#11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bọn em đang ở dưới nhà anh. Cho anh 3 phút chuẩn bị. Một là tự dẫn xác xuống đây, hai là em lên đấy lôi cổ anh xuống! Start, now!" Tôi mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại. Giọng này? Ồ, bé Myl. Căng mắt ra nhìn cái màn hình điện thoại đang tự động tính giờ cuộc gọi, liếc lên góc phải. 6h10 a.m? Nó bị rảnh quá phải không? Học thì không phải đi, văn nghệ hôm qua cũng duyệt xong rồi, tổng kết lại vào ngày mai cơ mà. Trời còn chưa sáng rõ đã dựng nhau dậy làm cái của nợ gì đây?
"2 phút!" Là giọng giấm gọi bằng cụ của con nhợn Hải Anh. Mẹ kiếp, không sống nổi với lũ thừa hơi này quá! Tôi muốn ngủ! Thần Cát đẹp trai đang nắm tay tôi bay sang Nhật, còn chưa đến nơi nữa! Chết tiệt! Tỉnh má nó rồi còn đâu. Tôi ném điện thoại xuống ổ chăn, lao vào toilet. Hừ! Cứ thử không có gì quan trọng xem!

***
Định mệnh! Tiền với tôi mà có duyên như này khéo mình thành tỷ cmn phú rồi ý. Cơ mà ứ phải, bạn Vân Linh với tôi mới có duyên cơ. Giữa vài chục tiệm áo dài trong thành phố, chúng tôi vẫn 'tìm' thấy nhau. Đúng hơn là suýt đụng nhau cái rầm. Một đứa nhếch nhác áo pull rộng thùng thình như mượn của bố, shorts, dép tông, đầu tóc chỉ cào cào vài cái. Đứa kia croptop, váy hoa cạp cao, giày đế xuồng, tóc tết đơn giản, túi xách màu nude mà nếu tôi nhớ không nhầm thì ở bộ sưu tập Thu Đông kinh điểncủa Dior. Ờ, bạn đúng rồi đấy, đứa nhếch nhác là tôi, còn lại thì không cần nghĩ cũng biết là ai rồi. Quỷ tha ma bắt, hót gái xinh như thiên thần vậy. Và tôi thì ăn mặc như chuẩn bị đi ngủ. Vầng, bạn lại đúng nữa, tôi chỉ đánh răng rửa mặt (thậm chí không thèm chải đầu) xuống nhà gặp hai con dở sáng sớm dư năng lượng, nào ngờ bị 'bắt cóc' đi thuê áo. May phước mình có thói quen ăn mặc khá tử tế đi ngủ và tóc cũng thuộc dạng 'biết nghe lời', ra đường không đến mức muốn độn thổ.
"Có muốn sang hàng khác xem không?" Bạn nam... (ờ, damn it, tôi lại quên tên cậu ta) đi cùng cô nàng nổi tiếng nhẹ giọng hỏi. Hẳn cậu ta thấy ngượng khi chạm mặt nhau thế này, nhất là sau vụ hôm qua, nên mới đề nghị như vậy. Vấn đề là tai tôi tương đối thính, xung quanh lại còn yên lặng. Yup, cứ tránh xa tôi ra đi, rất vui vì điều đó.
"Không cần đâu Minh. Tớ là khách quen hàng này." Và hót gái đi lướt qua tôi. Omgd, nước hoa Very Sexy siêu siêu ngọt ngào, hợp với cô nàng thôi rồi!
"Ờ... uhm... chào cậu." Yeah, nhớ rồi, Phan Minh, cậu ta bối rối nhìn tôi, ấp úng. Tôi nhớ là tôi gây nhau với Vân Linh đúng không? Liên quan quần què gì đến cậu ta, bày vẻ mặt awkward đấy với tôi làm vẹo gì?
"Chào." Tôi cũng không quan tâm lắm đâu, làm gì kệ xác cậu. Hải Anh khẽ đẩy tay tôi, thì thầm vấn đề y chang cậu ta vừa hỏi, có muốn sang hàng khác không. Hôm qua nó với bé Myl mục kích được đoạn cuối, chắc lo tôi lại bực mình. Aw, đáng yêu ghê~! Nhưng mà, tại sao phải thế, cửa hàng đâu phải của riêng Vân Linh? Người ta bị tôi 'bắt nạt' người ta còn dám vào, sao tôi không dám? Tôi ngáp dài, lắc lắc đầu, chậm chạp lết qua cửa. Buồn ngủ ghê!
Tôi không có ý định mặc áo dài. Mặc áo dài phải đi high heels, mà tôi thì chả đi nổi. Với cả, tôi có một cái của riêng tôi rồi, chỉ là lâu rồi nên không biết có còn vừa người không. Mẹ tôi mở tiệm may, nhớ chứ? Hiển nhiên Minh cũng không cần thử, thành ra hai đứa ngồi nghịch điện thoại chờ lũ kia kén cá chọn canh. Thực ra điện thoại tôi vứt trên giường mất rồi nên có mình cậu ta nghịch thôi, tôi nhắm mắt cố lấy lại cuộc hẹn với thần Cát.
"Nhật An, xong!" Myl với Hải Anh cuối cùng cũng đã chọn được đồ ưng ý, túm tôi đang mơ màng trên sofa dậy. Tôi dụi dụi mắt, aiz, sắp được ăn takoyaki mà~~~... Chợt có giọng cười vang lên ngay bên cạnh:
"Cậu giống như mèo ấy."

"Hmm?" Tôi chưa tỉnh ngủ, nhìn không rõ mặt cậu ta. Nhưng tôi thấy độ cong khóe môi đó rất đẹp.
"Này, cậu thấy sao?" Một dải sáng lung linh bước ra từ changing room. Lạy chúa, Vân Linh như sinh ra để mặc màu trắng vậy. Bình thường dáng hót gái đã thon thả, mặc áo dài lại càng thanh thoát. Kiểu tết tóc thoải mái đơn giản phi thường hợp với áo dài. Tay và tà áo chạm ren rỗng hình hoa sen vừa yểu điệu thục nữ lại vẫn có vẻ học sinh trẻ trung đáng yêu. Cổ áo dạng vuông ôm lấy cái cổ trắng ngần mảnh khảnh như chỉ cần tôi khẽ bẻ sẽ vỡ vụn. À, quên so sánh ấy đi. Tóm lại chỉ có một chữ đẹp.
Rồi bỗng cô nàng như quên hết chuyện hôm qua, thân thiết kéo tay tôi: "Nhật An, cậu không định thuê à? Đi thử đi! Con gái phải mặc áo dài đi tổng kết mới đẹp!"
Tôi nhíu mày khẽ rụt tay về, lắc đầu. Cô nàng này bị sao vậy? Hôm qua tôi nói chưa đủ rõ ràng à? Là cô ta quá mức phóng khoáng hay lại có tính toán gì nữa đây?
Bé Myl cười khẩy một tiếng, nó không thích con gái nũng nịu như Vân Linh, nghiêm túc 'giáo dục' tôi: "Đã bảo bao nhiêu lần rồi?! Đừng có nói chuyện với người lạ, nhỡ đụng phải lừa đảo bắt cóc gì thì sao?" Tôi liếc sang, vẻ mặt Vân Linh biến sắc như bảng pha màu. Myl vẫn tiếp tục bài diễn văn chứng tỏ mức độ nguy hiểm của vấn đề, dẫn chứng đầy đủ sinh động từ bắt người lừa nội tạng ở Trung Quốc đến nô lệ lao động vùng Trung Đông. Con nhợn Hải Anh không kiêng nể gì bắt đầu cười như địa chủ được mùa, làm mấy khách hàng khác ném sang chúng tôi ánh mắt dành cho lũ thần kinh bất ổn. Ặc, tôi cúi đầu. Myl, kết thúc nhanh lên đi, anh sắp không nín nổi cười rồi...
"Hừ, thế giới bên ngoài thật nguy hiểm. Thôi, dẹp đường hồi phủ!" Ơn chúa, cuối cùng nó cũng nghe thấu tiếng lòng của tôi mà phán một câu chốt hạ. Dứt lời, hai tay xách tôi với Hải Anh ra xe, mặc kệ hot girl bị sét đánh ngoài khét trong sống đứng giữa phòng.

***
Chúng tôi rời của hàng, mua chút đồ ăn vặt rồi đến nhà Hải Anh. Tôi đi nướng ít cookie để tối nay mở tiệc ngủ trong lúc hai đứa dở người kia ngồi dán mắt vào lap-chan xem Michelle Phan dạy cách trang điểm. Sáng mai chúng tôi sẽ đi dự lễ bế giảng cùng nhau. Mẹ Hải Anh ngó vào sau đó dứt khoát ném gần như toàn bộ cái bàn trang điểm đồ sộ của bác ấy sang đây cho cả lũ tự xử. Aw, teen đừng hỏi, mấy vụ thế này của tụi tôi hiếm khi nào bác ấy không nhảy vào, thậm chí lâu lâu còn khích mấy đứa đi phượt xa lắc cho vui cơ. Bác ấy rất tốt, tự nhận làm mẹ nuôi của tôi với Myl luôn.
"Phấn nền với mascara hết rồi, mẹ phải đi mua đây. Mấy đứa cần gì nữa không? À mà, mẹ thấy màu son mới của Maybeline cực hợp An. Bé An có muốn mẹ mua cho con một thỏi không?"
Tôi đang ngồi bên cạnh, mặt đần ra. Aiz, vấn đề này tôi chỉ là vịt nghe sấm. Tôi nhìn ánh mắt tỏa sáng háo hức của Myl, trả lời:
"Con sao cũng được ạ." Tôi định nói không cần nhưng cứ mua cũng được, kiểu gì cũng có đứa sẽ đến dùng thay thôi.

Không giống tiệc ngủ trong drama mỹ, chúng tôi không đập gối trượt đệm gì, chỉ nằm cạnh nhau ăn vặt xem 'Tạm biệt trường mẫu giáo mến thương'. Tôi lăn lộn trên ổ chăn nhìn Hải Anh với Myl đang đánh nhau tranh cướp một miếng snack bé xíu dù đĩa bên cạnh còn đầy ắp, cười không ngậm được mồm.
Còn bao nhiêu cơ hội như thế này nữa trước khi mỗi đứa đều phải đi con đường của riêng mình, trước khi rất muốn gặp nhau mà công việc thì chồng chéo hết cả lên và cơ thể thì rã rời đến mức không muốn động, trước khi thời gian khiến ta lãng quên?
Tôi rất sợ có một ngày tôi quên mất chúng nó. Hai cục pin lúc nào cũng đầy năng lượng này đã kéo tôi ra khỏi đống rỉ sét của bản thân. Chúng nó đi chắc tôi sẽ lại rỉ cmn sét ngập đầu thôi. Tôi càng sợ nếu chỉ mình tôi còn nhớ trong khi bọn nó đã quên hết. Người ta nói tình bạn trên bảy năm sẽ không bị thời gian vùi lấp, nhưng chúng tôi mới có ba năm...
"Xin chào, người ngoài hành tinh! Chào mừng đến với Trái đất! Bạn đến từ hành tinh nào?" Myl cầm cái remote TV trong tay giả làm micro hướng về phía tôi phỏng vấn.
Bên cạnh nó Hải Anh ngồi bật dậy, liến thoắng: "Can you speak Vietnamese? Or English? Must be English. Did you lost your spaceship? It's alright, stay with us. Smile and I'll give it to you!" Tay nó đang bê đĩa snack.
Tôi phì cười, lấy gối đập chúng nó:
"Bullcrap!! Pillow war!!!"
"Now that's like American drama!"
Một buổi tối mùa hè nào đó, có hai cục pin với một thanh sắt rỉ choảng nhau bằng gối nhảy loi choi trên nệm giường êm thật êm, gào chí chóe, cười không dứt. Tôi đương nhiên sao có thể địch lại chúng nó, đánh được một lúc thì đã nằm bẹp thở dốc. Myl chiến thắng chung cuộc khoa trương bắt chước Tarzan đấm ngực hú hét rồi lại xuýt xoa kêu đau làm con Hải Anh cười đến lăn xuống giường. Tôi ngoác mồm lăn lộn, ôi cái bụng tôi. Chúng nó vừa nhăn vừa cười trông khổ sở vờ. Ba đứa nằm song song nhìn ra khoảng trời nhỏ đầy sao qua khung cửa sổ, rên rỉ: "... Rồi một ngày mỗi đứa đi một đường, mỗi chí hướng, mỗi giấc mơ, tình yêu. Bạn ơi xin nhớ rằng buồn vui luôn có, tôi luôn bên bạn chia sớt..."
Đột nhiên tôi nhớ ra rằng có một công trình nghiên cứu đã chứng minh kí ức không thực sự mất đi mà chỉ 'ngủ đông', khơi gợi là có thể nhớ lại. Hmm, sau này chúng nó không tìm tôi bộ tự tôi không có chân hả. Dám quên tôi, tôi sẽ đến đập tỉnh từng đứa một. Hừ!
Giờ thì cứ let it be and have fun thôi! Thời gian không có nhiều để nghĩ vớ vẩn.
Tôi yêu hai cục pin dở hơi thừa năng lượng này chết mất, nhưng mà...
Shhh! Can you keep this secret for me? C:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net