Lật lại trang quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lật lại từng trang nhật kí và  hòi ức về khi xưa, quả thật tôi đã khác đi rất nhiều. Khác về ngoại hình lẫn tính cách.  Có một người từng nói tôi không được hồn nhiên như bao bạn nữ khác cùng lứa tuổi, họ cảm thấy tôi điềm tĩnh và biết suy nghĩ hơn.  Có vẻ tôi lớn trước tuổi. Bảo tôi lúc nào cũng có cảm giác buồn mang mác đâu đó.....  thời gian đã làm tôi thay đổi rất nhiều . Tôi suy nghĩ rất nhiều cảm xúc của tôi cũng nhiều nó cứ xáo trộn trong đầu tôi. Nghĩ thì dễ nhưng khó để viết lên những suy nghĩ của mình.   Nhiều lúc có rất nhiều chuyện mà tôi muốn nói ra nhưng không hề dễ chút nào. Bởi tôi không biết phải nói như thế nào và nói với ai, thế thì cứ để yên trong đầu. Đến một lúc, tôi nghĩ đến việc viết những suy nghĩ của mình lên những trang giấy, thế là tôi tập tành viết.  Cứ ngỡ việc viết lên suy nghĩ của mình sẽ dễ dàng lắm nhưng nào ngờ nó cũng khó như nói chỉ khác là sẽ cảm thấy yên tâm hơn thôi vì không ai biết mình đã tồi tàn ngu ngốc như thế nào....

        Thật ra, tôi không thích còn người hiện tại của mình. Tôi chả có gì là tốt đẹp. Tôi là một người sống hướng nội, tôi thật sự rất nhu nhược  không khi nào tôi có chính kiến được, lúc nào tôi cũng phụ thuộc vào người khác, chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của bản thân. 
          Bánh bèo là gì?  Bạn đã bị ai nói như thế bao giờ chưa ? Bạn thử nghĩ bạn sẽ như thế nào khi bị nói như thế chăng.?  Tôi luôn bị mọi người nói là bánh bèo,  khi nghe mọi người bảo tôi như thế bản thân tôi cảm thấy rất buồn tủi.  Tôi đã cố gắng và học cách để mình mạnh mẽ hơn.  Không bị mọi người nói là bánh bèo nhưng sau tất cả đều vô vọng bánh bèo vẫn là bánh bèo. Những lúc ngồi vu vơ, nhìn lên bầu trời rồi tự khẽ hỏi lòng mình, : 
" Tại sao họ lại nói tôi như thế,!? "
Rồi tự viễn tưởng ra đáp án cho câu hỏi bằng vô vàng câu hỏi đặt ngược lại.  Bản thân tôi đâu than trách, toả ra yếu đuối bao giờ.  Chưa bao giờ nhờ vả ai, hiếm khi cần lắm tôi mới mở lời để nhờ giúp.  Tôi không trưng diện và phô trương vẻ ngoài, tôi luôn giãn dị ở cách ăn mặc của mình.  Nhưng tại sao họ vẫn nói tôi như thế, bánh bèo.
Dần tôi cũng nghe quen với cái từ gọi đó, tôi không quan tâm đến những lời nói bởi nó chẳng giúp ích gì.
              Đã bánh bèo rồi tôi lại là một người nhạy cảm nữa chứ.  Đều đó khiến tôi không ít khó khăn trong cuộc sống này.
“Trong cuộc sống này không nên quá nhạy cảm với mọi thứ. ” Câu nói đó tôi đã từng nghe qua và khiến tôi phải bận tâm về nó. Sẽ không một ai quan tâm lo lắng đến mình đâu. Dẫu biết vậy nhưng tôi vẫn là một người cực kì nhạy cảm (hupersenstive), dễ khóc, dễ cười, đôi khi thích thu mình lại, hay lại muốn gặp gỡ và hòa nhập cùng mọi người. Vui buồn, bực tức, khó chịu, cảm thấy lạc lõng, không ai hiểu mình, suy nghĩ nhiều về những thứ thoáng qua và dù chỉ một kích thích nhỏ thôi cũng khiến tôi trầm lặng.... Có người bảo rằng tôi cầu toàn, có người nói tôi sống quá kép kính, cũng có người bảo tôi thường làm quá lên mọi chuyện..... thật sự bản thân tôi đâu muốn như vậy đâu, ai bảo tôi quá nhạy cảm. Cũng chính quá nhạy cảm và đặt biệt nhạy cảm với một loại tình cảm, mà được người ta hay gọi là tình yêu, nên chỉ cần một ai đó đối xử tốt và quan tâm, thấu hiểu với tôi một chút là tôi nghĩ đó là một tia sáng nhỏ sẽ giúp tôi toả sáng ở thanh xuân ấm áp .

“Người vô tình vẽ lá vẽ hoa
Tôi đa tình bảo đó là mùa Xuân. ”

Ai bảo bản thân tôi ngốc nghếch bảo đó là mùa Xuân làm chi, rồi để giờ đây một mình ôm nỗi đau. Cứ âm thầm lặng lẽ khóc, khóc tới khi nào không còn gì để khóc nữa.
Tại sao tôi luôn thiếu cảm giác an toàn và tự ti thoái quá.  Gặp chuyện tôi lại đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, suy nghĩ cho người đó, sợ ngôn ngữ, hành động của mình khiến người ta không thoải mái. Tôi sợ điều đó, tôi cũng rất ít khi chủ động giao tiếp với người khác, nhưng tôi luôn nhiệt tình đón nhận và quý trọng tất cả ai chủ động với mình. Thật lạ, Không biết từ khi nào tôi bắt đầu tập chủ động giao tiếp với mọi người tuy chỉ là nhắn tin nhưng cũng tốt hơn so với trước.
<Cảm ơn người đặt biệt - Ntpt- 🐰>
Đó cũng chỉ là một phần thay đổi của tôi. Còn sự mất mát nữa. Tôi mất đi những người bạn, mất đi sự tươi vui, vân vân và mây mây.....  thay vào đó nó cho tôi sự trưởng thành và cô đơn.

Tôi cảm thấy “Càng trưởng thành càng cô đơn ”

Càng lớn tuổi dần, tôi càng sợ sự ồn ào quanh mình. Tôi thu mình vào một không gian riêng, và tôi dần dần sợ những mối quan hệ hờ hợt, những mối quan hệ xã giao. Tôi kì lạ và lập dị.
Thế nhưng, tôi không phải là người có cảm giác an toàn bên những nỗi quan hệ mới, và ngay cả khi một người đến bên tôi rất lâu. Nếu một ngày nào đó chẳng còn nói chuyện nữa, tôi cũng không thể bắt đầu lại. Tôi không nói cho mình những sợ dây rất dài rồi vấp ngã vì bị rối. Bởi vì thế, tôi đã cắt đi rất nhiều, nhiều đến mức không còn gì để cắt,  đi rất nhiều.
Mỗi tháng, tôi lại bớt dần vài người bạn chưa từng quen hay có biết nhưng không thể thêm hoặc những mối quan hệ đã lạc lõng và nhạt nhẽo. Thật ra kể từ khi một người bạn thân của tôi rời đi, tôi không còn đặt hết niềm tin và có thêm cho mình những tình bạn tri kỉ. Tôi luôn nghĩ, thế giới này, tình bạn rất nhiều, tri kỉ rất ít nhưng thâm tình thì không có. Mối quan hệ nào cũng sẽ có ngày kết thúc, hoặc dốn dĩ nó đã kết thúc từ lâu nhưng người ta cố kéo dài nó,  để sống trong đời nhau những người dân quanh mặt. Tình cảm vốn dĩ như gia vị, nêm nhiều thì mặn, nêm ít thì nhạt. Cuối cùng,  cũng chẳng tránh được, đến lúc người ta không còn hứng thú với thứ gia vị ấy nữa.  Biết tìm ở đâu,   một tình bạn trong như nước lọc để không cần nêm, miệng ai cũng có thể uống cả đời.!? Dẫu sao thì chúng ta cần quen với sự thật rằng:
" Càng trưởng thành càng cô đơn."

Cô đơn cho tôi sự trưởng thành. Nhưng cảm thấy tôi rất trẻ con chưa bao giờ trưởng thành. Bởi tôi luôn suy nghĩ rất nhiều thứ, luôn tự nhủ bản thân phải thế này thế kia, để hoàn thiện bản thân tốt hơn.  Nhưng có khi nào tôi làm được.  Lúc đầu, rất hào hứng đầy nhiệt huyết nhưng dần về sau lại chán nản. Bạn thử chinh phục thành công khi bạn không có một mối quan hệ tốt đẹp nào xung quanh, thật khó khăn,  bởi không ai giúp đỡ, quan tâm bạn khi vấp ngã.  Nếu có bạn,  bạn sẽ được họ cho động lực để tiếp tục chinh phục thành công. Còn không có bạn, không một ai,  thì khi bạn vấp ngã ai sẽ là người đỡ bạn dậy, xin thưa không ai.  Bạn phải tự đứng lên thúc dục bản thân, tự tạo động lực cho mình. Đến một lúc nào đó bạn sẽ cảm thấy rất mệt mỏi muốn buông xuôi tất cả. Cũng như thế sự cô đơn đã tác động lên cuộc sống của tôi. Nó đem lại cho tôi khá nhiều khó khăn. Tuy nhiên đôi khi nó lại với lợi ích cho tôi không ít ỏi.  Đôi khi ta lại rất cần sự cô đơn. Cần có một khoảng thời gian riêng tư để suy ngẫm, suy ngẫm về mọi thứ . Xem lại những gì mình đã làm đã tốt chưa, hài lòng chưa. Rất nhiều lần như thế, tôi luôn cảm thấy không hài lòng về bản thân mình chút nào.  Thật tồi tệ...... :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net