#18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thả tay khỏi áo pull cổ tròn của cậu ta và lập tức bám ngay vào quai cặp. Siết chặt những khớp xương, cố giữ chúng yên không để bọn họ biết tôi đang run lẩy bẩy. Hồi nãy tôi đã lấy sức lực ở đâu ra không biết nhưng giờ thì đầu gối chỉ chực khuỵu luôn xuống. Ờ, dọa suông đấy. Nghe có vẻ nguy hiểm thế thôi chứ phiên tòa phúc thẩm ý hả? Tôi không quyền lực đến thế.

Cậu ta vẫn ho khan, người rạp hẳn xuống, chống tay trên mặt đất. Cậu chàng tóc xù loay hoay đỡ bạn đứng dậy. Nửa muốn đưa tay kéo cậu ta lên, nửa lại không. Nếu tôi bóp chặt hơn chút nữa, hoặc lâu thêm vài giây, hẳn sẽ khiến nhiều người rất buồn. Cuối cùng tôi quay người đi, không có một tia hối hận. Bọn họ nhìn tôi với thái độ thù địch công khai. Thì sao? Cậu ta đã làm đứt cái vòng, mà tôi thì lại chẳng phải dạng thánh nữ gì cho cam. Tôi có thể tốt tính quá mức cần thiết nhưng đã dính đến thứ tôi gắn mác quan trọng thì tôi cũng có thể xấu, xấu vô cùng. Ích kỷ, độc ác, vô cảm, hay cái gì cũng được, cứ gọi tôi bằng từ nào các người muốn. Bởi vì tôi chẳng quan tâm đâu.

Nhìn vào điện thoại. 8%. Hy vọng đủ để duy trì ứng dụng đèn pin đến khi tìm ra hết các hạt gỗ vì đèn đường hỏng rồi, lúc chớp lúc tắt không trông cậy được gì đâu.

Lấy xe nhanh nhất có thể rồi quay lại chỗ cũ. Không ngoài dự đoán, họ đã đi từ lâu. Xem ra vẫn là tự thân vận động cơm no áo ấm. Tôi ngồi xổm xuống, lia đèn pin từ điện thoại cố tìm ra những viên tròn màu nâu trầm trên nền gạch đá cát bụi rác rưởi tạp nham.

Hmm?! Đúng là chỗ này mà? Tại sao không có hạt gỗ nào???

Tôi đã soi kĩ từng kẽ nối các viên gạch. Không có lấy một dấu hiệu nào của thứ tôi đang tìm kiếm! Chúng biến mất như chưa từng ở đó. Cái chuông tí hon đính trên túi gấm đỏ - được tôi dùng như móc treo ba lô - lúc lắc theo chuyển động. Thứ tiếng leng keng vui vẻ mọi ngày sao giờ lại chói tai đến thế? Nếu cứ để yên cái vòng trong túi gấm như bình thường thì đâu có chuyện này. Mày đã nghĩ cái của nợ gì vậy Nhật An, tại sao lại lấy nó ra đeo?!

"Đừng có mà khóc, Nhật An!" Má lành lạnh. Tôi trừng mắt nhìn nền gạch, đưa tay quệt ngang vệt nước chết tiệt. Mẹ kiếp! Khốn nạn! Đây đâu phải lúc khóc. Mày có khóc cạn nước mắt cũng chả có bà tiên ông bụt nào hiện ra đâu. Bình tĩnh nào, nghĩ đi. Không đời nào tự chúng mọc chân hay cánh rời đi được, đúng không? Chắc chắn phải có ai đó. Nếu là hai cậu bạn vừa nãy thì họ ở đâu? Họ sợ lời đe dọa thì phải đưa tôi càng sớm càng tốt chứ? Có việc đột xuất? Không, một vài phút chờ đợi không ảnh hưởng nhiều.

Đã có chuyện gì xảy ra?!

"Cậu đang tìm gì sao?"

Giữa đêm hè nóng điên và tù mù phát dồ phát dại lên được, tiếng nói trong vắt của cô gái khiến lớp mồ hôi trên da tôi như đông cứng lại thành nước đá.

Vân Linh đang làm cái méo gì ở đây? Ông trời, dường như ngày hôm nay còn chưa đủ tệ hại? Liệu có liên quan đến sự biến mất của những hạt gỗ?
Nén một tiếng thở dài, tôi quay lại phía sau:

"Không có gì."

"Phải không?"

Dưới ánh sáng vàng vọt không ổn định, Vân Linh giống như một con búp bê trong chiếc váy vải suông trắng kẻ ngang xanh biển. Cái đầu nhỏ tinh nghịch nghiêng đi nhìn tôi dò hỏi. Mái tóc xoăn nhẹ ngang lưng màu nâu sẫm bồng bềnh như sóng đằng sau, kiểu bồng bềnh mà mớ tóc chớm qua vai thẳng đơ của tôi sẽ chẳng bao giờ có, điểm xuyết bằng một lọn nhỏ tóc tết với đuôi lọn cố định bằng ruy băng xanh cùng tông váy. Đôi mắt ngập nước phản chiếu ánh đèn đường, màu như hổ phách. Chỉ cao hơn tôi có vài phân nhưng cặp chân thon nhỏ thẳng tắp kia khiến cô bạn xinh đẹp, dù đang đi giày búp bê bệt, trông không dưới mét bảy.

Tôi tự hỏi rằng mẹ cô nàng đã ăn gì trong thai kỳ mà mấy chuỗi Polypeptid trong người Vân Linh lại biết cách sắp xếp với nhau thế nhỉ? Do di truyền? Vậy hẳn gene nhà cô nàng phải tốt lắm.

"Có thể cho tớ đi nhờ một đoạn chứ?" Oh my damn god! Her smile!! Hàm răng trắng sứ đều như bắp lộ ra với độ mở vừa đủ của đôi môi căng mọng màu anh đào. Như thể không khí xung quanh bị rút bớt, tôi khó khăn hít vào một hơi.

"Chắc rồi."
Không, đừng đồng ý! Não tôi đang gào lên 'Không!' mà!

***

Mày là đồ dại gái, Nhật An!

Đâu có?! Đó là một cô gái xinh xắn, giờ đã là 10 giờ đêm và cô ấy chỉ có một mình!

Đúng, cô ta xinh. Thế nên mày phải biết chỉ cần cô ta post một status trên mạng xã hội hoặc gửi mess, sẽ có cả đoàn người xung phong đến hộ tống. Không đến lượt mày phải làm người hùng!

So what? Chỉ là đi nhờ một đoạn.

Cô ta có thể bắt taxi, ok? Mày không thấy việc thay vì tĩnh dưỡng trên Đà Lạt mà xuất hiện ở đây, giờ này là quá bất thường sao? Hãy nhớ cô ta không ưa mày và có thể dính dáng đến những hạt gỗ biến mất đấy!

Okay, đúng là mình dại gái thật. Bắt đầu hối hận rồi. Giờ sao? Dừng lại, đạp cô nàng khỏi xe và hỏi thẳng vụ đám hạt gỗ? Nghe không ổn lắm nhưng nhanh đấy. Làm đi! Gì chứ cái vòng đó thì không thể từ từ được!

"Làm ơn cho tớ xuống trạm xe bus kia nhé." Cánh tay nõn nà từ sau lưng tôi chỉ về hai cái ghế sắt không dựa có mái che đỏ rực phía trước. Vân Linh thôi đung đưa chân như trẻ nhỏ, ngoan ngoãn.

Tôi dừng sát vỉa hè, cô nàng duyên dáng bước xuống, mỉm cười đứng đối diện.

"Cám ơn nhiều."

Nếu tôi là con trai, tôi sẽ làm đủ cách để cô nàng thành người đặc biệt của riêng mình, che chở, bảo vệ, làm cô vui. Tiếc rằng không, hotgirl ạ.

"Nevermind." Giọng tôi cứng và khô như bánh mì lâu ngày trong tủ lạnh "Tôi có thể hỏi cậu một điều?"

"Ừ?" Môi cô nàng cong lên, nhưng thay vì thấy nụ cười, tôi thấy sự lạnh lẽo trong đáy mắt. "Hãy hỏi bất cứ gì cậu muốn."

"Cậu có đang giữ những hạt gỗ trên chiếc vòng của tôi?"

Đôi môi đỏ mọng thoáng mím lại. Rồi cong thật rộng trong một nụ cười. Giọng nói trong vắt như pha lê hơi quá cao, gần như bị móp méo thành tiếng the thé:

"Thông minh lắm. Làm sao cậu biết được?"

Thực lòng mà nói, tôi thấy thích vỏ bọc của Vân Linh đấy. Cô ta rất nội liễm, và chu toàn. Kể cả khi không có người lạ, ý tôi là khán giả, cô nàng vẫn diễn. Như đó thực-sự-là con người cô ta vậy. Không thể nói vẻ đáng yêu kia là được dựng lên.
Tôi khẽ nhún vai:

"Sự xuất hiện của cậu là quá trùng hợp. Và cậu quen họ lâu rồi. Còn gì tuyệt hơn khi phải gửi đồ cho một ả thần kinh bất ổn bằng cách gián tiếp thông qua cô bạn xinh đẹp tốt bụng? Lựa chọn dễ dàng biết bao."

"Cậu đã làm họ thực sự sợ đấy, Nhật An. Tôi chưa từng nghĩ cậu có thể làm được đến thế." Tin mới, cuối cùng cô nàng cũng đã thôi dùng cái danh xưng 'tớ' phát buồn nôn kia đi. Tuy nhiên, khuôn mặt hoàn hảo vẫn ở trạng thái nữ hoàng thánh thiện. "Mấy mẩu gỗ tròn đó quan trọng đến vậy à?"

"Chỉ là một chiếc vòng." Tôi nói dối. Nó có ý nghĩa nhiều hơn thế, nhưng đó không phải chuyện người ta cần biết. Khóe môi nhếch lên và thanh quản không rung, chỉ có tiếng khí hắt ra qua cổ họng, tôi cười nhạt. "Dù thế, nó là của-tôi, mà tôi thì nghĩ cậu vẫn nhớ tôi cố chấp với đồ vật cá nhân thế nào. Trả cho tôi ngay hoặc không chắc tôi sẽ làm những gì đâu."

Vân Linh khẽ nắm lấy vải váy, khuôn mặt cúi xuống quan sát mũi giày. Cô nàng đang sợ, hoặc giả vờ sợ. Như tôi sẽ lập tức lao vào làm trò nữ sinh bắt nạt xé áo xé quần cô ngay không bằng. Trông tôi giống dạng thừa năng lượng thiếu suy nghĩ thế à? Người văn minh phải biết giải quyết bằng lời, ok? Không có ý xúc phạm tới em, Myl ạ, vì đôi khi với một số thành phần cá biệt, bạo lực mới là chính đạo. Mắt tôi trừng lớn nãy giờ, bắt đầu cay xè. Ít ra có niềm an ủi nhỏ bé rằng đã dọa được đến cô nàng.

"Nói xấu chưa đủ, cậu còn muốn gì nữa? Cứ phải khiến cô ấy suy sụp tinh thần đến tự tử cậu mới vui à?"
Ôi hẳn là! Sao tôi lại có thể nghĩ Vân Linh đơn thuần diễn cho đồng bộ thôi được nhỉ? Đương nhiên là phải có mục đích cụ thể rồi.
Phan Minh phanh xe cái két trước mặt. Xe phân khối lớn, có vẻ được điều khiển rất thuần thục. Bánh xe ma sát mạnh với lớp nhựa đường tỏa mùi hơi khét. Cậu ta nhìn tôi. Kèm 5 phần giận dữ có 4 phần thất vọng, 1 phần kinh ngạc. Giọng điệu chán nản bực bội và có hơi lớn tiếng, hầu hết người qua đường đều ngoái lại nhìn. Vâng, tôi có thể hỏi tôi đã làm cái méo gì mang lại hi vọng cho cậu ta không? Theo tôi nhớ, là không. Vậy thì lý do gì cậu ta phải nhìn tôi thất vọng như thế? Ý tôi là họ không mệt khi cứ phải giả vờ sao?

"Ý hay! Cảm ơn đã gợi ý. Đưa tôi địa chỉ để gửi hoa khi thành công." Cho xin, không động vào tôi tôi cũng chả rảnh mà dính dáng đến mấy người. Phiền thật! "Mà nhân tiện thì cậu có bằng lái chưa thế? Rú ga quá đà gây tai nạn là hơi buồn đấy. Có khi cô ta chả cần tự tử cũng nên."

Chẳng buồn đôi co, hoặc cảm thấy không cãi nổi, cậu ta cau mày, cộc lốc:

"Linh, lên."

Vân Linh yếu ớt trèo lên phía sau. Ngoan như một chú mèo. Tôi phát hiện cô ta có làm gì đi nữa cũng thu hút ánh mắt người khác. Kiểu người của sự chú ý. Cô ta, cả cậu ta nữa. Chiếc xe máy phóng đi ngay tắp lự.

Hừ? Chạy mất rồi. Giờ thì tôi phải làm gì để cô nàng chết tiệt đó chịu trả lại những hạt gỗ đây?

*beep*
New massage. Hiden sender.

"Tránh xa Phan Minh ra và cậu sẽ có lại thứ cậu muốn. Got it?"

Tuyệt! Có quan điểm chung đây. Tốt thôi, tôi chán ngấy đám hot teen các người rồi!

Deal, babe!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net