Viễn Khê - Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

_______

Việc tình cờ gặp gỡ Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn hoàn toàn không để tâm. Tuy rằng nàng là cô gái đến từ một thị trấn nhỏ nhưng chưa bao giờ nàng mơ mộng hão huyền. Nàng không phải không có những ao ước lãng mạn, nàng cũng hy vọng chính mình có thể có được một tình yêu ngọt ngào, chỉ là nàng sống rất thực tế. Tại Doanh Hải này, thành phố trung tâm của cả nước, đi học được bảy năm rồi, Từ Mạn Mạn vẫn ghi nhớ lời tiểu thúc nói với nàng – mọi thời khắc đều phải giữ mình tỉnh táo, không nên đánh mất con người mình chỉ vì những thứ xa hoa trụy lạc phù phiếm xung quanh; phải học được cách bình tĩnh, học được bình tâm tĩnh khí, đối nhân xử thế cẩn trọng; không cần vì áo quần của bản thân không bằng người mà tự ti, trước cánh cửa tri thức không phân giàu nghèo – những lời răn dạy này cứ thế cứ thế làm bạn với Từ Mạn Mạn suốt năm này qua năm khác...

Tiểu thúc đã dạy cho nàng hiểu được cái gì gọi là kiên cường, dạy nàng hiểu được con người nên tự lực cánh sinh, không nên ỷ lại vào người khác. Nàng không phải không có chút hụt hẫng, thành phố to lớn là vậy, phồn hoa là thế, đến nỗi nàng khó có thể tưởng tượng hết....nhưng mỗi một lần hụt hẫng, tiểu thúc lại gọi điện thoại cổ vũ nàng, điều đó dễ dàng đánh lui ác ma của lòng tự ti trong nàng, khiến nàng tự tin đối mặt với mọi khó khăn. Tiểu thúc dạy nàng tri thức, dạy nàng lễ nghi, dạy nàng cách dùng dao dĩa ăn thịt bò bít-tết ra sao, dạy nàng cách có thể hòa nhập được với chốn phồn hoa đô thị này. Đồng học (bạn học) của nàng còn không tin nàng từ thị trấn đến, mỗi lần như thế, nàng đều kiêu ngạo nói với bọn họ rằng 'bởi vì tôi có tiểu thúc của tôi'!

Nàng rất muốn biết vì điều gì mà tiểu thúc lại rời bỏ Doanh Hải hoa lệ này để chạy tới thị trấn nhỏ bé và hẻo lánh của bọn nàng; nàng rất muốn biết, mụ mụ của Dương Dương và Nhạc Nhạc là ai, tiểu thúc vì sao trẻ như vậy đã có con; nàng rất muốn biết vì điều gì khiến tiểu thúc thà mở quán buôn bán kiếm tiền vất vả đến nhường ấy còn hơn quay về Doanh Hải chuyển hộ tịch...

Doanh Hải, có cái gì khiến tiểu thúc không thể không né tránh. Mười hai năm, nàng chứng kiến tiểu thúc khổ sở trăm bề * nuôi Dương Dương và Nhạc Nhạc lớn lên. Nhìn tóc bạc trên đầu tiểu thúc càng ngày càng nhiều; nhìn tiểu thúc chắt chiu từng chút một để xây thêm phòng ở trong nhà, cho nàng phí sinh hoạt, cho gia gia và nãi nãi tiền mua thuốc, mua quần áo nhưng tiểu thúc lại chưa từng mua cho chính bản thân mình một bộ quần áo mới nào cả... Vậy mà, nàng lại chưa từng nghe qua một tiếng than vãn kêu khổ của tiều thúc, thúc luôn khẽ mỉm cười, nói "Không có việc gì đâu" .

(* Nguyên tác 辛辛苦苦 – tân tân khổ khổ: khổ sở trăm bề)

Trong trí nhớ của nàng, tiểu thúc chưa bao giờ thật sự nghỉ ngơi cả, thúc luôn mang tạp dề làm việc này việc kia, không ngơi tay. Nhiều việc như vậy nhưng tiểu thúc vẫn dành thời gian để dạy nàng học, cho nàng tới trường. Tiểu thúc là người đã nói cho nàng biết thế giới bên ngoài ra sao; nói cho nàng biết tuy rằng Edward Scissorhands * không thể cùng Kim bên nhau, nhưng anh ta lại chiếm được tình yêu của Kim; nói cho nàng rằng yêu một người nhưng tuyệt đối không thể mất đi chính bản thân mình, trong thế giới của tình yêu điều quan trọng nhất chính là tôn trọng và tín nhiệm... Đã có một quãng thời gian, tiểu thúc là toàn bộ mọi thứ trong thế giới của nàng, nàng ngây ngô thầm mến, nhưng hiện giờ, tiểu thúc tựa như một cây đại thụ trong thế giới của nàng, khi mệt, nàng có thể dựa vào, khi sợ hãi có thể che chắn cho nàng.

(*Edward Scissorhands: là một nhân vật trong bộ phim cùng tên hoặc có tên khác là Edward Bàn Tay Kéo. Bộ phim này rất cảm động, rất rất hay TT_TT... Không kể rõ chi tiết được nên mọi người thông cảm tìm hiểu thêm thông tin về bộ phim )

Mở tấm ảnh chụp trong máy di động ra ngắm nghía một lúc, Từ Mạn Mạn mới đóng di động lại, kéo cao chăn. Nàng sẽ ở lại thành phố này, nơi mà tiểu thúc không thể không rời đi. Có lẽ cả đời nàng sẽ không thể biết được nguyên do tiểu thúc ra đi nhưng nàng sẽ cố gắng trụ lại ở nơi này, dù nàng chỉ là một con người thấp bé. Rồi sẽ có một ngày, tiểu thúc không còn kiêng kị thành phố này nữa, nàng nhất định sẽ đưa tiểu thúc tới đây, để cho thúc ấy thấy những biến hóa lớn lao của thành thị này. Nàng phải cố gắng kiếm tiền, giúp tiểu thúc nuôi lớn Dương Dương và Nhạc Nhạc, nàng muốn cho Dương Dương và Nhạc Nhạc đến Doanh Hải học tập....

Buổi chiều nàng liền gọi điện cho thầy hướng dẫn, ngày giờ về nhà đã xác định được cụ thể, nàng cũng nhờ các bạn học mua giúp vé tàu. Nghĩ đến lúc tiểu thúc nhìn thấy nàng sẽ có biểu tình thế nào, Từ Mạn Mạn hận không thể ngay lập tức ngày mai bay trở về nhà, nàng rất nhớ tiểu thúc, rất nhớ, rất nhớ...... Nghĩ muốn tiểu thúc ôm nàng một cái, đó là động lực duy nhất để nàng tiếp tục tiến lên.

Sáng sớm ngày hôm sau Từ Mạn Mạn đi tới công ty, vì rất hưng phấn nên từ rất sớm nàng đã tỉnh giấc. Đến công ty, nàng bật máy tính của mình bắt đầu công việc, trong tay là bữa sáng nàng mua trên đường, hai cái quẩy và một ly sữa đậu nành. Công ty 9 giờ bắt đầu làm việc, 8 rưỡi tiếng giày cao gót của nữ trưởng phòng phòng tài vụ thường ngày luôn nghiêm cẩn (nghiêm túc, cẩn trọng), bất cẩu ngôn tiếu * đi tới. Từ Mạn Mạn lập tức đứng lên chào hỏi. Đối phương đối của việc nàng đến sớm rất vừa lòng, gật đầu, liền đẩy cửa văn phòng mình đi vào. Thở phào, Từ Mạn Mạn lại ngồi xuống tiếp tục công việc. Vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng người chạy bộ tới, Từ Mạn Mạn hiếu kỳ ngẩng đầu lên rồi kinh ngạc chớp mắt.

(* Nguyên tác 不苟言笑 – bất cẩu ngôn tiếu: ăn nói có ý tứ; nói năng thận trọng; trang trọng; không nói cười tuỳ tiện; nghiêm túc )

Đối phương liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng, rồi thực tự giác chạy đến trước mặt nàng "Ồ, thật trùng hợp, sao tới sớm như vậy."

"Ách, anh cũng vậy." Từ Mạn Mạn tươi cười thân mật đáp lại đối phương.

Hai mắt Trang Phi Phi đảo qua một vòng phòng làm việc, tỏ vẻ khá nôn nóng, Từ Mạn Mạn hỏi "Anh tìm ai sao?"

"Tôi tìm Đại K."

Từ Mạn Mạn nhìn thời gian, nói "Anh Đại K phải tầm 8 giờ 50 mới đến công ty."

"Hả, 8 giờ 50 á." Trang Phi Phi nhíu mày, Từ Mạn Mạn hỏi "Anh tìm anh Đại K có việc sao? Nếu thế thì đợi anh ấy tới, tôi sẽ chuyển lời lại cho."

Trang Phi Phi từ trong cặp công văn lấy ra một tập tài liệu, bên trong đầy các loại hóa đơn, hắn giao cho Từ Mạn Mạn nói "Đây là hóa đơn trong bốn tháng của tôi, vẫn chưa kịp làm, anh ấy đến, cô giúp tôi đưa cho anh ấy. Tôi hiện giờ có việc phải đi ra ngoài."

Từ Mạn Mạn tiếp nhận, vẻ mặt kinh ngạc " Chỗ hóa đơn này muốn nhờ anh Đại K giúp anh xử lý sao?"

Trang Phi Phi có điểm xấu hổ, nói "Tôi không biết làm mấy việc này, vốn thường nhờ thư kí bên kia giúp tôi dán nhưng mấy hôm nay các cô ấy đều có rất nhiều việc, tôi ngại nhờ. Công ty mấy ngày nữa được nghỉ rồi, mà cái đống này càng để lâu thì càng nhiều, trong phòng tài vụ các cô, tôi lại chỉ quen với Đại K, vốn định hỏi cậu ta có thể giúp tôi xử lý hay không."

Từ Mạn Mạn vừa nghe xong, thoải mái nói "Tôi giúp anh làm cũng được. Cứ cuối năm là công ty phải thống kê thu chi, chỗ anh Đại K cũng rất bận rộn, dù sao tôi cũng không làm gì..."

"A, vậy rất cảm ơn cô!"

Trang Phi Phi cảm kích, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền, nhìn đồng hồ, hắn nói "Tôi phải đi đây, có gì giữa trưa tôi mời cô đi ăn cơm."

"Không cần đâu, chỉ là dán hóa đơn thôi mà. Anh bận việc thì mau đi đi."

"Không nên không nên, nhất định phải mời. Tôi trước bữa trưa nhất định sẽ quay về, đợi tôi nhé."

Cùng Từ Mạn Mạn vẫy vẫy tay, Trang Phi Phi chạy đi, bộ dáng có vẻ rất gấp.

"Này! Thật sự không cần mà!" Từ Mạn Mạn đứng lên gọi lại nhưng nào còn thấy bóng dáng của Trang Phi Phi.

Lắc đầu cười, nghĩ giữa trưa gặp mặt từ chối cũng được, Từ Mạn Mạn mở túi tài liệu ra, lấy một đống đủ loại hóa đơn từ bên trong, trước phân loại cẩn thận rồi mới tính tiếp.

"Từ Mạn Mạn."

"A, trưởng phòng."

Từ Mạn Mạn buông hóa đơn vội chạy tới, nghe quản lý nói "Dán cẩn thận mấy hóa đơn của Trang trợ lý, sau đó lên đưa cho ông chủ kí tên rồi mới cầm về đây cho tôi kí tên để báo cáo thu chi."

Từ Mạn Mạn đầu tiên là sửng sốt, rồi trên mặt mới lộ ra nụ cười tươi rói, ra sức gật đầu "Em biết rồi, thưa trưởng phòng."

"Đi làm việc đi."

"Vâng ạ!"

Trở lại chỗ ngồi, trộm ngắm liếc mắt văn phòng của trường phòng, Từ Mạn Mạn cảm thấy bản thân mình dường như có phúc tinh chiếu cố, vẫn nghĩ trưởng phòng khó có thể làm việc chung, nào ngờ trưởng phòng lại là điển hình cho mẫu người ngoài lạnh trong nóng!

Hóa đơn của Trang Phi Phi khá nhiều, Từ Mạn Mạn mất cả buổi sáng mới hoàn thành ổn thỏa rồi mới sắp xếp cẩn thận. Làm xong hết rồi, Từ Mạn Mạn nghĩ ngợi một lúc liền cầm đống hóa đơn đã được dán xong trực tiếp đến phòng nội vụ, nàng thấy vẫn nên đưa tận tay Trang Phi Phi thì tốt hơn, không biết người kia có trở về không. Nàng chưa bao giờ tới tầng 33- tầng làm việc của chủ tịch, Từ Mạn Mạn có chút khẩn trương, bầu không khí bên trong thật nghiêm túc. Tìm được một người thoạt nhìn có vẻ khá ôn hòa hỏi thăm rõ ràng văn phòng của Trang Phi Phi ở đâu, Từ Mạn Mạn tận lực không gây chú ý bước đi nhanh chóng.

Gõ cửa, được người bên trong cho phép, Từ Mạn Mạn đẩy cửa vào. Vẻ mặt nghiêm túc ngồi đối diện với máy tính không biết đang suy nghĩ cái gì,Trang Phi Phi nhìn đến người vừa vào lập tức nét mặt giãn ra, đứng dậy.

"Tôi cũng định một lúc nữa xuống tìm cô."

Từ Mạn Mạn thở hắt ra "May quá, vừa lúc anh đã về. Này, hóa đơn của anh đây, tôi đã dán lại kĩ càng rồi. Trưởng phòng của tôi nói trước để cho ông chủ ký tên sau đưa xuống cho cô ấy kí tên rồi mới làm báo cáo thu chi được."

Nhìn đống hóa đơn được dán lại ngay ngắn, Trang Phi Phi lộ ra lúm đồng tiền rất cảm kích nói "Rất cảm ơn cô." Cầm lại hóa đơn, hắn lấy áo khoác vắt lên thành ghế dựa lưng nói "Đi nào, tôi mời cô ăn cơm."

Từ Mạn Mạn vội xua tay "Không cần không cần đâu, đây là việc phòng tài vụ chúng tôi thường làm mà, rất dễ dàng. Tôi đi đây." Nói xong, nàng muốn đi ra. Trang Phi Phi vươn tay qua bàn làm việc bắt lấy cánh tay của Từ Mạn Mạn, khẩn thiết nói "Tôi đã nói mời cô ăn cơm thì nhất định phải làm được, bằng không lương tâm tôi sẽ cắn dứt."

"Thật sự không cần mà."

"Không nên không nên, nếu để mấy anh em của tôi biết được sẽ nói tôi keo kiệt."

Trang Phi Phi buông tay Từ Mạn Mạn, rất nhanh mặc áo khoác vào, lấy chìa khóa xe. Dường như sợ Từ Mạn Mạn chạy mất, hắn đi đến bên người Từ Mạn Mạn nắm lấy tay nàng kéo ra bên ngoài.

"Cô muốn ăn gì, tôi mời."

"Thật sự không cần đâu."

"Đi nào, đi nào."

Cứ như vậy, những người trong công ty đều nhìn thấy Trang Phi Phi kéo một cô gái "ép buộc" phải đi.

Mãi cho đến khi bị Trang Phi Phi đưa tới nhà ăn, Từ Mạn Mạn vẫn không thể tin nổi vì sao sự tình lại biến thành thế này. Vốn nàng muốn đến tiệm cơm dưới lầu của công ty ăn, mà kết quả lại là nàng bị Trang Phi Phi kéo lên xe, rồi bị đưa tới nơi mà nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ 'ghé thăm'.

"Trang Phi Phi, buổi chiều tôi còn phải làm việc." Giữa trưa chỉ có một tiếng rưỡi nghỉ ngơi, Từ Mạn Mạn hoài nghi ở mấy chỗ thế này thì liệu một tiếng rưỡi có đủ hay không.

Trang Phi Phi ngẩng đầu, nhếch miệng "Không sao, tôi sẽ gọi điện cho trưởng phòng cô, giúp cô giải thích."

"Không cần." Từ Mạn Mạn có điểm mất hứng "Tôi không nên vô cớ đi muộn về sớm. Ngày hôm qua trưởng phòng vừa mới nói biểu hiện làm việc của tôi rất tốt, mong muốn giữ tôi lại công ty; hôm nay tôi vì đi ăn cơm với anh mà vào làm muộn, tôi sau này sao có thể đối mặt được với trưởng phòng nữa."

Nụ cười trên mặt Trang Phi Phi biến mất, hắn nhấc tay gọi bồi bàn, rất nhanh gọi hai phần cơm đơn giản, sau khi bồi bàn đi khỏi, hắn nói "Thực xin lỗi, tôi bình thường quen tự tại nên không hay bận tâm đến suy nghĩ của người khác. Tôi cam đoan trước giờ làm buổi chiều sẽ đưa cô về kịp công ty."

Nhìn Trang Phi Phi trong chốc lát, Từ Mạn Mạn lộ ra tươi cười "Chỉ cần không để tôi muộn giờ là được rồi, chúng tôi là sinh viên nghèo nên rất ít khi có dịp được người mời ăn cơm khách."

Trang Phi Phi nở nụ cười theo Từ Mạn Mạn , không khí lại trở nên hòa hợp.

Phần cơm rất nhanh được đưa lên, Từ Mạn Mạn đói bụng, Trang Phi Phi cũng đói bụng, hai người ai cũng không câu nệ gò bó, miệng lớn ăn cơm. Ăn rồi ăn, Trang Phi Phi hỏi "Cô nói cô năm nay tốt nghiệp đại học gì?"

"Đại học Doanh Hải."

"OA~~~~."

Trang Phi Phi trong mắt tràn đầy kính nể. Từ Mạn Mạn có điểm ngượng ngùng. Trang Phi Phi lại hỏi "Cô năm nay hẳn là mới hơn 20, nhưng thoạt nhìn không giống sinh viên sắp ra trường, nếu không phải cô làm việc trong công ty, tôi còn tưởng cô mới đi học đại học."

Được người khác khen mình trẻ trung, bất cứ người con gái nào cũng đều không kháng cự nổi, Từ Mạn Mạn "khiêm tốn" nói "Tôi năm nay đã 24 tuổi rồi."

"24 tuổi? Chẳng lẽ trong nước 24 tuổi mới tốt nghiệp đại học?" Trang Phi Phi nghi hoặc.

Từ Mạn Mạn mặt đỏ giải thích "Tôi năm nay tốt nghiệp nghiên cứu sinh." Nàng thật sự không muốn khoe khoang.

"Oa oa~~~." Trang Phi Phi ánh mắt đều trừng lớn "Thì ra là tài nữ."

"Đừng như vậy, tôi muốn độn thổ xuống đất quá." Nàng chỉ quen được tiểu thúc khen ngợi.

"Haha...."

Trang Phi Phi phiêu mắt nhìn hai rạng mây ửng hồng trên gương mặt Từ Mạn Mạn, ngược lại nói "Như vậy tính ra tôi chỉ lớn hơn cô có 2 tuổi."

"Có 2 tuổi thôi á?" Từ Mạn Mạn giật mình, phát hiện chính mình ăn nói vô ý, nàng vội vàng nói "Tôi không phải nói anh già đâu, tôi chỉ cảm thấy anh nhìn bề ngoài thực nghiêm túc, rất chững chạc, không giống mấy người trong trường tôi."

Trang Phi Phi không chút để ý nói "Tôi đi làm từ rất sớm, không giống như cô, học hành nhiều như vậy"

Nghe ra Trang Phi Phi nói đầy tiếc nuối, Từ Mạn Mạn nói "Chỗ chúng tôi đi học so với thành phố sớm hơn một năm, vốn sau khi tốt nghiệp đại học tôi đã định đi làm nhưng tiểu thúc của tôi khuyên tôi tiếp tục học hành, thúc nói sớm muộn gì cũng đi làm nhưng sau này lúc đã làm việc rồi có muốn đi học thêm cũng rất khó khăn, không bằng nhất cổ tác khí * tiếp tục học lên cao. Vốn thúc ấy còn muốn tôi tiếp tục học bác sĩ nhưng tôi không học nổi, làm nghiên cứu sinh đã rất vất vả, hiện giờ có việc làm rồi tôi chỉ mong mau chóng kiếm được tiền thôi."

(* Nguyên tác 一鼓作气 – nhất cổ tác khí: ý nói một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Khi đánh trận thường dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với việc nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)

Trang Phi Phi do dự nhìn trên người Từ Mạn Mạn cũng không ăn mặc sang trọng, hỏi "Trong nhà cô rất khó khăn sao? Với việc cô tốt nghiệp đại học Doanh Hải thì cô hoàn toàn có thể xuất ngoại đi du học. Ngoài ra cũng có thể thuận lợi tìm được một công việc tốt mới đúng.."

Từ Mạn Mạn thành thực nói "Nhà tôi ở vùng huyện, chu cấp cho tôi học xong nghiên cứu sinh cũng đã không dễ dàng gì rồi. Bạn học của tôi rất nhiều người đều đi du học nhưng tôi nghĩ rằng kỳ thật trong nước hiện tại phát triển không hề thua kém gì nước ngoài. Nhiều người quay về từ nước ngoài có khi lại không tìm được một công việc tốt. Tôi đi làm sớm một chút thì sẽ kiếm được tiền sớm một chút, lại có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình, còn có thể tích lũy một ít kinh nghiệm xã hội. Chỉ cần kiên định làm việc, ở nơi nào cũng đều giống nhau cả thôi...."

"Hơn nữa ở nước ngoài rất phức tạp, tôi lại là một cô gái, ở bên ngoài không được an toàn cho lắm, người trong nhà sẽ lo lắng. Người nhà tôi chỉ hy vọng tôi có thể thi đỗ làm nhân viên nhà nước, như vậy sẽ ổn định hơn lại được đại ngộ cao. Bất quá, nhân viên nhà nước cạnh tranh nhau dữ quá, tôi lại không có gia cảnh tốt, nếu tranh giành sợ không có hy vọng được ăn 'bánh ngọt', không bằng tìm một công ty có tiềm năng. Sau này phát triển sự nghiệp thế nào cũng chủ yếu dựa vào cố gắng của bản thân. Như tôi đây này, chuyên ngành tài vụ kế toán, tại công ty lớn thế này có cơ may phát triển rất tốt. Sau này nói không chừng còn có thể đảm đương thanh tra tài vụ này nọ ấy chứ."

Trước một người không tính là quá thân quen nói ra lý tưởng của chính mình, Từ Mạn Mạn vẫn có điểm ngượng ngùng. Nàng cười hắc hắc, rất nhanh xúc ăn nốt phần cơm. Trang Phi Phi nhìn Từ Mạn Mạn, người trước mắt không quá xinh đẹp nhưng thực sự lại có những cách nhìn nhận thật mới lạ.

Kế tiếp, hai người đều không nói gì, dù sao cũng phải nhanh nhanh chóng chóng để trở về đi làm.

Cơm nước xong xuôi, Trang Phi Phi lái xe về công ty. Trên đường đi, Trang Phi Phi nói với Từ Mạn Mạn " Cô gọi tôi là Trang Tử đi, tôi quen người khác gọi như thế rồi. Nếu không phải vì mẹ tôi không cho phép đổi thì tôi đã sớm sửa rồi."

"Ha ha. Được."

Trang Phi Phi tán gẫu, hỏi "Công ty cho nghỉ lễ ngày tết, thực tập sinh các cô thì sao?"

"Trưởng phòng cho phép tôi làm việc đến sáng ngày kia rồi giữa trưa tôi được nghỉ phép."

"Lễ năm mới cô sẽ về nhà ?"

"Vâng. Tất niên năm trước tôi đã không về được, năm nay nhất định phải về."

"À. Vậy cô đã đặt được vé máy bay chưa?"

"Tôi đi xe lửa hoặc về bằng ôtô, nhà của tôi là một thị trấn nhỏ không có sân bay."

"Àh————–."

Trang Phi Phi nhìn mắt Từ Mạn Mạn tươi cười không có chút tự ti, hắn cũng cười theo "Cuối năm vé xe rất khó mua, cô đã đi mua chưa?"

"Còn chưa đi. Tôi nhờ bạn học giúp mua hộ vé tàu rồi. Không có việc gì đâu, dù sao cuối cùng cũng có thể được về nhà." Từ Mạn Mạn không lo lắng nói "....nếu thật sự không mua được, tôi liền xa xỉ một phen mua vé máy bay. Bay đến Thường Sơn, rồi từ Thường Sơn đổi xe đi về nhà."

Trang Phi Phi vừa nghe, không chút suy nghĩ đã nói "Nếu cô muốn mua vé máy bay thì tới tìm tôi nhé, tôi có thể mua được vé máy bay chiết khấu còn rất thấp."

"Thật sự?"

"Ừ. Quê cô ở đâu?"

"Huyện Phổ Hà, anh khẳng định không biết."

"Ha ha, ừ, tôi chưa từng nghe qua."

Hai người một đường trò chuyện cho tới lúc đến công ty, khi vào trong thang máy, Trang Phi Phi nói "Từ Mạn Mạn, đưa số di động của cô cho tôi."

Từ Mạn Mạn nói ra số của mình, rồi cùng Trang Phi Phi tạm biệt. Nàng vừa ra khỏi thang máy, di động trong tay nàng liền vang lên, nghe máy, có tiếng người trong điện thoại nói "Đây là số di động của tôi."

"Vâng."

"Tái kiến."

"Tái kiến."

Cười cười, Từ Mạn Mạn đi vào phòng tài vụ, người bên lão bản cũng khá thân thiện, đến công ty này thật sự là chuẩn xác.

__________

Lenivy: Có ai hồi hộp 'ngày gặp lại' không nhỉ!! Hì hì...sắp rồi sắp rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net