Mười sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác đẩy cậu ngồi cố định xuống làn nước ấm áp, sau đó để cậu quỳ vào trong lòng, mặt đối mặt.

Tiêu Chiến ngại ngùng đẩy hắn ra, hơn nữa cũng là sợ thú tính của hắn đột nhiên nổi dậy.

Hắn cau mày, ánh mắt lại một lần nữa biến đỏ, quát lên một tiếng:

- Ngồi im.

Tiêu Chiến sợ hãi co rúm người, không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại nổi cáu.

- Hôm nay vừa đi đâu về?

- Không...không đi đâu, ở...ở yên trong...phòng thôi.

Tiêu Chiến nín thở thốt ra từng từ. Hắn hỏi như vậy, lẽ nào hắn biết chuyện giữa cậu và Linh Lung rồi?

- Sự thật.

Hắn một tay vòng qua eo cậu, một tay vuốt ve hai cánh mông của cậu.

- Tôi...đâu có nói dối.

Tiêu Chiến giãy dụa, cái tay chết tiệt của hắn rốt cuộc là đang để chỗ mông cậu đó.

- Cho em một cơ hội nói lại.

Hắn trừng mắt nhìn cậu, bàn tay nơi eo xiết thêm lực đạo khiến Tiêu Chiến đau điếng người.

- Tôi...ra ngoài chơi. Là đến...đến sân hoa.

- Đến một mình sao?

Hắn ghé miệng liếm láp nơi bờ vai mềm mại của cậu, khiến Tiêu Chiến nhột mà co người lại như một con mèo nhỏ.

- Đương nhiên.

Tiêu Chiến khẽ ngửa đầu, đột nhiên cảm thấy bả vai truyền đến một trận đau đớn co rút.

Hắn đang cắn vào vai cậu. Hai chiếc răng nanh dài cắm ngập vào da thịt Tiêu Chiến, để lại từng vệt máu dài chảy dọc xuống tấm lưng trắng muốt của cậu.

- Nhất Bác, đừng mà. Dừng lại...đau...quá.

Tiêu achieesn vì quá đau đớn mà bật khóc, bàn tay để trên cánh tay hắn bấu chặt vào bắp thịt.

- Em không nói thật có đúng không?

Vương Nhất Bác đột nhiên đứng dậy, bế Tiêu Chiến lên vai, vác ra khỏi bồn tắm.

Hai cơ thể không mảnh vải áp sát vào nhau, hơi nóng cùng với từng giọt nước rơi xuống sàn gỗ thành từng giọt tong tong.

Hắn ném cậu xuống giường, sau đó dùng dây xích trói hai cổ tay cậu xà ngang, để Tiêu Chiến lơ lửng quỳ gối trên giường.

Vết thương trên bả vai do bị căng cơ mà đau đớn gấp bội, máu chảy rất nhiều.

Tiêu Chiến nghĩ chắc là do hắn biết cậu gặp Linh Lung, nhưng nếu như vậy, thì hắn đã sớm xông đến mà giết Linh Lung rồi. Vậy cái này, có lẽ nào là vì hắn hiểu nhầm chuyện gì?

Vương Nhất Bác bò đến, không ngừng phủ đầy dấu hôn lên làn da trắng mịn diễm lệ của cậu. Tiêu Chiến thở dốc, sợ hãi mà giãy giụa không ngừng.

- Nói cho ta biết đi. Em là đi với ai?

Hắn phả từng hơi nóng theo chữ vào vành tai của cậu.

- Không...với...ai. Là đi...một...mình.

- Nói dối.

Hắn không nói trước một bước ấn mạnh phân thân vào hậu huyệt của cậu. Tiêu Chiến kinh hoàng mở to mắt, đau đớn đến không nói nổi. Sau đó hắn lại rút phân thân ra.

- Nói đi, còn không nói thật, chúng ta sẽ lại tiếp tục.

- Tôi...đã nói...rồi. Không...có ai...mà.

Tiêu Chiến nức nở rên rỉ từng tiếng trong đứt quãng.

Cậu không muốn nói ra Linh Lung. Cậu không thể vì mình đau đớn và làm hại đến người khác, nhất là khi Linh Lung hoàn toàn chẳng có lỗi gì về việc cùng cậu nói chuyện.

- Em có phải đã coi thường ta đến mức độ này!

Hắn gằn lên một tiếng, lại đẩy mạnh phân thân cương cứng vào hạ thân đang còn chảy máu của cậu. Cậu không chịu thú nhận với hắn, nhất định hôm nay phải làm cậu nói bằng được.

Cứ rút ra lại đâm vào như vậy, hạ thân Tiêu Chiến mất đi cảm giác, bao nhiêu lần ngất đi, rồi lại bị hắn đánh thức dậy. Hắn muốn cậu nói ra sự thật, cậu lại không muốn nói ra cho hắn sự thật.

Em không muốn anh biết, Linh Lung không có lỗi.

Tờ mờ sáng, hắn mới bắn vào cậu, sau đó nằm vật trên giường, mệt mỏi nhấm mắt lại.

Tiêu Chiến vẫn là bị treo người lên như thế, khóc không ra nước mắt, nói không ra chữ, thở cũng chẳng ra hơi. Đầu tóc bết vào hai bên da đầu, rũ rượi cúi gằm xuống.

Cậu không nói, tất cả những gì cậu nói cả đêm qua, rốt cuộc chỉ là:

- Không...ai...cả.

Vương Nhất Bác rất tức giận, cậu biết, nhưng cậu càng không muốn nói cho hắn sự thật.

Ít ra, chỉ có mình cậu bị hành hạ.

Có những người, thực ra lại chẳng đáng cho chúng ta hi sinh vì họ.

Tiêu Chiến lại không biết điều này

—————————
Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác tỉnh dậy vào lúc trời hửng sáng. Tiêu Chiến còn mệt mỏi, cho nên chưa dậy.

Hắn hiện tại tâm tình vẫn chưa tốt lên chút nào. Thú thật là nếu hắn gặp được con Yêu nữ chết tiệt kia, thì chắc chắn hắn sẽ hành hạ cô ta tới chết thì thôi.

Hắn thật sự không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại muốn bao che cho cô ta đến thế? Trừ khi, quan hệ giữa Tiêu Chiến và cô ta có gì đó không bình thường.

Hắn nhất định phải tìm hiểu bằng được.

Hắn khẽ mở xích đang siết chặt cổ tay của cậu. Hai cổ tay giãy giụa cả đêm, ma xát với sắt kịch liệt dẫn đến thâm tím, một vài chỗ còn hơi rỉ máu.

Cơ thể không còn khí lực của cậu đổ gục vào lòng hắn, bất động nhắm mắt. Hơi thở còn hơi yếu ớt, có vẻ là bị thương không nhẹ. Hai mép đùi trong đầy máu và dịch thể nam nhân khô vón, bết vào lẫn lộn đến nhức mắt.

Trong lòng Vương Nhất Bác quả thật trào lên một trận hối hận và xót xa.

Xin lỗi, nhưng chỉ như vậy mới có thể nhắc em nhớ em là của ta.

Hắn đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường, phủ một lớp chăn mỏng lên ngực và eo cậu. Sau đó, liền với lấy bên trong tủ thuốc một lọ kem màu trắng.

Thuốc này là loại thuốc Ngọc Cốt đặc chế từ hương khí của Đá Thuỷ Tinh. Chỉ có Chúa Tể Ma cà rồng mới được sử dụng loại thuốc quý hiếm như vậy. Ngọc Cốt có tác dụng mạnh về chữa lành vết thương và tăng thêm khí lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net