Mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoạn hắn lần mở từng cúc áo một của Tiêu Chiến, cho đến khi chiếc áo hoàn toàn nằm yên vị dưới đất. Đó là thứ duy nhất cậu mang trên người, không có nó, bản thân từ lúc nào đã hoàn toàn loã thể.

- Nhất Bác xem ra cũng khá mạnh tay.

Vương Hạo Hiên liếm nhẹ từng vết thâm tím ở xương quai xanh và cả ở hông cậu, an ủi một câu không đầu không đuôi.

Vương Hạo Hiên vốn không thừa thời gian như Vương Nhất Bác, một chút chuẩn bị đã sẵn sàng cho cuộc sáp nhập.

Hạ thân cương cứng chuẩn bị lấp đầy tiểu huyệt còn chưa lành thương, liền bị một tiếng quát đanh thép cắt đứt:

- Hạo Hiên, dừng lại.

Là Vương Nhất Bác, hắn đang đứng tại cửa phòng ngủ của Vương Hạo Hiên, ánh mắt hằn lên tia đỏ máu đến đáng sợ.

Tiêu Chiến theo bản năng, hốt hoảng đẩy Vương Hạo Hiên ra, bò vội vã đến phía chiếc áo dưới đất.

Vương Hạo Hiên chỉ cười, hắn chỉ cười như một tên điên.

Bàn tay của cậu sắp chạm được vào chiếc áo, hơi nóng đột ngột tăng cao, toàn bộ chiếc áo cháy thành tro bụi.

Hắn đốt nó, Vương Nhất Bác đã đốt nó. Tiêu Chiến bất động nhìn chằm chằm vào từng vụn cháy lơ lửng giữa không trung, ánh mắt đột nhiên quay lại nhìn hắn, ánh mắt tổn thương, sợ hãi giống như một con mèo nhỏ yếu ớt xù lông để lấy lại chút oai nghiêm của mình.

- Tôi đã cảnh cáo anh.

Hắn không để ý đến ánh mắt của cậu, mặt đối mặt tranh luận cùng Vương Hạo Hiên.

- Em cảnh cáo anh không được đụng đến cậu ta. Em không nói nếu như cậu ta tự nguyện thì anh cũng không được làm chuyện đó với cậu ta.

Vương Hạo Hiên nhún vai, tiện tay khoác lấy chiếc áo choàng lông màu sẫm.

- Em...tự nguyện?

Hắn hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn cậu dò hỏi. Tiêu Chiến cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau mê mẩn dày vò.

Hành động của cậu, chính là câu trả lời.

Vương Nhất Bác thật sự là đang rất tức giận, cảm thấy có thể ngay lập tức giết chết Tiêu Chiến, nhưng hắn không chọn làm như vậy.

- Ta muốn nói chuyện với em.

Hắn cởi áo khoác ngoài, choàng lên người cậu, sau đó bế cậu vào lòng và bỏ đi.

Một mình Vương Hạo Hiên ngồi trong phòng, cười lên một tiếng lộ liễu:

- Vương Nhất Bác, em hoá ra...cũng có điểm yếu nhỉ?

____***____

- Tại sao em làm như vậy?

Hắn để cậu trên đùi, không ngừng vuốt ve cột sống xương xương sau lưng cậu.

Tiêu Chiến không biết nên trả lời như thế nào nữa.

Nói rằng em sợ anh?

Hay nói rằng em sợ cuộc sống bên cạnh anh đây?

- Em...tại sao lại tự nguyện?

- Là trao đổi... Bản thân lấy chìa khoá mở tất cả cánh cổng Vương gia.

Hắn cười lên một tiếng, chua xót thì thầm vào tai cậu:

- Ma cà rồng có thể bay được. Nên lâu đài này vốn bao kín bởi tường, không hề có cổng.

Tiêu Chiến lặng người. Vương Hạo Hiên lừa cậu, là hắn lừa cậu.

Quá dễ tin người, để đến khi bị người ta lấy đi ảo tưởng tự do?

Cậu còn lại gì đây?

Trong khi Tiêu Chiến còn thất thần suy ngẫm, Vương Nhất Bác đã bế cậu đứng dậy.

- Em đã được lựa chọn. Em đã chọn rời khỏi ta. Em không thể làm như vậy.

Hắn thì thầm vào tai cậu, hơi thở lạnh léo phả vào gáy Tiêu Chiến làm cậu nhột mà co rúm người lại.

- Anh...muốn làm gì?

- Làm việc có thể khiến em mãi mãi không thể rời khỏi ta.

Như đã nói, em là một thiên thần, ta sẽ là người bẻ gãy đôi cánh thiên thần.

Hắn đặt cậu xuống tấm thảm cạnh chân giường, sau đó cố định thân trên của cậu bằng cách dùng một cánh tay trận lên ngang ngực.

Tiêu Chiến còn chưa hết bàng hoàng, thì hắn đã bắt đầu cào nhẹ một đường lên nền gỗ đen.

Bàn tay hắn đi đến đâu, một lớp khói đen đã toả ra theo đó. Lớp khói dần tan biến, hiện ra một chiếc xích kim loại màu bạc.

Dây xích làm bằng kim loại đặc, trông rất chắc chắn, vòng xích nạm hồng ngọc lấp lánh.

Rất nhanh chóng, vòng xích được lồng vào cổ chân phải của Tiêu Chiến, hắn theo đà miết nhẹ lên vành ngoài của vòng xích.

Chiếc vòng dần nhỏ lại, cho đến khi bao chắc lấy cổ chân nhỏ bé của cậu.

Tiêu Chiến bàng hoàng, hai tay níu lấy vai hắn, không ngừng đẩy ra. Nước mắt trào ra liên tiếp nhau, thanh âm run rẩy cầu xin hắn:

- Đừng...cầu xin anh...đừng, Vương Nhất Bác...sau này sẽ không như vậy nữa...dừng lại đi...

Cả người hắn cứng như sắt, chút lực đẩy của cậu vốn chẳng thấm vào đâu.

Hắn đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Tiêu Chiến ngồi lại phía sau, vươn tay cố túm lấy vạt áo của hắn, sợi xích giật lại, vòng xích cuốn lấy cổ chân bó sát để lại vết thương xanh tím.

Sợi xích không đủ dài.

Cậu đau đớn, cổ họng khàn đặc cố gọi với theo hắn, nhưng hắn không lưu tình, lạnh lùng bước ra khỏi cửa.

Không phải hắn vô tình, chỉ là hắn sợ mất cậu.

Sợ vô căn cứ. Vương Nhất Bác vốn không biết Tiêu Chiến là gì của hắn, cũng chẳng biết tình cảm giữa hắn với cậu là thứ gì?

Chỉ đơn giản, sự đặc biệt của cậu khiến hắn có rắp tâm chiếm hữu, liệu rằng có thể tiến xa hơn cho cả hai?

Thôi bỏ đi, chuyện này vốn không nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Tạm thời, giữ được cậu ngày nào tốt ngày đó. Có thời gian, hắn tin có thể làm cho cậu động lòng.

Tiếng cửa đóng sập vang lên, để lại Tiêu Chiến bó gối, run rẩy dựa lưng vào thành giường khóc nức nở.

Làm sao được? Cậu có tội lỗi gì đâu? Đối với con người, sự tự do ăn sâu vào bản tính, hay ít nhất cũng được coi là thứ quyền lợi sẵn có. Vậy mà cậu cũng bị hắn lấy đi.

Vương Nhất Bác là một tên ác quỷ, hắn rút cạn tất cả những thứ cậu có quyền được có. Mặc dù đôi khi Tiêu Chiến không hiểu được sự xuất hiện của hắn.

Vụt đến, vụt đi. Một lần ở bên là một lần mệt mỏi, một lần đau đớn.

Muốn thoát ra liền bị kìm lại, giống như bị nhốt trong căn phòng kín chẳng thể làm gì ngoài an phận thủ thường.

___***___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net