Viễn Khê - Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 19

edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

______

Chấn áp sự bối rối, Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam một trái một phải cầm lấy cánh tay của Từ Mạn Mạn, đưa nàng vào trong phòng rồi để nàng ngồi trên ghế sô pha. Sau đó, hai người ngồi thẳng lên mặt bàn trà, đối mặt với Từ Mạn Mạn, Triển Tô Nam trực tiếp hỏi "Cố Khê là gì của cô?"

Từ Mạn Mạn không nói lời nào, cắn chặt miệng, ô ô khóc. Triển Tô Nam nóng nảy, Kiều Thiệu Bắc đè lại tay hắn, hạ giọng tận lực ôn hòa hỏi "Cháu là Từ Mạn Mạn?"

Từ Mạn Mạn gật gật đầu. Trang Phi Phi bất chấp thân phận, ngồi vào bên cạnh Từ Mạn Mạn, ôm sát nàng rồi mở lời "Ông chủ, Cố tiên sinh là tiểu thúc của cô ấy, hiện đang ở huyện Phổ Hà."

Ngụy Hải Trung trực tiếp rút di động tìm kiếm vị trí của huyện Phổ Hà. Trang Phi Phi tiếp lời, nói với Từ Mạn Mạn "Mạn Mạn, hai vị này chính là lão bản của công ty."

Kiều Thiệu Bắc vỗ nhẹ xuống bả vai của Trang Phi Phi, xoay người đứng gần Từ Mạn Mạn, khẩn thiết nói "Từ Mạn Mạn, Cố Khê.... là một người rất rất trọng yếu đối với chúng tôi. Cháu không phải sợ, hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không thương tổn đến cậu ấy."

Từ Mạn Mạn vẫn là cắn chặt miệng không lên tiếng, Kiều Thiệu Bắc giọng nói càng thêm ôn nhu, thuyết phục "Mười hai năm trước, chúng tôi đã phạm phải một sai lầm, ép bức cậu ấy bỏ đi. Sau, bởi vì một số nguyên nhân mà chúng tôi không thể không đi Mỹ, không có cách nào tìm kiếm cậu ấy, cứ thế để vuột mất Cố Khê. Từ Mỹ trở về, chúng tôi vẫn luôn kiếm tìm tung tích của cậu ấy."

Từ Mạn Mạn ngẩng đầu, mắt vẫn còn ngấn lệ , nàng sợ hãi nhìn hai vị lão bản xa lạ, không biết rốt cục chính mình có nên tin tưởng mấy người này hay không. Trong mắt Kiều Thiệu Bắc là không ngừng áp chế sự nôn nóng. Hắn từ ví lấy ra một bức ảnh chụp cách đây mười mấy năm đưa cho Từ Mạn Mạn.

Từ Mạn Mạn dụi dụi mắt, trong ảnh là ba thiếu niên rất trẻ tuổi, người con trai đứng giữa cười rất thoải mái, vô tư, thấp hơn một cái đầu so với hai người thiếu niên đứng bên cạnh. Hai người con trai kia, một người ôm cậu, một người vừa khoác tay lên vai của cậu vừa khom người dựa vào người cậu. Cả ba đều mặc đồng phục, nhìn qua cũng đoán được rất thân thiết. Triển Tô Nam cũng lấy ra một tấm ảnh chụp trong ví của chính mình đặt trước mặt Từ Mạn Mạn, trong tấm ảnh là hình ba người kia đang ăn cơm, trong ba người thì người xinh đẹp nhất đang bị ép uống canh, cậu ta tựa hồ rất bất đắc dĩ, thần thái ngượng ngùng. Người uy cậu uống là chủ nhân của tấm ảnh, mà cái người còn lại thì ôm lấy cậu từ phía sau, dựa vào lưng cậu.

Từ Mạn Mạn nước mắt tuôn rơi, Kiều Thiệu Bắc thanh âm ấm ách nói "Cậu ấy rất quan trọng với chúng tôi. Từ Mạn Mạn, tôi cầu xin cháu hãy nói cho chúng tôi biết về cậu ấy hiện tại, được không."

Trang Phi Phi cầm lấy tay của Từ Mạn Mạn như đang tiếp sức, tựa muốn nói không cần phải sợ hãi. Ngón tay của Từ Mạn Mạn chậm rãi vuốt ve hình bóng quen thuộc trên tấm ảnh chụp, khi đó tiểu thúc còn thật trẻ, thật tốt, cũng thật khoái hoạt...... Chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, Từ Mạn Mạn môi mấp máy rồi lại một lần lớn tiếng òa khóc "Ô...... Tiểu thúc tôi...... Tiểu thúc tôi...... Tiểu thúc tôi rất khổ sở...... Các người...... Các người vì sao không tìm thấy thúc ấy sớm một chút......"

Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc phát hoảng, hai người cùng lúc bắt lấy cánh tay của Từ Mạn Mạn gằn ra tiếng "Nói cho chúng tôi biết, cậu ấy hiện giờ xảy ra chuyện gì!"

"Ô......"

Phòng khách to như vậy, chỉ vang lên tiếng nức nở của Từ Mạn Mạn. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ngồi trên sô pha, trầm mặc không nói một lời, Trang Phi Phi vẫn ôm Từ Mạn Mạn, một tay còn cầm chiếc khăn đã ướt đẫm để lau nước mắt cho nàng. Ngụy Hải Trung ba phút trước đã vào thư phòng gọi điện, sắp xếp hành động tiếp theo.

Rút ra điếu thuốc cuối cùng còn lại trong bao, vừa đưa đến miệng thì điếu thuốc lại bị rơi, Triển Tô Nam phải cầm lên mấy lần mới nhặt được, đưa lên miệng.

Tách~~~

Hai tay cầm bật lửa, châm thuốc, Triển Tô Nam dùng sức rít vào mấy hơi rồi đột nhiên ho khan kịch liệt. Tiếng ho tê tâm liệt phế, Từ Mạn Mạn dụi mắt sưng đỏ, ngẩng đầu nhìn. Vừa này cứ mải khóc lóc nên lúc này mới có tâm tư ngắm nhìn bộ dạng của ông chủ. Nhìn Triển Tô Nam ho khan hồi lâu, ánh mắt Từ Mạn Mạn chậm rãi chuyển tới trên mặt Kiều Thiệu Bắc, sau đó hai mắt nàng hơi trừng lớn, trong mắt chất đầy kinh ngạc.

"Mạn Mạn?"

Vẫn một mực nhìn nàng, Trang Phi Phi cất tiếng. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đều ngẩng đầu nhìn, thấy được trên mặt Từ Mạn Mạn là nỗi khiếp sợ, và ngọn nguồn lại xuất phát từ chính Kiều Thiệu Bắc.

"Mạn Mạn?" Kiều Thiệu Bắc cố gắng nói thành lời, đã là cháu gái của người nọ thì từ giờ cũng trở đi cháu gái của hắn.

Từ Mạn Mạn cắn môi, Trang Phi Phi nhỏ giọng, ở bên tai nàng trấn an nói "Mạn Mạn, xảy ra chuyện gì? Có gì cũng đều có thể nói với lão bản. Có lão bản ở đây, sau này Cố tiên sinh sẽ không phải lại vất vả, cực nhọc nữa."

Cũng không nói bản thân khiếp sợ cái gì, Từ Mạn Mạn xụt xịt mũi, lại hỏi "Các người đã cam đoan rồi đấy, sẽ không thương tổn tới tiểu thúc của tôi?"

"Chúng tôi cam đoan."

Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đồng thời mở miệng, cùng đồng thanh nói "Chúng tôi sẽ dùng nửa phần đời còn lại của mình để bù đắp sai lầm của năm đó." Bọn họ không để ý việc người kia đã có hai đứa con, chỉ cần...chỉ cần người kia không kết hôn, chỉ cần......

Từ Mạn Mạn dùng sức cắn môi, hỏi ra nghi hoặc trong đáy lòng nàng "Các người với tiểu thúc tôi......" chỉ là bằng hữu sao ? Nếu chỉ đơn giản là bạn bè thì hình như rất thân thiết...rất...ái muội(mờ ám).

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tay nắm chặt thành quyền, sau vài giây, Kiều Thiệu Bắc nhìn thẳng vào mắt Từ Mạn Mạn, nói ra từng chữ từng chữ một "Chúng tôi, yêu tiểu thúc của cháu."

"A————-!"

Từ Mạn Mạn hít một hơi sâu, nhìn Kiều Thiệu Bắc, trong mắt nàng càng chất chứa đầy nghi hoặc cùng khó hiểu.

Triển Tô Nam dập thuốc, cũng không có bất cứ né tránh nói thẳng với Từ Mạn Mạn "Mười hai năm trước, chúng tôi yêu cậu ấy; giờ, chúng tôi vẫn yêu cậu ấy. Dù cậu ấy có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, dù cho đã có hai đứa con, cũng chẳng sợ cậu ấy đã từng kết hôn, trái tim chúng tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Đây là điều chúng tôi nợ cậu ấy."

Từ Mạn Mạn hô hấp không xong, hai mắt vẫn dừng trên mặt của Kiều Thiệu Bắc. Qua hơn nửa ngày, nàng cầm hai tấm ảnh chụp lên, nhìn trong chốc lát, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn Kiều Thiệu Bắc. Trang Phi Phi xoa đầu nàng "Mạn mạn, xảy ra chuyện gì vậy? Có cái gì không đúng sao?"

Từ Mạn Mạn há miệng thở dốc, rồi mới lắc đầu, lẩm bẩm nói "Tôi, tôi không biết...... Tôi, tôi không nên đem lại phiền toái cho thúc thúc."

Nàng mới chỉ là một cô gái vừa chập chững bước vào đời, chỉ là một sinh viên đơn thuần, không biết phải đối mặt với biến cố này thế nào nữa, chuyện này thực quá sức chịu đựng của nàng.

"Mạn Mạn." Vừa giống một người anh, lại vừa giống một người chú, Kiều Thiệu Bắc cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của Từ Mạn Mạn, cố gắng bày tỏ ra sự ôn hòa của bản thân, rất thành khẩn nói "Tôi biết loại sự tình này người thường rất khó chấp nhận, cũng chính vì sự khó chấp nhận này mới tạo ra mười hai năm thương tổn cho tiểu thúc cháu. Mạn Mạn, tôi thấy cháu là một cô gái thiện lương, cháu rất thương tiểu thúc, cũng rất tôn kính cậu ấy. Xin cháu đừng vì chúng tôi mà ảnh hưởng đến tình cảm của cháu dành cho tiểu thúc, đừng nghĩ cậu ấy không tốt. Tất cả đều là lỗi của chúng tôi."

Từ Mạn Mạn vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Kiều Thiệu Bắc, kinh ngạc lắc đầu "Tiểu thúc, không có, tiểu thúc, vốn tôi không có...... tiểu thúc, tôi vẫn luôn hy vọng sẽ có một người có thể quan tâm đến thúc ấy, đừng để thúc ấy phải vất vả như vậy nữa......" Nước mắt lại tuôn rơi. Từ Mạn Mạn cố gắng nín khóc, lau nước mắt."....Dương Dương và Nhạc Nhạc, rất hiểu chuyện. Bọn chúng từ nhỏ đã đi theo tiểu thúc mở quán...... Vừa đến mùa đông, tay chân hai đứa sẽ nứt nẻ, khô cứng nhưng chúng lại chưa một lần kêu khổ......"

Kiều Thiệu Bắc lau nước mắt cho Từ Mạn Mạn, cắn chặt răng. Triển Tô Nam thì lại liên tục hút thuốc, hắn đang bị vây hãm trong nỗi thống khổ nên không còn quan tâm tới những người xung quanh.

Nhẫn nhịn nửa ngày, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, Từ Mạn Mạn nói tiếp "Khác với các đứa trẻ khác lúc được nghỉ đều đi chơi bên ngoài, bọn chúng không chỉ phải giúp tiểu thúc mở quán mà còn đi trên đường thu gom phế liệu, chúng nói là giúp tiểu thúc kiếm tiền."

"Mạn Mạn, đừng nói nữa." Kiều Thiệu Bắc cúi đầu, không để người khác nhìn thấy hắn thất thố. Triển Tô Nam hung hăng cắn tay mình, muốn nhờ sự đau đớn để áp chế hốc mắt chua xót.

"Các người..sẽ đối tốt với tiểu thúc tôi chứ, sẽ không khi dễ thúc ấy, phải không?"

Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc ra sức gật đầu, bọn họ đau lòng tới nỗi không thể nói lên lời.

"Vậy mấy người có thể đối tốt với Dương Dương và Nhạc Nhạc được không ?"

"...... Được......" Khó khăn thốt ra được một chữ, Kiều Thiệu Bắc hít thở thật sâu, cổ họng ấm ách nói "Chúng tôi sẽ đem Dương Dương và Nhạc Nhạc trở thành cốt nhục của chính mình, sẽ thương yêu bọn chúng."

Hai tay che mặt, Từ Mạn Mạn thấp giọng khóc, nàng không biết quyết định kế tiếp của mình đối tiểu thúc là tốt hay xấu, nhưng cứ nhớ tới thân ảnh của thúc bày quán bán, nghĩ đến những lúc tiểu thúc phải cúi lưng ho khan, nghĩ đến những vết chai sạn, nứt nẻ trên tay của Dương Dương và Nhạc Nhạc là Từ Mạn Mạn muốn buông xuôi... Lấy di động từ trong túi xách, vừa khóc vừa tìm ảnh chụp rồi đặt điện thoại vào trong tay Kiều Thiệu Bắc "Nơi này có ảnh chụp của tiểu thúc cùng Dương Dương, Nhạc Nhạc."

Triển Tô Nam đang buồn đời ngồi hút thuốc ngay lập tức có động đậy, Kiều Thiệu Bắc ngây ngốc nắm chặt di động, trừng mắt lớn nhìn ảnh chụp mơ hồ một người. Tuy ảnh chụp chất lượng ảnh không cao, màn hình lại còn bị bụi bặm nhưng bọn hắn vẫn có thể nhận ra được người trong ảnh chụp là ai."Tôi đi lấy laptop." Triển Tô Nam đứng dậy, đi thẳng đến thư phòng.

Từ Mạn Mạn hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Kiều Thiệu Bắc, lúc Triển Tô Nam ôm laptop đi vào, nàng nói "Sinh nhật của Dương Dương và Nhạc Nhạc là ngày 13 tháng 2. Cuối tuần sau là sinh nhật bọn chúng tròn 11 tuổi ."

11 tuổi ? Biểu tình trên mặt của Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc bỗng dại ra, Trang Phi Phi nhíu mày, một lúc sau hắn đột ngột trừng to hai mắt. Triển Tô Nam hai chân mềm nhũn ngồi trên sô pha. Đứa trẻ 11 tuổi, sinh nhật vào 13 tháng 2, nếu theo cách tính thông thường thì trong tình huống này, hài tử là..... là có sau tháng 5! THÁNG 5...... Ngày mồng 9 tháng 5 là sinh nhật của người nọ, Ngày mồng 9 tháng 5 của mười hai năm trước, sinh nhật 18 tuổi của người nọ..... 'Ba năm qua, em không hề giả dối... Một đêm kia, cũng không phải là giả....'

Kiều Thiệu Bắc không hề hay biết giọng nói của chính mình đang vô cùng kích động, hắn một tay cầm lấy tay Từ Mạn Mạn, lực nắm làm đau đối phương "Tiểu Hà, có từng nói, mẹ của đứa trẻ là ai không?" Một đêm kia...... không phải giả ...... Một đêm kia......tháng 5......

"Tiểu thúc nói thúc ấy vừa là cha của Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng là mẹ của bọn chúng." Từ Mạn Mạn trong lòng hỗn loạn cực độ. Trước mặt lúc này là khuôn mặt rất giống với Dương Dương và Nhạc Nhạc.

Đầu từng trận choáng váng, Kiều Thiệu Bắc cảm thấy ngạt thở, buông Từ Mạn Mạn, tay che trán. Triển Tô Nam một tay đặt trên vai hắn cũng đồng dạng suy yếu. Trên báo cáo điều tra có nói, khoảng thời gian Cố Khê sống tại Quan Khánh ba tháng, có dấu hiệu nôn mửa....Nôn mửa...... Nôn mửa...... Triển Tô Nam một tay đè nén trái tim "Thiệu Bắc, Thiệu Bắc, Angela, có thể là thế không, Angela......"

Từ Mạn Mạn không biết Angela là cái gì, nhưng Trang Phi Phi khi nghe thấy cũng ngồi bật dậy, bàn tay đang ôm Từ Mạn Mạn trong phút chốc trở nên căng cứng.

"ANH HẢI TRUNG———!"

Kiều Thiệu Bắc cũng một tay đè nén ngực, hướng thư phòng gọi to. Ngụy Trung Hải đang gọi điện trong thư phòng chạy nhanh ra ngoài "Xảy ra chuyện gì thế!"

"Chúng ta lập tức đi! Đi ngay lập tức!" Ngước nhìn đồng hồ trên tường, sắc mặt Kiều Thiệu Bắc trắng bệch đứng dậy "Thông báo cho bọn họ, chúng ta muộn nhất là một giờ sau sẽ tới căn cứ không quân, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng xuất phát."

"Được...."

Không dám hỏi vì sao, lo lắng nhìn sắc mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam không còn chút huyết sắc, Ngụy Hải Trung trực tiếp gọi điện thoại.

Từ Mạn Mạn cũng không biết nguyên nhân thực sự khiến hai người kia thất kinh, nàng chỉ đang mải nghĩ đến chính mình lại đem đến rắc rối cho tiểu thúc, sợ tới mức khóc òa lên thành tiếng. Kiều Thiệu Bắc khom người ôm lấy nàng, xoa đầu nàng, dị thường suy yếu nói "Mạn Mạn, cám ơn cháu, cám ơn cháu...... Cám ơn cháu......"

"Mấy người cam đoan không được thương tổn tiểu thúc tôi, còn có cả Dương Dương và Nhạc Nhạc nữa."

"Tôi cam đoan, dù có chết tôi cũng tuyệt đối sẽ không làm thương tổn bọn họ."

"Mạn Mạn, cám ơn cháu."

Triển Tô Nam một tay giữ chặt bả vai Từ Mạn Mạn, thoáng dùng sức "Cậu ấy rất quan trọng với chúng tôi, con của cậu ấy...cũng rất quan trọng với chúng tôi......" Bàn tay của Triển Tô Nam cũng như giọng nói lúc này của hắn, run rẩy, bất ổn...

.

Bốn mươi phút sau, tại căn cứ không quân, một chiếc phi cơ trực thăng cất cánh. Lần đầu tiên ngồi máy bay lại may mắn được ngồi ngay trực thăng, Từ Mạn Mạn đầu óc choáng váng, hoa mắt, tim đập tăng tốc. Bên tai văng vẳng tiếng tim nàng đập mạnh liệt. Lão bản của nàng....hai người đàn ông thích tiểu thúc này rốt cục có thân phận gì? Đôi mắt sưng đỏ gần như không mở nổi, Từ Mạn Mạn thoáng có một chút tin tưởng, có hai người kia tiểu thúc sau này có thể được sống tốt hơn. Nhưng cứ nghĩ tới việc tiểu thúc sở dĩ phải khổ sợ như thế cũng đều bởi vì họ là nàng liền không thể sinh ra hảo cảm đối với hai người này được, cho dù họ có là ông chủ của nàng, nắm giữ vận mệnh tiền đồ của nàng đi chăng nữa.....

Không rõ tâm tư của Từ Mạn Mạn, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lúc này lực chú ý đều tập trung hết lên trên di động của Từ Mạn Mạn. Sau khi phi cơ cất cánh, hai người ngay lập tức mở laptop, copy hết ảnh chụp của Từ Mạn Mạn vào trong máy tính. Thời điểm mở ảnh chụp ra xem, hai người ngừng thở, khi thấy hình dáng người nọ, trái tim Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc như bị bóp chặt. Ngụy Hải Trung không dám tin, nhìn trong ảnh chụp người nọ đang cho gà ăn, ngẩng đầu mỉm cười trước ống kính, hắn chết lặng, tay nắm thành quyền, cắn chặt răng.

Nam nhân trên ảnh chụp quen thuộc đến thế nhưng lại tràn ngập vẻ tang thương. Người thiếu niên 18 tuổi ngây ngô đã biến mất không còn chút tăm hơi, lưu lại chỉ còn là những dấu vết của năm tháng vất vả đau khổ cùng gian nan. Trong nụ cười thản nhiên của nam nhân thấp thoáng có lẽ chỉ còn giữ lại nét ngượng ngùng khi còn trẻ, mà nổi bật hơn cả là sự lạnh nhạt với cuộc sống.

Hối hận, tự trách, áy náy...... Tất cả những cảm xúc ấy giờ đây không thể diễn tả hết những chất chứa trong lòng Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam. Ngụy Hải Trung hô hấp dồn dập, căng thẳng. Sự kiện vào mười hai năm trước, chính hắn cũng đã giúp một tay cho hung thủ. Nếu lúc Cố Khê gọi điện thoại cho hắn, hắn có thể tỉnh táo lắng nghe Cố Khê giải thích, thì có lẽ giờ đây sự tình sẽ không ra kết cục như ngày hôm nay. Chính sự hiểu lầm cùng phán đoán tự cho là đúng của hắn đã làm tăng thêm sự thương tổn cho Cố Khê, hắn thậm chí có thể cảm thấy sự vô vọng, bế tắc của Cố Khê khi đang trò chuyện cùng hắn. Bởi vì hoàn toàn thất vọng, tan nát cõi lòng nên người nọ mới cố chấp trao trả hết thảy toàn bộ số tiền, tình nguyện cái gì cũng không mang đi, chỉ hy vọng có thể giữ lại tôn nghiêm cuối cùng của bản thân....

"Thiệu Bắc...... Anh thật sự rất muốn giết chính mình......"

Thấy được Cố Khê, nghĩ đến cái khả năng kia, Triển Tô Nam đã lập tức nghĩ tới việc từ trên trực thăng nhảy thẳng xuống, dùng cái chết để bù đắp lại lỗi lầm của chính mình.

Kiều Thiệu Bắc lấy ra một cặp kính từ trong túi áo, sắp đến bức ảnh tiếp theo liền nhếch miệng mỉm cười. Khi bức ảnh hiện ra càng khiến cho ba người hô hấp thống khổ. Trên ảnh chụp, Cố Khê mặc áo ngắn tay đang ở quán mì, ảnh chụp tựa hồ là chụp trộm, cậu nâng mặt nhìn đầy kinh ngạc, kiểu như không biết có người đang chụp. Cả người cậu nhìn qua thật gầy, đến nỗi quần áo trên người cũng có vẻ rộng thùng thình. Bên người cậu đang có một bát mì bốc khói nghi ngút, có hai hài từ đứng sau cậu bận rộn, một đứa thì đang vớt mì còn một đứa thì đang mải thu dọn bát. Hai hài tử tựa hồ cũng không biết có người chụp ảnh, nét cười trên mặt cũng có phần kinh ngạc.

Hơi nước chắn đúng mặt hai đứa trẻ, Triển Tô Nam tay trực tiếp nhấn nút chuyển sang bức ảnh kế tiếp, hy vọng có thể tìm thấy ảnh chụp rõ mặt hai đứa trẻ.

Hắn tìm được rồi, chính là ở bức ảnh tiếp theo.....

Trong óc có cái gì đó bùng nổ, bùm một tiếng. Ngụy Hải Trung ánh mắt đột nhiên ngây ra, cứng họng trừng mắt đứa nhỏ trong ảnh chụp. Trong ảnh chụp, hai hài tử tựa hồ giống nhau như đúc bày ra tư thế Tôn Ngộ Không trước ống kính, đứa nhỏ có dung mạo tuấn mỹ của Cố Khê, còn có...... Ngụy Hải Trung quay đầu nhìn Kiều Thiệu Bắc ở bên cạnh, mà Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam đã hoàn toàn ngây ngốc chết đứng.

______

Lenivy: *tung bông~~~~* Truyện sắp vào giai đoạn ngọt ngào và sủng rồi :x


=================================

lúc nào đọc đến hai chương này cũng gần như sắp khóc... chắc phải đọc thuộc lòng như " Tiêu tương thủy sắc " ms vừa lòng... hay quá .. T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net