Mười năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác hôm nay có việc bận, đi ra ngoài từ sáng sớm, hơn nữa còn dặn sẽ về muộn.

Cậu không bị cấm túc nữa, ít nhất có thể quanh quẩn trong toà nhà phía Tây của Vương gia cũng là nơi ở của Vương Nhất Bác và cậu hiện giờ.

Tiêu Chiến một mình lẩn thẩn trong phòng, đến lúc buồn bã không chịu được nữa, đành bỏ ra ngoài sân hoa.

Nơi này nằm ở phía sau của toà nhà chính Vương gia, thắp sáng bằng lân tinh màu vàng dịu như ánh mặt trời, hoa cỏ trồng khá nhiều. Coi như ngoài phòng ướp Mai tuyết, nơi này là nơi còn lại có chút sự sống.

Cậu ngồi dưới gốc cây phong, giơ tay bắt lấy một chiếc lá đỏ thẫm, huơ đi huơ lại trước mặt. Lá phong đỏ thẫm, ánh sáng thấu qua tạo thành màu nâu nhạt, đổ dài lớp màu xuống vạt áo trắng của cậu.

Tiêu Chiến nghịch ngợm như vậy một lát, rồi ngủ thiếp đi.

Cũng không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, cho đến khi cảm giác có ai đó đang nhìn mình, Tiêu Chiến mới lười biếng mở mắt.

Là một cô gái. Ánh mắt linh động nhìn vào cậu, không ngừng phát ra từng tia dò xét.

Cô ấy rất xinh xắn, mái tóc màu hạt dẻ rủ xuống hai bờ vai nhỏ nhắn, trên người mặc một bộ váy màu lam nhạt, thanh thoát dịu dàng.

Tiêu Chiến ngồi dậy, sau đó nhanh miệng hỏi cô gái đó:

- Cô là ai?

- Tôi là Linh Lung. Tôi là Yêu nữ mới đến Vương tộc.

- Ra vậy. Vậy cô ở đây, tôi phải về phòng.

- Anh...có thể ngồi lại với tôi một chút thôi?

Linh Lung nhìn cậu với ánh mắt cầu xin, miệng cười lên một đường nổi bật giữa ánh sáng không ngừng lấp lánh.

Tiêu Chiến vô thức gật nhẹ một cái. Thôi thì cậu ở lại với cô ấy một chút cũng chẳng sao, Vương Nhất Bác cũng còn lâu mới về.

Linh Lung gật đầu, vỗ vỗ xuống lớp cỏ bên cạnh, ý nói cậu ngồi xuống:

- Anh, là Tiêu Chiến, đúng không?

- Làm sao cô biết?

Tiêu Chiến yên vị, quay sang Linh Lung hơi nhếch môi hỏi một tiếng.

- Mọi người trong lâu đài liệu có ai không biết tên ái nhân của Chúa Tể?

- Tôi...không phải...

Nghe đến ái nhân, Tiêu Chiến khẽ cúi mặt, hai gò má đỏ lên vô cùng đáng yêu.

- Không có gì ngại đâu. Dù sao, anh cũng là một nam nhân may mắn rồi. Người rơi vào mắt Chúa Tể, không phải ngày nào cũng có đâu.

- Chuyện này, không nói nữa. Dù sao nó cũng không liên quan đến cô. Cô đến Vương tộc lâu chưa?

- Cũng khoảng một tháng. Tôi vào cùng đợt với chị Hoa Hoa.

- Ra vậy. Tôi đột nhiên bị bắt vào đây, ngày tháng mù tịt. Cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu ngày, nhưng có vẻ là lâu hơn cô.

Hai người nói chuyện với nhau, xem chừng khá tâm đầu ý hợp. Tiêu Chiến lâu rồi mới có người cùng nói chuyện, xem ra rất là thích Linh Lung.

Cô gái xinh xắn, lại dễ gần như thế, như thế nào có thể ghét bỏ.

Linh Lung trước khi rời đi, hẹn cậu ngày kia lại ra nơi này chơi.

Tiêu Chiến không nhắc đến chuyện này trước mặt Vương Nhất Bác. Đến anh trai hắn là Vương Hạo Hiên mà hắn còn không cho đến gần cậu, nhỡ đâu nói ra hắn lại nổi điên mà lấy mạng Linh Lung thì quả thật Tiêu Chiến sẽ chết vì mặc cảm tội lỗi.

Vương Nhất Bác hoàn toàn không biết về quan hệ giữa hai người họ.

Tiêu Chiến rất hay gặp Linh Lung, hai người thường gặp nhau vào những buổi chiều Vương Nhất Bác không ở trong phòng. Tất nhiên là vẫn gặp ở sân hoa.

Linh Lung có sở thích ngắm lá phong rơi, Tiêu Chiến cũng là như vậy. Linh Lung thích ngủ trên cỏ, Tiêu Chiến cũng thích như vậy...

Giữa hai người họ, tồn tại rất nhiều điểm chung. Tiêu Chiến từ sớm đã coi Linh Lung là em gái. Tình cảm giữa hai người ngày càng tốt đẹp.

____***____

Hôm ấy, Vương Nhất Bác do việc đột xuất liền trở về phòng lấy Tài liệu. Căn phòng trống trơn trong khi lẽ ra Tiêu Chiến nên ở nơi này mới đúng.

Hắn tức giận, ánh mắt sắc lên, màu Ngọc lam nơi tròng mắt biến mất nhường chỗ cho một màu đỏ pha lê lấp lánh.

Trên người Tiêu Chiến từ lâu đã vương mùi nguyên khí của hắn, chỉ cần đi theo đó, chắc chắn có thể tìm được cậu.

Vương Nhất Bác từng bước tiến về sân hoa, đập vào mắt là cảnh Tiêu Chiến và một nữ nhân lạ mặt đang cùng nhau cười nói. Trên cổ nữ nhân kia đeo dây chuyền hình đôi cánh đen, vậy chắc chắn là Yêu nữ.

Làm sao cậu có thể quen biết với Yêu nữ? Hơn nữa còn có vẻ rất thân thiết.

Vương Nhất Bác không xuất hiện, hắn im lặng quay về phòng, hơn nữa còn trầm tĩnh rót cho mình một ly Ballantines 30, loại rượu yêu thích của hắn.

Em giỏi thật, xem ra không quản thúc em thì em sẽ có cách chọc tức ta.

Tiêu Chiến không nghĩ hắn có thể về sớm như vậy, liền ở đó chơi đến gần hết buổi chiều.

Tiêu Chiến vội vã đẩy cửa, sau đó nhanh chóng vào phòng tắm. Vương Nhất Bác đang ở trong tủ đồ, nên cậu đương nhiên không biết hắn đã về.

Cửa phòng tắm chỉ đóng chứ không chốt, chỉ một cái đẩy nhẹ là Vương Nhất Bác đã dễ dàng mở được cửa. Từng bước hắn đi như trên không khí, tuyệt nhiên không nghe ra một tiếng động nào.

Tiêu Chiến nhắm mắt, cũng không biết rằng hắn đã vào trong phòng, vẫn vô tư ngâm mình trong bồn tắm.

Hắn cởi đồ, sau đó liền bước vào bồn tắm. Tiêu Chiến thấy động, liền sợ hãi mở mắt, sau khi nhìn thấy hắn, liền định với lấy khăn tắm, quấn lấy thân mình sau đó bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net