Phiên Ngoại : Sinh Hoạt Hạnh Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Chương 10 (Thượng)

Chương 10:

Tháng tư vừa lạnh vừa mưa đã trôi qua, tháng năm mang đến ánh mặt trời ấm áp, đây là tháng xuân thoải mái nhất của Doanh Hải. Quán bánh chẻo của Cố Khê vừa mở chi nhánh hồi tháng trước, cửa hàng trưởng là Đại Thuận. Cố Khê phái Phiến Tề qua đó phụ giúp với Đại Thuận.

Năm ngoái, Bình Quả tham gia thi vào trường cao đẳng, Cố Khê cho nhóc nghỉ 3 tháng, để nhóc ở nhà chuyên tâm ôn tập. Bình Quả không phụ sự mong đợi của mọi người, thi đậu trường đại học loại 2, hiện tại là một chàng sinh viên đại học. Bình Quả chọn chuyên ngành quản lý, Cố Khê cũng cảm thấy chuyên ngành này rất khá, chỉ cần Bình Quả nguyện ý học, thì học cái gì cũng đều tốt. Bình Quả kiên trì vừa học vừa làm, chỉ cần không có lớp, nhóc sẽ đến quán bánh chẻo làm công, kiên trì tự mình kiếm tiền sinh hoạt.

Quán bánh chẻo của Cố Khê ngày càng ăn nên làm ra, theo đề nghị của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, cậu đã mở thêm một quán chi nhánh, đồng thời đưa những nhân viên ban đầu đi theo cậu sang quán vừa mới mở.

Đại Thuận trở thành cửa hàng trưởng, Phiến Tề vẫn quản sổ sách, Bình Quả cũng vẫn là nhân viên chạy bàn. So sánh mà nói, ông chủ chân chính – Cố Khê cực kỳ nhàn rỗi. Quán cũ đã đi vào quỹ đạo, quán mới lại có Đại Thuận và Phiến Tề ngồi giữ cửa, Cố Khê chỉ cần nghiên cứu làm ra nhân bánh chẻo và điểm tâm loại mới là đủ rồi.

Khanh Khách và Bán Nguyệt đã 2 tuổi rưỡi. Sau khi Angela sinh bé con, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng bắt đầu du học ở Mỹ. Thoáng cái trong nhà vắng lạnh đi rất nhiều.

Sau khi về nước, Cố Khê đề nghị ông cụ và bà cụ vào ban ngày hãy đến ở tại Bích Sơn Cư. Sáu cụ già đều là trách nhiệm củ cậu cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, cậu không có khả năng chỉ quan tâm đến cha mẹ của mình mà bỏ quên bốn cụ già kia. Lúc trước, người trong nhà quả thực rất đông, Angela lại mang thai, hiện tại không còn gì để lo lắng, nên mỗi ngày ông cụ và bà cụ đến Bích Sơn Cư sẽ vui vẻ và náo nhiệt hơn.

Chỉ cần một ngày không thấy được cháu trai và cháu gái là hai ông cụ sẽ không ngủ được, không chỉ có vậy, mỗi ngày bọn họ đều gọi video qua bên kia đại dương để gặp mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc một lần, nếu không bọn họ sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.

Ngày hôm nay, ông cụ đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, Cố Khê dẫn hai bé con đến kiểm tra quán bánh chẻo. Bán Nguyệt và Khanh Khách chưa lần nào được đến quán bánh chẻo. Nhưng thật ra Đại Thuận và Phiến Tề rất hay tới Bích Sơn Cư, còn Bình Quả thì đã ở lại Bích Sơn Cư một thời gian dài, nên hai bé con cũng không hề xa lạ với bọn họ.

Vừa vào quán bánh chẻo, Bán Nguyệt và Khanh Khách liền mở miệng gọi người: "Chú, anh Bình Quả (anh Quả Quả)."

Bán Nguyệt gọi Bình Quả là anh Bình Quả, nhưng Khanh Khách lại luôn luôn gọi nhóc là anh Quả Quả. Mỗi lần Khanh Khách vừa gọi như thế, Bình Quả sẽ mặt đỏ, nhưng nhóc rất thích Khanh Khách gọi nhóc như thế.

Phiến Tề và Bình Quả từ sau quầy thu ngân đi ra, ôm lấy Bán Nguyệt và Khanh Khách. Hai bé con đối với mọi thứ trong quán đều rất tò mò, được bế một hồi, bọn nó liền nhúc nhích đòi được thả xuống đất, bước đi chập chững tò mò mà cái này sờ một cái, cái kia sờ một cái. Đại Thuận đang ở nhà bếp làm nhân bánh, vừa nghe ông chủ tới, hắn cũng mau chạy ra đây.

Khoảng 10 giờ, trong quán còn chưa có khách. Cố Khê theo Đại Thuận đi vào phòng làm việc, yên tâm giao hai bé con cho Phiến Tề và Bình Quả. Hiện tại có thể coi như Đại thuận có một cửa tiệm thuộc về mình, nên hắn rất quý trọng cơ hội không dễ có được này. Dẫu sao hắn đã từng ngồi tù vì tội giết người, bây giờ lại được quản lý một cửa tiệm, hắn thường thường cảm giác mình đang nằm mơ.

Về tay nghề bánh chẻo, Cố Khê không hề giấu diếm riêng, mỗi lần nghiên cứu ra món mới, cậu đều sẽ dạy lại cho Đại Thuận và cửa hàng trưởng của quán cũ. Đưa cho Đại Thuận quyển sổ ghi chép gần đây mình vừa nghiên cứu ra, Cố Khê liền không quấy rầy hắn nữa, đã gần trưa rồi, Đại Thuận còn có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.

Cố Khê cũng không vội rời đi, một lát nữa cậu sẽ đến công ty của Tô Nam gặp hắn, sau đó tiện đường ghé công ty Thiệu Bắc để hội họp. Hai ông cụ kiểm tra sức khoẻ xong sẽ tới công ty Triển Tô Nam, bà cụ cùng ông bà Từ sẽ từ nhà qua đó, sau đó người một nhà sẽ ra ngoài ăn cơm. Buổi chiều còn phải dẫn hai bé con đến khu vui chơi.

Mặc dù Cố Khê là ông chủ, nhưng cậu lại giao hoàn toàn cái tiệm này cho Đại Thuận, bởi thế cậu không bước vào nhà bếp, không muốn can thiệp vào việc làm của Đại Thuận. Từ trong phòng làm việc đi ra, cậu tìm một chỗ để ngồi xuống, nhìn hai bé con ở trong quán chơi đùa.

Bình Quả cắt một dĩa hoa quả, còn lấy thêm một dĩa điểm tâm cho hai bé con ăn. Có Phiến Tề giữ hai bé con, nên cũng không sợ bọn nó phá phách. Cố Khê ngồi ở chỗ đó, mỉm cười nhìn Phiến Tề và Bình Quả vây bắt hai bé con đang chạy.

Đừng nhìn hai bé con này rất hiểu sự, không làm khó người khác, nhưng chỉ có Cố Khê biết – hai năm qua cậu có biết bao khổ cực, dĩ nhiên không phải khổ cực thân thể. Mọi người đều coi hai bé con này là bảo bối mà cưng chìu, nhất là hai ông cụ. Cố Khê lại thế đơn lực bạc, nếu không phải thái độ cậu kiên quyết, nhẫn tâm đánh đòn bọn nó, thì Bán Nguyệt và Khanh Khách tuyệt đối sẽ bị cưng chìu đến hư hỏng. Nhưng so sánh với Dương Dương và Nhạc Nhạc khi còn bé, thì Bán Nguyệt và Khanh Khách vẫn được cho là bốc đồng.

Hai bé con rửa sạch tay rồi, bây giờ bắt đầu ăn. Cố Khê giữ lấy bàn tay nhỏ bé của bọn nó, hơi có vẻ nghiêm túc nói: "Trước hết suy nghỉ xem mình muốn ăn cái gì, không được ăn một miếng liền vứt bỏ."

Đã rất nhiều lần bị ba ba la mắng và đánh đòn về phương diện này, nên hai bé rất nghiêm túc suy nghĩ. Cố Khê buông tay của bọn nó ra, Bán Nguyệt nhìn hoa quả rồi nhìn điểm tâm, đều muốn ăn thì phải làm sao đây? Tay nhỏ bé của Khanh Khách ở trên hai món này chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn điểm tâm. Thấy em gái chọn điểm tâm, Bán Nguyệt cũng chọn điểm tâm.

Cố Khê cầm lấy một khối hoa quả, sau đó để Bình Quả đem đi cất, nếu không hai bé con này ăn không biết no, buổi trưa sẽ bỏ cơm.

Có khách bước vào, Cố Khê bảo hai bé con ngồi xuống.

Người phục vụ bước tới chào hỏi khách, nói: "Quán chúng tôi 11g mới bất đầu buôn bán, mời hai vị ngồi chờ một chút."

"Không có việc gì, bọn tôi chỉ sợ lát nữa sẽ đông khách, nên tới sớm giữ chỗ." Ngườii khách nói rất sảng khoái.

Người phục vụ bưng tới cho mỗi người một ly nước trà, cũng đưa thực đơn tới, Hai người tìm một chỗ hoáng mát rồi ngồi xuống.

"Trưa nay có 'ông chủ bánh chẻo' không?" Một người hỏi.

"Ha hả, hôm nay ngài đến thật đúng dịp, vừa vặn có." Người phục vụ vừa mỉm cười vừa trả lời, Bất quá không nói "ông chủ" đang ngồi bên kia.

Thôi Lập Quân lập tức cao hứng nói: "Thật tốt quá! Cho tôi bốn phần." Gọi thức ăn xong, hắn nói với người bạn Trịnh Khải: "Bánh chẻo của quán này hương vị rất đặc biệt. Tôi ăn qua một lần liền không muốn ăn những quán khác nữa. Bánh chẻo nổi tiếng nhất của bọn họ là 'ông chủ bánh chẻo', bất quá nghe nói sức khoẻ của ông chủ rất kém, nên không phải mỗi ngày đều có, tuỳ lúc hên xui."

Thôi Lập Quân mở thực đơn ra, gọi thêm vài món điểm tâm. Trịnh Khải ngồi đối diện hắn mặc cho hắn gọi món, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Ngẩng đầu, tùy tiện nhìn quanh cửa tiệm, ánh mắt Trịnh Khải sau khi đảo qua Cố Khê thì dừng lại, rồi lại chuyển dời lên trên mặt Cố Khê.

Cố Khê nghe người khác đánh giá bánh chẻo của cậu, trong lòng thật cao hứng. Bánh chẻo của mình được người khác ủng hộ, chính là động lực lớn nhất để cậu mở cửa tiệm. Khanh Khách và Bán Nguyệt ngồi một hồi liền ngồi không yên.

Cố Khê đút một ngụm hoa quả cho hai bé con, sau đó dùng khan ướt lau tay và mặt cho bọn nó, rồi nói: "Đi xuống chơi đi, không được vào nhà bếp phá các chú và các dì đang làm việc."

Hai bé con vừa nghe thế, lập tức trược từ trên ghế xuống, bọn nó đang rất có hứng thú với con mèo chiêu tài trứơc quầy thu tiền. Cố Khê nhìn chằm chằm vào bé con. Độ tuổi hiện tại của bé con đối với cái gì cũng tò mò, hơn nữa đã có ý thức của riêng mình, đặc biệt lớn lớn nhỏ nhỏ đều rất cưng chiều bọn nó, Cố Khê hao tâm tổn trí về chuyện dạy dỗ hai bé con này còn gấp mấy lần trước đây dạy dỗ Dương Dương và Nhạc Nhạc.

"Ba ba, ba ba, meo meo động." Khanh Khách nắm lấy tay của mèo chiêu tài, quay đầu cười nói với ba ba.

"Ba ba, gâu gâu đâu? Gâu gâu đâu?" Bán Nguyệt muốn tìm gâu gâu. Trong nhà có bốn con gâu gâu thật lớn, Bán Nguyệt cho rằng ở đây cũng sẽ có gâu gâu.

"Gâu gâu ở nhà. Nơi là nơi ăn cơm, không thể nuôi gâu gâu."

"Ngô..." Bán Nguyệt vẫn chưa thể hiểu vì sao nơi ăn cơm lại không thể nuôi gâu gâu.

Trịnh Khải vẫn nhìn Cố Khê, hắn đẩy đẩy cánh tay Thôi Lập Quân, nhỏ giọng nói: "Lập Quân, cậu nhìn người kia xem, có giống người bạn thời đại học gọi là Cố Khê không?"

"Cố Khê?" Thôi Lập Quân theo ánh mắt của Trịnh Khải quay đầu nhìn.

Phiến Tề ngồi sau quầy thu ngân chú ý tới hai người đang 'nhìn lén' ông chủ, hắn nhíu chặt mi tâm

Thôi Lập Quân quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Có chút giống, bất quá hẳn là không phải đi. Không phải nói cậu ta bị..." Lời phía sau chưa được nói ra, nhưng Trịnh Khải hiểu ý của hắn. Trong giới sinh viện bọn họ đều biết Cố Khê đắc tội hai nhà Kiều Triển có thế lực lớn nhất Doanh Hải, bị đuổi ra khỏi Doanh Hải.

Bán Nguyệt không có hứng thú với mèo chiêu tài, lấy từ trong túi của mình ra một chiếc xe đẩy, rồi ngồi chồm hổm dưới đất đẩy chơi. Xe trượt đi ra ngoài, Bán Nguyệt đứng lên 'lịch bịch lịch bịch' đuổi theo, Cố Khê theo bé con chuyển động mà gương mặt cũng quay đi theo.

Lúc này Trịnh Khải nhìn rõ được gương mặt của cậu, kinh ngạc hô lên: "Là cậu ta! Tôi đi hỏi một chút."

"Ai!" Thôi Lập Quân muốn gọi Trịnh Khải lại nhưng không kịp.

Cố Khê nhận thấy được hai người khách vừa vào vẫn luôn một mực nhìn cậu, bất quá cậu không có ý nhìn trả lại, nhưng một người trong đó đang đi về phía cậu, cậu không có khả năng lại tiếp tục giả bộ không biết gì, cậu ngẩng đầu lên. Mặt đối mặt, Giật mình trên mặt Trịnh Khải khiến Cố Khê hiếu kỳ, cậu đứng lên.

Trịnh Khải vài bước đi tới trước mặt cậu, hơi lộ ra kích động, hỏi: "Xin hỏi, cậu là Cố Khê đúng không?"

Cố Khê cực kỳ kinh ngạc: "Đúng vậy, xin hỏi anh là..."

"Thật là cậu!" Trịnh Khải quay đầu nhìn về phía Thôi Lập Quân hét lên, "Lập Quân, thật là Cố Khê!"

Thôi Lập Quân đứng dậy, cũng đi tới, Cố Khê nghi ngờ nhìn hai người, đối phương biết cậu, nhưng cậu lại nhớ không ra đã gặp qua bọn họ ở đâu.

Trịnh Khải vừa cười vừa vươn tay, nói: "Cậu khẳng định là không nhớ rõ bọn tôi. Tôi là Trịnh Khải, cậu ấy là Thôi Lập Quân, bọn tôi và cậu học chung lớp thời đại học."

"A, các người..." Cố Khê vươn tay bắt tay đối phương, không thể tin được sẽ gặp được bạn thời đại học ở chỗ này. Cậu học đại học chưa được một năm thì đã nghỉ học, khi đó cậu không ở KTX của trường, giao lưu cùng bạn học cũng rất ít, nhoáng cái mười mấy năm trôi qua, cậu hoàn toàn không nhớ rõ bạn học trước kia. Bất quá nghe đối phương nói ra tên của mình, cậu cũng có chút ấn tượng.

Trịnh khải chú ý tới chiếc nhẫn kim cưong biểu thị kết hôn ở trên ngón tay trái của Cố Khê.

Thôi Lập Quân vừa nghe quả nhiên là Cố Khê, lập tức bắt tay Cố Khê, nói: "Thật không nghĩ đến lại gặp cậu ở chỗ này, hai bé con là con của cậu?"

Cố Khê mỉm cười nói: "Uh, là sinh đôi." Sau đó cậu gọi Khanh Khách và Bán Nguyệt đến, "Chào chú đi con."

"Chào chú." Khanh Khách và Bán Nguyệt nắm lấy tay của ba ba, ngửa đầu tò mò nhìn hai người chú xa lạ.

Dáng dấp của hai bé con rất đáng yêu, có vài phần tương tự với Cố Khê, nhất là Bán Nguyệt, cực giống Cố Khê. Trịnh Khải và Thôi Lập Quân mỉm cười chào hỏi: "Chào các con. Các con mấy tuổi?"

Khanh Khách không trả lời, Bán Nguyệt vươn ra hai ngón tay út: "2 tuổi."

Cố Khê nói bổ sung: "2 tuổi rưỡi."

Trịnh Khải nhìn về phía Cố Khê, hỏi: "Cậu cũng tới đây ăn à? Vậy chúng ta ngồi cùng bàn đi."

Lúc này có người trả lời thay cho Cố Khê: "Đây là ông chủ của chúng tôi." Phiến Tề từ sau quầy thu ngân bước tới, hắn đã báo cho ông chủ lớn.

Trịnh Khải và Thôi Lập Quân cực kỳ kinh ngạc, Thôi Lập Quân hô lên đầy ngạc nhiên: "Lẽ nào cậu chính là người làm ra 'ông chủ bánh chẻo'?"

Cố Khê có chút ngượng ngùng nói: "Cám ơn mọi người đã ủng hộ."

"Thật là cậu?!" Thôi Lập Quân không thể tin được bánh chẻo ăn ngon như vậy cự nhiên là do người bạn cùng học thời đại học làm ra!

Trịnh Khải đang muốn nói gí đó, thì di động của Cố Khê vang lên. Mắt lộ ra ý xin lỗi, Cố Khê nghe điện thoại.

"Tiểu Hà, các em đi chưa?"

"Còn chưa đi. Gặp được hai người bạn thời đại học, bọn họ vừa lúc đến quán ăn bánh chẻo."

"Nga, trò chuyện vài câu rồi đi đi. Ba sắp đến rồi."

"Dạ." Cúp điện thoại, Cố Khê nói: "Thực xin lỗi, tôi phải đi. Bữa ăn này tôi mời."

"Không cần không cần, chúng ta là tự đến ăn mà, sao có thể để cho cậu mời. Cậu có thể cho chúng tôi số điện thoại để liên lạc không?" Trịnh Khải lấy di động ra, Cố Khê cũng lấy di đông ra đọc số di động của mình lên.

Sau khi trao đổi số di động xong, Cố Khê đang nghĩ bữa cơm này cậu nhất định phải mời khách, thì Bình Quả nghe tin từ Đại Thuận đã đi từ nhà bếp ra, nói: "Ông chủ, anh đi đi, em sẽ tiếp đãi hai người khách này."

Cố Khê vừa nghe thế, liền nói với hai người: "Sau này nếu các cậu muốn ăn bánh chẻo thì gọi điện trước cho tôi, tôi sẽ làm bánh chẻo để sẵn cho hai người."

Thôi Lập Quân cười nói: "Vậy thì quá tốt, tôi rất thích ăn 'ông chủ bánh chẻo', nhưng không cần phải tốn thời gian của cậu như thế, cậu chỉ cần nói cho tôi biết khi nào thì có loại bánh ấy, tôi nhất định sẽ đến sớm chiếm chỗ."

Cố Khê nở nụ cười. Thôi Lập Quân nói: "Cậu có việc thì mau đi đi. Trịnh Khải vừa từ Mỹ trở về hồi tuần trước, tôi dẫn cậu ấy đi ăn bánh chẻo, không nghĩ tới lại có thể gặp cậu."

Trịnh Khải có chiều cao xấp xỉ như Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, nói: "Khi nào rảnh rỗi thì liên lạc, ngày khác tôi mời khách, mọi người cùng nhau tụ tập."

Cố Khê không nghĩ tới bạn học trước kia nhìn thấy cậu sẽ nhiệt tình như thế, nhưng nghĩ đến hai người ở nhà cùng tình huống thực tế của cậu, cậu cũng không trực tiếp hứa hẹn, chỉ nói:"Gặp lại sau."

"Tạm biệt."

Phiến Tề ôm lấy Khanh Khách, Bình Quả ôm lấy Bán Nguyệt, Cố Khê bảo hai bé con phất tay chào tạm biệt các chú, sau đó cầm túi xách của mình đi ra khỏi quán bánh chẻo. Ven đường ngừng một chiếc xe hơi xịn màu đen. Khi Cố Khê đi tới, tài xế liền lập tức bước xuống xe, mở cửa xe cho cậu.

Cố Khê lên xe trước, Phiến Tề và Bình Quả mới đưa hai bé con lên xe, để cho bọn họ ngồi vào ghế dành cho trẻ con, buộc dây an toàn lại cho bọn nó, sau đó Phiến Tề đóng cửa xe lại. Bán Nguyệt và Khanh Khách chủ động phất phất tay nói tạm biệt với chú Phiến Tề và anh Bình Quả, tiếp đó tài xế khởi động xe, lái xe rời đi.

Trịnh Khải và Thôi Lập Quân đã ngồi lại vị trí của mình, nhìn xe của Cố Khê rời đi, Thôi Lập Quân nhỏ giọng nói: "Xem ra hiện tại cậu ấy sống rất tốt. Bản thân làm ông chủ, còn có tài xế riêng."

Cố Khê vẫn không có thời gian học lái xe, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng lo lắng để cậu tự lái xe một mình, nên cũng không cho cậu đi học. Trước đây, nếu Cố Khê đi đâu xa thì sẽ ngồi xe buýt, nhưng sau khi cậu sinh hai bé con, đừng nói là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không đồng ý, ngay cả các cụ trong nhà cũng không đồng ý. Hiện tại ông Triển và ông Kiều ở cùng một chỗ, ông Kiều liền đem tài xế trước kia của mình đưa cho Cố Khê, rồi đi với ông Triển cùng nhau chọn cho Cố Khê một chiếc xe riêng, đó chính là chiếc xe hôm nay Cố Khê ngồi.

Cố Khê đối với xe hơi không có tìm hiểu, xe càng mắc càng không biết gì, chỉ nhận biết được vài chiếc xe hơi thông thường. Ông Triển và Ông Kiều một lòng muốn bồi thường cho Cố Khê, tất nhiên mua xe cho Cố Khê sẽ không quan tâm mắc bao nhiêu. Nhưng Cố Khê tiết kiệm đã thành quen, xe quá 100.000 cậu đều nghĩ quá đắt, nếu để cho cậu biết xe hai ông cụ mua lên tới mấy triệu, thì chắc chắn cậu sẽ không chịu nhận.

Sau đó hai ông cụ nghĩ ra một biện pháp, Cố Khê không nhận biết thương hiệu Bentley, hai ông cựu liền lừa cậu đây là sản phẩm của nước ngoài, giá chỉ có 100.000, ngoài ra còn có Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ở một bên giúp đỡ cha giấu Cố Khê, Cố Khê liền nhận lấy, còn cực kỳ cảm động vì được các cụ yêu thương và quan tâm. Nếu để cho Cố Khê biết chiếc xe mà mỗi lần cậu ngồi khi đi ra ngoài này ở trong mắt người khác đều là tiền tiền tiền, thì cậu tuyệt đối sẽ không ngồi.

Sau khi Cố Khê quen biết với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, nguyên bản quan hệ với các bạn học đã không mấy mặn nồng, dưới sự 'bảo vệ' chặc chẽ của hai người, tình cảm với các bạn học trong lớp cũng chỉ dừng ở mức biết mặt.

Thời trung học, ngay từ đầu bởi vì gia đình nghèo, Cố Khê ở trong lớp y như người tàng hình; sau lại bởi vì Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì bị các bạn học cô lập. Lên đại học, Cố Khê chưa từng có một ngày ở lại KTX, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sợ cậu bị người khác "câu mất" nên đã thuê một phòng trọ ở trong KTX gần trường học để cho cậu ở.

Chương trình học của năm thứ nhất đại học rất chặt, sinh hoạt mỗi ngày của Cố Khê đều là trường học — KTX — nơi ở của hai người, ba điểm này chạy tới chạy lui. Ngoại trừ đi học ra, Cố Khê hầu như không có thời gian nào để giao lưu với bạn học, cậu có được một lần giao lưu đó chính là kết thúc học kỳ cùng toàn thể bạn học đi giả ngoại, kết quả sau khi trở về đã bị Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mềm mỏng cứng rắn bắt ký xuống một bản hiệp ước bất bình đẳng rằng sau này không được phép tham gia hoạt động của lớp.

Cố Khê cũng không phải cái loại tính cách sẽ chủ động kết bạn với mọi người, nếu không phải Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chủ động tìm tới cửa, Cố Khê sẽ không cùng bọn họ có bất kỳ quan hệ nào.

Cậu tự nhận mình ở trong lớp sẽ không được người chú ý, lại không biết rằng bạn học cùng lớp đối với cậu có biết bao hiếu kỳ. Ngày Cố Khê nhập học, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không để ý cậu phản đối đều đi cùng cậu suốt toàn bộ quá trình đăng ký, kết quả chính là trong ngày hôm ấy Cố Khê trở thành người nổi danh — một người may mắn nhất được con trai lớn của hai nhà Triển Kiều – Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đối xử khác biệt.

Sau đó, tình huống của Cố Khê ở Khôn Hành truyền đến trường học, thái độ mọi người đối với cậu có hiếu kỳ, có khinh thường, có đố kị, có lạnh lùng, nhưng không có người nào muốn trở thành bạn với cậu. Nguyên nhân thứ nhất là do bản thân Cố Khê – cậu quá trầm lặng hướng nội; nguyên nhân thứ hai tất nhiên là do Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – Thời gian sau khi tan học của Cố Khê đều bị hai người chiếm hết, cho dù có người muốn làm bạn với Cố Khê thì cũng tìm không ra cơ hội.

Rồi sau đó, Cố Khê nghỉ học, rất nhanh mọi người đều biết cậu phản bội Triển Tô Nam Và Kiều Thiệu Bắc, bị hai nhà Triển, Kiều đuổi ra khỏi Doanh Hải. Có người thấy thế thì có chút hả hê, có người thì nghĩ đáng tiếc, có người cho rằng chả hiểu gì cả.

Trịnh Khải và Thôi Lập Quân khi còn đi học đã từng có vài lần phân tổ cùng Cố Khê làm giải phẫu thực nghiệm, cảm nhận của hai người về Cố Khê đều rất tốt. Cố Khê rất ôn hòa, lớn lên lại dễ nhìn, có thể nói là người rất hấp dẫn, thế nhưng do cậu luôn luôn im lặng, nếu không phải làm thực nghiệm cùng với cậu, Trịnh Khải và Thôi Lập Quân cũng không biết cậu là người rất dễ gần gũi.

Sau đó Cố Khê gặp chuyện không may, khiến cho mọi người đều cảm thấy rất đáng tiếc. Không nghĩ tới sau mười mấy năm, bọn họ cự nhiên lại gặp được Cố Khê đang ở Doanh Hải, đối phương không chỉ mở cửa tiệm, lại còn có hai bé con đáng yêu, sự nghiệp như vậy cũng coi như là thành công, nếu không thì làm sao có thể mua được một chiếc xe quý giá thế kia.

Nói như thế, chuyện mười mấy năm trước đã được cho qua? Nếu không sao Cố

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net