Mười chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Tán Cẩm đẩy đẩy cặp kính, sau đó nghiêm trọng nói ra vấn đề:

- Tiêu Chiến, hiện tại chính là đang bị nhiễm độc...

- Cái gì...?

Vương Nhất Bác giật mình, độc, cái gì...độc?

- Cậu ta mắc phải độc tố mạnh, được gọi là Địa Xà. Độc tố này sau khi ăn vào người sẽ từ từ phá bỏ các hồng cầu, ăn mòn lớp kháng sinh sẵn có của cơ thể, làm giảm sức đề kháng. Gây ra những cơn đau rất mạnh, có thể coi là giống như cực hình. Thường loại độc này sẽ phát tác sau hai tuần, đó là lí do tôi không phát hiện ra nó.

- Vậy...mau giải độc cho cậu ta.

- Không giải được. Địa Xà chỉ bị khắc chế bởi nhuỵ của Liên Tuy Ngọc. Liên Tuy Ngọc là loại hoa năm năm mới mọc một lần, lần gần đây nhất đã là ba năm trước, phải chờ một năm nữa mới nở lại.

- Vậy không có cách nào chữa sao?

- Có thì có, nhưng cái này có thể phải nguy hiểm đến tính mạng của Chúa Tể.

- Mau nói.

- Nguyên khí của Chúa Tể có thể làm hoa nở sớm hơn thường lệ. Nhưng thường thì lượng nguyên khí tiêu hao quá lớn, sẽ dễ dàng không thể trụ nổi, nên hầu hết đều không ai dám chọn cách này.

- Ta làm.

Hi sinh tính mạng? Cậu có hay không là người mà hắn chết vì cũng cam lòng? Cớ sao chỉ cần cứu được cậu là có thể mất mạng.

Nói cho ta được không? Em là gì của ta đây?

Chu Tán Cẩm hơi ngây người ra một chút, sau đó thì khẽ mỉm cười. Xem ra Tiêu Chiến, quả là rất...đặc biệt.

Vương Nhất Bác mà Chu Tán Cẩm biết, không thể nào vì ai mà hi sinh tính mạng, bất chấp nguy hiểm cho dù đó có là Vương Hạo Hiên.

___***___

Chu Tán Cẩm cùng hắn đến một khu rừng rậm rạp. Liên Tuy Ngọc chính là mọc ở nơi này.

Cả hai vượt qua một quãng rừng dài, cũng bởi vì hắn là ma cà rồng, nên có thể bay lượn. Chỉ loáng một cái là đã đến Trung tâm khu rừng mà người thường phải đi nửa ngày mới tới.

Có một bụi cây lá nhỏ, cùng với một nụ hoa màu bạc khép kín, nằm trong khoảng rộng được vành gọn gàng. Vương Nhất Bác đáp xuống, sau đó tiến sát đến nụ hoa.

Cây hoa cảm nhận được luồng nguyên khí lớn sát bên, khẽ lay động một chút. Sau đó lá cây đột ngột rụng hết, trơ trọi cành cây cùng với nụ hoa màu bạc kia.

- Liên Tuy Ngọc chấp nhận nguyên khí của ngài rồi, mau truyền cho nó.

Ta sẽ làm, sẽ cứu em, Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhắm mắt, bàn tay giơ phía trên nụ hoa, rồi thả từng luồng sáng màu đỏ lấp lánh xuống. Hắn cứ làm như vậy, liền cảm thấy cơ thể sắp không chịu nổi nữa.

Hắn gắng gượng hết sức, đến lúc Chu Tán Cẩm đỡ lấy hắn, nói nhỏ:

- Chúa Tể, đủ rồi.

Hắn ngay lập tức đổ gục xuống, cảm nhận được thứ chất lỏng lạnh lẽo chảy vào miệng mình, là thuốc cấp cứu Chu Tán Cẩm đã đem đi phòng trừ từ trước.

Liên Tuy Ngọc nở rộ, tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Nhuỵ hoa đỏ tươi tiết ra lớp nhầy giống như máu.

Chu Tán Cẩm không chậm trễ, vội vàng dùng dao nhíp cắt lấy nhuỵ hoa. Sau đó bóc lớp vỏ và chắt lấy một ống dịch đỏ dịch nhầy.

Chu Tán Cẩm đỡ hắn dậy, sau đó đành phải đi bộ ra khỏi rừng, đến lúc trời sắp sáng đã may mắn về đến Vương gia.

___***___

Tiêu Chiến uống được thuốc bào chế từ Liên Tuy Ngọc, liền nhanh chóng tỉnh lại. Biết được hắn đã suýt mất mạng để cứu mình, Tiêu Chiến quả thực cảm thấy rất cảm động.

Cảm ơn nhé, Vương Nhất Bác.

Cậu coi như báo đáp hắn, quyết định sẽ ở bên hắn trong suốt thời gian hắn bệnh.

Vương Nhất Bác mặc dù rất mạnh, nhưng nội thương lại vô cùng nặng, nên cũng không thể nào hồi phục nhanh được. Chu Tán Cẩm tuyệt nhiên cấm hắn hoạt động mạnh, nếu không chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Vương Nhất Bác lại giống như Tiêu Chiến trước đây... nằm một chỗ.

Cả hai giống như là thay phiên nhau bệnh. Cũng lạ.

Tiêu Chiến bởi vì không giống như hắn, không phải lo công việc nhiều, nên thời gian ở bên hắn khá nhiều. Tình ra, hắn vẫn là lợi hơn.

Hắn vì như thế nào, lại trở nên cực kì bèo nhèo. Một tiếng hai tiếng đều Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, báo hại cậu chạy đôn chạy đáo cả ngày, mặc dù cậu cũng vừa mới bệnh khỏi.

Cái bộ mặt thật này của Chúa Tể Ma cà rồng, theo cậu thấy còn bỉ ổi hơn cái bản mặt lạnh tanh gϊếŧ người bằng cái liếc mắt kia.

- Tiêu Chiến, lại đây.

Cậu lững thững đi lại giường, sau tự động trèo vào chăn, nằm bên cạnh hắn.

- Ngoan thế thì tốt.

Cậu bĩu môi, sau đó lại che mắt mà thở dài một cái.

- Thở dài cái gì?

- Tại sao anh đồng ý làm việc nguy hiểm như thế để cứu tôi!

- Em nghĩ sao?

- Vì tôi không nghĩ ra, tôi mới phải hỏi anh!

- Ta không biết, ta chỉ nghĩ là ta nên làm như vậy thôi. Lí do thì ta cũng không chắc.

- Bỏ đi, tôi buồn ngủ.

- Ừ ngủ đi. À mà đi lấy cho ta cốc nước rồi hẵng ngủ.

- Tên chết tiệt nhà anh. Tự lấy, tôi không rảnh hơi.

- Em dám không lấy?

Vương Nhất Bác chồm dậy, liếm liếm cổ nhỏ của Tiêu Chiến. Cậu run bắn, vội ngồi dậy đến bình nước với tốc độ tên lửa.

- Lấy, tôi lấy. Cái gì cũng lấy.

Vương Nhất Bác cười lớn, để cậu vừa sợ vừa tức, hai gò má vì sinh khí mà đỏ lên vạn phần khả ái.

Giá như, chúng ta luôn luôn có thể bên cạnh nhau thì tốt nhỉ?

Không phải giá như, mà là sẽ luôn luôn. Phải, là sẽ.

___***___

Chu Tán Cẩm đến khám lại cho hắn, sau đó liền tìm cách đẩy Tiêu Chiến ra ngoài.

Cậu cũng không ngốc, có thể biết được Chu Tán Cẩm chính là muốn giấu cậu một số chuyện.

Cậu khẽ mở cửa ra ngoài, rồi đứng ngoài cửa nghe lén.

- Chúa Tể, tôi đã tìm ra rồi.

- Thế nào?

- Địa Xà là độc tố gia truyền mạnh nhất của Yêu nữ.

Tiêu Chiến đứng trân người. Yêu nữ, lẽ nào, là ...Linh Lung?

Người ngoan ngoãn ngày ngày đều hiền dịu chăm sóc cậu lại hạ độc cậu?

Không đâu, chắc chắn là cậu suy nghĩ lung tung thôi mà.

Linh Lung không phải người như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net