#20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vào một mình được không đấy?" Mẹ tôi hỏi, lần thứ một nghìn lẻ một. Tôi gật đầu như bổ củi, cố quên cảm giác đắng nghét khô cháy trong cổ họng.
"Thi xong tự con về, mẹ không phải chờ đâu."
"Không ổn là phải gọi cho mẹ ngay đấy nhá!"
"Mẹ có cần con chui vào túi quần luôn không?" Làm ơn đi, tôi mười bảy tuổi bảy tháng lẻ mười ngày rồi! Không phải bảy tuổi, ok?
"Con ranh này! Mày có nghe không đấy?"
Đã đi được một đoạn khá xa, tôi giơ tay một cái để mẹ biết là có. Mẹ tôi thương tôi, tôi biết chứ, chỉ là đôi lúc hơi bảo bọc kĩ quá. Bạn biết đấy, cái gì nhiều quá cũng không hoàn toàn tốt. Tôi đã lớn, hay chí ít không còn bé bỏng gì cho cam, và tôi cần học cách tự bước đi một mình. Mẹ đứng xa xa làm cheerleader của đời tôi là ổn rồi, không cần phải xông xáo bế tôi đi nữa đâu.
Địa điểm thi là một trường cấp ba trong thành phố. Vài dãy nhà 4 tầng nửa cũ nửa mới, cây cối ít ỏi, bãi cỏ úa vàng, nền đất đổ bê tông thô ráp. Hmmm... Vẫn biết trường mình đẹp, chỉ không ngờ nó đẹp hơn các trường khác nhiều thế này thôi.
Aiz, dù sao thì mình đến đây để thi chứ méo phải vãn cảnh.

***
Ôi định mệnh!
Sáng nay thi văn. Môn cuối.
"Đàn guitar của Lorca".
Thề là tôi đã ngốn gần như mọi từ ngữ trong quyển sách giáo khoa Ngữ văn 12. Cũng thề là tôi đã bỏ qua bài này. Bất cẩn vớ vẩn! À không, mình không bất cẩn, mình chủ quan. Câu 6 điểm. Mẹ kiếp, thế có khốn nạn không cơ chứ?!
Trong tất cả các dạng đề bài tôi ghét nhất cảm nhận văn học. Thế méo nào lại sinh ra mấy thể loại bài cảm nhận như này trong khi các thầy các cô có sẵn barem điểm y xì nhau? Ý tôi là đâu phải ai cũng có cảm nhận giống nhau. Hồi bé, khi mà lũ trẻ con khác tầm tuổi tôi phát cuồng lên vì truyện cổ tích và các công chúa Walt Disney thì tôi đang ngồi đọc "Hai vạn dặm dưới đáy biển" và phải lòng mấy mụ phù thủy, cũng trong cổ tích, tất nhiên. Và vì thế khi được yêu cầu đóng vai một nhân vật yêu thích để kể lại câu chuyện về người đó, tôi đã viết một câu chuyện rất dài. Phù thủy và vẻ đẹp của sự xấu xa. Xấu xa thật ấy, chứ không giống bộ phim có Angelina Jolie thủ vai chính đâu ạ. Sau đó tôi không được chấm điểm với lời phê: "Em cần nghiêm túc suy nghĩ cho đúng đắn!"

Tôi chưa bao giờ thôi nhớ về vụ này. Lẽ nào cứ phải giống mọi người thì mới là suy nghĩ đúng? Sao tôi ghét nền giáo dục rập khuôn thế không biết!
Ngồi cuối, chống cằm ngắm các sĩ tử khác trong phòng thi, nhân sinh vì thế mà bớt nhàm chán. 30 người theo danh sách, trừ 3 kẻ bỏ thi, cộng thêm 2 giám thị là 29 mạng cả thảy. Có khoảng hơn nửa đang cắm cúi chém, bút lướt như bay trên giấy, gió phần phật trên đầu. Nửa còn lại, hoặc kiểu không quan tâm, hoặc kiểu xoay xở tìm góc chết để mở phao. Chậc, muốn chỉ điểm ghê... Phía đám không quan tâm, giống tôi, họ ngồi ngắm mây gió trăng sao móng tay móng chân hay cái khỉ gì đó không phải bài thi. Thậm chí còn lôi hẳn gương ra mà nặn mụn. Lạy chúa! Thế thì ở nhà đi cho nhẹ nợ. Đi làm gì cho chật đất vậy không biết!
Sao? Tôi hả? Không, tôi không thuộc nhóm không quan tâm, tôi đang chờ cảm xúc. Tôi có một thói quen, là một phần ba thời gian cuối, bất kể đề khó hay dễ, tôi sẽ 'thăng'. Đương nhiên không phải nghĩa là tôi sẽ ngoẻo, ý là thường mấy idea siêu hay ho siêu hoa mĩ thích tìm đến tôi vào phút chót; đương nhiên cũng có mặt trái rằng nếu chúng không đến thì tôi tạch chắc rồi. Có thể do mấy neron thần kinh của tôi lẫn lộn đâu đó chút máu M trong máu S nên đâm ra mình thích chạy deadline hơn thảnh thơi từ từ. Điểm cũng không tệ, chưa bao giờ dưới 7, hi vọng lần này cũng thế.

Ngắm giám thị rung đùi thêm được độ hai phút thì đời méo còn gì may mắn hơn: đèn đỏ đến. Không cần kiểm tra tôi cũng chắc chắn, vì tay chân tôi đang dần lạnh ngắt và những cơn đau như xoắn vặn hết cả ổ bụng. Kinh nguyệt của tôi luôn thích đánh lén bất ngờ và chơi trò kháng chiến trường kì, dội bom đỏ ngày đêm không nghỉ suốt tầm 7 ngày. Và cực kì thích hợp tác với những cơn đau. Chuyện chắc cũng chỉ như các cô gái khác nếu tôi không bị thiếu máu, lượng hemoglobin sản xuất được đã ít hơn người khác thì thôi lại còn mất máu nhiều hơn trung bình chung.
Mà mấy cái neron chết tiệt lại chọn đúng lúc này để mà thăng hoa! Mắt tôi hoa lên, tay cầm bút run lẩy bẩy.
Bố khỉ, hay ho thế chứ!
Quỷ tha ma bắt!!

***

Lúc bố mẹ đến phòng thi đã vãn người. Tôi thì choáng sắp lịm đi vì mất máu. Bụng đau âm ỉ, lưng như gãy đôi. Tay chân gần như không còn cảm giác. Nói thế nào nhỉ, giống một con búp bê nhựa bị ai đó tháo tung tất cả các khớp nối - trừ việc búp bê thì không biết đau. Hoặc không ai nghe thấy trong trường hợp nó có kêu đau. Chỉ loáng thoáng nhớ tay một trong hai người áp lên trán, lên má tôi thử nhiệt độ, hỏi han cái gì đấy mà dù đã cố căng tai tôi vẫn không nghe ra. Và thế giới lại chìm trong tĩnh lặng.

"Rồi bài thi làm sao rồi?" Hải Thiên dịch chuyển những ngón tay dài, lưỡi dao kéo dải vỏ táo lủng lẳng trong không trung.
"Ai biết." Tôi ngồi trên giường giơ tay đợi vỏ táo rơi xuống, tay kia ôm túi chườm nước nóng vào bụng. Chỉ nhớ có viết, còn viết như nào thì chịu. Dù sao cũng xác định không kì vọng nhiều lắm. Mẹ tôi buồn, không muốn tôi buồn theo, chẳng qua,... aiz, mẹ có thể đừng tỏ ra vui-kiểu-ủ-rũ không? Bố thì bảo vớ vẩn lại thủ khoa. Chậc, biết là muốn động viên tôi rồi, nhưng chém thế có phải hơi mạnh tay không? Họ hàng mà tưởng thật thì phiền. Thật chứ đùa, cả ngày hôm nay cứ độ hai tiếng nhà tôi lại có khách!! Hỏi han phát điên luôn! Thành ra tôi phải trốn sang nhà tên khốn này trong tình trạng đáng lẽ ra nên được ôm chăn nằm nhà không cần động đậy.
"Mấy đứa kia thì sao?" Đĩa nhanh chóng đầy những miếng táo cắt vừa miệng.
Mấy đứa kia? Myl với Hải Anh? Tôi ngả người ra giường vớ lấy tập sketch phác một chút về giấc mơ hôm qua.
Mặt đất vỡ tan và bầu trời sụp đổ, một mình tôi rơi xuống thật sâu. Đủ nhanh để sợ hãi và đủ chậm để biết mình đã thấy những gì. Những gương mặt quen thuộc bình thản nhìn tôi rơi. Tôi cố hét nhưng không một tiếng động nào được phát ra. Móng tay cào rách lớp da ngoài, thọc cả vào khí quản. Vẫn câm lặng. Và chân thực.
Tôi tỉnh dậy giữa đêm như bao lần khác. Giấc mơ cũ, giấc mơ đã từng lặp đi lặp lại vài tháng trời khi trước, bây giờ đã quay lại. Có thêm vài gương mặt mới, sống động hơn, bình thản hơn.
Xong xuôi quay lại, Hải Thiên vẫn ngồi đó chờ đợi. Không quá tò mò và nhiều kiên nhẫn, hay chí ít thì xoay được với cái tính tùy hứng của tôi, đấy là điều khiến cậu ta khác với những người khác.
"Sao không hỏi trực tiếp đương sự?"

"Lại giận dỗi cái gì rồi? Có cần đây bắc cầu nối chuyện không?" Khuôn mặt đẹp trai mang thêm một điệu cười rất đểu, nhét một miếng táo vào mồm.
Tôi gấp sketch book lại ném lên gối, lắc đầu. Một thói quen khác của tôi, không ép người khác dừng lại trong thế giới của tôi khi người ta không muốn. Thích đi, cứ việc. Nếu hai người kia không chịu nổi tính tôi vậy thì cứ để họ đi. Đằng nào cũng là đổ vỡ, để vết nứt dai dẳng to thêm từng ngày chẳng thà xé toạc thành hai mảnh một lúc là xong. Thế nên đừng hỏi tại sao tôi chỉ có ba đứa bạn. À, giờ thì còn có 1 thôi.
"Mai đi Sing." Hải Thiên với lấy em lapchan, bon chen đẩy tôi vào phía trong "Muốn xem phim gì không?"
"American Horor Story. À không, CSI Cyber. Mà mai làm sao?"
"Đi Sing. Giải quyết nốt mấy thủ tục." Tôi à lên một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. Trong lúc chờ load phim cậu ta đi làm popcorn. Chỉ là cho ngô vào túi giấy bạc và nhét vào microwave, thế mà cậu ta vẫn có thể look so awesome được. Bảo sao định lực của tôi ngày càng cao, gặp giai xinh gái đẹp dù trong lòng sóng trào mãnh liệt thế nào ngoài mặt vẫn bình tĩnh như không.

"Này gái, chúng ta quen nhau như nào nhở?" Là một đứa háo sắc từ bé, tôi lại có thể tránh né một cách vô cùng thần thánh mọi tình huống tiếp cận người nổi tiếng hoặc người nổi tiếng tiếp cận. Ờ thì ... căn bản là mình tránh tất cả mọi người, nhưng đấy không phải trọng điểm. Điều đáng quan tâm là, nhìn từ bất kì cái góc độ khỉ mẹ nào thì tên khốn đẹp trai kia cũng là kiểu người không nổi tiếng cũng khó. Nói đơn giản thì chính là cái dạng người tôi kính nhi viễn chi, a.k.a chỉ để ngắm, thế méo nào lại thành chơi thân. Chả hiểu sao. Nói đi cũng phải nói lại, tôi là một con Nerd chả có cái quái gì xuất chúng hoặc thu hút, cậu ta chịu đựng tính khí thất thường của tôi bằng ấy năm cũng chẳng dễ dàng gì. Có khi nào...
Cậu ta là M nhẹ?
"Không nhớ. Hình như... "- như nhớ ra trong túi quần có tờ vé số trúng giải độc đắc, Hải Thiên reo lên: "À đúng rồi, hồi đấy mình còn thắng cá độ khá nhiều tiền!"
"...?" Hở? Liên quan?
"Vì khiến được An mở mồm tiếp chuyện. Bọn trong lớp cá là An bị câm mà tớ thì tình cờ nghe cậu hát theo mp3 trước đó rồi nên... haha.."
"..."
A hóa ra mình là thứ để cá cược cơ đấy. Mà khoan, cá cược??!
Tên khốn này!
Đáng lẽ tôi phải được chia tiền chứ??!
Bài học rút ra, tri kỉ là phù vân bên trời, đừng quá kì vọng.
Cảm động để dành cho phim ảnh đi, tất cả chúng ta đều đang sống ở thế giới thực, ok?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net