Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiêu Chiến cầm lấy ly nước, hơi máu tanh tưởi bốc xộc lên mũi, khiến cậu buồn nôn vô cùng, mặt mũi choáng váng nhăn nhó hết lại.

Sớm muộn cũng phải làm, vậy thì nhanh chóng làm có tốt hơn không?

Tiêu Chiến nhắm mắt nuốt một ngụm máu lớn, rồi nhanh chóng nhấn môi vào miệng hắn, đẩy lượng máu lớn trong miệng mình vào miệng hắn.

Vương Nhất Bác tham lam ôm lấy cổ, kéo dài thời gian ma xát nơi cánh anh đào của cậu dài ra.

Thật sự mùi vị của cái đó không có hay ho chút nào.

- Từ từ thôi, muốn hại ta chết sặc sao?

Hắn liếm mép, mở miệng trêu đùa cậu.

Trong khi Tiêu Chiến đang quỳ gối trên đùi hắn để đẩy ngụm máu thứ hai vào miệng hắn, thì Kỷ Lý bước vào. Kỷ Lý nhìn thấy cảnh cậu và hắn đang cùng nhau uống máu, có hơi ngập ngừng một chút. Rồi nhanh chóng lên tiếng:

- Thiếu gia, các yêu nữ đang ở đại sảnh chính.

Vương Nhất Bác dứt môi khỏi Tiêu Chiến với một sự nuối tiếc. Hắn để cậu ngồi trong lòng, mặt mũi xanh xao một phần vì cảm giác ghê tởm máu, và một phần vì dưỡng khí hao hụt sau khi hắn cưỡng hôn cậu trá hình.

- Ta biết rồi. Báo với anh trai ta đi, gọi anh ấy xuống luôn.

- Tôi đã biết.

Vương Nhất Bác đỡ cậu đứng xuống đất. Người Tiêu Chiến vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo đứng không vững. Hắn lắc đầu, rồi vòng tay qua eo cậu, ôm chắc lấy để cậu không ngã.

- Đi cùng ta.

- Đi đâu? - Tiêu Chiến mở to mắt, nhìn hắn.

- Đi rồi biết.

__***__

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế dựa dát vàng, đính ngọc màu đỏ lấp lánh, được đặt trên bục cao.

Trên người khoác thêm một tầng áo khoác màu đen. Bá khí đầy mùi bóng đem tỏa ra khắp đại sảnh.

Căn phòng rộng lớn được thắp sáng bằng lân tinh màu xanh. Phía dưới, một hàng yêu nữ đang đứng cúi đầu.

Mỗi người một vẻ riêng, nhưng tất cả đều xinh đẹp vô cùng.

Bọn họ là người mới đến, không biết Vương Nhất Bác là người như thế nào? Lại thấy hắn còn trẻ, cho nên có vài phần coi thường.

Lại thấy hắn đến đại sảnh, bên người vẫn còn đem theo nam nhân diễm lệ.

Đoán ngay rằng hắn là một tên háo sắc chẳng có tài cán gì.

Kẻ cầm đầu toán yêu nữ, Hoa Hoa lên tiếng trước:

- Vương Nhất Bác chúng ta là yêu nữ của phương Tây, do nơi ở bị con người tàn phá, muốn xin sự đồng ý của ngài để chúng tôi từ nay tá túc lại Vương tộc. Mong ngài đồng ý.

- Đừng có gọi tên ta.

Trên mặt hắn không tỏ vẻ gì, nhưng ngữ khí mang vài phần tử khí lạnh lẽo. Ngón tay đeo nhẫn hình đại bàng tung cánh vân vê lọn tóc mềm mượt của Tiêu Chiến.

Cậu ngồi im thin thít từ đầu đến giờ, hơn nữa cũng rất sợ hắn nhỡ đâu lại nổi điên cái gì, lại uống máu, lại cưỡng hôn.

Nếu em cứ như vậy, có phải tốt hơn không?

Hắn dường như khá hài lòng vì cách cư xử của cậu, nên thích thú nghịch ngợm thân thể Tiêu Chiến, lời nói của Hoa Hoa như không khí bay ngang qua.

Cũng tại có tên hắn, nên mới chướng tai nhắc nhở. Chứ chuyện sáp nhập, thì cũng đã bàn bạc với các tộc nhân cả rồi.

Có điều Tiêu Chiến luôn có cảm giác ai đó đang nhìn mình với ánh mắt đầy sát khí.

Thật sự khiến cậu rất lo lắng.

Hoa Hoa thấy hắn không đả động đến mình, hơi phật ý mà lên tiếng:

- Chúa Tể, ngài có thể dừng chuyện đang làm với con người đó không? Ta cảm thấy ngài có vẻ coi thường ta quá đấy.

- Không hẳn.

Hắn lấp lửng, nói đùa mà như thật, thật mà như đùa.

- Ngài đừng nghĩ ngài là Chúa Tể mà có thể xử sự quá đáng với chúng tôi.

Saka, một yêu nữ mới, còn rất non nớt phẫn nộ lên tiếng.

Hắn liếc Saka một cái, rồi thì thầm vào tai Tiêu Chiến rất nhỏ:

- Em ngồi yên đây một lát.

Tiêu Chiến cắn môi, khẽ gật nhẹ. Không nghe lời hắn, thì cậu còn sự lựa chọn nào nữa đây?

Hắn để cậu xuống chiếc ghế lớn, để cậu ngồi hẳn lên phía trên.

Rồi sau đó bước xuống bậc thang, tiến sát lại phía cả dãy Yêu nữ đang xếp hàng.

Từng bước chân của hắn tiến lại gần Saka, là một lần cô ta đứng tim vì sợ.
Hơi máu của hắn len lỏi vào không khí đặc quánh, như tấm màn chắn đem đi hết oxi, khiến cô ta co rúm người.

Hoa Hoa đứng im như tượng, vì quá sốc với hành động của hắn.

Hắn ghé sát vào tai Saka, nói bằng một giọng gằn gằn:

- Khinh thường người khác là đặc quyền của Chúa Tể.

Hắn nói xong, đoạn bóp lấy cổ Saka, xiết mạnh.

Hai bàn chân cô ta bị hắn nâng cao, lơ lửng giữa không trung.

Hắn dùng lực ngày một mạnh, mọi người xung quanh cũng không có chút manh động.

Thuộc hạ của hắn không có quyền ngăn cản. Yêu nữ quá sợ hãi mà dạt hết sang hai bên.

Saka há hốc miệng, mắt trợn trừng một cách đáng sợ. Mặt mũi dần dần trở nên tím tái, tay chân quẫy đạp vô lực gần như đã sắp buông thõng.

- Thôi nào.

Vương Nhất Bác không quay người, giọng nói phát ra từ phía chiếc ghế dựa.

Một nam nhân đang ngồi vắt hai chân lên tựa ghế, không ngừng nhìn Tiêu Chiến một cách ham muốn. Ánh mắt màu xanh ngọc là điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt nam nhân đó. Ngũ quan hoàn hảo, da trắng không tì vết, mái tóc màu vàng tỉa gọn vắt chéo mái che đi nửa vầng trán cao.

Bề ngoài của nam nhân có thể coi là không thể tả thành lời. Hơn nữa, nam nhân đó còn giống Vương Nhất Bác đến năm sáu phần.

- Em thật ác độc, yêu nữ xinh đẹp thế kia, gϊếŧ đi thật phí. Nếu em không thích, có thể để lại cho lính gác dùng mà.

Giọng nói đem vài ba phần lơ đãng, bàn tay bắt đầu mơn trớn bờ vai nhỏ của Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net