Hai một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Hạo Hiên không cần biết Dao Dao có hạ độc không, nhưng cô ta có tàng trữ Địa Xà trong đồ đạc, tức là có liên quan. Vương Hạo Hiên là một tiến sĩ về chuyên ngành độc dược, từ lâu đã biết luật cấm Địa Xà, bởi vì nó rất nguy hiểm và khó chữa. Chiếu theo luật, Dao Dao sẽ bị xử chết. Ngay lập tức cho người bắt giữ Dao Dao. Cô ta nổi điên gào thét:

- Tôi không làm...tôi bị hại...tôi không làm...thả tôi ra...

Tiêu Chiến quay mặt vào ngực hắn, hơi run run. Cậu đang sợ, cũng lại đang thương cô gái đó.

Sợ vì cậu đang nghĩ cậu đã bị cô ta hạ độc suýt chết.

Thương vì cậu đang nghĩ giữa hai người không thù không oán, lại muốn lấy mạng nhau, dẫn đến kết cục thảm thương.

Hắn nắm lấy bàn tay cậu, ngón tay xen kẽ nhau. Một tay còn lại khẽ vuốt nhẹ lưng cậu. Vương Nhất Bác hiểu, Tiêu Chiến đang cảm thấy như thế nào.

Với Vương Nhất Bác, một người chết chẳng quan trọng. Với Tiêu Chiến, một người chết, có rất nhiều sợ hãi bứt rứt.

Nhẹ giọng dỗ dành cậu, sau đó để cậu dựa vào ngực mình, một khắc đã dịch chuyển về phòng ngủ.

Vương Hạo Hiên và Tiểu Tinh ở lại lo chuyện lộn xộn với các yêu nữ còn chưa hết bàng hoàng kia.

____***____

Tiêu Chiến ngồi trên ghế, đón lấy một ly nước lạnh từ tay hắn.Vương Nhất Bác thường thì không có chuyện phục vụ ai bao giờ, hiện tại thì phục vụ Tiêu Chiến lại cảm thấy chẳng bực tức tẹo nào.

Cậu nhấp một ngụm nhỏ, sau đó hỏi hắn:

- Cô ấy, Dao Dao, bây giờ làm sao?

- Chết.

Vương Nhất Bác vòng tay trước ngực, nhìn cậu.

- "..."

Tiêu Chiến im lặng hồi lâu, sau đó, lại lẩm bẩm

-Rốt cuộc là tôi làm gì cô ấy, thậm chí chúng tôi còn không quen biết nhau.

- Có thể, là ghen tị, tại vì em gần gũi ta

Vương Nhất Bác xoa cằm, sau đó đùa đùa nói với cậu.

- Vậy thì...tôi muốn rời xa anh, được chứ?

- "..."

Lần này, Vương Nhất Bác lại im lặng. Hắn hơi sững người, tư thế đùa cợt hoàn toàn biến mất.

- Tôi không giống như anh, tôi không phải ma cà rồng. Tôi chỉ có một mạng sống. Nói tôi ham sống sợ chết cũng được, nhưng đời người ai cũng phải quý trọng mạng sống của mình. Tôi không biết anh muốn gì ở tôi, nhưng tôi rất sợ bởi vì tôi ở cạnh người tôi không có cảm giác, mà bị người ta hãm hại. Nói tôi nhắm mắt chờ chết, xin lỗi, tôi làm không được.

Tiêu Chiến nói ra, từng câu từng chữ đều là nỗi sợ hãi ám ảnh, lại là tâm sự từ đáy lòng.

Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh cậu, sau đó miết nhẹ bàn tay lên xương quai hàm, đột ngột hôn cậu. Răng nanh sắc nhọn cọ cọ vào làn môi mỏng ngọt mềm của Tiêu Chiến, rồi cắn nhẹ vào môi dưới.

Tiêu Chiến xót, vùng vẫy đẩy hắn ra. Vương Nhất Bác liếm hết máu, sau đó thở dài một tiếng, buông cậu ra.

Hắn xoa xoa vết cắn sưng tấy, thì thầm nhỏ, từng hơi thở phả vào mũi cậu lạnh lẽo:

- Em bây giờ, là người của Vương Nhất Bác. Sống cũng ở cạnh ta, chết cũng phải do ta gϊếŧ. Nếu em dám rời khỏi ta dù chỉ một giây, ta sẽ khiến em sống không băng chết. Em chạy được, nhưng em không trốn được.

Tiêu Chiến im lặng nhìn hắn. Hắn rất kiên định, thần thái, tâm trí đều là đe doạ. Nếu như cậu rời đi, chắc chắn, hắn nói được sẽ làm được, khiến cậu sống không bằng chết.

- Đừng lo nghĩ nhiều, sau này, ta sẽ bảo vệ em kĩ hơn.

Hắn luồn tay vào mái tóc nâu mềm của cậu.

Tiêu Chiến, tạm tin Vương Nhất Bác.

___***___

Dao Dao bị xử thiêu.

Trong căn phòng phía Tây, có một nữ nhân ngồi phía trước bàn cờ bằng pha lê tinh xảo.

- Quân cờ đầu tiên bị loại bỏ. Vương Nhất Bác, anh sớm sẽ là của tôi.

Nữ nhân nắm lấy quân tốt bằng pha lê, buông tay giữa không trung.

Quân cờ rơi xuống, vỡ tan trên nền nhà.

Bàn cờ mất đi một quân, kế hoạch bắt đầu.

Không lâu nữa, kế bên tướng đen, sẽ là một con hậu trắng.

Lời hứa bảo vệ cậu, hắn rất nhanh liền thực hiện.

Mọi lúc mọi nơi, bất kể khi nào, chỉ cần Tiêu Chiến có ý định ra khỏi phòng, lập tức có hai Ma cà rồng cấp cao theo sau bảo vệ.

Họ không thực sự ra mặt, nhưng Tiêu Chiến có thể cảm nhận được nguyên khí luôn bám theo mình. Cậu năn nỉ mãi, hắn mới chịu đồng ý để cậu cùng Linh Lung được đến sân hoa chơi.

Tiêu Chiến thực vui, bởi vì hắn chịu nhượng bộ cậu một chút. Coi như là phải năn nỉ mãi, nhưng cũng là chiều cậu rồi.

___***___

Linh Lung sau vụ việc Tiêu Chiến bị hạ độc, thường rất cẩn trọng xem xét mọi thứ cậu ăn uống, thậm chí là cả chạm vào.

Tiêu Chiến thật sự ấm lòng, vui vẻ đón nhận sự quan tâm của Linh Lung. Biết cậu thích nhất là ăn bánh Khoai môn, liền một tuần một lần, lại tặng cậu một giỏ bánh chính tay cô ấy làm.

Tiêu Chiến mỗi lần nhận bánh, đều rối rít cám ơn, ăn sạch không chừa một tẹo. Tiêu Chiến chấp nhận tin tưởng Linh Lung, đương nhiên không thể cứ tỏ ra cẩn trọng dò xét cô ấy.

Tiêu Chiến dạo này rất chán ăn, hay buồn nôn, lại cũng hay bị đau đầu. Chu Tán Cẩm có khám cho cậu, nhưng không nhận ra cậu lại bị bệnh gì.

Cậu cũng không dám thể hiện quá với Vương Nhất Bác, nếu như hiện tại cậu bị bất kì cái gì, thì chắc chắn hắn đều có thể quy về Linh Lung làm.

Hắn đương nhiên phát hiện ra, hỏi han cậu rất kĩ lưỡng, nhưng Tiêu Chiến chỉ trả lời qua quýt, còn cầu xin Chu Tán Cẩm đừng nói thật tình hình với hắn.

Chu Tán Cẩm có nghĩ đến việc mang thai, nhưng Tiêu Chiến cũng không phải việc đó. Chẳng lẽ cậu lại bị đầu độc lần nữa?

Thật sự cái này không hiểu được, Tiêu Chiến đã được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, cư nhiên còn có kẻ lọt qua được sao?

Tiêu Chiến chột dạ nghĩ đến Linh Lung, nhưng cũng lại tự mình xua đi ý nghĩ điên rồ ấy.

Cậu chắc là chỉ bị cảm nhẹ thôi, không phải là do trúng độc nữa đâu. Đôi lúc, có những thứ không hẳn là điên rồ đâu.

Vương Nhất Bác rất bực mình, yêu cầu cậu từ này không được ra khỏi phòng nữa.

Tiêu Chiến bản tính rất ham thích tự do, đột nhiên bị giam lỏng đương nhiên là lại không chịu được. Cậu cãi nhau với hắn, nói rằng cậu không bị gì hết, hoàn toàn khoẻ mạnh, và cậu không muốn bị nhốt trong phòng một giây phút nào cả.

___***___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net