Viễn Khê - Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lenivy: Hot 18+ :">...

______

Chương 65 (18+)

edit: Lenivy

beta: Lan Hoa Chi

________

Tối hôm đó, sau khi tắm rửa xong, Cố Khê gọi Kiều Thiệu Bắc vào phòng, đưa cho hắn một sổ tiết kiệm. Lúc đầu, Kiều Thiệu Bắc không hiểu mô tê gì, nhưng sau đó lại bật cười rất tươi, nụ cười này tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Trang thứ nhất của sổ tiết kiệm có ghi tên Cố Khê; Kiều Thiệu Bắc lật giở từng trang, từng trang; gần như toàn bộ đều ghi lại giao dịch gửi tiền vào tài khoản. Mỗi lần chuyển đều là 3000 đồng, nhưng khoảng thời gian gửi không cố định, ngắn nhất là cách nhau một tháng, dài nhất là hơn ba tháng; chỉ có đúng một lần rút, tròn hai vạn đồng tiền, hẳn là hai vạn đưa cho Quách Nguyệt Nga. Mười mấy năm qua, quyển sổ này không biết đã phải thay mới mấy lần rồi, nhưng nhìn vào nó, Kiều Thiệu Bắc cũng phần nào đoán được cuộc sống thường ngày của Cố Khê có bao nhiêu chắt chiu.

Tổng số tiền là ba vạn bảy nghìn năm trăm ba mươi tư đồng, là toàn bộ tài sản tích góp được của Cố Khê. Kiều Thiệu Bắc biết lúc Từ Mạn Mạn lên đại học, Cố Khê đã cho cô bé 5000 đồng; sửa nhà cho Từ gia, Cố Khê cũng bỏ ra 2 vạn đồng, nếu không phải Từ Khâu Thuật đã hoàn trả lại 2 vạn kia thì có lẽ giờ đến hai vạn đồng Cố Khê cũng không còn đủ. Chỗ tiền này, từng đồng từng hào đều là do cậu vất vả trăm bề mở quán, dạy thêm kiếm ra. Kiều Thiệu Bắc cảm thấy quyển sổ tiết kiệm này nặng quá, nặng tới nỗi hắn sắp không cầm nổi nữa rồi.

Khép lại cuốn sổ, Kiều Thiệu Bắc nhìn về phía Cố Khê, làm bộ không rõ ý của cậu, cười hỏi: " Em muốn đầu tư cổ phiếu hay muốn mở cửa hàng? Thị trường chứng khoán gần đây chưa thực sự khởi sắc, mấy loại cổ phiếu đều bị lỗ, anh đề nghị nên mở cửa hàng thì tốt hơn."

Cố Khê ngớ người, vội vàng giải thích: "Đây là tiền viện phí của ba em, anh xem có đủ không."

Kiều Thiệu Bắc làm bộ nghiêm chỉnh, lật lật quyển sổ, nói: "Thừa."

Cố Khê đang muốn mở miệng, thì đột nhiên người trước mặt dí sát lại gần, miệng bị bịt kín...

Đánh lén thành công, Kiều Thiệu Bắc cười nhăn nhở: "Chỉ cần nụ hôn này là đủ rồi."

Trái tim Cố Khê như ngừng đập, cậu vô lực nói: "Thiệu Bắc, em nghiêm túc đấy."

Kiều Thiệu Bắc ngừng cười: "Anh cũng nghiêm túc. Sau này, bác trai cùng bác gái chính là cha mẹ của anh và Tô Nam, hai bác khám bệnh ngay tại bệnh viện của bọn anh sao còn phải bỏ tiền, làm thế chẳng khác nào tát vào mặt bọn anh. Chẳng lẽ, sau này người nhà của anh và Tô Nam đến bệnh viện khám, bọn anh cũng thu tiền của họ sao? Tiểu Hà, đây là vấn đề nguyên tắc."

"Thiệu Bắc, em hiểu ý của anh, nhưng......" Cố Khê bí từ.

Kiều Thiệu Bắc lại rất vô sỉ, hôn lén Cố Khê, nói: "Em không thấy tên bệnh viện là gì sao?"

Cố Khê giật mình: "Ơ...... Em không chú ý."

Kiều Thiệu Bắc rên một tiếng, ôm lấy Cố Khê: "Em làm tổn thương trái tim bọn anh mất rồi."

"Ách, có, vấn đề gì sao?" Cố Khê cố gắng nhớ lại, hình như bệnh viện quốc tế gì gì đó. Sau khi đến Doanh Hải, không biết có phải vì quá hồi hộp hay không mà mẹ nuôi bị say xe nặng, cho nên cậu luôn bận rộn chăm sóc bà; căn bản làm gì có cơ hội để ý tới tên bệnh viện. Hơn nữa, từ đấy đến giờ, cậu đều không nhìn vào bệnh án của cha mẹ nuôi. Hóa ra cậu đã sơ ý đến vậy.

Kiều Thiệu Bắc kề bên tai Cố Khê, thì thầm từng chữ từng chữ một: "Tên bệnh viện là – Bệnh viện quốc tế Tích Hà. 'Tích' là ngày xưa, 'Hà' là Tiểu Hà."

Lúc nghe thấy tên bệnh viện, mắt Cố Khê đã trừng lớn; nhưng sau khi nghe Kiều Thiệu Bắc nói ra 'Hà là Tiểu Hà', Cố Khê mím chặt môi.

Kiều Thiệu Bắc ép chặt hai tay: "Đây là ước mơ chưa thể hoàn thành của em, anh và Tô Nam chỉ có thể dùng phương pháp này để bù đắp. Em ở trong lòng bọn anh vĩnh viễn đều là Tiểu Hà của 'ngày xưa', vĩnh viễn không thay đổi."

Cố Khê mấp máy môi, ôm lấy Kiều Thiệu Bắc: "Lúc trước em thi vào trường y là vì cơ thể của em. Chứ không phải mơ ước chí hướng gì cao cả. Đừng suy nghĩ quá nhiều."

"Ừm, anh không nghĩ, anh và Tô Nam sẽ không suy nghĩ nhiều nữa." Hôn môi Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc ấm ách nói: "Hãy để bác trai an tâm ở lại bệnh viện điều trị, đó là bệnh viện của chúng ta, là của anh và Tô Nam, và cũng là của em. Anh biết em không muốn quá dựa dẫm vào bọn anh, tiền gửi ngân hàng của em, anh sẽ giúp em đầu tư."

"Đầu tư?" Cố Khê buông Kiều Thiệu Bắc ra.

Vẻ mặt của Kiều Thiệu Bắc trở nên 'hình sự', nói: "Anh và Tô Nam không có cách nào 'thả' em quay về Phổ Hà được, em hẳn đã nghĩ đến."

Cố Khê mím môi, không nói gì. Kiều Thiệu Bắc cầm tay cậu, nói: "Trước không nói đến ý muốn của anh và Tô Nam, hãy nghĩ đến sức khỏe của bác trai, bác gái, trở về là không khả thi. Bác trai tuy phẫu thuật thành công, nhưng bác ấy phải thường xuyên đến bệnh viện tái khám; thắt lưng của bác gái cũng phải trị liệu lâu dài. Điều kiện chữa trị ở bệnh viện Phổ Hà căn bản không thể nào so được với Doanh Hải. Mặt khác, em hãy bình tĩnh suy xét lại, Từ gia cũng chỉ có em có thể chăm sóc được ông bà, hai bác chắc chắn sẽ đi theo em, vậy Doanh Hải là tốt nhất. Còn Dương Dương và Nhạc Nhạc nữa, với trí thông minh của chúng, ở lại huyện Phổ Hà thì rất lãng phí, hai đứa nên học tập ở Doanh Hải."

Những điều đó sao Cố Khê không rõ, đây cũng là vấn đề khiến cậu đau đầu buốt óc từ khi quay về Doanh hải. Quay về Phổ Hà thì sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề; ở lại Doanh Hải thì cũng lắm sự; cậu sao có thể để hai người này 'lại' nuôi mình.

Tiếp đó, cậu nghe Kiều Thiệu Bắc nói: "Em làm sủi cảo rất ngon, anh không phải khen nịnh em đâu, những quán sủi cảo ở Doanh Hải có thể so tài với thủ nghệ của em không có mấy quán đâu. Anh và Tô Nam định khai trương một quán sủi cảo, em phụ trách chế biến, quản lý nguyên liệu; người làm công thì anh và Tô Nam sẽ tuyển. Rất nhiều tù nhân sau khi được phóng thích, bởi vì không tìm được công việc mưu sinh mà bắt buộc phải tái phạm tội, chúng ta hãy giúp đỡ những người này. Chỉ cần là người thật tâm muốn hoàn lương thì sẽ quý trọng cơ hội này, họ sẽ càng cố gắng nhiều hơn những người khác, em cảm thấy sao?"

Trong mắt Cố Khê ánh lên hy vọng. Mở quán sủi cảo? Cậu ngập ngừng nói: "Có thể mở sao?"

Kiều Thiệu Bắc gật đầu khẳng định: "Có thể mở. Sủi cảo của em tuyệt đối có thể bán, hãy tin ánh mắt đầu tư của anh và Tô Nam. Chỉ là, trước mặt bác trai, em đừng nói chuyện này vội, đợi sức khỏe bác ấy ổn định thì chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết kế hoạch này, đừng lo lắng. Anh biết em không chịu được nhàn rỗi, vậy mở quán đi. Anh và Tô Nam cũng không muốn em cả ngày đứng ngồi không yên trong nhà, em cũng nên làm việc mình muốn."

Cố Khê hơi động tâm, cậu cũng từng nghĩ nếu mình ở lại thì sẽ làm gì, đáp án làm cậu hoảng hốt. Bằng cấp không có, trừ việc làm sủi cảo thì cái gì cũng không có kinh nghiệm, với trình độ của mình, làm giáo viên ở Doanh Hải là không thể nào. Nhưng mở quán sủi cảo ...... Cậu do dự: "Tiền của em không đủ."

Kiều Thiệu Bắc giả bộ không vui: "Em lại phớt lờ anh và Tô Nam."

"Em không có ý này." Cậu chỉ phản ứng theo bản năng.

Kiều Thiệu Bắc mỉm cười vừa lòng, nói: "Thời buổi hiện nay, mở một quán ăn đều là hình thức đầu tư cổ phần, em bỏ ra một phần vốn, hơn nữa em lo liệu khâu nguyên liệu thực phẩm coi như đã đầu tư công sức. Tiền mừng tuổi của Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng coi là một phần vốn đi, hai đứa nó thích nhất việc buôn bán còn gì, đây cũng là một cơ hội cho chúng thực tập. Còn lại là phần vốn của anh và Tô Nam. Lợi nhuận thì chia hoa hồng theo số cổ phiếu đã góp vốn, như thế được không?"

Cố Khê nghe đến đó càng động tâm, nghĩ nghĩ, cậu nhìn tờ chi phiếu của Dương Dương Nhạc Nhạc trong ví mình, còn sổ tiết kiệm mẹ nuôi giao cho, dứt khoát đưa cho Kiều thiệu Bắc.

"Cũng coi như ba mẹ em góp một phần đi, giờ hai người cũng chưa kiếm được gì."

"Không thành vấn đề."

Kiều Thiệu Bắc cầm chi phiếu và sổ tiết kiệm, rồi rút ví của mình ra, lấy một thẻ tín dụng vàng đưa cho Cố Khê: "Đây là tiền lãi hàng năm của em, khấu trừ cộng thêm vào phần tiền vốn em đầu tư, còn lại giao cho em tiêu vặt, em cất đi đi. Mật mã là ngày tháng năm sinh của em."

Sau đó, Kiều Thiệu Bắc dúi thẻ tín dụng vào tay cậu, nói tiếp: "Có việc quẹt thẻ thì cứ quẹt thoải mái, trong thẻ khá nhiều tiền, mang trên người cũng không an toàn, thẻ tín dụng này mỗi tháng công ty sẽ thống kê một lần, trực tiếp khấu trừ vào tài khoản ngân hàng của em."

Cố Khê không chịu nhận, buồn bực: "Từ đâu em lại có tiền lãi?"

Trong mắt Kiều Thiệu Bắc lóe lên niềm thương cảm, vẫn cười nói: "Em quên rồi sao? Lúc em ra đi có gửi tiền ở chỗ anh và Tô Nam. Lúc đầu bọn anh dùng nó để chơi cổ phiếu, sau đó kiếm được kha khá thì đem đi đầu tư." Lại gần Cố Khê đang sững người, Kiều Thiệu Bắc hôn môi cậu: "Tiểu Hà, hiện tại, em là người có tiền."

"Thiệu Bắc......" trái tim Cố Khê vô thức thắt lại. Khi đó......

Thân thể Kiều Thiệu Bắc đổ về trước, đặt Cố Khê ở dưới thân, khẽ hôn môi cậu, thầm thì: "Anh và Tô Nam...... khi đó rất tức giận, chủ yếu vì ghen tuông. Không phải bởi vì em luôn dựa dẫm vào bọn anh, cho nên bọn anh có thể không kiêng dè gì mà làm tổn thương em, không phải, tuyệt đối không phải. Khi đó anh và Tô Nam chỉ nghĩ rằng rõ ràng em có rất nhiều cơ hội để kể cho bọn anh về người đàn ông kia, nhưng em lại không kể. Bọn anh nghĩ rằng là bọn anh tự đa tình nên không thể khống chế nổi cảm xúc. Lúc còn học ở Khôn Hành, mỗi ngày anh và Tô Nam đều có thể độc chiếm em, ai cũng không chen vào được; nhưng đến khi vào đại học, bọn anh lại không thể luôn luôn ở bên em, em xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt, chắc chắn có rất nhiều người thích. Bọn anh tuy có tiền nhưng lại không nắm chắc liệu em có nguyện ý ở bên bọn anh không. Sau một đêm kia, anh và Tô Nam vẫn tưởng em bằng lòng, nhưng cuối cùng lại thấy ảnh chụp như thế...... Tiểu Hà, có lẽ em không biết, em rất dễ thu hút sự chú ý của nam nhân và......" Giọng nói Kiều Thiệu Bắc ngày càng trầm, "dục vọng."

"A!" Cố Khê hoảng sợ, thật sự hoảng sợ, buông thõng chi phiếu trong tay xuống. Cậu thật sự không biết! Đừng nói lúc còn ở Doanh Hải, ngay cả khi ở huyện Phổ Hà cậu cũng chưa bao giờ nhận thấy bản thân thu hút sự chú ý và dục vọng của đàn ông!"

Nhìn ra hoài nghi của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc nói: "Phổ Hà chỉ là một huyện nhỏ, cho dù đúng là có kẻ nào thích em thì cũng chẳng có gan theo đuổi đâu. Huống chi em còn có hai đứa con trai. Nhưng nếu em độc thân thì cũng khó nói lắm." Nói tới đây, Kiều Thiệu Bắc đột nhiên nở nụ cười thỏa mãn: "May là có Dương Dương và Nhạc Nhạc, bằng không, giờ chắc em đã sớm bị người khác theo đuổi."

"Thiệu Bắc." Người này càng nói càng thái quá , cậu có phải con rùa vàng đâu mà ai cũng thèm khát. Hơn nữa, cậu nghĩ rằng chẳng có ai thích mình đâu.

Ánh mắt Kiều Thiệu Bắc dâng lên lửa tình, hắn hôn cổ Cố Khê, hạ thân cọ xát người Cố Khê, phả khí nóng lên làn da cậu.

"Tiểu Hà......" Thanh âm khàn khàn, lộ tín hiệu nào đó.

"Thiệu, Thiệu Bắc......" Cố Khê nhất thời hoảng loạn, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.

"Tiểu Hà...... Tiểu Hà của anh......"

"Thiệu...... ưm....."

Hô hấp của Cố Khê bị nụ hôn vừa nóng vừa vội đoạt mất, đầu óc cậu như bãi công, ý thức lập tức lìa khỏi cơ thể. Không phải đang nói đến chuyện tiền nong sao?

Dù đây không phải là lần đầu tiên bị hôn, nhưng Cố Khê vẫn không thể chống đỡ được sự cuồng dã của Kiều Thiệu Bắc; nhất là trong giờ phút này, người nọ có vẻ nhiệt tình hơn nhiều so với thường ngày.

Điều hòa được bật, nhiệt độ trong phòng dần ấm lên, nhưng Cố Khê chỉ cảm thấy càng ngày càng khô nóng, khó chịu. Áo ngủ trên người nhanh chóng bị cởi ra, đang lúc Kiều Thiệu Bắc cởi đồ, Cố Khê chợt tỉnh táo từ cơn sóng tình, đè lại tay Kiều Thiệu Bắc. Không, không được, mặc dù đã xảy ra một lần rồi, nhưng cậu vẫn làm không được.

"Tiểu Hà...... Tiểu Hà của anh...... Tiểu Hà của anh và Tô Nam..... Tiểu Hà của bọn anh......."

Câu thần chú vang lên, Cố Khê rất nhanh buông lỏng sự chống cự, bàn tay đang ngăn Kiều Thiệu Bắc dần buông xuống. Quần ngủ bị lột bỏ, hai tay Cố Khê che mặt, sợ hãi sẽ nhìn thấy sự ghê tởm trong mắt Kiều Thiệu Bắc, cho dù chỉ là giây lát thôi, cậu cũng không chịu được.

Trong mắt Kiều Thiệu Bắc không hề có sự ghê tởm, chỉ ánh lên niềm thương xót vô hạn. Muốn để Cố Khê thản nhiên chấp nhận thân thể song tính này của mình như Angela còn cần hắn và Tô Nam cố gắng lâu dài. Nhưng không sao, bọn hắn sẽ khiến người này hoàn toàn bình thản, hắn tin mình sẽ làm được.

Lột bỏ quần lót của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc thoáng dùng sức tách hai chân cậu; dưới ngọn đèn, hạ thân Cố Khê hoàn toàn phơi bày trước mắt Kiều Thiệu Bắc. Lúc đầu xem vẫn còn hơi tối, nhưng sau khi quen dần cường độ ánh sáng thì mọi thứ đều rất rõ ràng, không chút che đậy. Cơ thể Cố Khê không kìm được run rẩy.

Kiều Thiệu Bắc khắc chế nội tâm đang dậy sóng, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng. Hắn gần như có thể nghe được tiếng thở dốc của mình, nếu không phải do lòng vẫn nhớ đến lời Rex nói, thì đảm bảo hắn sẽ hóa thân thành sói ngay tức khắc. Tay phải sờ vào giữa chân Cố Khê, men xuống dưới, lưu luyến ở chỗ nhụy hoa non nớt kia, Kiều Thiệu Bắc nuốt ực một phát, ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn.

"Ưm~~!"

Thân thể Cố Khê run mạnh, lây sang cả người Kiều Thiệu Bắc.

"Muốn Tiểu Hà cảm nhận được các cậu có bao nhiêu yêu thương 'nơi đó' thì phải làm cho cậu ta hiểu thân thể của cậu ấy là tuyệt nhất."

Bên tai vang lên lời Rex nói, Kiều Thiệu Bắc quỳ gối giữa hai chân Cố Khê, tay chân táy máy dần lần mò xuống dưới.

"Thiệu Bắc......" Cố Khê càng run rẩy, hai chân vô thức khép lại.

"Tiểu Hà...... Tiểu Hà của anh..... Tiểu Hà của anh và Tô Nam..... Tiểu Hà của bọn anh......"

Kiều Thiệu Bắc không hề hay biết, giọng nói của hắn cũng run rẩy chẳng kém Cố Khê là bao.

Giang rộng hai chân Cố Khê, khiến bộ vị xinh đẹp của cậu càng hiển lộ trước mắt mình, Kiều Thiệu Bắc cúi đầu.

"A!"

Cơ thể Cố Khê phút chốc co rúm lại, tay theo phản xạ bóp chặt ga giường.

Kiều Thiệu Bắc không còn hơi đâu thủ thỉ lời thần chú, đầu lưỡi hắn đang khẽ liếm nơi nhụy hoa, Cố Khê gắt gao cắn miệng để mình không rên rỉ, nhưng lại phát hiện lực bất tòng tâm.

Phía trên nhụy hoa lờ mờ một vết sẹo không rõ, đầu lưỡi Kiều Thiệu Bắc thoáng dùng sức, tiếng kêu sợ hãi của Cố Khê chợt thốt. Hạ thân giữa hai chân Kiều Thiệu Bắc đã ngẩng cao đầu. Hắn không dám dùng tay, nhụy hoa của Cố Khê rất mềm mại, bàn tay hắn thô ráp, sợ sẽ làm đau cậu. Hồng nhạt, màu hồng nhạt phấn nộn như xử nữ. Da của Cố Khê vốn rất trắng, dù phơi nắng cũng không bị sạm. Chỗ nhụy hoa không hề rậm rạp cây cối, càng có vẻ mềm mại dị thường.

"Thiệu...... Thiệu...... A... ưm......"

Cố Khê dùng sức khép chặt hai chân, vô tình kẹp cứng đầu Kiều Thiệu Bắc; cậu chịu không nổi, rất kích thích, rất kích thích. Phản ứng nhanh hơn nhụy hoa, ngọc hành có vẻ bé hơn so với những người đàn ông bình thường đã nhanh chóng run rẩy ngóc đầu, đỉnh cột phấn hồng chảy xuống một 'làn nước mắt' trong suốt.

Kiều Thiệu Bắc tạm thời buông tha 'nơi đó', một ngụm hàm trụ ngọc hành, đổi lấy tiếng kêu kích tình đầy sợ hãi của Cố Khê.

Một đêm kia rất hỗn loạn, Kiều Thiệu Bắc cũng không nhớ rõ bản thân mình đã từng cẩn thận nhấm nháp hương vị của người này hay chưa, đó là sự nuối tiếc cả đời của hắn. Kiều Thiệu Bắc ôn nhu vuốt ve vật giữa hai chân Cố Khê, giảm bớt sự căng thẳng của cậu; cúi đầu cẩn thận nhấm nháp ngọc trụ cùng nhụy hoa của Cố Khê, nhất là vết sẹo xiêu xiêu vẹo vẹo ở nhụy hoa kia, mỗi lần khẽ liếm là một lần đau. Cố Khê không có hai túi cầu, càng khiến Kiều Thiệu Bắc yêu thích không buông.

"Tiểu Hà...... Em đẹp quá, đẹp quá......"

Kiều Thiệu Bắc một bên liếm nhụy hoa, một bên ca ngợi. Cố Khê không nói nên lời, việc duy nhất cậu có thể làm chính là gắt gao che miệng và ánh mắt, loại chuyện này hoàn toàn vượt qua cực hạn của cậu.

Nhụy hoa sớm đã ướt át, Kiều Thiệu Bắc thử thăm dò, rồi dùng đầu lưỡi xâm nhập vào. Cố Khê kêu rên vài tiếng, cắn miệng, thân thể đã đỏ ửng.

"Tiểu Hà, kêu lên đi, là anh, là Kiều Thiệu Bắc của em."

"Em là của anh, anh cũng là của em."

"Tiểu Hà, Tiểu Hà...... Em đẹp quá..... Đẹp quá....."

Cố Khê đau khổ nén nhịn, không hề hay biết tiếng rên rỉ của mình đã sớm vang đầy phòng ngủ. Nét mặt Kiều Thiệu Bắc cũng nghẹn đỏ, cảnh sắc dụ hoặc xinh đẹp kia đã đánh sâu vào thị giác của hắn quá mãnh liệt, mạnh mẽ tới nỗi phân thân và quần của hắn đang kêu gào đòi phóng thích.

Chỉ mất tích tắc cởi quần và quần trong, Kiều Thiệu Bắc đặt phân thân có phần ngây ngô của mình ở trước nhụy hoa Cố Khê. Bàn tay đang che miệng cùng mắt Cố Khê khẽ co rúm lại, 'thứ nào đó' vừa mềm mại lại cứng rắn dần khai mở thân thể cậu.

"Ưm......" Cố Khê cảm thấy đau đớn, miệng vết thương truyền đến cảm giác xé rách rõ rệt.

Kiều Thiệu Bắc rút khỏi thân thể Cố Khê, dùng miệng 'an ủi' hơn nửa ngày rồi lại tiến vào cậu. Lúc này Cố Khê nhịn đau, Kiều Thiệu Bắc thật chậm thật chậm húc sâu vào trong nhụy hoa. Thật chặt. Kiều Thiệu Bắc không thể ngừng lại động tác rút ra cắm vào....

Lặp lại vài lần như thế, cuối cùng Kiều Thiệu Bắc cũng hoàn toàn khai mở nhụy hoa; lúc dương vật của hắn mới tiến vào được một nửa thì đột nhiên rút ra, khiến Cố Khê run rẩy. Nghe được tiếng rên tựa hồ rất thống khổ của Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê lập tức bừng tỉnh trong cơn sóng tình dục, vội vàng giãy dụa thân thể mềm nhũn, chỉ thấy Kiều Thiệu Bắc cúi thấp đầu, nhìn giữa hai chân cậu.

Huyết sắc trên mặt Cố Khê phút chốc như bị rút cạn, trái tim đau đớn khiến cậu không sao thở nổi. Rốt cục, vẫn là miễn cưỡng.

Kiều Thiệu Bắc ngẩng đầu, nét mặt ảo não, buồn bực...... Không phát hiện Cố Khê khác thường, hắn ôm lấy cậu, tủi thân thủ thỉ: "Anh cũng không nghĩ nhanh như vậy. Tiểu Hà, anh tuyệt đối không mắc chứng liệt dương tiết sớm. Anh mới chỉ có một lần kinh nghiệm, vẫn chưa nắm vững 'kỹ năng' ứng phó. Suốt mười mấy năm qua, chỉ có mỗi tay phải là người bạn đồng hành cùng anh. Cấm dục lâu quá rồi, bây giờ được bỏ lệnh cấm, ách, khó tránh khỏi vội vàng."

Cố Khê ngây ngốc. Đây là có ý gì?

"Tiểu Hà, cho anh thêm một lần nữa được không? Anh cam đoan lần này sẽ không nhanh như vậy. Tiểu Hà......"

"......" Cố Khê đẩy Kiều Thiệu Bắc ra, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc, "Thiệu Bắc, anh......"

"Hử –" Lúc này mới phát hiện Cố Khê căn bản không biết 'sự cố' kia xảy ra, Kiều Thiệu Bắc che trán, rất không cam lòng chỉ chỉ vào giữa hai chân Cố Khê, muốn để cậu tự nhìn.

Cố Khê cúi đầu nhìn, giữa hai chân cậu chảy ra một dòng chất lỏng trắng...

Một phút đồng hồ sau, Cố Khê mím chặt miệng, lập tức nghe thấy tiếng gầm tức tưởi của người nào đó: "Không cho cười!"

Cố Khê không cười, cậu quay mặt đi, khẽ giang hai chân, cảm giác khô nóng lại quay về.

"Tiểu Hà...... Cho anh thêm một lần nữa, có được không?" Giọng điệu Kiều Thiệu Bắc đầy vẻ dụ dỗ, đè lên người Cố Khê, hắn lại diễn trò mè nheo cũ rích: "Tiểu Hà...... Tiểu Hà của anh...... Tiểu Hà của anh và Tô Nam...... Tiểu Hà của bọn anh...... Tiểu Hà của anh là đẹp nhất......" Câu thần chú lại dài thêm một phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net