#15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gái nào đó tóc nhuộm màu tím khói với một sọc light hồng đi ra. Trông quen quen. Một cô nàng trong hội hotgirls mới nổi? Hmm, nhan sắc tàm tạm, tôi mất niềm tin dần vào bảng xếp hạng trường rồi đấy. Ôi mẹ, tưởng con nhợn Hải Anh đã kinh lắm rồi nhưng không, chẳng đáng lấy ra so với em này, đôi giày đế đỏ kia mà dưới 15 phân thì tôi thề tôi có thể đi giày 10 cm mà chạy! Không liên quan, cô nàng làm tôi nhớ đến dự định phẩy light của mình, thi đại học xong tôi sẽ quẹt vài sọc đỏ lên tóc.
Hải Thiên kéo tay cô nàng lại gần, cười rõ tươi làm con bé say đứ đừ:
"Tớ thấy vóc người của bạn khá giống Nhật An." Tôi âm thầm khinh bỉ, tên khốn này thật biết cách rù quến con gái nhà người ta mà. "Bạn hãy thử dùng hết sức nhấc cái thùng lên xem?"
Khác với sự dạn dĩ ban đầu, bây giờ cô nàng 'được.' một tiếng ngoan như mèo, đi đến cạnh thùng sơn. "Nhưng chính tay cậu lưu số vào máy tớ nhé?" Ấu mỳ gói, nếu tôi nhớ không nhầm thì cái nghiêng đầu nháy mắt thần thánh cô nàng đang lôi ra xài này cộp mác Vân Linh? Giờ thì tôi biết tại sao tôi thấy cô nàng quen rồi, cô ta bắt chước Vân Linh, từ điệu bộ đến cách make up! Tôi không nói thế là sai, chỉ không hiểu nổi lý do để ép bản thân biến thành bản sao của người khác? Có vẻ còn là bản sao lỗi nữa cơ, trông như tượng sáp ấy. Tôi thề tôi đã nhìn thấy trong mắt Hải Thiên, rằng cậu ta sắp phát điên mà đạp cô nàng bắn ra ngoài. Tuy vậy, bàn tay vẫn cầm lấy cái điện thoại, nhanh chóng bấm một dãy số. Cô gái thỏa mãn tươi cười thực hiện giao hẹn. Những ngón tay sơn vẽ đính đá cầu kì bám vào quai thùng, nỗ lực yếu ớt hòng thắng được lực hút trái đất.
Được đúng 3 giây, 'nữ hoàng copy cat' thở hắt ra, buông tay xuýt xoa sợ mấy cái móng tay giả đắp thạch cao rơi mất. Đùa, mấy em gái kiểu này sao biết cách làm người khác tăng xông vậy chứ?! Tôi toan mở mồm chọc ngoáy vài câu cho bạn ý tăng xông cùng cho vui, ai dè còn có người thiếu kiên nhẫn hơn tôi, thầy chủ nhiệm lớp Hóa cao giọng:
"Rốt cuộc thì em muốn làm trò gì đây?"
Ờ, chả ăn thua gì với Hải Thiên.
"Thầy có thể thử nghiệm xem." Cậu ta cứ tươi rói trưng ra bộ mặt thiếu nợ đòn. "Không nặng lắm, chỉ tầm tám mươi cân. Nước đầy như thế, kéo lê thì sánh ra ngoài, chỉ có cách xách lên. Thầy thực sự nghĩ cô gái leo nhanh hai tầng lầu còn thở dốc có thể xách gần tạ leo một hơi 10 cái cầu thang?" Đan mạch! Định mệnh! Đậu mòe! Tên khốn này! Trông tôi giống dặt dẹo đến mức không leo nổi 2 cái cầu thang sao?
"Lực hút trái đất khoảng 10 g/cm, tính sơ qua cần không dưới 400 N, tương đương với ít nhất 2 người như thầy đã thấy, chỉ để nâng nó lên đi một đoạn đường chưa nói lên cầu thang. Thầy có thể gọi mấy bạn lớp Lý ra hỏi nếu không tin." Ầu, cool!!! Okay, tôi siêu ngu lý, nghe không hiểu lắm đâu nhưng thái độ thiệt là ngầu quá xá ngầu!
"Thì,... thì sao? Chẳng có ý nghĩa gì hết!" Uầy, nghe thấy thầy ấy lắp bắp không? Muốn cười mà cứ phải nhịn thật khổ ghê cơ.
"Cứ cho là mình Nhật An xách được lên sân thượng đi. Thầy nói cô ấy làm thế nào để nâng cái thùng gần gấp đôi trọng lượng bản thân lên ngang tầm cái lan can cao 1,3 m, giữ nó cân bằng trên mặt phẳng rộng chưa đến 10 cm trong khi lực đổ của nước thậm chí đủ lớn để kéo cả cô ấy xuống?"
Super cool! Sao thằng nhóc này lại chọn ngành kinh tế mà không phải luật nhở?
"Nói đi nói lại vẫn chỉ là lý thuyết! Tôi không tin em!"
Đùa, biết thầy xót trò cưng rồi, nhưng đến trình độ này thì thành cãi cùn nhé. Làm ơn ai đó kết thúc vụ việc nhảm nhí này đi? Tôi lấy tay cào cào đám tóc mái che đi một cái ngáp dài. Còn kẹt ở đây bao lâu nữa? Gió kiểu này chỉ muốn ngủ thôi.
"Em có bằng chứng!"
Hmm? Ai đang nói vậy?

***

Phan Minh chống 1 tay trên đầu gối, tay kia giơ cái gì đó trông giống nửa tờ A4 lên cao quá đầu. Khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở đứt quãng gấp gáp không ngăn được khóe miệng đang ngoác rộng ra thành một nụ cười như vác cả nắng vào răng. Nắng khúc xạ qua mấy giọt mồ hôi trên người khiến cậu ta lấp lánh kiểu ma cà rồng như miêu tả trong Twight Light Saga. Hẳn cậu ta đã chạy một quãng đường không ngắn, mồ hôi đổ ra làm cái áo trắng đồng phục biến thành bán trong suốt và dính sát vào người. Chậc chậc, body đẹp đấy. Mái tóc đen bị gió vuốt ngược ra sau và bóng đổ dài trên sân. Quỷ tha ma bắt, đẹp như một vị thần! Mọi chi tiết của gương mặt hết sức bình thường khi kết hợp với nhau lại có sức hút rất riêng, hài hòa đến gần như thành khuôn mẫu. Đứng cạnh Hải Thiên không hề bị chìm nghỉm nha, sao trước giờ tôi không phát hiện ra rằng cậu ta đẹp trai đến thế?
Các gái hú hét, chân tay xoắn quẩy như lên cơn động kinh. Mồm lẩm bẩm gì đó như tên cậu ta thì phải? Có một dự cảm không mấy tốt đẹp. Tôi kéo áo Hải Anh, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề đang nghi ngờ:
"Cậu ta là ai?"
Nó nhìn tôi như alien, nhăn nhở:
"Mày lại lên cơn mất tr..."
"Trả lời tao." Tôi ngắt lời nó. Con điên này, có phải lúc đùa đâu. "Thông tin cơ bản thôi." Kinh nghiệm xương máu tôi đã đúc kết được mấy năm qua: để nó kể tự do khéo nó lôi hết cả 18 đời nhà người ta ra mất, tai tôi lại không phải loại có cường lực.
"Phan Minh 12 Hóa. Dob 15/10. Hotboy trên bảng xếp hạng. Đẹp, độc, đỉnh. Nổi như cồn. Lẽ nào mày không biết?" Nó có vẻ ngạc nhiên lắm rồi 'à!' lên một tiếng "Thảo nào! Hôm thấy chúng mày nói chuyện tao còn tưởng mày chập mạch. Có bao giờ mày chịu đến gần người nổi tiếng đâu."
Không ngạc nhiên lắm, trong dự đoán. Tôi ngẩng đầu, cậu ta đang nhìn tôi, đôi mắt sắc nét với đồng tử nâu thẫm. Mắt chúng tôi giao nhau và khóe môi cậu ta cong lên giống như đang bảo 'Không sao nữa rồi!'. Tại sao bây giờ tôi mới quan sát đôi mắt của cậu ta nhỉ? Tín hiệu cảnh báo nguy hiểm đang từ đại não truyền tới 60 tỷ tế bào trong cơ thể. Rõ ràng đây là kiểu người sẽ gây cho tôi không ít phiền toái khi dính vào. Tôi luôn đề phòng mà, sao có thể mất cảnh giác với cậu ta được nhỉ? Đấy, nói cấm có sai, nếu ánh mắt hữu hình chắc giờ tôi thành bọt biển rồi. Các gái, làm ơn đi, tôi không quen biết cậu ta, ok?
"Đây là ảnh em chụp được ngay khi Vân Linh bị dội slush." Cậu ta đưa ra tờ giấy - hóa ra là một tấm ảnh, chụp sân thượng. Hai người, có vẻ là nữ, đang giữ cái thùng trên thành lan can, slush đổ xuống. "Vì ngược sáng nên không rõ mặt lắm nhưng chí ít từ kiểu và độ dài tóc khác nhau, khẳng định không phải Nhật An."
Yep, cuối cùng ông thầy đó cũng thôi trò cãi cùn.
"Ách xì!" Nạn nhân bị bỏ quên một góc hứng gió cuối cùng cũng không nhịn được mà phá hoại không khí CSI. Tôi nói mà không nghe, ốm rồi kìa thấy chưa? "Minh, tớ lạnh quá."
Ôi trời ơi mặt trời, cái giọng, cái giọng! Đến đứa không tim phổi là tôi đây còn thấy lòng mề gì cũng mềm nhũn như bún chứ nói đâu người khác. Họ bắt đầu vây quanh Vân Linh tầng tầng lớp lớp chuẩn bị tập thể chen vào cái phòng y tế bé tẹo.
"Khoan đã, biết đâu cô ta và đồng phạm đã cải trang, cho nên chẳng ai nhận ra? Ai chẳng biết bạn cô ta là chủ tịch club võ thuật, 80 cân chứ 100 có khi cũng chả thành vấn đề."
Ố ồ, cắn mãi không nhả thế này, bạn à, bạn không danh chính ngôn thuận đánh được tôi nên chơi trò lôi kéo sự ủng hộ của khán giả đấy phỏng? Là cô nàng muốn lao vào đánh tôi hồi nãy. Có khi nào cô nàng bày ra tất cả không? Có thể lắm. Nếu thế mình đã đắc tội gì nhỉ? ... hmm, không có ấn tượng. Cũng có thể không phải cô ta.
Myl điên người xắn tay áo. Hải Anh nghiến răng chặt đến mức tôi nghĩ nó phải mòn đi cả cm. Hải Thiên cau mày toan nói gì đó, mí mắt khép hờ khiến đôi mắt như không có ánh sáng, lạnh lẽo u tối. Tôi lắc đầu ý bảo đừng ai lên tiếng. Tự tôi giải quyết được mọi chuyện mà, biết chúng nó có lòng là vui lắm rồi.
"Hmm, bạn bè quan tâm nhau nhỉ?"
"Đương nhiên." Cô nàng chớp đôi mi giả.
"Ờ, mặc bạn ướt mèm đứng hong gió không đưa được nổi cái khăn cũng thôi đi, người ta vào phòng y tế còn không cho luôn. Quan tâm ghê cơ~~~" Chậm rãi nhếch môi thành một nụ cười nửa miệng, khóa mắt với cô nàng.
"Tôi... tôi... cô..."
Tôi nhướn mày, ngắt mấy lời lắp bắp vô nghĩa kia:
"Phải rồi, cậu còn bận bắt bẻ tôi cơ mà. Tôi làm sao? Tôi chả làm sao cả. Nói cho cậu biết, thích thì một cuộc điện thoại gọi luôn cảnh sát đến điều tra đi! Tôi không động vào cái gì hết, muốn có vân tay của tôi trên ấy là hơi khó à nha. Ngược lại tra ra vài cái vân tay của ai đó không chừng."
"Không phải tôi! Cô đừng nói linh tinh."
"Em đừng buộc tội linh tinh, Mai Linh cũng chỉ muốn tìm ra thủ phạm thôi." Thầy chủ nhiệm lớp Hóa dịu giọng khuyên can, bàn tay đặt trên vai tôi nhẹ nhàng như chưa từng gây ra mấy vết bầm nơi cổ tay "Với cả gọi cảnh sát e rằng thanh danh không hay."
"Lạ ghê, tôi đã nói gì đến cậu đâu? Ý tôi là tìm ra vân tay thủ phạm. Bạn à, không có tật mắc gì giật mình thế?" Tôi lùi người lại để tay thầy rơi khỏi người. "Thanh danh? Lúc thầy buộc tội và dùng vũ lực bắt em đi lên phòng hiệu trưởng có nghĩ đến thanh danh của em không?"
"Nếu không phải em làm em nên phản đối ngay!"
Tôi cười thành tiếng, có lầm không vậy, ai là người khăng khăng giải thích cách mấy cũng không tin?
"Để bảo vệ thanh-danh cho tất cả mọi người ở đây, tốt nhất các thầy cô cứ mời cảnh sát đi ạ. Em nghĩ mọi người sẽ đồng ý thôi, trừ thủ phạm."
"Đừng căng thẳng thế..." Cô chủ nhiệm lớp tôi nhảy vào hòa giải.
Tôi đứng yên, không nhượng bộ. Hổ không phát uy lại tưởng tôi là mèo bệnh. Bắt nạt Nhật An này? Nhầm người rồi!
Im lặng lâu thật lâu. Và...
"Ách xì!" Vân Linh chật vật yếu ớt đứng đó, dịu dàng nói "Thôi bỏ đi, tớ tin cậu không làm. Tớ cũng không muốn điều tra gì nữa. Cho qua hết đi, giờ tớ chỉ muốn về nhà. Minh, cậu đưa tớ về nhé?"
"Ừ."
Ôi, thật thánh thiện quá đi! Có bao nhiêu người rộng lượng được thế này? Tôi mỉm cười, tránh đường để cô bạn đi qua. Tốt quá mức thì sẽ có hiệu quả ngược lại. Tôi cảm giác vụ này Vân Linh không chỉ là nạn nhân...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net