Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
máu đỏ thẫm giống như ngày trước anh và cô vẫn còn ngồi cùng bàn, cộ lại tự ngược.

Anh từ túi quần bò túi lấy ra một khăn tay vuông, đưa cho cô lau đi vết máu. Lê Ly không duỗi tay, khiến anh trở nên lúng túng. Ánh mắt cô sâu xa, anh nhìn không hiểu.

"Bùi Thượng Hiên, buổi tối tớ sẽ đến Bắc Kinh."

Anh buột miệng hỏi cô vì sao phải đi, có ảo giác cô một đi sẽ không trở về nữa.
"Tháng bảy trở về Hongkong, tớ đến xem nghi thức kéo cờ."

"Một mình?" Anh không yên tâm hỏi han, lại thấy cô lắc lắc đầu: "Cùng với một bạn nam, không cần lo lắng."

Nghe đến hai chữ "bạn nam", Bùi Thượng Hiên nhíu mày. Thật kì lạ, cô đơn độc cùng đàn ông đi du lịch, lại bảo anh không cần lo lắng? Anh không lo lắng mới lạ.

"Không được đi." Anh bá đạo ra lệnh: "Cậu là con gái, cậu phải bảo vệ bản thân, biết hay không?"

Lê Ly nhìn anh, chưa kịp phản ứng trước thì trong miệng đã bật luôn ra một từ đơn: "Shit."

Cô ngẩn ra, cười lạnh: "Bùi Thượng Hiên, cậu có bệnh thần kinh sao?"

Lạnh nhạt của cô khiến anh không vui, vẻ mặt nổi nóng gào lên: "Tớ đang quan tâm cậu."

"Tớ không đáng quý như vậy." Lê Ly quật cường ngẩng lên gào lại đáp trả, vung tay bước nhanh về phía trước. Không đi đến hai bước, cánh tay lần nữa bị người ta bắt được. Quay đầu lại, Bùi Thượng Hiên bộ mặt dữ tợn, hung tợn nghiến răng nghiến lợi: "Lê Ly, con nhóc cậu không biết lòng tốt người ta. Chuyện của cậu tớ đều có quyền quyết định, hôm nay cậu đi đâu tớ cũng không cho đi!"

Nói xong, anh đưa tay vẫy một chiếc taxi, vừa xô vừa đẩy nhét cô vào bên trong xe, báo địa chỉ nhà của bản thân.

Cô không đi được Bắc Kinh, tại nhà Bùi Thượng Hiên cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ giằng co nửa ngày, hai bố mẹ tại Bùi gia không ngừng liếc mắt ra hiệu trên dưới, cuối cùng Lê Ly thỏa hiệp. Cô đến địa điểm nhà ga nơi hẹn cùng Uông Hiểu Phong, lấy cớ tạm thời có chuyện không thể đi Bắc Kinh.

"Là cậu kia phải không?" Uông Hiểu Phong bĩu môi nhìn người đàn ông cao ráo đứng cách đó không xa.

Cô khẽ gật đầu, cũng chẳng muốn giấu giếm hắn.

"Thích cậu ta sẽ rất mệt mỏi, Lê Ly." Hắn vỗ vỗ của bờ vai của cô, xách lên túi du lịch bên chân, "Chờ tôi quay về sẽ cho cô xem hình."

Lê Ly rất tiếc nuối, vì bản thân sắp sửa bỏ qua thời khắc mang tính lịch sử này. Nhưng chờ đến khi Bùi Thượng Hiên đi tới nắm lấy bàn tay cô, cô dễ dàng buông bỏ không chút tiếc nuối.

Chỉ cần người đàn ông này còn quan tâm đến cô, mặc kệ là lý do gì, cô đều có thể cố gắng quên mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net