🌹Chương 09 : Đừng... anh... không muốn đâu... đừng!🌹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌳🌳🌳🌳🌳

"Buông tôi ra! Buông ra!" Tiếng kêu của Runway làm cho người mẹ đang đi ngang qua phòng con trai đột nhiên dừng bước. Âm thanh đó khiến bà cảm thấy lo lắng đến mức phải gõ cửa nhiều lần.

"Way! Có sao không con? Way!"

Dù bà cố gắng hét lên thế nào thì cũng không nhận được câu trả lời từ phía bên trong, nên bà đã mở cửa bước vào. Trong phòng chỉ có ánh sáng mờ ảo xuyên qua từ cửa sổ. Người mẹ nhìn ra ban công và ánh mắt của bà dừng lại tại chiếc 'Dreamcatcher' treo trên cánh cửa, đang đung đưa trước cơn gió nhẹ nhàng, bà quan sát một lúc trước khi quay sang nhìn đứa con trai đang nằm uốn éo trên giường. Chiếc áo xắn lên đến tận ngực, để lộ cái bụng trắng nõn của cậu. Người mẹ bước đến vội kéo vạt áo ngay ngắn trở lại trước khi ngồi xuống bên cạnh giường và đưa tay vỗ nhẹ vào vai của Runway.

"Way con..."

"Buông ra!"

"Way! Con gặp ác mộng sao?"

"Buông tôi ra!"

Runway giật mình tỉnh dậy và mở mắt ra, vẻ mặt cậu hoảng hốt. Khi nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Bà nhìn cậu với ánh mắt đầy lo lắng, bất an.

"Con gặp ác mộng hả?" Người mẹ hỏi thêm lần nữa.

Runway không trả lời mà chỉ mỉm cười.

"Cho mẹ đến ngủ làm bạn không con!" Bà dịu dàng hỏi và đưa tay xoa nhẹ đầu Runway.

"Không sao đâu mẹ! Con ổn mà. Mẹ đi ngủ đi ạ!"

Runway cười tươi hơn và tâm trạng bắt đầu thoải mái hơn, người mẹ thấy vậy nên gật đầu rồi đứng dậy. Bà đi ra khỏi phòng nhưng cũng không quên quay đầu lại để nói với Runway bằng giọng điệu đầy quan tâm lo lắng.

"Có gì thì gọi mẹ nhé!"

Runway gật đầu đáp lại. Sau đó, người mẹ cũng an tâm bước ra khỏi phòng. Cậu bé vẫn ngồi trên giường và khẽ thở dài trong khi nghĩ về giấc mơ giống y như thật ban rồi khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Runway đang ngủ một giấc thoải mái trên chiếc giường êm ái thì đột nhiên tỉnh giấc, cảm giác như có thứ gì đó đang đè phía trên cơ thể của mình, khi mở mắt ra thì cậu trông thấy anh Dream.

Anh đang nằm dài trên người cậu. Đôi mắt ngọt ngào và ranh mãnh của anh Dream đang nhìn cậu đắm đuối trước khi sáp mặt xuống gần với mặt cậu hơn, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Không chỉ thế, hơi thở ấm nóng cũng dồn dập, kết quả là đôi má của Runway không chịu nổi mà ửng đỏ lên.Hành động thân mật của anh Dream làm cho Runway rơi vào trạng thái mơ màng cho đến sau khi lấy lại ý thức thì cậu mới chật vật kháng cự.

"Này anh!... Giỡn kiểu gì vậy? Em không thích đâu!!!"

"Không phải giỡn! Là làm thật đó!"

"Anh! Làm thật là làm gì em thế?"

Runway cố gắng dùng tất cả phần sức lực của mình để thoát ra khỏi sự ràng buộc mạnh mẽ đó, nhưng không thể đấu lại anh. Anh Dream không nói một lời nào mà chỉ nhếch miệng cười rồi từ từ di chuyển xuống phía dưới cho đến khi Runway gần như không thể thở được. Cậu chỉ có thể quay mặt đi và nhắm chặt mắt lại, vẫn giữ nguyên phương châm sống khi nhắm mắt thì mình sẽ không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Khi không nhìn thấy gì thì triệu chứng hoảng sợ cũng sẽ không xuất hiện. Nhưng nào phải như vậy, bởi vì Runway lúc nào cũng cảm nhận được hơi thở phả vào cơ thể cậu. Đến khi không thể chịu đựng được nữa, cậu mở mắt ra đã nhìn thấy anh Dream đang dần dần di chuyển xuống vùng bụng của mình. Runway liếc nhìn anh Dream với vẻ mặt sợ hãi.

"Anh Dream làm gì vậy? Buông em ra!"

"Em bình tĩnh đi nào. Rồi sẽ biết ngay mà!"

Anh Dream ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cậu với ánh mắt ngọt ngào. Còn Runway thì nhìn anh Dream với ánh mắt cầu xin, nhưng có vẻ không thành công khi mà anh Dream đang từ từ cúi người xuống và dùng đôi môi ngậm vào vạt áo của cậu. Runway mở to mắt và kêu lên.

"Này! Anh Dream..."

Anh lại ngẩng đầu lên nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực.Trong khi đôi môi vẫn đang tiếp tục làm hành động như cũ, không có dấu hiệu sẽ dừng lại, điều đó làm cho Runway không khỏi sợ hãi.

"Anh đang làm cái quái gì vậy? Anh có bị điên không thế?"

"Em cũng thấy là anh đang làm gì mà! Em thích không?"

Runway lắc đầu, làm vẻ mặt như uống phải viên thuốc đắng vậy.

"Không thích đâu! Anh dừng lại đi!"

"Nah... Cứ thử xem!" Anh Dream cố gắng dụ dỗ.

"Không thử! Em không muốn thử!"

Runway cố gắng kháng cự nhưng chẳng đi đến đâu, bởi vì anh Dream đã khóa chặt cậu lại bằng cơ thể rắn chắc của mình, trước khi bắt đầu dùng đôi môi từ từ kéo vạt áo lên một cách thật chậm rãi và bình tĩnh. Runway gần như không thể thở được khi cúi xuống nhìn những hành động đó của anh Dream. Vạt áo dần dần được kéo lên, từ cái bụng trắng nõn nà lên đến vùng ngực, nó từ từ lộ ra trước mặt anh Dream, làm cho Runway cảm thấy ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu. Sau đó, người cao lớn hơn cúi mặt xuống vùng bụng của cậu, đôi mắt của anh ấy đầy mạnh mẽ cứ nhìn chằm chằm khiến cho Runway như căng cứng cả người, sợ rằng anh Dream sẽ làm điều gì đó vượt quá giới hạn. Anh Dream bắt đầu làm cho cậu sợ hãi và cậu cũng chẳng thể chạy đi đâu được. Làm thế nào bây giờ?

"Anh định làm gì vậy? Buông em ra!"

Ngay cả khi Runway cầu xin hết lần này đến lần khác, nhưng anh Dream dường như không quan tâm đến lời khẩn khoản đó. Anh cúi mặt xuống gần hơn cho đến khi hơi thở phả lên bụng cậu rồi dùng đôi môi chạm nhẹ lên đó, làm cho Runway giật mình và căng thẳng cả người. Cho đến khi cậu không thể chịu đựng được nữa và cảm xúc bùng phát ra.

"Buông tôi ra!"

Runway nhớ lại giấc mơ như vẫn còn hiện hữu ngay trước mắt và vẻ mặt cậu thể hiện sự bực bội vô cùng.

"Này anh Dream!... Mơ kiểu này thì ai còn dám ngủ chứ!"

Cậu bé cảm thấy chán nản, rất muốn giơ tay lên tự đánh vào đầu mình. Những sự việc xảy ra trong giấc mơ làm cho cậu không thể nằm xuống để chìm vào cõi mộng tiếp được. Thật là một giấc mơ đáng sợ, hay điều đáng sợ là anh Dream.

Trong khi Runway vẫn còn cảm thấy bực bội về anh Dream thì chiếc nhẫn xinh đẹp vẫn được đặt yên ở đó bỗng nhiên rực sáng lên. Runway mở to mắt, đứng dậy và nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn với vẻ nghi ngờ, nhưng khi cậu đưa tay ra để nhặt nó lên thì ánh sáng ấy đột ngột biến mất.

Bác sĩ Good ngồi đờ đẫn với sự việc diễn ra trước mắt. Cô gái cùng ngồi trên ghế Sofa đang khiến cho anh kinh ngạc đến mức không thể tin đây là sự thật. Hay là anh ấy đang mơ? Không đúng! Đây là sự thật. Nhưng sự thật là như thế nào? Là ảo thuật hay là bùa ngãi?

Chàng trai trẻ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Coffee, anh ấy không dám chớp mắt lấy một lần vì khi nhấc ngón tay gầy guộc của cô gái nhúng vào nước rồi lấy khăn lau khô thì đột nhiên cơ thể của Coffee biến thành cơ thể của El làm cho anh ấy giật mình hoảng hốt thốt thành tiếng.

"El!"

Lúc đầu, bác sĩ Good vẫn chưa thể tin. Tưởng rằng mình hoa mắt nhưng khi anh ấy nhúng ngón tay của El xuống nước, sau đó nhấc lên và lấy khăn lau khô thì cơ thể của El đã thay đổi.

"Coffee!"

Chuyện điên rồ gì đang xảy ra vậy?

Trong khi anh ấy vẫn còn bàng hoàng thì Coffee nhoẻn miệng cười. Làm vẻ mặt táo tợn, như thể đang cố gắng trêu chọc đối phương vậy.

"Đúng rồi... Coffee"

"Hoy!... Giống như Ranma. Nói thật đi, cô là loài gì vậy?" Anh Good làm vẻ mặt khó hiểu. Đôi mắt nhìn Coffee thể hiện vẻ khinh ngạc, lẫn lộn nhiều thứ, nhiều cảm giác, nhưng điều này chắc chắn là sự thật. Chắc chắn cô gái này có một câu chuyện bí ẩn.

Coffee là El. El là Coffee!

Coffee cười với anh Good đến tít mắt trước khi lên tiếng trả lời.

"Tôi tên là Coffee!"

"Không phải!"

"Tôi tên là Coffee!" Cô gái lặp lại lần nữa với nụ cười ngọt ngào.

Bác sĩ Good quay sang nhìn Coffee và thở dài. Nụ cười ngọt ngào của Coffee giống hệt với người yêu cũ của anh... Không thể không nghĩ rằng họ là cùng một người, chỉ có kiểu tóc là khác nhau, nhưng đó không phải là điều quan trọng. Anh ấy nhìn Coffee và bất giác mỉm cười trước khi nhanh chóng lấy lại ý thức.

"Không phải!... Cô không phải là Coffee."

Coffee tỏ vẻ bối rối và đưa tay lên gãi đầu.

"Thì anh gọi tôi là Coffee, nên tôi phải là Coffee chứ?"

"Không phải!"

"Phải!"

"Đừng cãi!"

"Không phải tôi cãi anh. Tôi là Coffee vì anh gọi tôi là Coffee mà." Coffee nói với bác sĩ Good bằng giọng điệu hồn nhiên.

Good nhìn cô gái có khuôn mặt giống người yêu cũ của mình, rồi tỏ vẻ không hài lòng như thể cô gái đó đã làm gì sai trái, mặc dù sự thật là anh ấy đang thất vọng với những suy nghĩ của bản thân khi bản thân luôn nhớ về người yêu cũ lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đó. Cuối cùng bác sĩ Good cũng đứng dậy đi về phòng và không muốn khuôn mặt của cô gái xuất hiện trong suy nghĩ nữa. Bỏ lại Coffee đứng nhìn theo với ánh mắt khó hiểu.

🌼🌼End chap 09🌼🌼

🌳🌳🌳🌳🌳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net