Hai tám - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Linh Lung hơi giật mình, quay lại phía sau.

Vương Hạo Hiên cùng Tiểu Tinh, đều đang đứng đó. Người vừa rồi nói, chính là Vương Hạo Hiên.

- Hạ màn thôi. Chúng ta xem kịch như vậy là đủ rồi.

- Làm sao?...

- Thực ra thì có vẻ ngươi đóng kịch không tốt, bị ta phát hiện ra rồi.

Vương Nhất Bác vô cùng thoải mái mà đứng dậy.

Linh Lung ngạc nhiên đến đờ người ra. Vương Nhất Bác, chẳng phải đã trúng Bất Cử rồi sao? Làm thế nào mà hắn có thể cử động được?

- Ngươi có vẻ ngạc nhiên. Ta chỉ ăn qua chút bánh, đã nhận ra mùi lạ. Bác sĩ khám cho ta, nói ta trúng độc. Ta liền ngay lập tức được uống thuốc giải. Cho nên độc của người trúng thì có trúng, nhưng lại bị giải rồi.

- Chết tiệt.

Linh Lung sợ hãi chửi thề một câu.

Vương Nhất Bác quả thật không dễ đối phó. Những tưởng hắn không hề nhận ra màn kịch hoàn hảo của cô ta, nào ngờ hắn lại tinh nhạy đến thế.

- Ngươi...

Linh Lung thất thố, bị dồn vào giữa phòng. Run rẩy mà lẩm bẩm, sau đó liền lao về phía bàn, vớ lấy con dao để ở trên.

Vương Nhất Bác cũng không đả động, chỉ đứng đó nhìn cô ta.

Giờ phút này kể cả cô ta làm gì, cũng chỉ đều là cá nằm trong lưới, một vạn lần không thể trốn thoát.

Cô ta lấy từ trong túi ra một lọ thuốc màu trong suốt. Sau đó rắc đều lên thân dao.

- Lần này...ta liều chết với người. Nếu như ta không thể có được người, Tiêu Chiến lại càng không thể. Ta hơn y, ta hơn y rất nhiều mà.

Linh Lung phá lên cười như điên dại, sau đó con dao một khắc liền phóng về phía Vương Nhất Bác.

Lọ thuốc trong là độc tính gây chết ngay lập tức, cực kì nguy hiểm. Chỉ một chút thôi đã có thể gϊếŧ người trưởng thành.

Con dao phi đến với tốc độ rất nhanh. Tiểu Tinh rất nhanh túm lấy tay Linh Lung. Tuy nhiên dao đã phóng ra rồi.

Vương Nhất Bác nhếch mép, được, chơi thì chơi đến cùng. Hắn chằm chằm nhìn vào con dao. Tốc độ con dao đi ngày càng chậm, cuối cùng khựng lại ngay trước ngực hắn. Vương Nhất Bác  chỉ liếc một cái nữa, con dao liền tan chảy trước mặt Linh Lung.

Cô ta nhăn nhó đến kinh ngạc, rú lên một cách đau đớn:

- Không...không thể nào. Ta yêu người, ta yêu người hơn. Bỏ ta ra, ta phải gϊếŧ y, ta phải gϊếŧ Tiêu Chiến. Tên nam kĩ, tên tiện nhân, ta gϊếŧ ngươi..."

- Ngươi câm miệng, còn nói thêm một câu với Tiêu Chiến, ta liền gϊếŧ ngươi.

- Không, ngươi sẽ không gϊếŧ ta. Ngươi yêu ta mà, ngươi yêu ta. Tiêu Chiến, ngươi cướp Nhất Bác của ta, ngươi cướp Nhất Bác của ta. Trả lại cho ta...

Tiêu Chiến mặt mũi trắng bệch, sợ đến phát khóc. Cậu vẫn không cử động được, tuy nhiên vẫn hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cậu cực kì hối hận. Bây giờ mới cảm thấy, cậu đối với Vương Nhất Bác vô cùng có lỗi.

Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ thấy được những thứ hắn vì cậu mà đương đầu. Hay những ý nghĩ mà cậu từng nghĩ, rằng Vương Nhất Bác giữ cậu chẳng khác nào muốn hại cậu, rồi hắn chỉ là coi cậu như đồ chơi, chán rồi sẽ bỏ.

Đồ chơi, ừ, cũng làm cho chủ nhân của nó phải đau.

Chủ nhân, ừ, cũng làm cho đồ chơi phải hối hận.

Vương Nhất Bác bước về phía Linh Lung, hắn giật lấy túi độc dược.

Để xem, hắn cũng có khá nhiều kiến thức về độc dược. Lọ thuốc trắng ban nãy cô ta dùng để rắc lên dao vẫn còn vài lọ nữa.

Hắn lấy một lọ, bóp miệng Linh Lung, đổ cả lọ vào miệng cô ta.

Linh Lung giãy dụa, sau đó từ từ lịm đi. Tiểu Tinh giật tay ra, cô ta liền gục xuống sàn, từ miệng chảy ra máu tươi.

Hắn cũng không nhìn, chỉ nói một câu, bảo Vương Hạo Hiên và Tiểu Tinh cho người đến dọn dẹp.

Rồi đỡ lấy Tiêu Chiến, ôm cậu ra ngoài. Trong Vương gia có rất nhiều phòng, hắn chọn lấy một phòng gần đó, rồi cùng cậu đi vào.

Cũng chuẩn bị sẵn thuốc giải rồi, để cậu uống, rồi ôm chặt lấy cậu.

Tiêu Chiến cũng còn rất sợ hãi, chui thật sâu vào lòng hắn, hơi run rẩy.Vương Nhất Bác ôn nhu xoa lưng cậu, thì thầm đủ nghe cho hai người:

- Sợ lắm đúng không? Xin lỗi.

- "..."

- Sau này, đừng lo. Linh Lung chết rồi, người khác sẽ biết đường mà tránh xa em. Chỉ cần chính thức là người của ta, không có gì phải lo cả.

- Ừ, cảm ơn anh, Nhất Bác.

Hắn mỉm cười, hôn cậu.

Hai bờ môi đóng chiếm lẫn nhau, dây dưa kịch liệt. Tiếng nước dâm mĩ vang lên khẽ khẽ trong không gian.

Không phải cứ yên lặng mà ở bên nhau mới là tình yêu đẹp.

Ta cùng em trải qua nhiều gian truân lắm mới cùng ở bên nhau.

Như vậy cũng tính là tình yêu đẹp.

Chỉ cần ở bên nhau, những cửa ải ấy thốt nhiên sẽ trở nên tầm thường vô cùng.

Ta từng nói sẽ bảo vệ em, giờ là lúc thể hiện cho em thấy ta thực hiện lời hứa như thế nào.

Chỉ cần còn ở bên nhau mọi thứ đều có thể trở thành sự thật.

___***___

Mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa.

Tiêu Chiến quyết định ở lại cùng Vương Nhất Bác.  Bố cậu kì thực đã bị bệnh mà chết, từ trước đó một tháng.

Tiêu Chiến cảm thấy có lỗi rất nhiều, bởi vì làm con mà bố mất cũng không thể nhìn mặt lần cuối.

Vương Nhất Bác giúp cậu an táng, chôn cất bố ổn thỏa, cũng lại khuyên ngăn cậu đừng buồn. Dù sao cậu cũng không phải cố ý, hơn nữa bản thân cũng đang gặp chuyện.

Cậu chỉ vùi đầu vào ngực hắn, nước mắt khẽ rơi.

Ít nhất, cậu còn hắn. Chỉ cần có hắn, sẽ vượt qua.

___***___

Tiêu Chiến ba tháng sau mang thai, đủ tháng đủ ngày liền sinh đôi một trai một gái.

Cả hai đều rất đẹp, mang chút tuấn lãng phong sương của Vương Nhất Bác, lại mang chút khả ái hiền lành của Tiêu Chiến.

Quả thực cả hai đều vô cùng thuận mắt.

Vương gia mở tiệc xuyên mấy ngày mấy đêm. Đứng đầu các gia tộc ai cũng đến chúc mừng chuyện vui.

___***___

Hai năm sau

Tiêu Chiến dạo này cực kì mệt với hai đứa nhóc con.

Một đứa thì suốt ngày đòi đi chơi, một đứa lại đòi ở nhà đọc truyện.

Vương Nhất Bác suốt ngày ở sảnh đường, đêm đến lại chui vào đòi hỏi. Thử hỏi ai có thể chịu được.

Cuối cùng Tiêu Chiến không chịu được, liền đối Vương Nhất Bác càu nhàu:

- Rốt cuộc con cả hai hay mình tôi vậy?

- Cả hai.

- Tại sao lại chỉ có mình tôi phải chăm bọn nó.

- Em là vợ ta.

- Chết tiệt, vợ cái con khỉ. Tôi làm chồng làm chồng làm chồng.

- Thật sao? Có suy nghĩ như vậy sao?

Vương Nhất Bác ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn cậu. Dám có suy nghĩ sai lệch lớn nhẹ vậy, cần phải chỉnh đốn.

- Phải, tôi nghĩ như vậy đấy.

Tiêu Chiến giận quá mất khôn, hoàn toàn không để ý Vương Nhất Bác đang cau mày, lại liếp mép hết sức gian tà.

- Được, chồng thì chồng.

Hắn trước tiếp trận cậu ra.

Quần đi quần lại cả đêm, Tiêu Chiến sau đó hoàn toàn chuyên tâm chuyên ý chăm sóc hai đứa nhóc. Không ho he đòi làm chồng đòi vợ gì nữa.

Mệt thì mệt thật, nhưng mà cũng không mệt bằng một đêm của hắn.

Mệt rồi cũng quen.

Kết thúc viên mãn, hai người bọn họ cùng hai đứa nhỏ.

Vương Nhất Bác cảm thấy như vậy là đủ. Tiêu Chiến cũng cảm thấy như vậy là đủ.

Chúng ta đều tìm ra bản thân cần cái gì, lại cũng đã lấy được rồi. Sau này chỉ cần cùng nhau.

      __________HOÀN__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net