#13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Vân Linh quay lại tiếp tục làm trung tâm vòng tròn với những cô bạn xinh xắn vây quanh. Cảm giác khó chịu bất thường đang nhân lên với 60 tỷ tế bào trong cơ thể. Có thể...
"Tách." Tiếng máy ảnh, phía sau. Cái cảm giác bức bối không lẫn đi đâu được, vụ này trực giác của tôi đặc biệt nhạy: tôi vừa rơi vào tầm ngắm của ống kính nào đó. Tôi cực ghét bị chụp ảnh. Biết tôi ghét gì hơn không? Bị người lạ chụp ảnh. Tôi quay ngoắt lại, nheo mắt tìm kiếm. Thứ nước đen kịt bết dính dễ nhòe mà người ta quen gọi là mascara đang bám chặt lấy lông mi và làm mí mắt nặng hơn bình thường. Thật may khi không có vấn đề thị lực và mi đủ dài để lúc make up Hải Anh đã quyết định bỏ qua mi giả, nếu không hẳn độ khả thi của việc tìm kiếm sẽ chẳng khác được 10 thể dục là bao.
Kia rồi, cách tôi khoảng vài mét, máy chuyên dụng, hiệu Nikon, có vẻ được sử dụng thường xuyên và chăm sóc cẩn thận, vẫn hướng về đây. Con trai, ngồi gần cuối hàng ghế lớp Hóa, không rõ mặt. Thôi được, tôi đang nghĩ đến trường hợp mình quá đa nghi. Tôi hiểu độ nổi bật của bản thân mà, không khiến người ta phải ngoái nhìn. Liệu sẽ có ai chụp bóng lưng của một đứa mờ nhạt?
Bất chợt tay tôi tê rần, các khối cơ mặt căng cứng, lại nữa?
"Tách." Đúng là chụp tôi. Rồi cậu ta bỏ máy xuống, cười như vác cả nắng vào răng. Người không lạ. Phan Minh. Tôi quay lên, mặc dù là người quen nên cảm giác khó chịu đã bớt đi nhưng nó vẫn còn đó và khiến mức hứng thú với lễ kỷ niệm giảm không phanh từ 6 xuống 1. Thờ ơ chỉnh volume lên vạch max, nhắm mắt lại. Tôi thấy mình đang ngồi dưới gốc cây khuynh diệp trước cửa nhà bà nội. Sắc trời mềm như nước, mùi khuynh diệp mát lạnh trong gió và nắng nhạt vắt qua chân. Tưởng như tôi sắp ngủ quên đến nơi thì hai cục pin full năng lượng kéo tôi vào khung camera điện thoại, đòi chụp hình chung. Tôi méo mặt, biết tôi ghét gì hơn cả bị người lạ chụp ảnh không? Chính là hai con ôn thần này đòi chụp chung, có nghĩa là không những chạy không thoát mà còn phải tươi cười!
"Chụp đi mà~~~, ảnh có mặt anh đếm đầu ngón tay vẫn còn thừa!" Bé Myl ôm tay tôi lắc lắc.
"Mặt mày dát vàng chụp tí thì mòn à?" Hải Anh ấn chặt tôi xuống ghế, ôm nốt tay kia.
"Ờ. Nhìn cũng mòn. Chỉ chụp 3 cái thôi." Mẹ kiếp, tại sao tôi không có vũ lực tương đương với tinh thần?!
"Đan mạch, mày sắp đi đánh nhau à?!"
"Còn cái này, anh cười cái kiểu thần kinh dẵm phải đinh gì đây??!"
"Huấn luyện lâu như thế mà không tiến bộ, thật là đần mà!"
Chụp ảnh với đần thì liên quan quần què gì nhau? Đang định vặc lại nó thì cô phụ trách đoàn trường khẽ vỗ vai chúng tôi chỉ về phía sau sân khấu. À, văn nghệ, bây giờ chúng tôi cần phải đi chuẩn bị. Myl tóm lấy balo quần áo, còn tiện tay đeo luôn 'tình yêu bé nhỏ' của tôi lên vai. Thế là tôi chỉ có mỗi việc kiềm chế xúc động muốn tháo giày ra để đi chân trần và 'yểu điệu thục nữ' (aka 'lung lay sắp đổ') sóng vai đi cùng Hải Anh. Hmm. Giờ mới biết tôi yêu đám sneaker nhà tôi thế nào, chỉ có mấy trăm mét mà tôi đã muốn bùng cháy luôn.
Thay áo dài bằng T shirt và sơ mi caro, dẹp high heels ra một góc và xỏ chân vào đôi Converse, ôi thật là yomost! Tôi ngồi trong cánh gà ôm 'tình yêu bé nhỏ'.
Nó là một cây Nhật cũ, gần gấp đôi tuổi tôi, âm thanh hơi đục khiến các bản nhạc như bị ghép thêm vào một tầng u ám. Nhưng tôi thích thế và chủ yếu chơi nhạc chậm nên chuyện đó giống như lợi thế hơn là khiếm khuyết. Chợt nhớ đến một đoạn của Thinking out loud: "babe we fall in love mysterious ways, may be just a touch of the hand." Lạc giữa một rừng đàn loại nào cũng có, con bé amateur nào đó vừa chạm nhẹ đã quyết định dốc toàn bộ số tiền tích cóp mấy năm trời ra tha một cây đàn cũ không mấy bắt mắt về nhà. Và bị cằn nhằn đến mức cứ nhìn mẹ là biết tiếp theo mẹ sẽ mở 'bài' nào. Lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì nhiều, thích nó, thế thôi. Gần đây tôi mới biết được 'tình yêu bé nhỏ' là 'con út' của một tay thợ mộc kiêm guitarist kiêm musician hết thời quá cố ba chục năm trước. Mà trùng hợp thì vì cuồng chất nhạc của ổng tôi mới mày mò học guitar. Tức là, chúng tôi thật sự rất có duyên.
Oài, lan man quá rồi.

Phần văn nghệ bắt đầu với Dance club. Ngồi sau cánh gà xem khác hẳn cảm giác ngồi xem dưới sân khấu. Ngồi dưới tôi chỉ chú ý đến bài biểu diễn nhưng nhìn từ đây tôi lại thấy được lưng áo đẫm mồ hôi, vấp chân suýt ngã và,... ờm, khóa quần chưa kéo. Cố kìm tiếng cười lại trong lồng ngực dẫn đến một cơn ho khan.
"Có gì vui đến vậy?" Hai tay đút túi quần và dựa người vào bức tường, cậu ta có vẻ uể oải của người phê thuốc. Không quen. Mặc xác cậu ta. "Cậu cho rằng chẳng ai giỏi bằng một góc của cậu vậy nên cậu ngồi đây cười vào nỗ lực của người khác, phải không? Không trả lời, bị tôi nói trúng tim đen rồi à? Tỉnh lại đi cô nàng ngạo mạn. Cậu nên biết là cậu ở đây chỉ vì may mắn chứ chẳng phải thực lực, cậu không đáng được chọn ngang hàng với bọn tôi." Ôi chúa, lại mọc đâu ra một kẻ thích áp đặt. Suy diễn vặn vẹo gì đây? Không đáp là đồng ý? Cậu ta nói 'chúng tôi', hẳn cậu ta là 1 trong 11, à không trừ dance club và tôi thì còn 9, tiết mục còn lại. Xỏ pick up thành vòng cổ? A ha, có lẽ là hót trai đệm guitar hát 'Just the way you are' khuynh đảo ban giám khảo hôm tổng duyệt. Tôi không biết cậu ta, chỉ nghe loáng thoáng mấy bạn nữ gọi cậu ta kèm hai chữ 'hotboy'. Mặt mũi khá ổn, nhưng nếu so với Hải Thiên nhà tôi thì chẳng thu hút cho lắm đâu. Tôi bắt đầu nghi ngờ độ dễ dãi của danh hiệu này rồi đấy.

"Hmm, trước khi lớn tiếng chất vấn người khác cậu làm ơn nhớ trong này..." Tôi chỉ vào thái dương "...có một thứ gọi là não và sử dụng nó một chút, ok? Đừng hở tí lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Tôi không tiểu nhân, tôi dựa trên thực tế cậu đang..." Cậu ta cau mày ngắt lời tôi.
Ồ, lại còn có thể phiến diện đến mức này cơ đấy. Tôi đứng thẳng lưng nhìn xoáy vào cậu ta, nhếch môi cười nhạt. Nhiều người nói mắt tôi rất đáng sợ khi làm vậy, hy vọng chừng đó đủ để cậu ta biến đi. "Ồ, hẳn rồi. Cậu có biết mỗi người nhìn nhận sự việc theo một khía cạnh khác nhau? Tôi không hề quân tử và có thể cậu không phải tiểu nhân nhưng xem ai đang áp suy nghĩ của mình lên người khác kìa? 'Cậu không đáng được chọn ngang hàng với bọn tôi'? Well, tôi có nghĩ sai không khi hiểu câu này thành 'Tôi mới giỏi, cậu ở đây chỉ là cảnh nền cho tôi thôi.'? Nếu thế thì ai là kẻ đang cười vào nỗ lực của tôi đây? Nhân tiện thì tôi hoàn toàn đồng ý rằng về mặt kỹ thuật, cậu giỏi hơn, cậu có quyền kiêu ngạo. Tuy nhiên nó không có nghĩa cậu có quyền đánh giá tôi." Tay tôi đang run lên vì kích động, và sợ. Liệu cậu ta có thẹn quá hóa giận táng tôi không? Nếu có thì tiêu chắc luôn, tôi chỉ được cái mồm là giỏi thôi. Bình tĩnh nào Nhật An, tôi khoanh tay trước ngực, Myl đã dạy gì nào, nguyên tắc đầu tiên khi đối mặt trực diện với đối thủ: không được tỏ ra yếu thế.
Im lặng rất lâu, đột nhiên cậu ta cười thành tiếng:
"Tôi đã nghĩ cậu là con nhóc cực kì ngạo mạn đến mức nghĩ không ai xứng được cậu đệm đàn cho khi cậu từ chối gợi ý hợp tác với Vân Linh. Không hiểu sao mẹ tôi lại thích cậu đến mức cố tình muốn cậu lên sân khấu." Mẹ tôi? Mẹ cậu ta là 1 trong ban giám khảo hôm đó? "Tôi đổi ý rồi, cậu rất thú vị."
"Sao cũng được." Tôi không quan tâm.
"Nói chuyện với cậu rất vui."
"..." Bị mắng còn thấy vui? Cậu ta là M à?
"Cậu có muốn lên song ca với tôi không? Hôm tổng duyệt tôi đã nghe thấy cậu hát vài câu trong 'Just the way you are'."
"Không, cảm ơn." Ngậm mồm lại và để tôi yên.
Cậu ta nhún vai tỏ vẻ 'you're welcome', đi lấy cây đàn trong góc tường rồi bước nhanh ra sân khấu. Cuối cùng cũng yên tĩnh.
"Còn tưởng được làm anh hùng, nào ngờ mỹ nhân đã là nữ hiệp." Phan Minh đi vào, bắt chước giọng lồng tiếng mấy phim kiếm hiệp hồi xưa, khá tức cười. Theo sau có bạn cựu xung kích với đám parkour lớp cậu ta và Vân Linh cùng vài hot gái khác. Tiếng cười rộ lên. Tôi giả câm điếc. Nhìn thấy Phan Minh lại nhớ đến vụ chụp ảnh, tạm thời tôi không muốn nói gì với cậu ta.
Aiz, muốn yên thân cũng không được là sao? Tôi tránh sang bên. Nhưng dường như có người, lại lần nữa, không hiểu ý tôi.
"Cậu thấy cái vòng hoa này thế nào?" Vân Linh kéo áo tôi, hào hứng chỉ vào vòng hoa trên đầu. "Hợp với tớ không?"
Thế nào là thế nào? Đan giữa hoa hồng đỏ với baby, hoa không tươi lắm và chưa nở rộ, vài chỗ cành bị chọc ra ngoài, chả có gì đặc biệt. Nói thế có bị ăn chửi không nhỉ?
"Khá hợp." Tôi nói. Nó tương đối ton sur ton với đôi high heels đỏ cô nàng đi, có điều tôi đang nghĩ "Slush đỏ dội xuống chắc phải đẹp lắm." Và tôi chợt nhận ra mình vừa buột miệng nói ra. Opps! Tôi nên cẩn thận cái mồm hơn. Dưới sự chú mục của mọi con mắt, tôi cười gượng hai tiếng, chữa cháy. "Just kidding." Không ai lên tiếng. Có vẻ không cứu vãn được cuộc đối thoại rồi. Tôi ôm tình yêu bé nhỏ chuồn lẹ.

***

Chậm chạp lết qua hành lang, chụp vài tấm hình. Vắng bóng người dãy hành lang tối hẳn đi dù đang thẳng hướng nắng.
*beep*
You've got a new masage. Hiden sender.
Hmm? Tôi chạm vào icon lá thư đang điên cuồng lắc lư trên màn hình.
"Lên sân thượng, sau bể nước, bí mật."
Hmm? Như kịch bản thường thấy thì tình huống kiểu này có vài chiều hướng diễn ra như sau: Tôi tò mò đi lên, sau đó
1. Bị dằn mặt hội đồng, hoặc solo, bởi một lý do gì đấy ngu chưa từng thấy.
2. Bị tỏ tình bởi anh chàng hot nhất trường vì anh ta thích một điểm vớ vẩn phát đần lên được nào đó của tôi.
3. Một nhân vật thần bí mặc đồ đen chưa từng xuất hiện chờ sẵn nói rằng ESP của tôi sẽ bộc phát khi tôi tốt nghiệp, hoặc giao nhiệm vụ khỉ khỉ gì đó tầm cỡ quốc gia trở lên.
4. Phát hiện đường vào một thế giới khác và ở đó tôi thật siêu phàm.
5. Lọt vào hiện trường phạm tội và trở thành kẻ tình nghi do táy máy động chạm linh tinh.
Thôi nào, đây là hiện thực, chả kịch tính máu chó thế đâu. Nhưng vụ tò mò là có chắc luôn. Cứ lên thử xem, còn tận 9 tiết mục nữa mới đến lượt tôi cơ mà.

Ờm... dù người gửi có là ai thì hẳn là không có ý định giỡn nhảm chứ hả? Tôi nhìn đồng hồ, cũng được 30 phút rồi đó.
*beep* Lại một tin nhắn nữa.
"Ở yên đó." Tôi nhướn mày, linh cảm mách bảo rằng sắp có chuyện xảy ra.
"Ào!" "Aaaaaaaaaaa!!!!!"
Tiếng đổ (khá nhiều) nước? Hét thất thanh từ dưới sân vọng lên? Yeah, đã bảo trực giác của tôi rất chuẩn mà. Tôi lại gần lan can. Ai đó đã để một thùng sơn cũ ở đó. Mới thôi, lúc lên tôi không thấy có nó. Slush đỏ. Có lẽ nào?
Tôi bám vào thành lan can nheo mắt nhìn xuống. Bên dưới đúng là sân khấu và 99% ánh mắt đều tập trung vào tôi.
Tôi đang nghiêm túc cân nhắc vấn đề chọn nghề nghiệp tương lai, thầy bói là lựa chọn không tồi đâu.
Bởi dưới kia Vân Linh đang đứng bê bết từ đầu đến chân trong chất lỏng màu đỏ tươi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net