Hai năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Hạo Hiên biết chuyện của Vương Nhất Bác và Tạ Thành, nhưng không nghĩ y có thể nung nấu tình cảm lâu như thế.

Đối với Vương Nhất Bác, mọi thứ về Tạ Thành đã sớm đổ vỡ. Chấm dứt từ lâu rồi,Vương Nhất Bác lên ngôi để chứng tỏ hắn không phải kẻ bất tài, nhưng để trả thù cho những điều khinh thường từ Tạ Thành và cha y nói, hoàn toàn không có ý định níu kéo Tạ Thành.

Nhưng hắn có điều không hiểu, rốt cuộc Tạ Thành tại sao lại lằng nhằng như vậy? Giống như là muốn thu hút sự chú ý, mập mờ hoạt động vô cùng khó chịu. Hôm nay gặp nhau cả rồi, để xem y giở trò gì?

Tạ Thành lớn tiếng nói, cực kì ra vẻ uy hiếp:

- Không đồng ý, cùng lắm ta chết, nhưng Tiêu Chiến cậu ta, chắc chắn sẽ chết cùng ta.

- Ngươi dám giết Tiêu Chiến, ta liền phăm thây người thành trăm mảnh. Khôn hồn còn không mau quy phục giao người ra đây!

- Ta cũng định thả, nhưng cậu ta cứ chăm chăm bám lấy ta. Chúa Tể chắc hắn có mắt, nhìn thấy hiện tại rồi đấy.

Tạ Thành mỉa mai hắn, giọng điệu khinh miệt, còn vuốt ve lưng Tiêu Chiến, hòng chọc tức Vương Nhất Bác.

Coi như là ngươi chọc tức được ta, nhưng chắc chắn không để ngươi được yên đâu.

- Ngươi còn nói, chẳng phải ngươi hạ độc Tiêu Chiến sao?

- Ta không đôi co nữa, nếu như thỏa thuận của chúng ta không thành, vậy chúng ta giao chiến một trận.

Vương Nhất Bác cười khẩy. Tạ Thành ngươi tưởng chỉ nói miệng đánh là đánh được sao? Nếu như dễ dàng đến như vậy, thì Quỷ tộc Tạ còn chưa đến lượt. Vương Nhất Bác lãnh đạo Tộc Ma cà rồng đứng đầu, đâu có dễ đối phó.

Đấu thì đấu, đằng nào ngươi cũng sẽ không thể thắng được ta.

- Được, chúng ta giao chiến. Ngươi thua ta, phải thả Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác hôm nay đem không nhiều quân lắm, tuy nhiên tất cả đều là Ma cà rồng cấp cao, cũng không có gì đáng lo lắng.

- Đổi lại, nếu như ngươi thua, thì ta có thể đường hoàng nói người ngươi yêu là ta trước mặt mọi người.

Tạ Thành rất tự tin vào bản thân, y đã rèn luyện chờ ngày nay từ rất lâu, quân đội được trang bị và huấn luyện rất tinh nhuệ.

Y muốn một Vương Nhất Bác bại trận dưới tay y, sau đó làm cho hắn trở về Vương Nhất Bác yêu y đến mù quáng, muốn hắn cho dù là kẻ bất tài, cũng là người của y.

Vương Nhất Bác lại muốn y một lần bại trận dưới tay hắn, sau đó kết liễu y, coi như chấm dứt mối quan hệ không hồi kết của hai người. Hơn nữa, cũng là muốn cứu Tiêu Chiến.

Thật sự là hắn cũng nghĩ không ít về mối quan hệ của hắn và Tiêu Chiến?

Ma cà rồng xông lên, Quỷ nhân cũng xong lên. Sảnh đường lộng lẫy của Quỷ tộc Tạ bỗng chốc trở thành chiến trường đẫm máu.

Máu Quỷ nhân loang rộng, xác chết bị thiêu đến cháy đen, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Ma cà rồng ngược lại tổn thất cực ít, hầu như chỉ là rách miếng áo hay xước nhẹ mà thôi.

Quỷ nhân tinh nhuệ bao nhiêu vẫn chậm chạp, bởi vì bọn chúng sinh ra vốn to lớn. Ma cà rồng cấp cao lại cực kì nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt đã kết liễu đối thủ, khiến chúng còn không kịp nhận ra bản thân vì cái gì mà chết.

Kết quả Ma cà rồng không mấy chốc đã nắm được cục diện trận đấu.

Tạ Thành cực kì hoang mang. Bản thân luôn coi thường Ma cà rồng, bởi vì trước đây Vương Nhất Bác đối với hắn vạn lần sủng nịnh, cứ nghĩ Ma cà rồng ai cũng sẽ nhu nhược yếu đuối như hắn ngày ấy.

Tiêu Chiến bên cạnh sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, sau đó liền ngất xỉu.

Ý niệm sai lầm của y hôm nay, Vương Nhất Bác sẽ chính tay đập vỡ.

Đến khi Quỷ nhân cuối cùng ngã xuống, Vương Nhất Bác cười lớn, vô cùng khinh thường mà đối Tạ Thành:

- Ngươi đùa đủ rồi chứ? Đánh cũng đánh rồi, thua cũng thua rồi. Trả người cho ta, có thể còn để cho ngươi một cơ hội mà giữ lấy mạng sống.

- Không...không...ta...người...

Tạ Thành đau đớn lẩm bẩm, cuối cùng rút từ trong người một con dao găm bằng ngọc trắng, sáng đến chói mắt.

- Ngươi...

- Đừng trách ta không giữ lời, có hay không chẳng qua cũng chỉ là do ngươi không chịu yêu ta. Ta không cần sống, nhưng Tiêu Chiến cũng không được sống.

Lời nói của Tạ Thành vừa thốt ra, lưỡi dao sáng trắng đã đâm vào ngực Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác lao đến, một lực đánh văng Tạ Thành ra xa, đập mạnh vào cột sảnh.

Y nhìn hắn, sau đó nhắm mắt lại, tắt thở.

Vương Hạo Hiên nhanh tay đỡ lấy Tiêu Chiến, sau đó thao tác cầm máu cho cậu, còn truyền cho cậu một ít Nguyên khí.

Vương Nhất Bác đỡ lấy cậu, một bước quay về lâu đài.

Chu Tán Cẩm nhanh chóng băng bó vết thương, tra thuốc cho cậu. Chu Tán Cẩm nói với Vương Nhất Bác, lưỡi dao đã gần vào tim, chỉ khoảng 2 đến 3 mm nữa thôi. Cũng may ngừng kịp, nếu không mạng Tiêu Chiến đã không thể giữ được.

Hắn giống như vừa trút được gánh nặng, thở phào để Chu Tán Cẩm ra ngoài, còn bản thân ở lại với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net