Mười hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày sau đó, Tiêu Chiến được hắn quan tâm tận tình, có điều vẫn bị xích lại.

Sợi xích không ngắn lắm, ít nhất cũng có thể đi lại trong một khoảng cách nhất định, quanh quẩn xung quanh giường ngủ.

Cậu bất mãn với hắn, với cuộc sống. Cậu đã từng cắn lưỡi tử tự, nhưng hắn phát hiện kịp thời, sau đó nói với cậu, nếu dám chết lần nữa, mọi người thân của cậu sẽ đi sau cậu.

Vì không muốn liên luỵ đến những người vô tội, Tiêu Chiến chọn cách xử sự khác. Tiêu Chiến nín lặng, không nói không rằng một tiếng nào.

Vương Nhất Bác đôi khi cũng vì đó mà tức giận, điên cuồng đẩy cậu xuống giường mà chiếm hữu.

Cậu không chống cự, thỉnh thoảng quá đau đớn mới rên nhẹ một tiếng trong cổ họng, nhưng cũng rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ không nghe được.

Tiêu Chiến bây giờ, giống như thể búp bê thủy tinh, không thể cử động, cũng không có cảm giác. Không biết nâng niu sẽ lập tức vỡ nát.

Hắn thật sự bất lực, không biết phải làm như thế nào mới có thể làm cho Tiêu Chiến động tâm.

Có nhiều lúc cũng muốn thả cậu, nhưng chỉ sau một lần ân ái, cảm giác lại đột ngột tăng cao.

Hắn có thân thể cậu, chắc chắn có thể tìm ra cách chiếm được tâm hồn cậu.

Thời gian cứ như vậy trôi đi cũng đến hai tháng.

___***___

Hôm nay Vương Nhất Bác tâm trạng tương đối tốt, cũng muốn cùng cậu tận hưởng chút yên bình. Coi như để bù đắp cho những việc trước kia, hắn chắc sẽ có thể kìm chế cảm xúc một chút.

Sau một hồi đắn đo, mới quyết định cởi bỏ xích cho cậu một hôm. Có hắn đi cùng, chắc chắn sẽ không giám bỏ trốn, khi nào quay về sẽ lại đeo vào.

Tiêu Chiến khi thấy hắn cởi bỏ xích, bèn nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn kinh hỉ, nhưng tuyệt nhiên không nói một từ.

Hắn bế cậu đến một khuôn viên rộng rãi, được phủ băng tuyết hoàn toàn.

Nơi này rất lạnh, Tiêu Chiến được hắn bế trong lòng, nhất thời bị hơi lạnh sộc đến bất ngờ nên thở mạnh một chút.

Vương Nhất Bác cũng nhờ vậy biết được cảm giác của Tiêu Chiến, hắn vươn tay ra không khí, đốt lên ngọn lửa nhỏ, tàn lửa bay xung quanh cuốn dần thành từng cụm, đan vào nhau và trở thành chiếc áo choàng lông màu sẫm rất đẹp. Đốm lửa trên tay vụt tắt, hắn bọc cậu vào chiếc áo, sau đó ôm cậu tiến về một chiếc xích đu bằng bạc đặt chính giữa căn phòng.

Cậu dựa đầu vào ngực hắn, hơi thở đều đều phả ra không khí từng lớp hơi nồng ấm, xoá bớt đi vài phần lạnh lẽo xung quanh hai người.

Vương Nhất Bác yên vị một lát, sau đó khẽ nhìn cậu mà thủ thỉ:

- Em muốn xem hoa mai tuyết không?

Tiêu Chiến không trả lời, ánh mắt hơi hiếu kì một chút. Qua ý nghĩ của hắn, Tiêu Chiến biết hắn thật sự muốn cùng cậu ngắm hoa mai tuyết một cách yên bình, không hề có ý xấu nào khác.

Nếu như nó không tổn hại đến cậu, thì chiều hắn một chút cũng chẳng sao. Không hẳn là cuống quít khen ngợi cảm ơn hắn, như vậy là quá sức, Tiêu Chiến không làm được. Ít nhất chỉ có thể im lặng không chống cự là được rồi.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến hơi nhíu mày, rất vui mừng mà thở nhẹ vào gáy cậu, nhẹ giọng dỗ dành:

- Đợi một chút nữa thôi, nó sẽ nở mà.

Con người này đột nhiên lại nhẹ nhàng với cậu. Tiêu Chiến không biết con người thật của hắn như thế nào, cách đối xử của hắn với cậu, Tiêu Chiến không nhìn ra nửa điểm ôn nhu. Giờ phút này lại đang yêu chiều cậu đến thế.

Hắn đối xử với người khác thì như thế nào đây?

Hắn vuốt vuốt mái tóc nâu mềm mại của cậu, đôi mắt xanh ngọc đột nhiên loé lên một tia sáng, sau đó ngay lập tức đỡ cậu ngồi thẳng, lưng dựa sát vào vòm ngực rắn chắc.

- Xem kìa, mai tuyết nở rồi.

Tiêu Chiến nhìn theo hướng tay hắn chỉ, ánh mắt nheo lại rồi sau đó mang đầy vui vẻ.

Từ trong lớp tuyết trắng muốt, từng cụm hoa mai đỏ như màu lửa đang nở bung ra và lan rộng trong cả căn phòng.

Hoa mai rực rỡ đua nhau khoe sắc, trắng đỏ xen kẽ nhau tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp.

Tiêu Chiến gần như ngồi bật dậy, tuy không nói gì, nhưng Vương Nhất Bác biết cậu rất thích. Cậu hơi quay lại, ánh mắt nhìn hắn đem nhiều phần hạnh phúc, nhưng cũng có chút nuối tiếc giằng xé bên trong. Ánh mắt này, quả thật Vương Nhất Bác cũng không tài nào hiểu được.

- Sau này...có thể bỏ xích đi...được không?

Tiêu Chiến mấp máy môi, có lẽ lâu rồi không nói chuyện, hoặc do quá lạnh mà giọng cậu hơi yếu, thanh âm cũng có vài ba phần run rẩy. Cậu là đang cầu xin hắn, đồng tử tròn xoe màu cà phê đối thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, miễn cưỡng mà nhìn hắn.

- Em...cái...này...?

Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, Tiêu Chiến chịu nói chuyện trở lại với hắn.

Nhưng mà điều kiện này, liệu có thể chấp nhận được không đây?

- Không...không cần nữa.

Tiêu Chiến cụp mắt một chút, cúi mắt xuống thở nhẹ một tiếng, sau đó lơ đãng nhìn lớp hoa đỏ rực trước mắt.

Hắn tì cằm lên hõm vai cậu, thì thầm vào tai Tiêu Chiến một lời nhỏ nhẹ:

- Sau này...sẽ bỏ xích đi.

Hắn không hiểu lí do vì sao lại đồng ý với cậu, chỉ là hắn không thể nói không với cậu. Tiêu Chiến có một chút uỷ khuất kiều diễm đến kinh ngạc, khiến người khác thật sự không thể làm cậu buồn lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net