🌸Chương 07: Chàng trai áo choàng bí ẩn🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌳🌳🌳🌳🌳

Dremcatcher treo ở trên ban công đón ánh mặt trời sáng sớm và đong đưa theo làn gió nhẹ nhàng. Runway mặc đồ ngủ nằm ở trên chiếc giường êm ái cho đến khi tiếng đồng hồ va làm cậu tỉnh giấc. Sau khi tỉnh giấc, cậu lắc tay rồi ngồi dậy. Trước hình ảnh tối hôm qua cậu nhìn thấy, người mẹ ngồi ôm bức di ảnh khóc không ngừng, làm cho cậu cảm thấy trong lòng trống rỗng không sao diễn tả được.

Trong lúc Runway đánh răng rửa mặt cũng không ngừng lo lắng về mẹ , nên cậu đi bộ xuống cầu thang trong khi vẫn còn đang mặc đồ ngủ. Thấy mẹ đứng rót nước ở trong bếp thì cậu dừng lại đứng xem. Mẹ cậu cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình nên xoay người lại.

" Ơ... Way dậy rồi à con?" Người phụ nữ trung niên chào con trai như mọi ngày trước khi quay người lại đặt ly nước bên cạnh đĩa thức ăn. "Mẹ đã chuẩn bị cơm chiên và canh cho con rồi, vậy mẹ đi làm trước nhé".

Người mẹ đi ngang qua trước mặt con trai, Runway vươn tay ôm lấy từ phía sau.

"Mẹ à!"

Cái ôm đó chặt đến mức làm mẹ của cậu giật mình.

"Way!"

"Con yêu mẹ ạ!" Cậu bé nói ra cảm giác ẩn sâu trong lòng cho mẹ được biết.

"Way có sao không con!" Người mẹ nghi ngờ.

"Mẹ có gì thì cứ nói với Way mẹ nhé!"

Người phụ nữ nhíu mày, không thể không ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của con trai, bà cử động để con trai nới lỏng tay ra rồi quay lại nhìn trong lo lắng.

"Way có sao không con?" Tay phải của người mẹ đưa lên sờ vào gò má mềm mịn của cậu, "Muốn xin xỏ gì từ mẹ phải không?"

Cậu lắc đầu.

"Vậy thì nhanh chóng đi tắm rửa thay đồ đi con, kẻo đi học trễ." Người mẹ nói, " Làm cho mẹ trễ luôn rồi này".

"Mẹ thật sự không sao phải không mẹ?"

"Mẹ không sao!" Người phụ nữ trung niên trả lời rồi mỉm cười.

Cậu con trai gật đầu tỏ vẻ cố gắng tin tưởng trước khi trở về phòng nhưng cũng không quên gửi ánh mắt lo lắng thêm một lần nữa. Người mẹ nhìn cậu rồi mỉm cười lần nữa để nhắn nhủ rằng mình thực sự không sao. Runway cười đáp lại rồi rời đi mà không kịp nhìn thấy đôi mắt của mẹ đã rưng rưng.

Hôm qua mệt mỏi cả ngày, nào là cơ thể ướt đẫm dưới mưa, nào là ôm cơ thể cô gái lạ mặt lên phòng. Vừa mới tắm rửa và thay quần áo xong, đầu vừa chạm đến gối bác sĩ Good đã thả lỏng người ngủ đến sáng hôm sau, anh ấy thức giấc và điều đầu tiên mà anh ấy nghĩ đến đó là cô gái có ngoại hình và khuôn mặt giống người yêu cũ như thể họ cùng là một người với người nằm trên sofa phòng khách. Nhưng lúc anh ấy đến xem thì chỉ thấy tấm chăn chất thành đống mà thôi.

"Cô!... Cô ơi!... Cô!..." Bác sĩ Good cố gắng tìm kiếm và gọi lớn tiếng nhưng không có bất kỳ tiếng phản hồi nào của cô gái đó.

Chiếc xe Bigbike của Thanai tiến vào bên trong khu vực trường rồi dừng lại trước dãy phòng học, Runway ngồi ở phía sau bước xuống, người lớn tuổi hơn cảm nhận được sự lo lắng của cậu từ lúc cậu bước ra khỏi nhà, kể cả những lần lén quan sát ánh mắt ngây ngốc buồn bã luôn nhìn sang bên cạnh thông qua gương chiếu hậu từng hồi, nên anh ấy nắm tay Runway để hỏi một vài câu.

"Way! Có sao không vậy?" Giọng của Thanai mang theo không ít lo lắng.

"Không có gì đâu! Anh cứ về đi!" Cậu thanh niên trả lời.

"Vậy buổi chiều anh qua đón nhé!" Thanai lớn tiếng trả lời. Nhưng bên kia thậm chí còn không quay đầu lại. Chàng trai vóc người vận động viên chỉ có thể nhìn theo trước khi lái chiếc Bigbike rời đi.

Tâm trạng của Runway chìm đắm trong sự lo lắng cho chuyện của mẹ, nên không hề biết rằng có người đang nhìn cậu.

Thời gian dành cho việc học và thi cử bắt đầu, cho đến tiết Khoa học, giáo viên trẻ đang giải thích về các vấn đề vũ trụ và không gian thì Runway vẫn chỉ ngồi thẫn thờ mặc cho lời nói của giáo viên vào tai phải ra tai trái.

"Các vì sao được hình thành từ đám mây ánh sáng và bụi kết tụ do ảnh hưởng của luật hấp dẫn và có vật chất đủ để tạo ra phản ứng nhiệt hạch, làm cho các vì sao phát sáng."

Runway mơ màn nhìn ra bên ngoài cửa sổ và thấy người đàn ông trong chiếc áo choàng màu đen đứng ở giữa sân phía trước trường học nhìn chằm chằm mình trong lúc giáo viên môn Khoa học đang giảng bài.

"Này! Guide!" Cậu giật mình, nhanh chóng gọi bạn thân, nhưng hình như bên kia đang tập trung chiến đấu với quái vật trên màn hình điện thoại.

"Cái gì đó! Tao đang chơi game."

"Ai ở trên sân cỏ vậy không biết! Chết tiệt đang nhìn tao kìa!" cậu khiếp sợ.

"Đợi chút! Để tao kết thúc game đã!" Guide vẫn tập trung với những thứ mà cậu lén trốn giáo viên để chơi. "Đồ khốn! Chết rồi!"

Runway quay sang gọi Guide lần nữa.

"Mày! Quan tâm tao trước đi, nhìn kìa!"

Cậu chỉ ra bên ngoài cửa sổ, Guide nhìn theo nhưng hình ảnh mà cả hai thấy chỉ có sân cỏ trống không mà thôi.

"Đâu! Có thấy ai đâu!"

"Ơ!... Đâu rồi ta!" Runway lẩm bẩm kinh ngạc trước khi quay về phía cửa ra vào phòng học.

"Mày! Nhìn kìa!" Cậu bé giật mình nhanh chóng gọi Guide, người bạn nhìn theo, cũng không khỏi nghi ngờ.

"Ai vậy nhỉ!"

Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, giáo viên chưa kịp trả tự do cho bọn trẻ thì Runway đã đứng dậy và chạy ra khỏi phòng học đuổi theo người đàn ông đó.

Giáo viên nhìn theo với vẻ không hài lòng nhưng cũng không muốn quan tâm rồi quay lại thông báo kết thúc buổi học với những học sinh còn lại.

"Được rồi, hôm nay chúng ta học chừng này trước, tất cả học sinh kết thúc buổi học được rồi!"

Yim thấy Runway chạy ra ngoài, quay lại nhìn Guide rồi lên tiếng hỏi.

"Nó vội vàng chạy đi đâu vậy?"

"Tao không biết!" Chàng trai mắt to tròn cũng thắc mắc. Nhưng cậu ấy đang chú ý đến game ở trong tay hơn. "Chết tiệc! Tao lại chết nữa rồi."

Người đàn ông áo choàng màu nâu đi thẳng theo lối đi trước khi rẽ vào phòng Khoa học, Runway chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng vội vàng nên nhanh chóng đuổi theo. Nhưng khi vào phòng đó thì chỉ nhìn thấy bàn ghế trống không, bao quanh là tủ chứa đầy dụng cụ hóa học. Cậu nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm xem người đàn ông đó ẩn nấp ở đâu, nhưng cũng không thấy. Đúng lúc cậu quay lưng định đi ra khỏi phòng thì thấy người đàn ông đang đứng ngay phía sau cậu.

"Chết tiệt!" Cậu giật mình thốt lên. Nhìn thấy rõ đôi mắt to tròn trên khuôn mặt dài.

"Không cần sợ, tôi chỉ mang đồ đến thôi, đưa tay ra đi." Bên kia nói, cùng lúc sẵn sàng giao ra một vài đồ vật.

Runway nhíu mày trước khi đưa tay ra nhận một cách ngơ ngác, nhận thấy rằng nó là chiếc nhẫn khắc hoa văn nhìn giống như chiếc nhẫn cổ.

Người đàn ông lạ mặt tiến lại gần rồi thì thầm bên tai cậu.

"Luôn đeo nó nhé!"

Runway nổi da gà cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay. Lúc ngẩng mặt lên thì thấy người đàn ông trong áo choàng nâu đó đã biến mất.

Bác sĩ Good uống một ngụm nước mát ở phòng khách trong căn hộ của anh ấy, rồinhíu mày thắc mắc cô gái có ngoại hình và khuôn mặt tương tự người yêu cũ của anh ấy đã biến mất đâu. Một luồng suy nghĩ khác thì cho rằng hay do hôm qua anh ấy mệt quá nên ngủ quên và tất cả sự việc tối qua chỉ là một giấc mơ.

Suy nghĩ hỗn loạn đó chợt dừng lại khi tiếng gõ cửa vang lên. Sâu trong lòng, anh ấy hi vọng rằng người ở phía sau cánh cửa chính là cô gái có khuôn mặt giống Coffee, nên đã nhanh chóng đứng dậy rồi đi thẳng ra mở cửa. Có vẻ như chiếc áo mà người kia mặc chính là chiếc áo choàng màu đen giống với chiếc áo mà người phụ nữ đó mặc hôm qua. Nhưng mà người đứng ở đây lại biến thành đàn ông, không phải phụ nữ.

Người đàn ông đó bước vào phòng bác sĩ Good rồi thả người ngồi xuống sofa.

"Cậu! Cậu! Cậu! Cậu là ai vậy!" Bác sĩ Good đi theo một cách vội vàng. "Tôi nghĩ cậu vào nhầm phòng rồi".

"Tôi là El!" Người ấy giới thiệu bản thân.

"El nào?" Anh ấy nhăn mặt.

"Cảm ơn hôm qua đã giúp đỡ tôi!" Người ấy nói, cùng lúc thay đổi hành động từ ngồi sang nằm xuống.

"Không phải cậu mà!" Bác sĩ Good chắc chắn. Anh ấy cố kéo người người đàn ông lạ mặt ra khỏi sofa tiếp khách. "Anh! Anh! Anh! Anh đến đây ngủ như vậy là không được, đây là phòng tôi. Tại sao lại nặng như vậy nhỉ?"

Bác sĩ Good và người đàn ông tên El đó đã ngã ra khỏi sofa trong lúc ca hai giằng co với nhau. Tay của El lướt qua đụng ly nước đổ trúng người mình. Cơ thể đó ngã đè lên người bác sĩ, nhưng khi người ngã nằm ở phía dưới mở mắt ra thì thấy người con trai tên El đó biến thành người con gái có khuôn mặt tương tự Coffee mà cậu đang tìm kiếm.

Coffee đứng lên rồi trở về ngồi lại trên sô pha một lần nữa. Bác sĩ Good chống người đứng lên theo, nhìn gương mặt người con gái trẻ tuổi với sự kinh ngạc. Sự việc giống như diễn ra một cách tự nhiên trước mắt anh ấy làm cho anh ấy không dám tin vào mắt mình. 

🌻🌻🌻End chap 07🌻🌻🌻

🌳🌳🌳🌳🌳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net