghĩ ngợi, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh dò xét, kín đáo nở một nét cười. Cuối cùng cô ghé sát vào tai anh, giọng cô thì thầm nhưng lời lẽ rất kiên quyết.

- Để em sinh một đứa con nữa, em sẽ không giận anh.

Amuro có chút ngớ người, vừa rồi khi ở quán bar anh nói như vậy cũng là để trêu cô. Nhưng không ngờ, điều này lại khiến cô lưu tâm và muốn biến thành sự thật. Thật ra anh biết, sau khi sinh Asahi cô vẫn muốn sinh cho anh thêm một đứa con nữa, nhưng là anh không cho phép, vì sợ cô lại vất vả, sợ cô lại gặp không ít những hiểm nguy trong thai kỳ, huống hồ giờ đây cô nàng cũng đã ba mươi ba tuổi, cũng đã sắp đến ngưỡng nếu mang thai sẽ có rất nhiều vấn đề liên quan đến sức khoẻ. Tóm lại, lòng anh cũng muốn có thêm một đứa trẻ, nhưng trong suy tư anh luôn lo toan, vẫn đặt cô lên hàng đầu mà suy nghĩ kĩ lưỡng từng chút một.

- Chăm sóc Asahi vất vả như thế mà vẫn muốn sinh một đứa nữa sao?

Trong lời nói của anh không có ý nào là chối bỏ đề nghị của cô nàng, nhưng Haru biết rõ, ý muốn của anh đã đổi thay so với trước. Suốt năm năm chung sống, anh chưa từng đề cập đến việc sẽ có thêm một đứa con nữa. Đáp lại anh, giọng cô nàng có chút nũng nịu và buồn tủi:

- Trước đây, khi vẫn chưa kết hôn, em nhớ anh nói muốn có hai đứa, một trai một gái, không phải sao? Có phải anh không thương em nữa đúng không, hửm?

Trông ánh mắt Haru lúc này rất khẩn thiết lại vừa da diết, dáng vẻ lại nũng nịu như một chú mèo nhỏ, càng nhìn anh càng không cầm lòng được, nhẹ hôn lên môi cô, sau đó trấn an cô bằng lời lẽ quá đỗi dịu dàng.

- Đừng tưởng chỉ có em yêu anh. Vì thương em nên mới không nỡ để em trải qua sinh nở lần nữa.

Trái tim Haru khẽ run rẩy, mắt cô hướng nhìn ra cửa sổ, tuyết vẫn rơi dày, cô nghĩ: trông lạnh thật...

Nhưng lạ thay, bên trong căn phòng này và cả trong lòng cô lại như đang có củi lửa được đốt cháy, rất ấm áp. Ở bên cạnh anh, mùa đông này dù có khắc nghiệt thế nào cô cũng không hề cảm thấy lạnh.

Haru vốn biết rõ, là vì anh lo lắng, là vì anh sợ hãi cô sẽ gặp nguy hiểm nên bao năm nay mới không đề cập gì đến chuyện này. Cô biết, người đàn ông mà cô đang tựa vào suốt bao năm qua đều nâng niu cô trong lòng bàn tay anh ấy, là vì quá yêu nên bao bọc từng chút một. Hoặc cũng có thể, chuyện cô đã trải qua không ít lần sinh tử đã khảm sâu vào tâm tư anh, chỉ cần cô ho khan một tiếng anh đã thấy lo lắng, chỉ cần sắc mặt cô có chút không tốt anh nhất định sẽ mất ăn mất ngủ. Trong mắt anh giờ đây, sức khoẻ cô nàng tựa như một cánh hoa bằng pha lê, trômg có vẻ vẫn cứng cáp, nhưng khi có chuyện sẽ vỡ tan.

Mặt Haru lúc này thoáng buồn, cô ôm chặt anh, giọng thỏ thẻ:

- Anh sợ sao?

Anh gật đầu.

- Rất sợ, em sẽ rời bỏ anh và con.

Amuro khẽ nâng bàn tay lạnh của cô lên và hôn nhẹ, rất nâng niu. Sau đó anh đan tay mình vào tay cô, nắm chặt. Hơi thở ấm áp của anh lan toả ra khắp bàn tay cô, khiến cho cái lạnh trên da thịt mấy chốc tan biết. Chốc lát, cô hỏi, giọng vẫn nhè nhàng nhưng có chút xúc động:

- Vậy anh có hiểu cảm giác của em không?

Amuro có hơi chững lại, trong lòng anh hiện lên nỗi băn khoăn khó tả.

- Anh...

Haru thở dài, tay cô vô thức mà sờ lên những vết sẹo lớn nhỏ trên ngực anh. Cô nói:

- Hoá ra là anh không hiểu thật rồi.

Haru cảm thấy chạnh lòng, ánh mắt cô trở nên long lanh, nhưng trông nó lại đen tối cùng cực. Có lẽ như bao vì sao khác, nó đã hoàn toàn bị mây đen vào bầu trời đêm áng ngữ khuất lấp.

- Cuộc sống vợ chồng đúng là không dễ như em nghĩ, cứ tưởng chỉ yêu nhau là được, nhưng cuối cùng thì anh vẫn không hiểu thấu lòng em.

Amuro cúi đầu, muốn bắt lấy ánh mắt của Haru như cô nàng lại một mực nhìn đi hướng khác.

- Anh xin lỗi, vì đã để em cảm thấy như vậy. Nhìn anh được không?

Giọng anh ngọt ngào và nhẹ nhàng, có chút day dứt. Cô ngẩn mặt nhìn anh, ánh mắt u buồn khó tả. Đưa tay lên chạm vào mặt anh, giọng cô thủ thỉ:

- Em cũng sợ, Rei. Đừng mạo hiểm nữa, em sợ một ngày nào đó anh sẽ rời bỏ em và Asahi một cách bất ngờ, và em... đột ngột mất đi anh, em không chịu nỗi.

Thì ra, cảm giác của cô chính là như vậy, cũng như anh, sợ đối phương sẽ rời bỏ mình. Giờ thì anh đã hiểu, anh đã vô cảm đến nhường nào, mối quan hệ này, đúng là vì ai cũng yêu người còn lại quá nhiều nên thành ra lại khó thấu hiểu nỗi nhọc nhằn và bận tâm của người còn lại.

Chỗ đứng của Amuro trong lòng Haru từ sáu năm trước vốn dĩ đã rất lớn, nhưng giờ thì anh đã không đơn giản chỉ là một người mà cô yêu, anh là chồng cô và là ba của con cô. Nên những tâm tư này hoàn toàn có thể thấu hiểu.

Amuro nhẹ hôn lên môi cô lần nữa, nhưng cái hôn này dường như lại sâu sắc hơn trước. Thoáng thấy một giọt nước mắt chảy ra từ khoé mắt của anh. Dường như nỗi xúc động của anh đang dâng trào, khoảnh khắc này đã không chỉ tồn tài mỗi tình yêu.

Chốc lát, anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chứa đầy sự thâm tình, hai bàn tay cũng giữ chắc bả vai nhỏ bé cô và nói rất nghiêm túc:

- Giờ thì anh đã hiểu.

Haru nở một nụ cười hiền từ, nhàn nhạt. Cô nâng niu gương mặt anh, ánh mắt thanh thuần hiền lành. Giọng cất lên bình thản:

- Được. Vậy bây giờ, cùng em vượt qua nỗi sợ, được không?

Không đợi anh đáp lời, Haru đã ngay lập tức giữ sau cổ của anh, sau đó cô chồm người đến và đặt lên môi anh một cái hôn cuồng nhiệt. Anh nhất thời bất ngờ, liền ngã người ra sau, tay chống xuống giường làm điểm tựa, để mặc cô đùa giỡn và càn quét bờ môi mình.

Khi đã kịp bình tâm lại, hay tay anh di chuyển đặt lên mông cô, bế thóc cô nàng đặt lên người mình, môi hai người vẫn quấn quýt không rời. Rốt cuộc thì, anh vẫn không thể kiềm chế bản thân mình trước cô được. Trái tim lại trở nên rạo rực, thân thể nóng ấm, tay chân lúc này đều trở nên linh hoạt mà hành động. Chốc lát, đôi môi của cả hai mới tách rời, nhưng cảm giác đê mê và say đắm vẫn chưa dừng lại. Amuro khẽ cười, anh nhéo chóp mũi cô, cụng trán mình vào trán cô nàng. Anh nói:

- Phụ nữ chủ động trước sẽ thiệt thòi đó em không biết sao?

Haru đáp lại với giọng điệu chắc nịch cùng một một nét cười rạng rỡ:

- Anh chưa từng để em phải thiệt thòi.

Trong ánh mắt của hai người lúc này đối phương hiển hiện lên như một thứ bùa mê khó cưỡng lại được. Sau câu nói ấy, lại quấn quýt không ngừng, bàn tay anh vẫn len lỏi dọc khắp thân thể cô, trút đi từng lớp áo mùa đông dày cợm, chỉ chừa lại vỏn vẹn nội y trên cơ thể, chiếc khăn tắm quấn ở thân dưới của anh không còn cố định được nữa mà rơi xuống.

Rất nhanh, thân thể trắng ngần và mịn màn của cô nàng hiển hiện ra trước mặt anh. Bất chợt, anh cảm thấy, cô dường như vẫn trẻ mãi, suốt năm năm chung sống, nét đẹp hoàn mỹ và quyến rũ của thân thể này vẫn không có gì thay đổi. Có chăng, cũng chỉ là có thêm một vết sẹo dưới bụng từ sau sinh Asahi mà thôi. Amuro đã không nghĩ gì nhiều mà cúi người, khẽ hôn lên bụng cô, rất nâng niu và trân trọng. Anh nói:

- Vì sinh thằng bé mà để lại vết sẹo lớn thế này... Em vẫn muốn sinh tiếp sao?

Haru không nói gì nhiều mà chỉ lườm anh. Chốc lát tay cô quàng tay qua eo anh, ôm chặt, cố gắng bao bọc lấy thân thể to lớn và cường tráng đó, cô nói:

- Anh cởi hết quần áo của em rồi vẫn còn muốn hỏi câu này sao?

Một nét cười tinh nghịch bộc lộ, không đợi anh đáp, cô đẩy anh nằm ngã ra giường, nằm lên thân thể anh, không ngừng hôn hít, lúc thì ở gáy, lúc thì ở ngực, khiến cho lòng anh bất giác trở nên tê dại, nhưng rất khoan khoái dễ chịu. Cảm giác giống như có một chú mèo nhỏ đang không ngừng đùa giỡn. Anh yên lặng để cô càn quấy thân thể của mình một lúc, để những cái hôn in sâu khắp mọi nơi trên thân thể, ngay sau đó anh liền có những động thái đáp trả lại, vừa yêu chiều vừa mãnh liệt. Trong giây lát anh cố gắng tìm lại tư thế phù hợp sau đó đột ngột lật người cô sang một bên, giờ phút vị trí của hai người đã đổi lại, anh nằm phía trên, hai tay cô nàng đang bị anh ghìm chặt, mắt anh đang ánh lên những thương yêu nồng nhiệt.

- Muốn có con đến vậy sao, hửm?

Ngay lập tức, cô đáp:

- Rất muốn.

Người phụ nữ của đời anh quả thật rất thẳng thắn.

Tay Amuro vẫn giữ chặt lấy tay Haru, cổ tay cô nàng chẳng thể nào mà nhúc nhích được. Ánh mắt cô lúc này có vài phần yếu ớt nhìn vào anh, khiến anh không tài nào cầm lòng được mà hôn lên môi lẫn đôi má đang ửng hồng. Sau đó, anh di chuyển đôi môi của mình xuống gáy cổ cô nàng, có chút nhạy cảm, cô rụt người, nhướn cổ, hơi thở trở nên bấn loạn.
Phản ứng của cô vẫn chẳng khác so với trước, trong mắt anh vẫn là vừa dè dặt vừa mời gọi, chính vì vậy nên mới khiến cuộc hoan ái này sẽ thêm bội phần thú vị. Lúc này, anh cất giọng, nói với giọng điệu có chút trách móc:

- Em biết em gây ra chuyện lớn rồi không?

Haru có chút ngỡ ngàng nhìn anh, cô hỏi:

- Chuyện gì?

Anh đáp:

- Em quá thẳng thắn.

- Thế thì sao?

Anh thở dài, đáp lại:

- Bây giờ hơn một giờ sáng rồi, ngày mai anh còn phải đi làm. Nhưng em kiên quyết muốn có con như vậy, tối nay... anh đâu thể nào làm việc với em quá tuỳ tiện, đúng không?

Nụ cười anh trở nên ranh mãnh đến lạ, điệu bộ này đúng là chỉ khi trên giường mới có thể thấy được. Haru không nhịn được mà bật cười, mắng anh:

- Cảnh sát lưu manh!

Amuro lại trao cho cô một cái hôn nồng nhiệt, môi lưỡi quấn quýt không rời, trong chốc lát, anh cảm nhận được vị rượu ở quầy bar vẫn còn vương lại, còn hương thơm trên thân thể cô nàng lại vơn vởn len lỏi chạy vào cánh mũi. Tất cả chúng hoà quyện lại, khiến cho anh cảm thấy người phụ nữ dưới thân mình thật sự như một đoá hoa tươi, vừa thơm ngát và quyến rũ.

Chốc lát, anh di chuyển đôi môi mình xuống bầu ngực no tròn đang bị ép chặt đằng sau chiếc áo ngực đen của cô, nó vẫn đầy đặn, không những thế còn đẫy đà hơn trước. Quả thật, gái một con trông mòn con mắt, câu này rất đúng với Haru. Giờ phút này đây khi dạo quanh đôi ngực căng tràn của cô nàng, anh cảm giác như đây chẳng phải là một ngừoi phụ nữ ba mươi ba tuổi, vẫn mơn mởn mượt mà như một người thiếu nữ, tràn đầy nhựa sống, rất trinh nguyên. Vậy nên, rất khó tránh chuyện, một khi anh đã tấn công sẽ vô cùng mãnh liệt, vì trong vô số lần hoan hỉ cảm giác đều chỉ như lần đầu.

Ánh mắt anh cố định ở bờ ngực này, ánh nhìn có chút rạo rực, thoáng thấy anh nuốt lấy nước bọt, cổ họng cuộn lên cuộn xuống vài lần. Nhưng lạ thay, dù ham muốn trong anh đang dâng trào mãnh liệt, anh lại không vội tháo đi chiếc áo ngực màu đen đang bao bọc lấy bộ ngực đó. Anh cảm thấy, nếu quá vội vã, cuộc hoan ái này sẽ chẳng còn thú vị.

Tay anh khẽ chạm lên bờ ngực cô, ngay giữa, cảm nhận lấy nhịp đập đang rộn ràng nơi đó. Vì sự hồi hộp này, ngực cô không ngừng phập phồng lên xuống, trông rất kích thích. Nhưng anh lại không quá vội vàng mà hành động. Bàn tay to lớn đó của anh yên được một lúc thì di chuyển, mặc kệ chiếc áo ngực, anh luồn tay mình vào một bên, ấn mạnh, trong phút chốc, cô không nhịn được cơn khoái cảm chợt đến mà bật ra âm thanh trần tục. Tay anh vẫn đặt ở đó, không ngừng dày vò thớ thịt mềm mịn bên dưới chiếc áo ngực. Trong ít phút, Haru cảm thấy sự tê dại mơn man trên đầu ngực, lực ép của cả chiếc áo và cả tay anh đều khiến cô có chút khó thở nhưng ngược lại, nó cũng mang đến sự khoan khoái lên đến cả đỉnh đầu. Cuối cùng, không nhịn được nữa, cô phải thỏ thẻ nói nhỏ bên tai anh:

- Anh đùa giỡn với em sao? Mau cởi áo hộ em đi.

Anh hôn nhẹ vào một bên má của cô, cũng thủ thỉ ngược lại:

- Ngoan, đừng vội.

Đặt một tay ra sau tấm lưng cô nàng, anh thuần thục cởi đi chiếc áo ngực, chuyện này anh đã làm vô số lần suốt hơn năm năm vừa qua, không có gì là khó khăn cả, chỉ là anh luôn lựa chọn thời điểm phù hợp để hành sự. Ngay sau đó, anh giữ gọn chiếc áo trên tay mình, mặt ẩn hiện một nét cười tựa hồ như đang cầm lấy một chiến tích, anh hít lấy một hơi thật sâu, bỗng chốc cảm giác đê mê dâng đầy, tưởng chừng như chính cô nàng đã hoà vào mùi hương mà len lỏi khắp thân thể anh.

Cô thở gấp, đáp lại anh:

- Anh không vội, nhưng em vội.

Amuro bật cười, nếu cô đã nói như vậy, anh cũng không nhân nhượng nữa. Ngay lập tức hành động đã trở nên phóng túng hơn. Bàn tay anh vuốt ve từ bầu ngực xuống dọc đường cong mỹ miều của cô nàng sau đó chạm xuống chiếc quần lót, nhẹ nhàng cởi bỏ, nhưng lần này, quần lót của cô không hoàn toàn bị kéo tuột ra khỏi thân thể, anh chỉ kéo nó đến đùi đã dừng lại. Haru thoáng có chút ngỡ ngàng cùng với thất vọng, cô chờ đợi đã lâu, nhưng trông anh thì vẫn như đang đùa giỡn.

- Anh đùa em sao?

Amuro lắc đầu, anh chỉ nói:

- Chưa phải lúc.

Môi Haru mấp máy định nói gì đó, có lẽ là muốn trách móc anh đôi chút, nhưng chưa kịp nói thì môi đã bị anh khoá chặt. Chưa kịp thích ứng với hành động bất chợt này thì cô lại cảm nhận được ở nơi thân dưới, tay anh đang đưa sâu vào "cửa nhỏ", khiến cho toàn thân cô bỗng run rẩy. Dù vậy, cơn khó chịu cũng khó tránh mà ập đến, hai chân cô bất giác khép chặt, tay anh vô tình bị đôi chân thon dài của cô giữ lấy, cô ưỡn người, môi bật ra vài tiếng rên rỉ.

- Ưm... anh... khó chịu lắm...

Anh khẽ hôn lên trán cô, bàn tay vẫn càn quét ở bên dưới. Lời lẽ nhẹ nhàng trấn an cô:

- Một chút nữa sẽ dễ chịu.

Lúc này, cô chợt cảm thấy như mình đã bị lừa. Năm năm trước, khi hoan ái, anh vẫn còn dò hỏi cô có cảm thấy đau hay khó chịu hay không, giờ chẳng thèm hỏi đến nữa.

Cô giữ lấy tay anh, cố ngăn lại sự mơn trớn thô bạo, nhưng mật dịch ở nơi đó lại không ngừng tiết ra, khiến cho cô xấu hổ đến đỏ mặt, nhất thời lại không nói được lời nào, chỉ lấy tay che mặt. Anh thấy dáng vẻ này, cảm thấy thật đáng yêu đến hài hước, liền nảy ra ý định trêu chọc:

- Là mẹ một con rồi nhưng biểu hiện này là sao đây vợ yêu?

Anh dừng lại sự mơn trớn bên dưới, nhẹ nhàng kéo quần lót của cô trở về vị trí cũ, nhưng cô nàng lại ngăn cản. Lời nói và hành động lúc này chẳng có mấy sự ăn khớp:

- Mẹ một con thì đã sao? Anh làm thế bảo em không ngại làm sao được?

- Vậy rốt cuộc thì anh nên làm sao mới đúng, hửm? Tiếp tục hay dừng lại?

Anh hỏi, giọng điệu rất nghiêm túc. Haru chưa vội đáp lời, chỉ từ tốn kéo chiếc quần lót ra khỏi thân dưới của mình sau đó nói, cũng rất nghiêm túc.

- Tiếp tục.

Vẫn rất thẳng thắn, lời lẽ này thật sự chỉ khiến anh càng thêm si mê. Không đùa giỡn nữa, anh đột ngột bế thóc cô lên, đặt cô lên chiếc bàn bên cạnh, hành động bất chợt này khiến cô phải bấu chặt gáy anh làm điểm tựa. Ánh mắt anh lúc này ánh lên sự yêu chiều và đam mê sâu sắc. Khi cô đã yên vị trên bàn, anh mở rộng đôi chân dài mượt mà của cô sang hai bên, ngay lập tức không chút kiêng dè mà để thân dưới của mình tiến sâu vào cửa nhỏ, ra vào liên tục. Thân thể của cô dù mảnh mai và yếu ớt nhưng vẫn có thể trụ được, nhưng chiếc bàn mà cô đang ngồi lên lại không ngừng rung lắc.

Lúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net